(Chuyện xảy ra khi Mạc Ly đã về Vô Xá cốc được một năm)
Âm thầm quá bước Ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau
[58: Bản dịch bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quan. Nguồn: Ỷ Sương Lâu wordpress (http://oliverjuice.wordpress.com).]
Mạc Ly buồn chán ngả người trên chiếc ghế dựa được làm từ gỗ Tiểu Diệp Tử Đàn danh quý.
Đêm mai chính là đêm Thất tịch. Thơ Tần tuy nói rất hay, nhưng giờ với Mạc
Ly, nếu y cùng hắc bạch có thể giống như Ngưu Lang Chức Nữ một năm chỉ
được gặp nhau một lần, cảm giác nhất định có thể“đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng” rồi. Cơ mà nếu ngày nào cũng bị một trong hai người kia
dính lấy như kẹo mè xừng thì bao nhiêu tế bào lãng mạn sẽ bị chắt hết
bấy nhiêu.
Mạc Ly ngay cả cơ hội oán thán cũng không có, đáng tiếc, trơ mắt nhìn chúng cung tỳ khom người tới đánh tiếng thỉnh an.
Văn Sát chạy trở về từ ngoài cung, vừa vào cửa, liền tiện tay quăng áo
choàng, để người đằng sau bắt lấy.Bước nhanh vào ngọa tẩm của Mạc Ly,
Văn Sát đang định mở miệng, đã thấy có người báo Hàn Tử Tự – Hàn môn chủ cũng đã về.
Văn Sát nghe thấy, mặt sầm xuống: “Biết thế không nói cho hắn, giờ còn rối *** rối mù hơn…”
Lời chưa dứt, Hàn Tử Tự đã vào đến cửa.“Ly Nhi!”
Mạc Ly thấy hơi kỳ lạ, nhìn hai người: “Bộ dạng này là sao? Không phải các ngươi đang bề bộn bận việc à?”
Hàn Tử Tự đưa tay xoa xoa đầu Mạc Ly: “Có bận nữa cũng phải về mừng sinh nhật ngươi!”
Mạc Ly lúc này mới nhớ.Mai là Thất tịch, vậy hôm nay nhính là mùng Sáu
tháng Bảy. Trước đến giờ y có thói quen đánh dấu ngày trên lịch để nhớ,
nhưng năm nay không có quyển lịch nào để đánh dấu cả.
Chỉ thấy
Văn Sát đặt một chiếc chìa khóa vào tay Mạc Ly, “Ta mua cho ngươi một
biệt viện bên Tây Hồ, sau này nếu thích thì đến đó giải sầu.”
Mạc Ly nhìn chìa khóa trong tay, biết biệt viện mà Văn Sát nói tới dù chưa
tân trang gì thì cũng hoa lệ ăn đứt lâm viên hoàng gia, nhỉ?
Hàn
Tử Tự cũng thuận tay mở chiếc hộp gấm mang theo đang đặt trên bàn, bên
trong là một ngọc bội cổ thường được nam tử đeo bên hông. Ngọc bội này
chính là thiên niên ôn ngọc được gọt giũa chạm trổ rất tỉ mỉ *** xảo,
người trong nghề mà nhìn nhất định phải xuýt xoa, đúng không?
Hàn Tử Tự nói: “Ta chọn mãi mới được miếng ngọc bội mộc mạc trang nhã này, rất hợp với Ly Nhi.”
Mạc Ly mỉm cười, cầm lấy chiếc hộp, cầm chìa khóa đặt lên nắp hộp, “Cảm tạ các ngươi, ta rất vui.”
Mạc Ly thực sự là rất vui.Sau khi cha mẹ qua đời, đã bao lâu rồi y chưa tổ
chức sinh nhật? Thứ nhất, y không muốn một mình đối mặt với căn phòng
quạnh quẽ, nhớ lại niềm vui trước kia; thứ hai, y làm việc tại bệnh
viện, quá bận, dần dà cũng quên.
Hôm nay, Hàn Tử Tự và Văn Sát
không chỉ nhớ ngày sinh của y, còn chẳng màng công việc, thậm chí còn
chẳng ngại nghìn dặm xa xôi chạy tới chỉ để chúc mừng sinh nhật y, mỗi
phần tâm ý thôi cũng đã khiến Mạc Ly cảm động rồi.
Có điều Mạc Ly vẫn còn chút xa cách, cũng có hơi lạnh lùng.
Văn Sát và Hàn Tử Tự đưa mắt nhìn nhau — Hình như Mạc Ly không thích lễ vật của bọn họ, nhưng câu hỏi không thốt ra lời được, đành kéo Mạc Ly đi
dùng cơm.
May mà không lâu sau, Cẩn Nhi quấn lấy Hi Vựu, đòi tới
Vô Xá cốc thăm Mạc Ly, Văn Sát mới đem thắc mắc này hỏi Cẩn Nhi, dù sao
Cẩn Nhi cũng dễ đoán suy nghĩ trong lòng Mạc Ly hơn bọn hắn.
Cẩn Nhi ra vẻ bí ẩn nghiêng đầu suy nghĩ, trêu ghẹo: “A, hóa ra Văn đường chủ cũng có bộ mặt bị bắt bí ”
Mặt Văn Sát nổi hắc tuyến, nhưng ngại Hi Vựu đằng sau chống lưng cho Cẩn Nhi nên chưa nổi điên.
Thấy bộ mặt không đổi sắc của Văn Sát, Cẩn Nhi biết không nên đùa dai, vội
vàng hắng giọng, nói: “Tiên sinh không mất hứng đâu! Có người tặng quà
sinh nhật cho mình, sao mất hứng được! Nhưng mà, tiên sinh không cảm
động lắm ư?”
Nhìn vẻ mặt mù mờ của Văn Sát, Cẩn Nhi nói: “Ta
không dám khẳng định. Có điều, ta chỉ thấy vấn đề là ở lễ vật của các
ngươi thôi.”
Hi Vựu ở bên chõ miệng: “Lễ vật của bọn họ quá tốt
ấy chứ! Vô giá, đều không dễ tìm được, nếu đưa cho ta, nhất định làm ta
cười không khép nổi miệng!”
Cẩn Nhi liếc Hi Vựu: “Ngươi thì biết
cái gì, đầu to óc bằng quả nho, thấy tiền thì sáng mắt ra!”Quay lại, Cẩn Nhi nói với Văn Sát: “Tiên sinh là người tâm tư *** tế, trước trải qua
nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ không động tâm với những thứ hư hoa
như tiền tài. Hơn nữa, lễ vật các ngươi chuẩn bị, đều là thành phẩm do
người khác làm ra, các ngươi chỉ cần dùng tiền mua là được, nhất định
không có thành ý…”
Nhưng mà tổ chức sinh nhật cho người khác,
người luôn đứng đầu như Văn Sát đâu biết làm. Nếu thực sự mà khó hiểu
như Cẩn Nhi nói, hắn thực không rõ rốt cuộc phải làm gì mới làm cho Mạc
Ly cảm động.
“Ngốc!” Cẩn Nhi thiếu chút nhảy dựng lên cốc cho Văn Sát một cốc, “Không phải quá đơn giản sao, trước đây tiên sinh tổ chức
sinh nhật cho các ngươi như thế nào, các ngươi cũng làm cho tiên sinh
như thế đi!”
Hi Vựu đứng bên cười nhạt, nói: “Các ngươi quá sủng
Mạc Ly rồi, mới bị hắn đạp mặt đạp mũi như thế, nếu là ta —”Dứt lời liền kéo Cẩn Nhi ôm vào lòng, “Ta sẽ tặng bé cưng cái thứ dưới này cho hắn,
để hắn dưới thân ta dục tử dục tiên, chẳng phải hơn hẳn lễ vật lễ viếc
kia sao! Ha ha!”
Trước hành vi quá đỗi lưu manh của Hi Vựu, Cẩn
Nhi đỏ bừng mặt, giãy dụa trong lòng hắn: “Khốn kiếp, dê cụ, ai cho
ngươi nói những chuyện hư hỏng như vậy…”
Dùng môi chặn cái miệng
lải nhải của Cẩn Nhi, Hi Vựu bị người đẹp động tay động chân khơi mào
dục vọng, không quá ba bước, ném Cẩn Nhi vào giường.
Trước màn
xuân cung sống hiển hiện, Văn Sát cũng chẳng lấy làm hứng thú. Nhìn hai
người kia nhào vào nhau như thiên lôi địa hỏa khó vãn hồi, liền đi ra.
Ngày mùng Năm tháng Bảy năm sau
Hàn Tử Tự bị Văn Sát bí mật gọi vào Vô Xá cốc, thần thần bí bí ở trong một
gian phòng, tùy thị trái phải đều bị cho lui.Mọi người đều nghĩ bọn họ
mật đàm đại sự võ lâm gì đó, nhưng chỉ có vài tùy thị canh giữ cách đó
không xa, loáng thoáng nghe được lời đối thoại, ừm, phải nói là gào thét (?).
“Mẹ nó, Hàn Tử Tự ngươi ngu thế? Đã bảo là phải bỏ cái này vào trước!”
“Cút, rõ ràng ngươi nói cách làm thế này, giờ còn bảo không phải!”
“Khốn, thế đây là muối hay đường?”
“Ngươi bị đần phải không, cái thứ nát vụn này ai mà cầm cho được?”
“Ngươi nói ai đần? Có bản lĩnh thì tự đi nghiên cứu! Đầu bếp ở đây chưa ai từng nghe nói tới thứ này!”
“Văn Sát, ngươi dám quăng thứ này vào mắt ta?!”
“Mẹ kiếp! Không lảm nhảm nữa! Đánh một trận rồi nói tiếp!”
“Đánh thì đánh, ông đây sợ ngươi?”
Sau đó, chúng tùy thị thấy hai cỗ nội lực một xanh một đỏ lao vào nhau, cả
căn phòng mà hắc bạch hai người bùm bùm vài tiếng, rầm rầm đổ sụp.
Tùy thị trợn mắt nhìn đống hỗn lộn trước mặt, nghĩ có nên đào Văn Sát và
Hàn Tử Tự từ đống gạch vụn này lên không. Ai ngờ còn chưa kịp nhúc
nhích, đã thấy hai bóng dáng bò ra khỏi đống đổ nát, ánh mắt hung tợn
trừng đối phương.
Chính tà lưỡng đạo cuối cùng sẽ cay nghiệt đoạn tuyệt ở đây sao?
Chúng tùy thị tâm phúc của song phương đều tay đặt lên kiếm, chờ hai vị lão
đại đến thời khắc cuối cùng giở mặt sẽ triển khai bao vây tiêu diệt,
liều chết chiến đấu. Nhưng trong thời khắc giương cung bạt kiếm này, thủ hạ hai bên đều đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của lão đại (?).
“Phát hỏa xong chưa? Đổi phòng!”
Văn Sát bực bội vò cái đầu vừa rối tung vì đánh lộn, “Ta không tin là khó như vậy!”
Nhìn hai lão đại đi sang một căn phòng gần đó chưa bị làm sao mà không có
chuyện gì phát sinh thêm, chúng thuộc hạ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng
liều chết đột nhiên chảy hai hàng lệ.
Van các người, các người làm lão đại thế này, chúng ta rất khó xử biết không!
Có điều, oán này thán này chỉ dám để trong bụng, không ai có can đảm kháng nghị nửa câu.
Ngày kế
Hôm nay là mùng Sáu tháng Bảy, nhờ phúc của hắc bạch năm ngoái, năm nay Mạc Ly đã nhớ ngày sinh của mình. Nhưng y biết, Văn Sát mấy hôm trước không hề ra khỏi cung, giờ mặt trời đã lên cao, vì sao còn chưa thấy đâu?
Mạc Ly đi ra cửa, liền thấy mấy tâm phúc của Văn Sát.
Mấy người đó cũng thấy Mạc Ly, tức khắc cung kính khom người: “Mạc công tử.”
“Đường chủ đâu rồi, sao không thấy đâu?”
Nghe Mạc Ly hỏi, khuôn mặt mấy thuộc hạ trong một thoáng đổi liên tục bốn màu, lần lượt xanh đỏ đen trắng, thật tức cười.
Xung quanh chợt im lặng, Mạc Ly lại hỏi: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Thấy không thể giấu được Mạc Ly, mấy tùy thị đành phải đáp: “Chuyện này,
chúng nô tài cũng không rõ lắm, đường chủ không cho chúng nô tài vào
quấy rầy, nếu công tử muốn biết, thỉnh tự ngài vào thôi!”
Mạc Ly không hiểu chuyện gì, đẩy cửa đi vào, lập tức bị cảnh tượng thảm hại trước mặt làm ngây người.
Đây, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Bốn phía căn phòng đều tung tóe bột phấn, cả nóc nhà cột trụ cũng không thoát nổi kiếp bị nhuộm trắng.
Mạc Ly ngồi xốm xuống, lấy tay chấm thử thứ bột đó, đưa đến trước mũi.
Hử? Bột mì?
Lại tiến về phía trước vài bước, một mảnh vỏ trứng và một bãi lòng đỏ lòng
trắng, Mạc Ly không cẩn thận giẫm phải, nhấc giầy lên nhìn, nhớp nháp
đến dị hợm buồn nôn.
Lại đi thêm vài bước, Mạc Ly thấy Hàn Tử Tự cùng Văn Sát nằm chổng vó ra đấy.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cả lúc y vào phòng cũng không biết (kỳ thực là hai
người đã tự động miễn dịch với thanh âm từ Mạc Ly rồi…).
Mạc Ly
ngồi xổm xuống trước hai kẻ dính đầy bột mỳ trên mặt, nhìn một quầng tím rõ ràng trên mặt họ, không khỏi che miệng bật cười.
Nén cơn đau
bụng vì cười, Mạc Ly đứng dậy, thấy trong gian phòng chỉ có mỗi chiếc
bàn ở giữa phòng là sạch sẽ, trên đó là một chiếc bánh ga tô xiêu xiêu
vẹo vẹo, nhưng bên trên lại có dòng chữ đỏ rất đẹp, viết “Chúc mừng sinh nhật Mạc Mạc/Ly Nhi!”