"Mấy ngày nay cậu ấy đều trong trạng thái này,
uống rượu, uống rượu, uống rượu, anh muốn khuyên cũng không biết khuyên
thế nào, chính cậu ấy là bác sĩ cũng không biết yêu quý thân thể của
mình. Anh thật sự không còn cách nào, nên mới nghĩ tới em, để em tới
khuyên cậu ấy một chút." Khi Chu Vũ Khiết và Chu Hải Mạn chạy tới quầy
rượu, Tiết Thiệu Luân đang uống đến hồ đồ, trên quầy bar, vỏ chai rượu
la liệt, Thẩm Thành Lượng nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nói với Chu Hải
Mạn.
"Còn uống như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện." Chu Vũ Khiết cau mày, thở dài nói, "Sao anh không nói cho em biết sớm một chút."
"Anh......" Thẩm Thành Lượng vô tội xòa tay, "Anh cũng không biết nên nói thế nào mà."
Chu Vũ Khiết bị anh chặn lời, nói không được gì. Đúng vậy, tình hình giữa
hai người bọn họ như thế, cho dù là người ngoài cũng không biết nên xử
lý như thế nào. Nghĩ như vậy, lại thương yêu Chu Hải Mạn thêm mấy phần.
Không ai hiểu rõ cháu gái của cô hơn cô, cô không rơi lệ không có nghĩa
là cô không đau lòng, đứa nhỏ này chỉ là không muốn khiến người trong
nhà lo lắng, chỉ tự làm khổ chính bản thân mình.
Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân uống say bí tỉ, miệng anh nỉ non lẩm nhẩm nói gì đó,
giống như anh đã sớm rời xa thế giới bên ngoài này, trong thế giới của
anh chỉ có rượu mà thôi, "Mạn Mạn, Mạn Mạn ——"
"Đưa anh ấy về nhà đi." Chu Hải Mạn nhìn dáng vẻ này của anh, vành mắt đỏ lên, suýt chút
nữa rơi lệ, tên lưu manh sống dưới ánh mặt trời đó, tên lưu manh cười
đến mặt biến dạng đó, tên lưu manh luôn có thể khiến cô ấm áp và vui vẻ
đó, sao lại trở thành dáng vẻ này? Anh chán chường, anh cô đơn, sự đau
khổ của anh như một cái gai, đâm thật sâu vào đáy lòng cô.
Thẩm
Thành Lượng bất đắc dĩ thở dài, "Nếu có thể kéo cậu ấy về nhà thì tốt
rồi, trừ phi cậu ấy say đến mức ngủ thiếp đi, nếu không em đừng nghĩ tới việc kéo cậu ấy đi, suốt ngày thế này, thân thể sao có thể chịu được?"
Anh cố ý nói đến thảm thương, quả nhiên Chu Hải Mạn rất đau lòng.
"Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa!" Chu Hải Mạn giật lấy chai rượu từ trong tay anh, Tiết Thiệu Luân ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô
số lần, cũng biến mất vô số lần trong giấc mơ, lẩm bẩm nói, "Mạn Mạn,
Mạn Mạn, là em đúng không?"
Là em đúng không? Nhưng biết rõ là
em, cũng không dám vui mừng, bởi vì chỉ cần tỉnh lại, em sẽ biến mất,
cho nên anh muốn uống thật say, chỉ cần say, luôn say, như vậy có thể
khiến cô vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng của anh rồi.
"Tiết Thiệu Luân, đừng uống nữa, chúng ta về nhà được không?" Chu Hải Mạn nhìn anh, tay bị anh nắm, nhưng anh vẫn sợ chỉ là giấc mơ, nắm thật chặt.
Chu Hải Mạn đau xót, có chất lỏng nóng ướt chảy xuống má, Tiết Thiệu Luân
đau lòng, lau nước mắt cho cô, lẩm bẩm nói: "Đồ ngốc, khóc cái gì?"
"Còn không phải đều vì anh sao?" Nước mắt càng chảy càng nhiều, giống như
lau thế nào cũng không lau xong, "Dáng vẻ này khiến người ta rất lo
lắng, anh có biết hay không?"
"Mạn Mạn ——" Tiết Thiệu Luân nghẹn ngào, "Tại sao chúng ta lại trở thành thế này?"
Tại sao chúng ta lại trở thành thế này? Rõ ràng chỉ là một đôi yêu nhau
bình thường, nhưng trong nháy mắt, biết rõ cô ở nơi nào, biết rõ tim của anh ở trên người cô, biết rõ yêu thương nhau, nhưng không dám gửi tin
nhắn, không dám gọi điện thoại, mỗi ngày đều nhớ, nhưng không thể gặp
mặt.
Thẩm Thành Lượng nói rất
đúng, chỉ cần Chu Hải Mạn xuất hiện, Tiết Thiệu Luân trở nên rất biết
điều, rất nghe lời, anh lái xe đưa Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân về
nhà, Tiết Thiệu Luân vẫn nắm tay Chu Hải Mạn, không để cho cô rời đi.
Chu Hải Mạn không thể làm gì khác hơn là không ngừng ghé vào lỗ tai anh, an ủi anh, cuối cùng anh không chống cự nổi mỏi mệt, ngủ thật say.
*********************
"Bọn họ phải làm thế nào?" Xe đi giữa trời tối, Thẩm Thành Lượng nhìn Chu Vũ Khiết ở bên cạnh, không khỏi xúc động nói, "Thế nào cũng không ngờ được một đôi bọn họ đến cuối cùng lại thành như vậy."
"Cái này cũng
là chuyện không có biện pháp." Chu Vũ Khiết nghiêng đầu nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ, lý trí bình tĩnh hiếm thấy, "Duyên phận, ai nói chính xác
được?"
Duyên phận, là ai đó đã nói, không nên đặt tất cả chia lìa và không chịu cố gắng lên duyên phận con người, nhưng mà nếu như trời
cao đã sắp xếp kết cục xong xuôi, bọn họ muốn khuyên mình chấp nhận thực tế như thế nào, từ bỏ mối quan hệ vô vọng này?
"Đúng vậy, duyên
phận ——" Thẩm Thành Lượng thở dài một hơi, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy
tay Chu Vũ Khiết, "So với bọn họ, chúng ta quả thực là quá may mắn, cho
nên mới phải biết quý trọng thật tốt, bắt đầu từ hôm nay, ai cũng không
thể buông tay trước."
Khi Tiết Thiệu Luân tỉnh lại, thấy Chu Hải Mạn tựa vào mép giường, vô cùng
sững sờ, rất nhanh anh nhớ lại chút chuyện tối hôm qua, khẳng định đây
không phải một giấc mơ, nhưng sai khi xác định đây không phải là một
giấc mơ, anh càng cẩn thận kỹ càng, sợ đánh thức cô.
Nhưng mà
động tác nhỏ của anh vẫn đánh thức cô dậy, Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên,
phát hiện mình đang gắt gao ôm lấy một cánh tay Tiết Thiệu Luân, bởi vì
dùng sức quá mức, trên đó để lại dấu rõ ràng, "Anh tỉnh rồi ——" cô buông ra tay anh ra, không biết sao mà có chút lo lắng.
Bọn họ chưa
từng lúng túng như vậy? Tiết Thiệu Luân lúc nào cũng có thể trêu chọc
cô, ăn đậu hũ của cô, Chu Hải Mạn có thể tùy hứng biểu hiện vẻ mặt lạnh
băng, tùy hứng bướng bỉnh, bọn họ đã từng ăn ý như người yêu, nhưng bây
giờ, bọn họ lại nhìn thấy trong đôi mắt đối phương chỉ có lo lắng, chỉ
sợ sơ ý một chút, đối phương sẽ biến mất không gặp được nữa.
"Anh tỉnh lại là tốt rồi." Chu Hải Mạn đứng dậy, "Sau này không nên đi uống rượu nữa, em đi đây."
"Mạn Mạn ——" Tiết Thiệu Luân kéo cổ tay cô lại, gương mặt đau khổ giữ lại,
nói, "Ở lại với anh một lúc thôi, chỉ cần một lúc là được, có được
không?"
"Tiết Thiệu Luân, anh đừng như vậy ——" biết rõ cô không
chịu được anh mềm giọng nói nhỏ nhẹ, anh vẫn khiến cô đau nhói như vậy,
nghĩ đến chuyện về sau hai người có thể sẽ vĩnh viễn cách xa, giọng Chu
Hải Mạn xen chút nghẹn ngào, "Chúng ta cứ như vậy, có gặp lại được hay
không?"
"Mạn Mạn ——" Tiết Thiệu Luân trong lòng đau xót, càng
dùng sức nắm tay của cô, "Chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy thật......" Cứ
như vậy bị chia cắt, anh không bỏ được, cũng không cam tâm.
"Nếu
không thì phải làm thế nào đây? Tiết Thiệu Luân, anh đã biết trước rồi
đúng không? Năm đó ông nội em qua đời đã khiến cha em vô cùng buồn
phiền, em không muốn anh đau lòng, cũng không muốn bởi vì chuyện tình
của chúng ta mà xuất hiện khoảng cách với cha em, em là đứa con gái duy
nhất của họ, anh hiểu không?"
"Còn anh thì sao?" Tiết Thiệu Luân
kinh ngạc nhìn cô, như hỏi cô, cũng như đang hỏi mình, "Anh rất vất vả
mới có thể ở bên cạnh người mình thích, anh nên làm thế nào?""Tiết Thiệu Luân, anh đừng như vậy." Anh càng như vậy, lòng cô lại càng đấu tranh,
bị kẹp ở giữa giống như cục đá mài, vừa mệt lại vừa đau.
"Thật ra thì khi lần đầu tiên mẹ đề cập với anh chuyện này, anh đã đoán được kết quả." Tiết Thiệu Luân nhìn cô, cô lại quay lưng, không chịu đối mặt với anh, "Lần gặp mặt đó ở nhà hàng, mẹ anh đề cập với anh về em, bởi vì anh muốn để cho bà thích em, cho nên đã nói
rất nhiều chuyện của em cho bà nghe, bao gồm em có một người cô xấp xỉ
tuổi em, nhà em ở đâu, có người nào, nhưng anh không biết, tất cả những
thứ đó lại trở thành nguyên nhân khiến chúng ta không thể ở bên nhau."
"Chuyện của cha anh năm đó, anh có biết một chút, thời điểm mẹ nói với anh, anh phát điên đi đến phòng hồ sơ chứng thực, hi vọng đây không phải là
thật, nhưng mà ông trời cũng không để ý đến anh... từ ngày hôm đó anh
bắt đầu sợ, mỗi ngày đều lo lắng em sẽ rời xa anh."
"Nhưng Mạn Mạn, anh không thể từ bỏ như vậy, anh đã thử qua, cũng nỗ lực, sao em có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?"
Thân thể Chu Hải Mạn chấn động, quay đầu lại không hiểu gì nhìn anh, "Có ý gì?"
Tiết Thiệu Luân đi tới bên cạnh cô, ngón tay xoa mặt của cô, người anh luôn
gặp trong giấc mơ, rốt cuộc cũng đứng trước mặt anh rồi, "Tai nạn y tế
của cha anh năm đó mặc dù rất lớn, nhưng hồ sơ ghi chép lại rất ít, vì
muốn giữ hình tượng của bệnh viện, xử lý ban đầu chọn lựa là hai nhà
giải quyết riêng, trong bệnh viện đè tin xuống."
"Nhưng anh tuyệt đối không tin chuyện chỉ đơn giản như vậy, kể từ vụ việc lần đó, cha
anh trở nên rất tiêu cực, thường nhốt một mình trong thư phòng, hơn nữa, rất không hy vọng anh học y."
"Anh chẳng những không nghe lời
ông, hơn nữa, ban đầu do ông của Triển Vũ Đồng cũng chính là thầy của
cha anh, mang theo hai học trò đến sáng lập bệnh viện, em biết là vì cái gì không?"
Chu Hải Mạn nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
"Bởi vì chuyện lần đó có người cố ý hãm hại ——"
Chu Hải Mạn trợn to hai mắt, như không thể tin được trên thế giới này lại
có người nói giỡn với sinh mệnh của người khác, "Tiết Thiệu Luân, anh
đang nói gì vậy?"
"Mạn Mạn, ông là cha của anh, anh hiểu rõ ông,
tin tưởng ông. Hơn nữa, anh có chứng cứ, năm đó khi lão viện trưởng về
hưu, trong bệnh viện, bầu cử viện trưởng mới, hai người có bầu chọn cao
nhất chính là cha anh và cha của Vũ Đồng, nhưng cha của Triển Vũ Đồng
bất luận là trình độ bác sĩ hay là kinh doanh bệnh viện cũng không bằng
cha anh, con trai của lão viện trưởng có chuyện gì không làm được? Rất
kinh ngạc đúng không? Năm đó, anh mới tốt nghiệp, ở ngoài cửa phòng viện trưởng mơ hồ nghe được đoạn đối thoại này, sau lại anh cũng điều tra
qua, cha anh chưa từng có thói quen uống an thần trà, là một bác sĩ tận
tâm tận lực, sao có thể ở trên bàn mổ đùa giỡn tính mạng của bệnh nhân
chứ?"
"Hơn nữa sau tai nạn y tế đó một năm, y tá cùng phụ trách
ca mổ với cha anh bị xa thải, thậm chí nhân viên trợ lí phòng làm việc
cho cha anh cũng biến mất, nếu như không phải trong lòng bọn họ có quỷ
thì bọn họ đang sợ cái gì?"
"Anh đã nói với em, trước khi biết em, cố ý đến gần Triển Vũ Đồng đúng không? Thật ra thì, anh là vì......"
Chu Hải Mạn nhìn anh, thì thào nói: "Thật ra là anh muốn thông qua cô ấy
thăm dò gì đó đúng không? Bởi vì cô ấy không biết chuyện năm đó, hơn nữa cô ấy thích anh."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là sự thật, Tiết Thiệu Luân nhắm hai mắt lại nói: "Ừ ——"
Khó trách khoảng thời gian trước, anh hay gặp Triển Vũ Đồng, chắc hẳn chỉ
là vì nhanh chóng muốn tìm ra đầu mối, khi đó, cô chưa xác định đã suy
đoán linh tinh, vì tình yêu mà mù quáng.
"Tiết Thiệu Luân, không
phải anh đã đồng ý với em, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ nói với em sao? Lúc ấy, tại sao muốn chịu trách nhiệm một mình?"
"Anh chỉ
là —— không muốn để em lo lắng." Tiết Thiệu Luân nhìn cô, trong mắt dịu
dàng trước sau như một, "Sau đó anh lại nghĩ, anh cố ý đến gần Triển Vũ
Đồng cũng được, cho cô cơ hội đến gần anh cũng được, em đều không muốn
nhìn thấy, cho nên, anh sẽ không đi tìm cô ấy nữa, em phải tin tưởng
anh."
"A, nói ra những những lời này, trong lòng anh cũng tốt hơn nhiều rồi, Mạn
Mạn, mặc dù bây giờ anh chưa có đầy đủ chứng cứ chứng minh cha anh bị
người ta hãm hại, nhưng mà anh lại đã tìm được một chút manh mối rồi,
cho nên, hãy tin tưởng anh."
"Cha anh rất tôn trọng đạo đức trong ngành y, chưa bao giờ làm ra chuyện gì gây ô danh nghề bác sĩ, sau tai
nạn y tế lần đó, ông luôn buồn bực không vui, luôn tự trách mình.
Trong mắt ông, mặc dù sự thật có thể chứng minh tay
nghề của ông, nhưng cũng không thể thay đổi chuyện có bệnh nhân chết
dưới dao mổ của ông là sự thật. Anh không tin, cũng nhất định sẽ chứng
minh cho mọi người biết, cha anh không phải một lang băm."
Chu
Hải Mạn nhìn anh, đột nhiên cười, "Em tin tưởng anh, cũng sẽ chờ anh,
đến khi anh thay cha anh rửa sạch tội lỗi, đợi đến khi cha mẹ em có thể
chấp nhận anh, em nguyện ý đợi, có thể nửa năm, có thể một năm, có thể
ba năm, có thể sẽ lâu hơn, nhưng mà em sẽ luôn chờ đợi, đợi ngày hôm đó
đến."
Có một câu nói mà Chu Hải Mạn cảm thấy rất lập dị nên không nói, chúng ta rất vất vả mới gặp được nhau, sao có thể dễ dàng từ bỏ
như vậy?
Tiết Thiệu Luân hình như có chút sững sờ, không dám tin, nhìn cô, "Em nói cái gì?"
Chu Hải Mạn khóe miệng cong lên, nháy mắt thật đẹp một cái, "Anh đừng quên, em là luật sư, sau này anh sẽ phải dùng đến chỗ của em."
"Tiết Thiệu Luân, anh nhẹ một chút, em bị anh ôm sắp không thở nổi nữa rồi—— ưmh ——"
"Không, anh muốn ôm em chặt thêm chút nữa, chặt một chút nữa......"
Có lẽ con đường phía trước sẽ khó khăn hơn, ôm càng chặt thì sẽ càng đau,
giữa ân oán của bọn họ, còn có một Triển Vũ Đồng không thể sao lãng,
nhưng mà cũng có quan hệ gì chứ, chỉ cần còn có một tia hi vọng, cô đều
nguyện ý cho nhau một cơ hội.
Có thể nửa năm, có thể một năm, có
thể hai năm, ba năm...... Thậm chí lâu đến mức cô không còn dũng khí chờ đợi, cô cũng không thể để cho cha mẹ mình đau lòng, vì một người yêu mà khiến họ đau lòng, có lẽ thật sự sẽ có một ngày như vậy, cô muốn buông
tay, nhưng ít nhất giờ khắc này, lòng của cô nói cho anh biết, cô thương anh, anh là người cô bằng lòng chờ đợi.