"Ưmh ——" bởi vì động tình, Chu Hải Mạn vô thức rên rỉ, Tiết Thiệu Luân đã
sớm không nhịn nổi lại càng bị âm thanh này kích thích, cánh tay anh nhẹ nhàng đẩy một cái. Thân thể Chu Hải Mạn vốn dán sát vào tường chợt rời
ra, cách xa bức tường kia. Bọn họ vẫn hôn nồng nhiệt nhưng bước chân
không hề có chút rối loạn nào, cho đến khi tới bên giường, Tiết Thiệu
Luân ngã về phía trước, đặt Chu Hải Mạn ở phía dưới thân.
"Mạn Mạn ——" anh nỉ non tên của cô, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề, hơi thở nóng phả vào cổ của cô, "Mạn Mạn ——"
Một bàn tay to lớn của anh từ từ di chuyển lên trên rồi tới trước ngực của
cô, cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, còn bàn tay kia dọc theo vòng eo thon gọn của cô xuống phía dưới, dừng ở mông đang ưỡn lên trên của cô.
"Ừm ——" thân thể của cô như bị mê hoặc, trở nên không phải của cô nữa. Bên
trong thân thể như có một đốm lửa đang thiêu đốt, cô rất khó chịu cũng
rất khát vọng, khó chịu ấy là loại lửa nóng cô không thể thừa nhận, khát vọng cái gì, d5d/l@Q%đ chính cô cũng không biết.
Anh tham lam
như đứa trẻ, hôn trán của cô, chóp mũi của cô, vành tai của cô, gương
mặt của cô, đôi môi của cô. . . . . Không buông tha bất kỳ một tấc da
thịt nào, cái tay xoa ngực cô càng ngày càng dùng sức, rồi anh lại
chuyển đôi môi qua ngực của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, gặm cắn. . . . . .
Thân thể giống như chỉ một giây nữa sẽ nổ tung, Chu Hải Mạn luồn tay vào trong tóc anh, như muốn bắt lấy thứ gì đó.
"Mạn Mạn ——" anh vừa hôn cô, vừa vươn tay cởi nút áo ngực của cô.
Chu Hải Mạn hình như ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tay vô lực cản cánh tay anh, "Tiết Thiệu Luân —— ưmh ——"
"Đừng sợ, bảo bối ——" anh khe khẽ hôn lên khóe mắt của cô một cái, dịu dàng an ủi cô, "Đừng sợ ——"
Nút áo bị cởi ra, Tiết Thiệu Luân dùng một tay phía sau lưng của cô, nâng
cô lên, cởi áo cô ra, da của cô rất trắng, giống như tuyết vậy. Chu Hải
Mạn rõ ràng cảm thấy hô hấp của anh càng thêm nặng nề, trong ánh mắt của anh nhìn cô như có hai ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, ngón tay của anh
nhẹ nhàng lướt qua thân thể của cô, cô không khỏi run rẩy.
"Mạn Mạn, em thật đẹp ——" anh nhếch miệng nhìn cô, si mê nói.
"Tiết Thiệu Luân, anh đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, nhìn em sợ hãi." Chu Hải
Mạn muốn kéo chăn che ở trước ngực, nhưng lại bị anh ngăn lại.
Anh cười khanh khách, tiếp tục cúi xuống hôn cô, cổ của cô, vai, xương quai xanh, còn cả phần mềm mại trước ngực cô. Thân thể của cô cứ như vậy
từng nơi từng nơi bị châm lửa, tay của anh từ từ dời xuống, lúc cô hoàn
toàn say mê, rất nhanh cởi xuống hết quần của cô xuống.
Chân của
cô thon dài trắng nõn, ở trong mắt Tiết Thiệu Luân, mỗi một nơi đều là
cám dỗ đối với anh, anh hôn cô thật sâu, hai bàn tay to lớn di chuyển ở
trên người của cô, vuốt ve, thân thể quen thuộc của cô, người phụ nữ
quen thuộc mà anh yêu này.
"Tiết Thiệu Luân ——" Chu Hải Mạn nhìn
anh cởi hết quần áo mình ra, lộ ra bộ ngực cường tráng, mặc dù cô đã rớt nước miếng trước vóc người của anh đã lâu rồi, nhưng nhìn thẳng diện và gần như vậy dù sao cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
"Ngoan ——" anh cười, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt của cô, "Lát nữa có thể sẽ đau một chút, nhưng mà anh sẽ cẩn thận."
= =, Tên lưu manh này suy nghĩ luôn nhanh hơn cô, cô sợ đau đâu chứ, đây là cô xấu hổ.
Nhưng cô... có thẹn thùng nữa cũng không ngăn cản được người nào đó giở trò
lưu manh, lúc anh nháy mắt đã lột sạch quần áo trên người mình, lại cúi
người xuống một lần nữa dán chặt với cô thì cô cảm nhận được nhiệt độ
nóng bỏng của anh.
"Tiết Thiệu Luân, đừng —— sống chung phi pháp là không đúng."
⊙﹏⊙b Tiết Thiệu Luân bị cô chọc tức đến dở khóc dở cười, thiếu chút nữa lại
thua cô, "Bảo bối, cái này không gọi sống chung phi pháp, ngoan, thả
lỏng ——"
"Mạn Mạn ——" bàn tay to của anh lướt nhẹ qua vai của cô, vuốt ve ở trước ngực của cô, thấy thân thể cô vì anh mà ửng hồng, vì
anh nổi phản ứng, anh hài lòng khẽ liếm, tỉ mỉ hôn trước ngực cô.
"Ừ ——" cô trải qua tra tấn cùng mê hoặc như vậy, Chu Hải Mạn cảm thấy mình một giây kế tiếp sẽ chết, trong thân thể truyền tới cái loại cảm giác
kỳ dị đó, chưa từng có, cô khó chịu uốn éo người, hình như muốn cùng anh gần nhau hơn một chút.
Tiết Thiệu Luân đã sớm không chịu nổi,
tiếng rên rỉ cùng sự vặn vẹo của Chu Hải Mạn càng thêm kích thích anh,
anh luồn một cái tay ôm phía sau thắt lưng cô, nhẹ nhàng hơi dùng lực,
d^đ&l*q#đ quần áo trên người cô lại bị lột sạch. Thân hình của cô
rất đẹp, anh sợ làm cô sợ, cũng sợ làm cô đau, khi hai cái tay chậm rãi
cởi vật cuối cùng trên người cô ra thì anh nhạy bén bắt được một tia
hoang mang lóe lên trong mắt của người phụ nữ kiêu ngạo này.
"Mạn Mạn ngoan, anh sẽ cẩn thận, đừng sợ ——"
"Ưmh ——" anh nói cẩn thận chính là như vậy? Chu Hải Mạn nhíu chặt chân mày,
cố nén đau đớn từ nơi kia truyền tới khi anh vừa mới tiến vào, "Tiết
Thiệu Luân, anh, tên khốn kiếp này!"
"Được, được, được, anh khốn
kiếp ——" anh hít vào một ngụm khí lạnh, dịu dàng an ủi cô, thật ra thì
cô đau, anh cũng đau. Đây là cái mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua,
mặc dù anh là bác sĩ, mặc dù anh có nghiên cứu đối với thân thể người,
cũng không thể tránh khỏi việc làm đau người phụ nữ mình thích.
"Ách —— không phải anh là bác sĩ sao? Nghĩ biện pháp gì đi ——" cứ tiếp tục
như vậy đều không phải là biện pháp, cô thật sự rất đau, đau đến mức như muốn rơi nước mắt.
"Biện pháp duy nhất chính là ——"trên trán
Tiết Thiệu Luân toát ra đầy mồ hôi, vẫn cắn răng kiên trì nói, "Em nhẫn
nại chịu đựng qua lần này."
"Tiết Thiệu Luân, anh chính là tên lưu manh." Chỉ có lưu manh mới có thể nói ra lời nói khốn nạn này, "A ——"
Thân thể giống như có nơi nào đó bị mở ra, thân thể của mình giống như đón
nhận cái gì đó, thật sâu sau đau nhói là hàng loạt nhức mỏi, nhìn nét
mặt hưng phấn của người nào đó, Chu Hải Mạn cũng biết, anh đã thành công trong chuyện lưu manh rồi.
"Mạn Mạn ——" anh nhẹ nhàng hôn lên
khóe mắt cô có nước mắt rơi, thân thể không nhanh không chậm rung động,
"Anh bảo đảm chỉ đau lần này thôi, được không? Uất ức cho em ——"
Biết cô uất ức là tốt rồi, Chu Hải Mạn bĩu môi, rõ ràng vừa mới trải qua đau đớn tê liệt như vậy, nhưng được anh ôm thật chặt vào trong ngực như
vậy, nghe anh nỉ non dịu dàng, vậy mà lại có loại hạnh phúc xúc động
muốn khóc.
*******************
Sáng ngày hôm sau, bị một
hồi chuông điện thoại di động kỳ quái đánh thức, chuông điện thoại rất
quen thuộc nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ. Cô nhẹ nhàng động
đậy đã cảm thấy thân thể mềm nhũn, đau nhức khó nhịn, vươn tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang hát tình ca ở trên tủ đầu giường. Vừa mới ấn
nút nghe, cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe được được giọng nói điệu đến mức không thể tưởng tượng nổi từ đầu bên kia truyền đến,
"Anh Thiệu Luân, em đã trở về, con sâu
lười này còn chưa rời giường rồi, sáng sớm hôm nay em đã xuống máy bay,
còn mong anh tới đón em đây, cuối cùng không đợi được anh lại bị cha em
xách về nhà ——"
(⊙o⊙). . . Chu Hải Mạn sau hai giây phản ứng, rốt cuộc cũng biết lạ ở chỗ nào, bởi vì điện thoại di động này không phải
của cô, mà là của Tiết Thiệu Luân, còn cô cảm thấy tiếng chuông quen
thuộc bởi vì mấy ngày nay luôn ở cùng với anh, đã nghe nhiều lần rồi.
Nhưng cô bé điệu đà đầu dây bên kia là ai, -_-#, cô tức giận nghiêng đầu nhìn Tiết Thiệu Luân, lại thấy anh đang dùng một đôi mắt đào hoa, nháy mắt
vô tội nhìn cô chằm chằm.
"Anh Thiệu Luân ——" em gái điệu kia quá lâu không thấy ai đáp lại, âm thanh càng thêm lanh lảnh, gọi lại một tiếng nữa.
Tiết Thiệu Luân giật mình một cái, lập tức nhận lấy điện thoại di động Chu
Hải Mạn trong tay, ⊙﹏⊙b anh còn tưởng rằng có người gọi cho Chu Hải Mạn, anh vừa mới bị đánh thức còn yên lặng làm bé ngoan đây này, không thể
ngờ được là tìm anh, hơn nữa còn là một rắc rối phiền phức lớn.
"Vũ Đồng hả ——, trở về rồi sao? Trở về lúc nào? Mới vừa hả? Lúc nãy đã nói
với anh rồi hả?" Trên trán ướt đẫm mồ hôi, Tiết Thiệu Luân liếc mắt nhìn Chu Hải Mạn, lập tức bị ánh mắt sắc bén của cô giết trở lại, "Lúc nãy
anh không nghe thấy, đúng, vừa mới dậy —— ha ha. Vậy trước tiên em nghỉ
ngơi thật tốt đi, không mệt chứ? Anh còn có chuyện, ừ, được được được,
có thời gian nhất định đi, ừ, anh cúp máy trước."
"Đoàng ——" Tiết Thiệu Luân nhanh như chớp cúp điện thoại di động, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bị Chu Hải Mạn giải quyết.
"Ha ha, đánh thức
em rồi ——" cười, lấy lòng cười, vẫn mặt lạnh, tiếp tục cười, "Em nghỉ
thêm một lát nữa đi, hôm nay thứ bảy không phải đi làm, tối hôm qua
khiến em mệt muốn chết rồi ——"
Anh không đề cập tới chuyện tối
hôm qua còn tốt, nhắc tới tối hôm qua, Chu Hải Mạn càng tức giận, tên
cầm thú này hoàn toàn không có chút y đức nào, muốn hết lần này đến lần
khác, nếu không cô cũng sẽ không bị lăn qua lăn lại đến mềm nhũn thế
này, "Đừng giả bộ, Tiết Thiệu Luân, trong người anh có con quỷ nào sao?"
"Làm sao có thể chứ?" Tiết Thiệu Luân co rúm khóe miệng, "Trong người anh có quỷ chỗ nào? Trong lòng anh chỉ có một đại mỹ nữ, chính là bảo bối Mạn
Mạn em đó."
= =, Chu Hải Mạn trợn mắt nhìn anh, vừa che che giấu
giấu, vừa lời ngon tiếng ngọt, không có quỷ mới là lạ, "Không nói đúng
không?"
"Ghen?" Tiết Thiệu Luân hình như còn rất hài lòng đối với phản ứng này của cô, chỉ là nếu là tiếp tục trêu chọc sẽ không vui nữa. d;đàn’;lê’Quydein Vì vậy, trước hết anh dùng khuôn mặt tươi cười lại
gần cô, muốn ôm cô vào trong ngực, Chu Hải Mạn dùng sức đẩy, anh lại ngã trở về, nhưng mà anh cũng không tức giận, chẳng hề để ý mà giải thích,
"Cô ấy là bạn thưở nhỏ của anh, con gái viện trưởng bọn anh, tên là Vũ
Đồng. Mới đi du học Mĩ trở về, lúc đi cao một mét sáu mươi lăm, tóc dài, diện mạo coi như đáng yêu, vẫn đang trong thời thanh xuân, chưa kết
hôn, em còn muốn biết gì nữa? Anh nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất
tẫn (Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết)."
Bạn thuở nhỏ? Nói mập mờ như vậy không phải là thanh mai trúc mã sao? Chu Hải Mạn tức giận
trừng mắt nhìn anh, "Anh đừng nhiều lời nữa, em không tin dáng vẻ này
của anh đâu."
"Anh nhiều lời chỗ nào chứ?" Anh bày ra vẻ mặt vô tội, "Anh chỉ nói sự thật."
"Được rồi, được rồi, mới sáng sớm đánh thức Mạn Mạn của chúng ta là cô ấy
không đúng, cũng là anh không đúng, thời gian quan trọng như bây giờ nên tắt máy, nhưng không phải bởi vì tối hôm qua anh quá hưng phấn nên quên sao? Đừng tức giận, em không tin anh sao? Hơn nữa, anh vừa mới trở
thành người của em rồi, sao có thể để ý người khác, tùy tiện đi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải tác phong của anh."
"Khó nói lắm ——" Chu Hải Mạn bĩu môi, hơn nữa theo ý cô, cái này rất giống tác phong của anh.
"Này ——" Tiết Thiệu Luân bị cô chặn, khóe miệng co giật, khóe mắt cũng co
quắp, "Thì ra trong lòng em, anh chính là hình tượng sao, xong rồi, hôm
nay anh phải bày tỏ một chút, chấn chỉnh lại quyền của người chồng, nếu
không em sẽ dùng hai chân đạp anh ra ngoài mất."
Vừa nói xong,
anh liền lật người, đè lên trên người Chu Hải Mạn, ngón tay thon dài
lướt qua mặt của cô, hai người gần tới nỗi có thể nghe thấy hơi thở của
nhau, anh chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người cô, "Chúng ta cùng ôn lại
cảm xúc mãnh liệt tối hôm qua đi——"
"Ưmh —— Tiết Thiệu Luân, cái tên khốn kiếp này —— em vẫn còn đau—— không cho phép anh đụng vào em ——"