"Hiểu lầm, giải thích rõ?" Từ khi về đến nhà,
Chu Vũ Khiết luôn ngâm nga điệu hát dân gian này không ngừng, có lúc Chu Hải Mạn cảm thấy cô giống như một đứa bé, vui mừng hay đau khổ đều thể
hiện trên mặt, hơn nữa, cảm xúc biến hóa cực kỳ phong phú, thất thường,
tâm trạng xấu tới nhanh, đi cũng nhanh.
"Ừ ——" Chu Vũ Khiết gật đầu một cái, "Cô tạm thời tha thứ cho anh ấy."
= =, Chu Hải Mạn không nói gì mà nhìn Chu Vũ Khiết, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tính khí của cô cũng chỉ có người đàn ông trung hậu,
hiền lành như Thẩm Thành Lượng mới chịu được. Nghe Tiết Thiệu Luân nói,
Thẩm Thành Lượng thật sự không chủ động liên lạc với Trình Phỉ, mà là
Trình Phỉ đang gặp vấn đề với bạn trai hiện tại, Trình Phỉ tìm Thẩm
Thành Lượng giúp một tay. Thẩm Thành Lượng lại vô cùng nhớ tình người
xưa nên mới giúp cô, từ đầu đến cuối hai người đều không nhắc tới chuyện tình cảm trước. Thật sự là do Chu Vũ Khiết đa nghi thôi.
"Cô à,
cô cũng không thể như vậy, năm đó cô bắt nạt cháu là bởi vì cháu là cháu gái cô, dù thế nào đi nữa cháu cũng không thể đối xử tệ với cô ruột của mình, đúng không? Nhưng còn anh Thẩm anh ấy không phải cháu cô nha, cô
cứ tùy hứng như vậy, một ngày nào đó anh ấy không cần cô nữa thì làm thế nào?"
-_-||| Anh ấy quả nhiên không dám, Tiết Thiệu Luân nói rất đúng, hai người bọn họ như con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây thừng, dù Chu Vũ
Khiết giày vò thế nào, chỉ cần sợi dây không đứt, Thẩm Thành Lượng sẽ
vĩnh viễn đi cùng với cô, người khác không thấy được sự ôn nhu, săn sóc
của cô không có nghĩa là cô không có, chỉ cần Thẩm Thành Lượng cảm nhận
được là được rồi.
Nhưng rốt cuộc giữa cô và Tiết Thiệu Luân có
sợi dây như vậy hay không, lúc mới đầu Chu Hải Mạn xác định trở nên
không xác định, lại từ không xác định mà xác định, bây giờ hình như cô
lại không xác định được gì.
"Không phải bảo là dẫn Tiết Thiệu
Luân về nhà cho cha mẹ cháu xem sao, sao bây giờ vẫn không có động tĩnh
gì? Cháu không đề cập với anh ấy chuyện này hả?" Chu Vũ Khiết ngáp một
cái, tắt TV, "Sau khi quyết định ngày nào nhớ nói cho cô biết một tiếng, lúc nào cô cũng có thời gian."
Chu Hải Mạn buồn phiền vâng một
tiếng. Không phải cô không đề cập với anh, mà là đã đề cập với anh không chỉ một lần, nhưng trừ lần đầu tiên anh trả lời sảng khoái, quả quyết
ra, khi cô bàn bạc với anh, nhưng anh lại lấy cớ trong khoảng thời gian
này vẫn rất bận, nói qua loa với cô, lần đầu tiên như
thế, lần thứ hai cũng như thế. Đến lần thứ ba, cô rốt cuộc cũng cảm thấy không được đúng lắm, mở miệng hỏi anh thì anh chỉ xoa xoa tóc cô, hôn
lên trán cô, không để cô phải nghĩ nhiều, đợi khoảng thời gian bận bịu
này trôi qua, nhất định sẽ theo cô về nhà.
Anh có biết hay không, cô thật sự rất thất vọng, thật vất vả mới quyết định tiến tới với anh,
thật vất vả mới có thể có cơ hội để cho mẹ yên tâm, kể từ khi Triển Vũ
Đồng trở về, sao anh lại cho cô cảm giác lo lắng, bất an thế này đây?
Ngồi trên giường suy nghĩ hồi lâu, Chu Hải Mạn quyết định gọi điện thoại thử một lần, dù sao đã đồng ý với mẹ, bây giờ cũng qua gần một tháng rồi,
nhớ tới dáng vẻ Thái Mỹ Đình tha thiết chờ đợi, dặn dò cô, Chu Hải Mạn
cảm thấy trong lòng thật chua xót.
Điện thoại rất nhanh được kết
nối, nghe được giọng Tiết Thiệu Luân tuy mệt mỏi nhưng mang theo sự vui
mừng, trong nháy mắt buồn bực trong lòng cô tan đi một nửa, ít nhất anh
vẫn thích cô như trước đây, "Bảo bối, nhớ anh đúng không?"
"Chừng nào anh không dùng giọng điệu này nói chuyện với, em sẽ nhớ anh."
"Ha ha —— tốt." Hình như anh đang ôm Manhattan, bởi vì Chu Hải Mạn nghe
được âm thanh nó đang nhảy nhót lung tung trên người anh, "Mai tới nhà
anh được không? Manhattan nhớ em, anh cũng rất nhớ em đó."
Tới nhà anh, không phải tự đi vào hang sói sao, Chu Hải Mạn bĩu môi, "Không muốn ——"
"Thật mà, Manhattan rất nhớ em ——" Tiết Thiệu Luân biết địa vị mình ở trong
lòng của cô còn không bằng con trai anh, vì vậy đặt điện thoại trước mặt Manhattan, nói, "Con trai, nói cho mẹ con biết con nhớ mẹ."
Chu
Hải Mạn cố nén cười, cảm thấy người đàn ông này thật ấu trĩ mà, ở một
chỗ khác, Manhattan không biết cái vật lơ lửng trước mặt này có thể ăn
được hay không, ngoắt ngoắt cái đuôi "Gâu gâu gừ ——" gầm gừ.
"Ngoan, con trai, nói cho mẹ con nghe, nói con nhớ cô rồi, chỉ cần con nói,
ngày mai mẹ sẽ đến thăm con." Thấy con trai không nghe lời như vậy, Tiết Thiệu Luân có chút sốt ruột.
"Manhattan, biết ta là ai không?"
Quả nhiên nghe được cái vật trước mặt này phát ra âm thanh quen thuộc,
Manhattan không bình tĩnh, cái đuôi càng lắc càng nhanh, bốn cái chân
ngắn nhảy trên ghế sofa, "Gâu —— Gâu —— Gâu ——"
"Em nghe đấy,
Manhattan rất nhớ em." Tiết Thiệu Luân một tay vuốt lông ngắn của
Manhattan, một tay đưa điện thoại trở lại bên tai, "Ngày mai anh tới đón em."
"Tiết Thiệu Luân, em gọi điện cho anh là muốn hỏi anh một
chút, ngày mai anh có thời gian hay không, về nhà với em cho cha mẹ em
xem mặt, xem ra anh rất rảnh rỗi, vậy ngày mai thế nào?"
Nụ cười
trên mặt Tiết Thiệu Luân hơi ngưng lại, thân thể cũng không khỏi cứng
đờ, thoát khỏi vòng tay anh, Manhattan vui sướng chạy ra ngoài.
Thật lâu không đợi được câu trả lời, lòng Chu Hải Mạn càng ngày càng không
xác định được gì, cảm thấy hình như anh giấu diếm mình chuyện gì đó,
nhưng cứ hỏi anh chính diện như vậy, lại vĩnh viễn không có được đáp án.
"Tiết Thiệu Luân?"
"Mạn Mạn, đột nhiên anh nhớ tới ngày mai bệnh viện có một hội thảo, không có thời gian tốt qua thăm cô chú rồi, hôm khác được hay không? Hôm khác
anh nhất định đi cùng em."
Rõ ràng đang nói láo, Chu Hải Mạn đột
nhiên cảm thấy cả người vô lực, hơi sức truy hỏi tới cùng cũng không có, "Thôi, anh bận việc của anh đi."
"Mạn Mạn ——"
Cúp điện thoại, Chu Hải Mạn kinh ngạc xoay điện thoại trong tay, thật không hiểu nổi,
cô cho rằng yêu là một chuyện rất đơn giản, đièџфnaﯛgfkequ£ýđo cô cho
rằng Tiết Thiệu Luân sẽ hiểu cô chỉ muốn đơn giản, cũng có thể cho cô
một phần đơn giản đó. Khi anh dùng phương thức của mình, hát bài “Chuyện lãng mạn nhất” thì cô cho là anh đã hiểu được lòng của cô. Nhưng tại
sao, hiểu cô rõ ràng như vậy, anh còn tạo cho cô một tầng sương mù thế
này, khiến cô nghĩ ngợi, khiến cô phải khổ cực như vậy đây?
Vì
vậy, thứ bảy một ngày kia, Chu Hải Mạn không như kỳ vọng của anh, tới
nhà anh, mà Tiết Thiệu Luân cũng không như mong muốn của cô, theo cô về
thăm cha mẹ cô. Cô bị Chu Vũ Khiết kéo đi dạo, nhưng đi dạo được nửa
đường, vì một cuộc điện thoại của Thẩm Thành Lượng, Chu Vũ Khiết bị gọi
đi, cô đành phải một mình xuyên qua khu phố xá náo nhiệt, muốn đi tới
tiệm ăn nhỏ thanh tĩnh phía trước.
Nhưng lại không ngờ sẽ gặp
được người quen cũ, mấy ngày trước, khi nhận được tin nhắn của anh cô
cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại khéo gặp được.
"Sao anh lại ở đây?" Chu Hải Mạn cầm ống hút khuấy ly nước trái cây, ngẩng
đầu lên nhìn anh, anh vẫn như cũ, trầm ổn kín kẽ, giống như ánh mặt trời khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lã Thượng Khôn ngồi
đối diện Chu Hải Mạn quan sát một lượt, cười trả đáp: "Anh tới tìm một
người bạn lâu năm, tiếc là anh ấy vắng nhà rồi. Em thì sao? Sao lại một
mình——"
"A, em nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi dạo chút."
"Năm ngoái, lúc rời đi bởi vì quá vội nên không kịp nói lời tạm biệt với em, thế nào, em vẫn khỏe chứ?"
Đúng vậy, bọn họ chia tay đã một năm rồi, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt một cái, bọn họ lại ngồi chung một chỗ ăn trưa lần
nữa, "Ừ, tốt vô cùng. Còn anh ——" Chu Hải Mạn cẩn thận hỏi, "Cùng Viên
Lỵ Lỵ thế nào rồi?"
"Ha ha ——" Lã Thượng Khôn nheo mắt lại, cười
cười, "Quên không nói cho em biết, anh sắp làm cha, Lỵ Lỵ cũng sắp làm
mẹ rồi. Bây giờ, cô ấy trưởng thành không ít so với trước kia, bất ngờ
không? Ha ha, thật ra thì anh cũng không ngờ đi một vòng mình lại trở về điểm xuất phát. Anh cứ tưởng rằng đi cùng với cô ấy, cả đời anh sẽ rất
khổ sở, thậm chí cũng chuẩn bị xong tâm lý vì gánh vác trách nhiệm mà
buông tha tất cả. Nhưng mà, Lỵ Lỵ cô ấy thay
đổi rất nhiều. Trước kia, anh cảm thấy cô hay gây sự, giống như ngọn núi lớn đè anh thở không nổi. Sau đó, bọn anh tiến tới với nhau lại lần
nữa, cô không vì muốn gây sự chú ý của anh mà làm ra mấy chuyện khiến
anh chán ghét như trước nữa, hơn nữa, cô làm việc cũng càng ngày càng
chú ý tới cảm nhận của anh, giống như đứa trẻ trong một đêm đã trưởng
thành vậy."
"Em cũng biết, anh không ngu ngốc mà không thay đổi
mình, cô ấy vì anh làm nhiều như vậy, nói không cảm động là giả, hơn
nữa, kết cục như vậy đã định rõ rồi. Mặc dù lúc ấy anh vẫn không cam
lòng, thường thường nhớ lại chuyện cũ, cũng oán trách mình đã từng hỗn
độn như vậy. Nhưng qua một thời gian, anh cũng bình tĩnh lại, nhìn dáng
vẻ cô ở nhà bận bịu qua lại, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ nên cho chính
mình một cơ hội, giống như Lỵ Lỵ học cách yêu anh, anh cũng có thể học
cách yêu cô."
"Kết quả rất vui mừng, anh không bị vùi chết trong
ngõ cụt, ngược lại tìm được một con đường tươi sáng, cuộc sống, khắp nơi đều tràn đầy bước ngoặc, em hoàn toàn không biết tiếp theo có thể xảy
ra chuyện gì."
Khi Chu Hải Mạn nghe Viên Lỵ Lỵ mang thai cũng có
chút giật mình, nhưng theo anh kể, vẻ giật mình trên mặt cô dần dần bị
thay thế, Lã Thượng Khôn có thể tìm được hạnh phúc của mình quả thật
đáng được ăn mừng, "Là bởi vì cô ấy chỉ anh cách yêu một người, dẫn dắt
anh và cô cùng đi tới một quỹ đạo chứ?"
"Ha ha —— cũng có thể nói như vậy, có điều nói thật, Hải Mạn, cảm ơn em, anh làm ra chuyện như
vậy em vẫn đồng ý ngồi chung một chỗ ăn trưa với anh, nghe anh nói những lời này, anh cảm thấy mình rất may mắn."
Chu Hải Mạn cười, khoát tay, "Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta cũng không cần nhắc lại. Bây
giờ, anh hạnh phúc là tốt rồi, phải biết quý trọng, có thể thấy, Viên Lỵ Lỵ thật sự rất thích anh."
"Ừ ——" Lã Thượng Khôn cười, gật đầu một cái, không khỏi hỏi, "Em với bác sĩ Tiết thế nào rồi?"
"Em với anh ấy?" Chu Hải Mạn nhíu mày nhẹ dường như không thể thấy được, "Em có thể cùng anh ấy như thế nào?"
"Đừng giả bộ hồ đồ, đây không phải tính cách của em."
Chu Hải Mạn không khỏi bật cười, "Tính cách em thế nào? Hình như anh hiểu rất rõ."
"Anh đương nhiên hiểu rõ, năm đó anh thầm mến em rất lâu ——" những lời này
không dùng đến não, bật thốt lên, như có thói quen rất khó thay đổi, sau khi nói xong, Lã Thượng Khôn cũng có chút thất thần.
"Ha ha ——"
Chu Hải Mạn cười khan hai tiếng, cố gắng nói sang chuyện khác, hóa giải
không khí ngột ngạt này, "Anh phải ở lại đây bao lâu?"
"Chắc
khoảng một hai ngày, chuyện công ty xử lý xong rồi." Lã Thượng Khôn dĩ
nhiên hiểu mục đích cô nói sang chuyện khác, nhưng Chu Hải Mạn trước sau đã định rõ kết quả trong lòng anh, nếu trở lại, anh cũng không muốn
mang một đáp án mơ hồ rời đi, "Thật ra thì năm đó anh đã thấy rất rõ
tình cảm của bác sĩ Tiết đối với em rồi, trước khi Viên Lỵ Lỵ tới, anh
ấy tìm anh, cảnh cáo anh không được lừa gạt em, nếu như mà anh khiến em
đau lòng anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh. Cuối cùng, anh vẫn khiến em tổn thương, cũng bị anh ấy cho mấy quyền. Anh ấy rất xem trọng tình
cảm của anh với em, em đối với anh ấy thế nào, mặc dù anh không dám xác
định, nhưng nghĩ lại lúc đó, hai người trong cuộc các em thì mơ hồ,
nhưng người ngoài cuộc bọn anh lại thấy rất rõ ràng."
A, Chu Hải
Mạn nhếch miệng cười cười, thì ra khi đó đã có người nhìn rõ trận truy
đuổi này của bọn cô, nhưng sau khi ra khỏi mê cung họ gặp nhau, nắm tay
nhau, tại sao bây giờ họ dường như lại lọt vào một mê cung khác vậy?
"Em với anh ấy, cũng rất tốt, Lã Thượng Khôn, cảm ơn anh quan tâm."
"Hải Mạn, bất luận như thế nào, em luôn là người đặc biệt nhất trong lòng anh, anh hy vọng em hạnh phúc."
Anh hy vọng cô hạnh phúc, những lời này thật làm cho người ta cảm động ——
Chỉ là hai người vừa nói vừa cười, đi ra quán cơm nhỏ lại đụng phải người
vốn nên ở bệnh viện tham gia hội thảo, Tiết Thiệu Luân, còn có một người kéo cánh tay của anh, cười rực rỡ, người mà anh luôn gọi là em gái,
Triển Vũ Đồng.
Lã Thượng Khôn nói rất đúng, cuộc sống không có gì định trước cả, bạn vĩnh viễn không đoán được chuyện gì có thể xảy ra,
ví dụ như, anh hy vọng cô hạnh phúc, cô có thể có được phần hạnh phúc
kia hay không?