Văn Sát ôm Mạc Ly quay về tẩm cung, đặt y lên chiếc giường mềm mại.Mạc
Ly sắc mặt càng lúc càng hồng, một tay che miệng muốn nôn.
Văn Sát nói với thị tỳ bên cạnh: “Mang canh giải rượu đến.”
Thị tỳ nhanh chóng truyền lời, chỉ chốc lát sau, một bát canh được đưa tới.
Hắn dựng Mạc Ly lên, đưa bát lại. Y liếc qua thứ nước đen đặc ấy, mùi thuốc Đông y nồng nặc còn tản ra. Nhấp một ngụm thấy chua, Mạc Ly nhanh chóng lắc đầu, “Không uống đâu, uống nữa sẽ ói.”
Văn Sát làm như không nghe thấy, tay cầm bát canh không động, ánh mắt lặng lẽ nhìn Mạc Ly.Y
biết, đối nghịch Văn Sát là không được, buộc lòng phải uống thêm vài
ngụm.
Nhưng chén thuốc kia quả thực hiệu nghiệm, uống xong chưa
tới hai khắc, dạ dày đã thư hoãn hơn nhiều.Mạc Ly cuộn mình vào áo
choàng, vừa mới thoát khỏi bầu không khí đầy áp lực ở hội trường, ***
thần thả lỏng hơn, lại thêm tác dụng của rượu, cuối cùng ở trước mặt Văn Sát mà cơn buồn ngủ dấy lên.
Khuôn mặt Mạc Ly vô thức cọ xát với phần lông áo mềm mại, chân theo thói quen đạp chăn ra một bên, co lại
không khác gì con sâu róm.
Bỗng nhiên, cả người Mạc Ly bị Văn Sát ôm lấy.
“Thấy tốt hơn chưa?”Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai, Mạc Ly không thèm mở mắt, vô thức gật đầu.
“Tốt rồi.” Văn Sát nói.
Tiếp đến, hắn đoạt lấy cả chăn lẫn áo trên người Mạc Ly.
Da dẻ đã lộ ra hết cả, nhưng y có chết cũng không muốn mở mắt. Vốn tưởng
giả bộ ngủ là có thể lừa được hắn, xem ra không trốn được ma chưởng rồi.
Cảm giác đôi môi ấp áp bắt đầu di động, hạ thể bản thân lại bị đầu ngón tay Văn Sát linh xảo trêu đùa.
“Muốn giả bộ ngủ trước mặt ta? Còn lâu, khí tức khác nhiều lắm.”Văn Sát chế nhạo.
Không còn cách nào khác, Mạc Ly buộc phải mở mắt.Rõ ràng là chuyện y giả bộ
ngủ gạt người là thật, nhưng nhãn thần thì ngược lại, cứ như nai con vô
tội bị khi dễ, khiến Văn Sát chẳng những không nổi giận nổi, còn cảm
thấy có một luồng nhiệt nhằm thẳng xuống bụng dưới.
Mạc Ly cũng
không phải loại người đam mê nhục dục, về sau mặc dù đã từng trải, nhưng suy cho cùng là hoàn toàn ở thế bị động, cho nên ngọc khí rất *** xảo,
trắng mịn ngây ngô.
Động tác của Văn Sát cứng nhắc, cũng rất thô lỗ, khiến Mạc Ly bị đau, kêu lên một tiếng.
Văn Sát nắm lấy cằm y, bắt đầu hôn.Chiếc lưỡi bá đạo cứ thế mà đảo qua từng ngóc ngách khoang miệng Mạc Ly. Vị canh giải rượu cũng lan truyền.
Liếm môi, dứt ra một chút, Văn Sát nói: “Với nam nhân, thật kỳ quái…”
Mạc Ly vốn đã định mặc kệ, để hắn xâm chiếm đến độ mất hồn, vậy mà bị những lời này châm lên lửa giận. Gạt tay Văn Sát ra khỏi người mình, không
cho hắn động vào nữa. Không hiểu vì sao thấy hận, đánh hai cái lên vai
hắn.
Vẩy vẩy bàn tay vì đánh hắn mà đau: “Chán ghét thì đừng có đụng, ai thèm ngươi chạm vào, khốn nạn!”
Nắm lấy bàn tay Mạc Ly, Văn Sát nhìn y thật sâu.
Đầu Mạc Ly vừa nhất thời phát nhiệt, phản ứng rất bản năng. Nhưng nhớ đến
cá tính Văn Sát đáng sợ bất thường, lập tức lại thấy sợ. Bất giác, thân
thể Mạc Ly thụt lui về phía sau.
Văn Sát nắm lấy tay y: “Ngươi to gan.”Đưa ngón tay đang run nhẹ của Mạc Ly lên mép, liếm từng ngón, từng ngón một, “Mắng người ta rồi, còn động thủ.”
Mạc Ly muốn rút tay về, nhưng bị Văn Sát nắm chặt đến phát đau.
“Chỉ có điều…”Văn Sát hôn lên bờ ngực trần của Mạc Ly, “Ta không ghét ngươi.”
Không biết vì sao, Mạc Ly nghe xong những lời này đột nhiên muốn bật cười.Kỳ
thật, Văn Sát muốn diễn đạt ý tứ mãnh liệt hơn thì phải, nên nói là “Ta
thích ngươi” mới đúng chứ?
Vào thời khắc hi hữu này, Mạc Ly ở bên cạnh Văn Sát, mơ hồ có thể trông thấy bóng dáng A Vong.Khôi phục ***
thần, phát hiện ánh mắt Văn Sát nhìn mình có chút khác lạ. Dục vọng
trong thâm tâm, tựa hồ vậy, nên có chút kinh ngạc.
Làm sao thế?
“Cười lại lần nữa.” Văn Sát nói.
Mạc Ly sờ sờ mặt mình.Y vừa rồi có cười sao? Không phải chứ?
Một ngón tay thô ráp của Văn Sát quét nhanh lên gương mặt Mạc Ly, khiến Mạc Ly có chút đau.
Bàn tay Mạc Ly mềm mại chặn bàn tay lớn của Văn Sát lại, không để nó đi lộn xộn nữa. Khuôn mặt có chút nóng lên.“Cười lại lần nữa.”
Đầu Mạc Ly cúi thấp xuống, không nói.
Thình lình, bị một cường lực bổ nhào đến. Mạc Ly bị một thân thể cường tráng
làm áp lưng xuống. Văn Sát bao phủ lấy y, banh hai chân y ra.
Mạc Ly thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hậu huyệt đã bị một cự vật nóng rực
mở rộng. Đau đớn, Mạc Ly theo bản năng muốn đẩy Văn Sát ra. Hắn nắm được bàn tay y, kéo lên đỉnh đầu: “Không được trái nghịch ta, ngươi sẽ không muốn biết làm vậy sẽ có kết cục thế nào đâu.”
Hậu diện của Mạc
Ly rất chặt, dẫu sao không thể mở rộng ra thêm mà không có bôi trơn.Văn
Sát gặp khó khăn, mới vào được một nửa, trán cũng ứa mồ hôi.
“Khốn!”Chửi một câu, Văn Sát rút ra. Nội bích bị đầu cự vật mạnh mẽ tấn công, Mạc
Ly đã kêu thảm rồi. Tẩm nước bọt vào tay, Văn Sát lại ép tới. Mạc Ly
thấy vậy, sợ hãi trở mình muốn xuống giường.
Nhưng động tác của y sao có thể nhanh hơn Văn Sát. Mắt cá chân bị tóm lại, Mạc Ly lần nữa bị đặt dưới thân Văn Sát.
“Đau quá, Văn Sát, ta chịu, ta… A —”
Văn Sát đè xuống lưng Mạc Ly, từ phía sau tách hậu đình của y ra. Lúc này
đã có chút dịch, lại bị Văn Sát làm ở tư thế úp sấp, tiến nhập dễ dàng
hơn rất nhiều. Nhưng dù là thế, Mạc Ly vẫn cảm thấy hạ thân có một dòng
chảy nóng trào ra.
Có lẽ là máu.
Về phương diện này, Văn
Sát vốn là một là một kẻ mạnh bạo; hơn nữa, tính tình cao ngạo, không
biết suy nghĩ cho người khác. Ngày trước, những người thị tẩm đều phải
trải qua điều giáo, trước khi thị tẩm đã sớm chuẩn bị tốt.
Mạc
Ly… đơn giản là không đi theo quỹ đạo ấy mà thôi.Bị Văn Sát chuẩn bị qua loa như vậy, đau đớn khiến y lập tức hôn mê.Văn Sát vẫn ở phía sau hoạt động. Mỗi lần, gần như đều vào đến tận căn.
Tay Văn Sát giữ lấy thắt lưng Mạc Ly: “Ngươi thả lỏng ra cho ta.”
Khuôn mặt Mạc Ly úp xuống gối, tất cả kháng nghị cầu xin chắc hẳn đã bị chôn
vùi.Khoái cảm cái gì chứ, y chỉ biết rằng mình đau đến không thở nổi.
Rồi Mạc Ly cảm thấy mình được ôm lên, ngồi quay lưng trên đùi Văn Sát.
Cự vật liên tiếp tiến công vào trong. Ynhư con búp bê, chỉ có thể thống
khổ rên rỉ. Thắt lưng bị cánh tay Văn Sát ôm chặt, Mạc Ly không tìm được chỗ bám, buộc lòng phải ngả ra sau tựa lên người hắn.
Văn Sát
dùng chân mình mở rộng thêm hai đầu gối của y, thuận tiện tiến nhập.Vén
mái tóc của Mạc Ly sang một bên, hắn thấy những giọt mồ hôi trong suốt
trên làn da ấy. Không cảm thấy bài xích chút nào, Văn Sát mút lấy chúng, lưu lại một vết hồng. Thanh âm của Mạc Ly có phần nức nở, rồi sau đó,
nhỏ đi đến độ không thể nghe thấy nữa.
Văn Sát chỉ biết mỗi công
thành lược địa, một tay trêu đùa hồng anh trước ngực Mạc Ly, tay kia
vuốt ve làn da mềm như tơ giữa hai chân y.
Một lúc lâu sau, đến
khi Văn Sát cuối cùng cũng tận hứng, phun đầy dương tính bên trong cơ
thể Mạc Ly, định xoay y lại, mới phát hiện sự tình không bình thường.
Mạc Ly lúc này đầu đầy mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm nghiền, mặt xám như tro.
Môi sớm bị cắn rách đến chảy máu. Khi rút cự vật ra, một đống bạch trọc
trộn tơ máu lập tức chảy ra.
Văn Sát gọi mấy tiếng, cũng không thấy Mạc Ly đáp lại. Hắn ngay tức khắc vỗ tay gọi người.
Đại phu ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, khai mở hai bờ mông, nhìn thấy một mảng huyết nhục lẫn lộn.
Văn Sát ở một bên, sắc mặt không đổi. Nam nhân kia vừa khiến hắn tận hoan, lại vừa khiến hắn mất hứng.
Đại phu rửa sạch hậu diện cho Mạc Ly, cúi thấp, nghiêm túc nói với Văn Sát: “Vị công tử này sắp tới không thích hợp hành phòng… Chủ thượng…”
Văn Sát đanh mặt phất ống tay áo: “Đừng có nói với ta sau mỗi lần quan hệ là phải để hắn nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng!”
Hắn hiện tại chỉ có hứng thú với nam nhân này, không muốn chạm vào ai khác.
“Vậy…”Đại phu sắc mặt khó xử, thầm nghĩ phải nhanh chóng giải quyết việc này rồi
khẩn trương rời khỏi đây. Suy xét một hồi,lão nói: “Lão phu chỉ là đại
phu trị thương, nếu chủ thượng muốn tận hứng, không bằng tìm quỳ thủ
tới…”
Văn Sát ngẫm lại một chút, có nhớ tới một kẻ.
Quỳ
thủ, không lớn không nhỏ ở Vô Xá cốc, cũng được coi là một chức quan,
nhưng vì bản thân người nhậm chức không có võ công, lại đã từng bị
thiến, cho nên địa vị đó rất xấu hổ.Bọn họ chuyên phụ trách điều giáo
các thê thiếp thị tỳ cho đường chủ.
Tuy người của quỳ thủ không làm ra được chuyện gì, nhưng trong cốc, có rất nhiều kẻ kiêng kị bọn họ.
Trai gái đủ cả, đặc biệt chuẩn bị vì đường chủ, tùy thời đều có khả năng thị tẩm.Mới vào cốc, vài người phỏng chửng khuôn mặt đường chủ chưa thấy,
nhưng đã phải qua tay quỳ thủ rồi. Bọn chúng dùng nhiều thủ đoạn mà
người thường không thể nghĩ ra nổi. Tuy rất nhiều kẻ hận nghiến răng
nghiến lợi quỳ thủ, nhưng bọn chúng có đường chủ che chở, không động vào được. Cho nên quy chế bất thành văn này vẫn luôn tồn tại.
Đại
phu thấy Văn Sát im lặng nên không rõ mình có nói sai hay không, mồ hôi
lạnh chảy dài. Đường chủ âm tình bất định, so với tiền đường chủ chỉ hơn không kém, ngay cả phân đường chủ cũng không biết vì sao mà thiếu chút
nữa mất mạng. Trong cốc, từ trên xuống dưới ai mà không sợ chứ.
Một lúc lâu sau, Văn Sát phất tay, ý bảo mọi người lui ra, “Ngươi, sau khi hắn khỏi, gọi quỳ thủ tổng quản đến một chuyến.”
Đại phu nọ lĩnh mệnh, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lui xuống.