Dã Thú Ngửi Kiều Hoa
Nếu như lúc đầu Tô Nhược Nhị còn không hiểu, vì sao Bùi lão phu nhân lại yêu quý tỷ tỷ nhà mình như vậy, dù sao thì khắp kinh thành này, ai mà
không biết tuy Bùi gia lão phu nhân có phong hàm nhất phẩm phu nhân cao
quý, nhưng bản thân bà cũng là một người không dễ đối phó đâu. Bây giờ
từ yến hội Bùi phủ trở về, nếu nàng còn không biết gì, vậy quả thật
chính là một cái chày gỗ rồi.
Nhưng mà nàng lại không thể nào hiểu được, tại sao Bùi lão phu nhân lại chọn trúng đại tỷ nhà mình rồi?
Không phải nàng tự xem nhẹ mình, mà là có những khoảng cách thực sự
không có cách nào có thể vượt qua được. Liền ngay đến chính nàng, nếu
như không phải Mẫn Hoành Duệ bị người mưu hại, linh hồn bám vào trên
thân Đại Bạch, duyên số trùng hợp để bọn họ gặp nhau, thì Tô Nhược Nhị
chắn chắn rằng, đời này nàng hoàn toàn sẽ không thể có quan hệ gì với
người như hắn. Chẳng lẽ đại tỷ nhà mình cũng như vậy....
Tô Nhược Nhị cảm thấy dường như mình đã biết được điều gì, nhưng lại
không thể nắm bắt được, tuy nhiên đó cũng không phải là vấn đề quan
trọng nhất, nhìn biểu hiện ngày hôm nay của đại tỷ nhà mình, Tô Nhược
Nhị cảm thấy nàng cần phải tìm hiểu thêm về thái độ của những người
trong Bùi phủ đối với đại tỷ.
Bùi lão phu nhân rõ ràng rất thích đại tỷ nhà mình, điều này làm cho Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi gia rất không vui, nhưng bây giờ Bùi
phủ vẫn là do Bùi lão phu nhân làm chủ, hôm nay lão phu nhân cư nhiên
có thể mời đại trưởng công chúa Chiêu Nghi đến ra mặt giúp đại tỷ nhà
mình, đã có thể thấy rõ rồi.
Về phần vị Bùi phu nhân kia, phải nói thế nào nhỉ? Đây là lần đầu tiên
Tô Nhược Nhị nhìn thấy một vị phu nhân có cách hành xử như vậy, ngược
lại vị đại tiểu thư Bùi gia kia, tuy nhìn có vẻ giống Bùi phu nhân, ôn
nhu yếu đuối, nhưng làm việc vẫn còn khá ổn thỏa, về phần Bùi nhị tiểu
thư, tuổi còn nhỏ, bây giờ còn chưa đáng lo.
Chẳng qua chuyện này còn phải xem tâm ý đại tỷ nhà mình, trước kia Tô
gia các nàng quả thật chỉ biết chịu sự điều khiển của người khác, nhưng
hiện tại....
Tô Nhược Nhị theo bản năng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia một vòng
“Đại Bạch!”. Ừ, nhà có Đại Bạch, đúng là có rất nhiều chỗ tốt nha....
Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng liếc Tô Nhược Nhị một cái, vẫn không dừng lại.
Bây giờ Tô Nhược Nhị hoàn toàn không sợ bản mặt thối hoắc của hắn, dù
sao bị hắn trừng cũng không mất đi miếng thịt nào, nàng mới không sợ hắn đâu. Hai tay Tô Nhược Nhị chống lên bàn trà, quay mặt nhìn Đại Bạch,
nàng không tự giác liền nói hết ý nghĩ vừa rồi của mình. Cuối cùng còn
đau khổ bỏ thêm một câu “Đại Bạch, ngươi nói bây giờ ta phải làm gì?”
Thật ra chuyện về Tô đại tiểu thư và tên tiểu tử Bùi gia kia, Mẫn Hoành
Duệ đã sớm biết. Lúc trước thời điểm phái người đến đây bảo vệ nàng,
người của hắn đã phát hiện còn có một thế lực khác đang âm thầm bảo hộ U Lan viện, biết nàng quan tâm người nhà của mình, Mẫn Hoành Duệ cũng đã
phái người đi điều tra một chút, liền tra ra Bùi đại thiếu gia Bùi Hạo
uy chấn kinh thành này, biết đối phương không có ý xấu, Mẫn Hoành Duệ
cũng không can thiệp vào nữa.
Mẫn Hoành Duệ vốn không muốn nói chuyện này cho Tô Nhược Nhị biết, nhưng nhìn vẻ mặt ưu sầu của nàng, rốt cuộc vẫn không đành lòng. Chờ sau khi
hắn tóm tắt viết xong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt cảm động và thẹn thùng của Tô Nhược Nhị, nếu như hắn không nhìn lầm.
“Đại Bạch, thực không nhìn ra, thì ra ngươi thích ta lâu như vậy!”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Vừa rồi tuyệt đối là do hắn hoa mắt, tiểu nữ nhân da mặt dày như vậy làm sao có thể biết thẹn thùng....
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nháy mắt đã đến mùng mười tháng tám.
“Đại Bạch, người thích ăn bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng gà hay nhân
ngũ vị?” Vẻ mặt Tô Nhược Nhị hứng thú dào dạt nhìn Đại Bạch lười biếng
trước mặt, sắp đến trung thu, hàng năm tết trung thu ba tỷ muội các nàng đều tự mình động thủ làm bánh trung thu, đương nhiên, nhiệm vụ gian khổ nhất của nàng, chính là ăn....
Thời tiết đầu thu đã hết nóng nực, gió mát thổi đến, trời cao mây mỏng,
rất là sảng khoái. Nhưng mà ngược lại, trong lòng Mẫn Hoành Duệ có phần
bất an, nhớ đến tin tức quan trọng đêm qua bên kia truyền đến, Mẫn Hoành Duệ nhìn Tô Nhược Nhị thật sâu, có một số việc không thể kéo dài được
nữa, rốt cuộc hắn phải trở về rồi....
Đêm khuya, Mẫn Hoành Duệ lại đi vào Thủy Tâm viện.
Nhưng khi hắn kéo màn lụa mỏng ra, đã phát hiện tiểu nữ nhân bên trong vốn phải ngủ say, lúc này đang ôm chăn ngồi ở đầu giường.
Đây là lần thứ hai bọn họ chính thức gặp mặt, tuy lúc trước đã đoán
được, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút xấu hổ, Tô Nhược Nhị đành phải
nhàn nhạt cười: “Vương gia, người đã đến rồi.”
“Thì ra nàng đã đoán được.” Từ trước đến nay Mẫn hoành Duệ chưa bao giờ
nghi ngờ sự thông minh của nàng, dù sao người mà hắn coi trọng thì sao
có thể kém được?
Tô Nhược Nhị trừng mắt nhìn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ
đến việc che dấu năng lực của mình trước mặt hắn, trước kia là vậy, bây
giờ cũng vậy, tin tưởng sau này nàng cũng sẽ không cần, điều này rất kỳ
quái, nhưng ngay từ đầu khi gặp hắn, nàng chỉ biết nàng có thể tin tưởng hắn, trực giác này rất mãnh liệt, mà Tô Nhược Nhị xưa nay luôn tin vào
trực giác của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người bọn họ cũng không biết nói gì. Mới đầu Tô Nhược Nhị có chút không được tự nhiên, cũng không có cảm giác
gì, qua một lúc, đợi đến khi nàng cảm giác được khí tức mạnh mẽ người
kia tỏa ra thì dường như không khí đã không còn giống lúc nãy.
Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngay cả trên mặt cũng đều nóng lên, Tô Nhược Nhị liếm liếm đôi môi khô khốc,
vừa định nói gì đó thì đã bị người bịt miệng, hoàn toàn không nói được
gì....
Lúc đầu, chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, Mẫn Hoành Duệ hôn hết dấu
son môi, thật lâu sau, hắn mới tách ra một chút, nhưng vẫn chưa rời xa,
đầu hắn nhe nhàng tựa vào trán Tô Nhược Nhị, hai mắt cụp xuống, con
ngươi trong vắt như ngọc lưu ly, phản chiếu hết thảy hình ảnh tiểu nữ
nhân trước mặt “Thực xin lỗi, ta không khống chế được.”
Sau đó không đợi Tô Nhược Nhị kịp phản ứng, môi hắn lại in lên...
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Mẫn Hoành Duệ tại xuất hiện ở Phụ Chính Vương phủ.
“Vương gia!”
Trong phòng, Lý công công và Mạc Ngôn đang đứng, còn có một người đang
quỳ trên mặt đất, nàng ta mặc áo trắng, thân thể tiều tụy, sắc mặt tái
nhợt, đúng là Miêu Ngũ. Nhưng đối với sự thay đổi của nàng ta, mọi người trong phòng đều không có gì ngạc nhiên.
“Miêu Ngũ, bây giờ bổn vương đã tìm được tất cả người Miêu gia, chỉ còn
lại....” Mẫn Hoành Duệ ngồi trên ghế, rất bình tĩnh nhìn Miêu Ngũ đang
quỳ.
Bây giờ Miêu Ngũ cũng biết đại nạn đã tới, nếu không phải trong khoảng
thời gian này Vương phủ dùng các phương thuốc tốt để bồi dưỡng, nàng
thường xuyên sử dụng lực lương cấm kỵ như vậy, thì đã sớm đi gặp Diêm
Vương rồi. Nhưng vì tộc nhân của mình, Miêu Ngũ cũng đành phải đau khổ
chống đỡ. Bây giờ thì tốt rồi, tộc nhân của mình đã tìm được rồi, tảng
đá lớn trong lòng Miêu Ngũ rơi xuống một nửa.
“Vương gia, chuyện lần này là do Miêu Ngũ không đúng, nhưng xin người
giơ cao đánh khẽ, tha cho các tộc nhân vô tội của ta, một mình Miêu Ngũ
tự nguyện gánh chịu tội lỗi mình gây ra.
Dường như có chút không hiểu, Mẫn Hoành Duệ mở miệng “Vì bọn hắn mà phải bỏ mạng, ngươi không luyến tiếc sao?”
Tim Miêu Ngũ nảy lên một cái, kinh hoảng nhưng cũng không đoái hoài đến
việc gì khác, ngẩng đầu nhìn Mẫn Hoành Duệ, trong miệng tràn đầy khó tin cùng khiếp sợ “vương gia, người đã biết...”
Nam nhân trước mặt, vẫn vân đạm phong khinh như vậy, làm cho người ta
không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì. Nhưng Miêu Ngũ cảm thấy nàng có
chút hiểu người nam nhân này, nàng thậm chí không nhịn được suy nghĩ,
nếu lúc đầu bọn họ không gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, kết quả có
phải sẽ không thành ra thế này hay không....
Nhưng làm sao có thể không như vậy đây? Hắn là nam tử cao cao tại
thượng, nếu không có sai lầm lần này, có lẽ đời này nàng đều không thể
gặp được hắn, thậm chí nàng còn không thể nào tưởng tượng được, phải là
nữ tử như thế nào mới có thể đứng bên cạnh hắn, càng huống hồ là
nàng....
Miêu Ngũ nhanh chóng bình phục lại tâm tình mất mác của mình, hôm nay
nàng sớm đã là đèn cạn dầu, nói gì cũng đều vô dụng, bây giờ chuyện duy
nhất nàng có thể làm, cũng cần phải làm, chính là dùng hết khả năng để
bảo vệ tộc nhân của mình.
Bây giờ xem ra, dựa theo lời hắn nói, vẫn còn hy vọng rất lớn.
Miêu Ngũ từ từ hít sâu một hơi, mới mở miệng “Vương gia người thiên nhân chi tư, sao có thể không nhìn ra thủ đoạn nho nhỏ của Miêu Ngũ ngu dốt
này? Miêu Ngũ không biết tự lượng sức mình, đầu tiên là mưu hại Vương
gia, lại ngấm ngầm tính kế vương gia, Miêu Ngũ tự biết nghiệp chướng
nặng nề, đáng lẽ phải chết trăm lần, nhưng mong Vương gia giơ cao đánh
khẽ, bỏ qua cho tộc nhân của Miêu Ngũ.
Mẫn Hoành Duệ không trả lời, đây là lựa chọn của nàng, mà hắn đã sớm
đồng ý rồi không phải sao? Về phần tính mạng của nàng, chính nàng đã
không cần, thì hắn cần gì phải lo lắng nữa.
“Ngươi còn có gì muốn nhắn nhủ không?” Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng nói, giọng nói vẫn không có chút độ ấm nào.
Nhưng lời này vào trong tai Miêu Ngũ, nàng ta lại rất vui mừng “Tạ ơn Vương gia!”
Miêu Ngũ cúi lạy Mẫn Hoành Duệ thật sâu, mới mở miệng nói “Vương gia, từ bây giờ người hãy giữ hô hấp đều đặn, sau nửa chén trà nhỏ, chúng ta có thể bắt đầu.”
Lý công công nhìn hồi lâu, trong lòng rất nóng nảy, không phải nói lúc
thi triển pháp thuật lần cuối, đều cần chuẩn bị nhiều thứ sao, nữ nhân
đê tiện dám can đảm mưu hại chủ tử nhà mình lại không chuẩn bị gì, rốt
cuộc nàng ra có muốn chữa trị cho chủ tử nhà mình không đây? Hay là nàng vẫn muốn giở trò gì?
“Miêu Ngũ, ta nói cho người biết, nếu lần này ngươi dám làm ra chuyện
gì, ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn
chết cũng không xong!”
Miêu Ngũ cười nhẹ “Lý công công, thời gian này khiến ngài có thêm nhiều
phiền toái, Miêu Ngũ cam đoan, lần này tuyệt đối sẽ không giở trò.”
Thật ra cho đến bây giờ, vì chuyện của Mẫn Hoành Duệ, Lý công công ngoại trừ việc không cho Miêu Ngũ sắc mặt tốt, thì quả thật cũng không làm gì khiến nàng khó xử, cho nên, bây giờ nhớ tới, Miêu Ngũ đúng là chưa bao
giờ sợ Lý công công.
Lý công công: “....” Tiểu cô nương này không bị gì chứ.... Còn nữa, nàng ta cười cái gì? Không biết dáng vẻ hiện tại của mình bây giờ cười rộ
lên càng xấu xí hơn thôi sao....
“Ngươi biết thế là tốt!”
Thời gian uống cạn nửa chén trà vừa đến, cũng chính là giờ Tý, trước đây Miêu Ngũ ở Tây sương phòng, Lý công công và Mạc Ngôn nóng nảy chờ đợi.
Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi nói nữ nhân đó có đáng tin không? Vì sao
nàng lại muốn chỉ có nàng ta và Vương gia ở trong phòng?”
Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi nói xem sao bên trong không có động tĩnh gì?”
Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi nói chuyện này cần thời gian bao lâu, sao bây giờ Vương gia còn chưa ra chứ?”
.......
“Vương gia, người ra rồi!” Mặc kệ Lý công công ồn ào, Mạc Ngôn chạy nhanh tới phía trước.
Tận sâu trong lòng, Mẫn Hoành Duệ cảm giác được linh hồn của chính mình, bây giờ mới chân chính ở trong thân thể, đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ
với con sói trắng ở Tô gia kia. Mẫn Hoành Duệ ngẩng đầu nhìn ánh trăng
trên bầu trời, trong lòng không tự chủ nghĩ đến một câu....
Tiểu nữ nhân, tối nay ánh trăng đẹp như vậy, nàng có nhìn thấy không?