Dã Thú Ngửi Kiều Hoa
Chỉ thấy trên giấy viết rõ ràng ba chữ: Ta lấy nàng.
Tô Nhược Nhị mấp máy môi ba lần, nàng thật sự không biết nên làm thế nào nữa....
Theo lý thuyết thì giữa bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong
sạch của nàng, mặc dù coi như là do bị chính nàng làm mất hết, nhưng
người chiếm tiện nghi, khụ khụ, dù sao cũng là hắn có phải không, vì
thân phận hắn cao nên nàng mới không dám mở miệng, bây giờ hắn chủ động
nói ra, đáng lẽ nàng nên thở dài nhẹ nhõm mới phải.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Tô Nhược Nhị không biết là có tư vị gì,
không thể nói rõ là sợ hãi, bất an, là ủy khuất , hay tất cả đều có, Tô
Nhược Nhị lui về sau từng bước, đầu cúi thấp, trong miệng còn lắp ba lắp bắp: “Ta....Ta mệt, đi ngủ trước....”
Tô Nhược Nhị thổi tắt đèn, mới vào tháng tám, vầng trăng cong cong trên
bầu trời tỏa ra ánh sáng nhỏ xíu xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng
chiếu vào, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt.
Đêm khuya luôn có thể làm con người ta mẫn cảm hơn, đợi đến lúc Tô Nhược Nhị nhìn thấy móng vuốt quen thuộc đặt trên đầu giường của mình, tâm
trí suốt một ngày cứ thẫn thờ, nhấp nhô của nàng rốt cuộc dừng lại.
Từ buổi chiều khi biết được Đại Bạch ngày ngày ở chung với nàng, không
phải là một con chó, mà là một con sói, hơn nữa còn lắc mình biến thành
Phụ Chính Vương gia đương triều, tuy ngoài mặt Tô Nhược Nhị coi như bình tĩnh, nhưng trong lòng một chút cảm giác chân thật đều không có.
Lý trí nói cho nàng biết, ngay từ đầu sự thật đã là như thế. Không những thế, lúc trước có rất nhiều lần nàng đã không thèm để ý đến những việc
có thể giải thích hợp lý việc này. Lúc này nàng chỉ là không vượt qua
được cửa ải trong lòng mà thôi. Trước không nói chuyện này có bao nhiêu
khó tin, nhiều ngày ở chung, có thể thấy rõ Tô Nhược Nhị rất quan tâm và coi trọng Đại Bạch, nên khi biết Đại Bạch không phải là Đại Bạch nữa,
trong lòng Tô Nhược Nhị tự nhiên này sỉnh cảm giác phản kháng không thế
tiếp nhận. Nhưng đối phương lại là người quyền cao chức trọng, là người
có thể dễ dàng quyết định sự sống chết của nàng, cho nên nàng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Tô Nhược Nhị kìm lòng không được vươn bàn tay bé nhỏ phủ lên móng vuốt
của Đại Bạch, nói khẽ: “Đại Bạch, ngươi thật sự không phải là Đại Bạch
sao?”
Thế nhưng không đợi Đại Bạch tức giận, Tô Nhược Nhị đã khẽ cười: “Vấn đề này của ta đúng là ngu ngốc, ngươi đúng là Đại Bạch mà, từ đầu đến cuối đều là ngươi....”
Tiểu nữ nhân này quả thực không làm hắn thất vọng, lúc này ánh sáng
trong mắt Mẫn Hoành Duệ lóe lên, trong đêm khuya yên tĩnh càng phát sáng lấp lánh, rốt cuộc thì nàng đã không còn bài xích hắn. Bởi Mẫn Hoành
Duệ biết, khi nói lời này đã cho thấy rằng nàng đã hoàn toàn chấp nhận
hắn – một nam nhân tên là Mẫn Hoành Duệ, chứ không phải là con chó tên
Đại Bạch như lúc trước.
Một người thợ săn thành công, ngoại trừ năng lực tốt, kiên nhẫn cũng là
một phần không thể thiếu, từ trước đến nay Mẫn Hoành Duệ tự cho mình là
một người thợ săn giỏi, hơn nữa đối tượng lại là tiểu nữ nhân này, trò
chơi “Săn bắn” của nàng và hắn, hắn đều rất kiên nhẫn.
Tuy Tô Nhược Nhị đã chấp nhận chuyện bên trong Đại Bạch nhà nàng thực ra là một người, nhưng lúc nàng và Mẫn Hoành Duệ ở chung cũng không thể
tránh khỏi có chút xa lạ, ít nhất ở trong lòng nha hoàn Chanh Tâm cho
rằng như vậy.
“Chanh Tâm, ngươi đang nghĩ chuyện gì mà xuất thần vậy?” Chanh Thủy
dưỡng thương hơn một tháng, vết thương trên người đã lành hơn phân nửa,
nếu không phải Tô Nhược Nhị không cho nàng đến hầu hạ, nàng đã sớm trở
lại công việc quen thuộc của mình.
Thuở nhỏ hai người Chanh Tâm và Chanh Thủy đều hầu hạ bên cạnh Tô Nhược
Nhị, người trước dịu dàng động lòng người, người sau chính trực trầm ổn, vì vậy dù Chanh Thủy nhỏ hơn Chanh Tâm hai tháng nhưng những lúc Chanh
Tâm có việc gì không hiểu đều không tự giác đi tìm Chanh Thủy giúp đỡ.
Lúc nãy Chanh Tâm nhìn thấy trong phòng tiểu thư có điều gì đó không
đúng, sau khi đi ra Đại Bạch liền trừng mắt nhìn nàng, làm cho nàng thẫn thờ giống như du hồn đi tới nhĩ phòng phía đông. Nghe tiếng Chanh Thủy
hỏi, Chanh Tâm cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, ảo não nói:
“Chanh Thủy, ngươi nói có phải rất kỳ quái không?”
Chanh Thủy không tiếp xúc nhiều với Đại Bạch, ngoại trừ lúc nhìn thấy
hắn và tiểu thư chơi đùa ở trong sân, thì chủ yếu là nghe được từ Chanh
Tâm. Nhưng dù vậy Chanh Thủy cũng có thể cảm nhận được khí tức mạng mẽ
trên người con chó Đại Bạch này.
Thật ra sau khi tỉnh lại lần đầu nàng nhìn thấy Đại Bạch, nàng đã nhận
ra nó không phải là con chó như tiểu thư nói, nó là sói, hơn nữa còn là
một con sói hoang lớn lên ở nơi hoang dã. Từ nhỏ nàng đã được lão gia
đưa đi dạy dỗ, hiểu rất rõ loại sát khí này. Nàng đã từng giết cọp,
nhưng chưa bao giờ giết sói, nó là loại động vật nhạy bén, đa nghi, rất
đoàn kết, lòng trả thù rất mạnh, một khi đụng đến nó thì sẽ không chết
không thôi. Nhưng nó đã cứu mạng tiểu thư, hơn nữa nghe Chanh Tâm nói,
nó cực kì có linh tính, tuy không thích tiếp xúc với các nàng, nhưng
không có làm hại gì các nàng cả, đúng là Chanh Thủy cũng không nhìn thấy sát khí trong mắt nó, nên mới có thể yên tâm.
Chỉ cần tiểu thư được an toàn, nàng muốn nói Đại Bạch là chó hay sói thì cũng có gì khác biệt đâu?
Trải qua một thời gian ở chung, Chanh Thủy đã sớm nhìn được Đại Bạch đối với tiểu thư không những không có ý xấu, mà còn đặc biệt tốt, người
trong Thủy Tâm viện từ trên xuống dưới đều quen với con chó Đại Bạch
lạnh lùng này. Nên khi nghe Chanh Tâm nói xong, trong một lúc Chanh Thủy cũng không thể đưa ra chủ ý nào tốt cả.
“Ngươi thấy vẻ mặt tiểu thư lúc nhìn Đại Bạch như thế nào?”
Chanh Tâm nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Lúc trước mỗi lần tiểu thư ở bên Đại
Bạch đều là tiểu thư chủ động quấn quýt Đại Bạch tương đối nhiều, gần
đây không biết là làm sao, Đại Bạch chủ động nhưng tiểu thư giống như có chút né tránh. Ngươi muốn nói tiểu thư không thích Đai Bạch nữa sao,
nhưng đôi lúc ta lại thấy tiểu thư nhìn Đại Bạch như có điều suy nghĩ,
ta cũng không hiểu cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy tiểu thư hình như
rất không tự nhiên....”
Từ trước đến giờ Tô Nhược Nhị luôn đáng yêu hay cười, hiển nhiên là
người vui vẻ nhất Tô gia, nhưng bây giờ nụ cười trên mặt tiểu thư lại ít đi rất nhiều, Chanh Tâm làm nha hoàn bên người nàng rất lo lắng.
Sau khi Chanh Thủy nghe xong, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng tin tưởng tiểu thư nhà mình, tiểu thư thông minh như vậy, dù các nàng
không tìm ra được vấn đề nhưng tiểu thư nhất định đã có cân nhắc “Chanh
Tâm, trước tiên ngươi không nên gấp gáp, từ trước đến nay tiểu thư của
chúng ta là người thông minh, người sẽ không tự làm khổ bản thân, chúng
ta lại cẩn thận quan sát, nếu vẫn không có gì thay đổi, chúng ta cũng
chỉ có thể báo cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư biết mà thôi.”
Chanh Tâm vội vàng gật đầu đồng ý.
Ở mái hiên bên này, Tô Nhược Nhị thành thành thật thật ngồi ngay ngắn
sau bàn đọc sách. Làm sao bây giờ? Lúc này ngay cả《 Sách bảo dưỡng của
Đỗ thị 》cũng không cứu được nàng, ánh mắt không cẩn thận liền vụng trộm
nhìn thân hình trắng muốt kia, nàng rất muốn đến sờ một cái, rất tiếc là không thể được....
Qua đêm đó, Tô Nhược Nhị đã thản nhiên tiếp nhận sự thật linh hồn Đại
Bạch nhà mình là Phụ chính Vương gia. Cũng có thể vì vậy mà trong lòng
nàng cũng nghĩ đến câu nói kia của hắn.
Hôm đó, hắn nói muốn lấy nàng, nhưng điều này làm sao có thể chứ? Thân
phận của hắn rất cao, mà nàng cố tình lại chỉ là con gái của một nhà
thương nhân hèn mọn, Tô Nhược Nhị không ngây thơ tin rằng mình có thể
một bước lên trời nhờ hôn sự này. Huống hồ loại chuyện bay lên cành cao
làm phượng hoàng này ở trong mắt người khác là chuyện rất may mắn, nhưng ở trong mắt nàng lại hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Từ nhỏ Tô Nhược Nhị sống thoải mái tại Tô gia, tuy Tô mẫu đã qua đời,
nhưng Tô Nhược Nhị vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được phụ thân rất yêu
thương mẫu thân nhà mình. Khi còn bé nàng rất căm ghét loại tình yêu
này, bởi vì nó làm cho phụ thân nàng yêu nhất đau khổ. Lớn lên, nàng mới hiểu được, cả đời nữ nhân, có thể có được tình yêu này liệu có mấy
người? Mà nàng sao có thể không ao ước có thể giống như mẫu thân của
mình, có được một người phu quân yêu mình như vậy chứ?
Ai mà không biết, từ xưa đến nay người hoàng gia không có chân tình, bây giờ hắn có ý với nàng, nhưng thời gian còn rất dài, đợi một thời gian
nữa, nếu như hắn có người khác, nàng phải làm thế nào? Những chuyện khác nàng có thể chịu được, có thể giải quyết, có thể đối mặt, nhưng chỉ có
chuyện này, nàng tuyệt đối không chấp nhận được.
Tô Nhược Nhị thừa nhận nàng có chút động tâm, có chút luyến tiếc, nhưng
dù vậy, nàng vẫn kiên trì với quyết định của mình, mối hôn sự này nàng
không thể chấp nhận, cũng không muốn nhận, vì vậy, nàng muốn xa lánh
hắn.
Mẫn Hoành Duệ ngẩng đầu nhìn tiểu nữ nhân trong thư phòng, sao hắn có
thể không biết tâm tư của nàng? Nhưng cũng đâu có ích gì chứ? Người mà
Mẫn Hoành Duệ hắn muốn, phải là của hắn....
Đêm khuya, Tô Nhược Nhị hoảng hốt cảm giác được có gì đó đang vuốt ve
mặt mình, trong vô thức nàng há mồm lẩm bẩm một câu “Đại Bạch, đừng
nghịch....”
Mẫn Hoành Duệ ngồi bên giường, nghe xong lời này, nhẹ nhàng cười cười:
“Tiểu nữ nhân, bổn vương đã đến đây rồi, ngươi vẫn còn muốn ngủ tiếp
sao?”
Tô Nhược Nhị đang ngủ say, mấy hôm nay có Đại Bạch ở bên cạnh trông coi, đêm nào nàng cũng ngủ rất say, rất an tâm, nên bây giờ lòng cảnh giác
của nàng giảm đi không ít, nếu lúc mới đầu nàng còn không kịp phản ứng,
thì lúc này cả người nàng giống như một con cá chép bật người liền ngồi
dậy.
Tô Nhược Nhị ôm chăn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện,
một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình “Ngươi...ngươi là ai?”
Mẫn Hoành Duệ cũng tự biết đêm khuya lẻn vào khuê phòng cô nương nhà
người ta quả thật không đúng, nhưng nếu như hắn không đến, chỉ sợ tiểu
nữ nhân trước mặt này sẽ cự tuyệt hắn, cũng may xưa nay hắn làm người
đoan chính, hắn khẽ nói: “Như thế nào? Không nhận ra bổn vương hả?”
Lời còn chưa dứt, Tô Nhược Nhị đã cảm giác được một cỗ mát lạnh như dòng suối trên núi cao hướng về mặt mình, khiến nàng ngoại trừ bối rối, còn
nhịn không được muốn quan sát tên đăng đồ tử (Editor: ta thích kêu là dê xồm hơn ) ) này một chút. Nhưng vừa nhìn đã không dứt ra được, chỉ thấy người này mày kiếm mắt sáng, lông mi dày, mũi cao thẳng, viền môi tuyệt đẹp,
những thứ này phát ra từ trên người hắn, cùng với khí chất cao quý lạnh
lùng quanh người, giống như không coi ai ra gì.
Mà thật trùng hợp, phần khí chất cùng vẻ mặt này hình như nàng đều rất quen...
Miệng nhỏ Tô Nhược Nhị khẽ nhếch: “Đại Bạch, là ngươi à?”