Phụ tử Tần gia vào phòng thấy Tần Châu Ngọc vẫn còn nhắm mắt nằm yên
trên giường, Tần Hầu lão gia lúc này mới nhớ tới khuê nữ nhà mình đã hôn mê hai ngày, còn chưa ăn uống, vội bảo con trai trưởng: “Ngọc Phân đã
đi phân phó phòng bếp nấu cháo rồi, sao giờ vẫn còn chưa bưng lên? Chắc
là Tiểu Ngọc đói bụng lắm rồi đây.”
Ngọc Phân là con dâu trưởng Tần Gia, sau khi thê tử của Tần Bá Tùng,
Hầu gia phu nhân qua đời, vị dâu trưởng Tần gia này trên cơ bản gánh
luôn trách nhiệm làm mẹ ruột của Tần Châu Ngọc, lại chỉ có duy nhất một
tiểu muội muội, cực kỳ yêu thương nàng.
Hầu gia vừa dứt lời, liền thấy Ngọc Phân dẫn hạ nhân phòng bếp đẩy
cửa vào. Tần Hầu lão gia lúc này mới hài lòng vui mừng nhướng mày.
Tần Châu Ngọc vốn chỉ chợp mắt, đau đầu lúc nãy giờ đã hết, đầu óc cũng dần thanh tỉnh lại. Bụng rỗng bắt đầu kêu gào.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua cha và các anh trai đứng bên giường, yếu ớt mở miệng: “Cha, Tiểu Ngọc đói quá.”
Hầu lão gia vội vàng ngồi xuống, đỡ nàng ngồi dậy, lại ra hiệu cho hạ nhân bưng cháo qua, tự mình đút cho nàng.
Tần Châu Ngọc vốn định tự mình ăn, nhưng mê man hai ngày liền, lúc
này toàn thân suy yếu vô lực, đành phải để cha già phục vụ mình.
Nàng ăn vài miếng, có chút tỉnh táo hơn, nhìn thấy phụ thân đầu đầy
tóc trắng, mũi ê ẩm, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, giơ tay
vuốt tóc Hầu lão gia, thút tha thút thít mở miệng: “Tiểu Ngọc lại khiến
cho phụ thân lo lắng rồi, là Tiểu Ngọc không tốt. Tiểu Ngọc không phải
là không muốn về nhà, mà là Tiểu Ngọc không cẩn thận lại quên mất phụ
thân.”
Lời này khiến hốc mắt Tần Hầu lão gia lập tức đỏ lên, một bên dùng mu bàn tay dụi dụi con ngươi, một bên trấn an tiểu nữ nhi: “Không có việc
gì không có việc gì, trở về là tốt rồi. Nào, ăn nhiều một chút, ăn no
rồi có sức, con vẫn là thiên kim của ta.”
Một phòng đầy người nhìn vị trưởng chi kia từng muỗng từng muỗng hầu
hạ vị tiểu tổ tông mới trở về nhà, cũng không phải không động lòng.
Trong lúc ấy, không ai lên tiếng phá vỡ cảnh vui vẻ hòa thuận giữa phụ
thân với nữ nhi này.
Ăn xong hai chén cháo gà, sắc mặt Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng khôi
phục vẻ hồng thuận phơn phớt, Hầu lão gia cũng vì công lao của mình mà
vui vẻ ra mặt.
Lúc này, Tần Bá Tùng vốn một mực trầm mặc đi tới, bất động thanh sắc
mở miệng: “Tiểu Ngọc, muội vừa nãy nói muội bị mất trí nhớ, nên một năm
này mới không về nhà?”
Tần Châu Ngọc đương nhiên gật đầu: “Vâng ạ. Tuy Đại ca vẫn hay nói
Tiểu Ngọc tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng cái chuyện một năm vô cớ
không trở về nhà thì Tiểu Ngọc vẫn không làm được đâu.”
Tần Quý Hoàn cũng phụ họa theo: “Đệ cũng đã nói rồi đấy, lúc đệ thấy Tiểu Ngọc, muội ấy hoàn toàn không nhận ra đệ.”
Tần Bá Tùng thả lỏng gật đầu, tiếp tục bất động thanh sắc hỏi: “Vậy một năm nay muội ở đâu? Ở cùng một chỗ với ai?”
Tần Châu Ngọc quệt miệng, mở trừng hai mắt, lộ rõ bộ dạng vô tội, gãi gãi đầu: “Muội không nhớ nữa.”
“Không nhớ?” Tần Bá Tùng thoáng cao giọng, nghiêm túc chăm chú nhìn
nàng: “Nếu đã không nhớ rõ sự tình một năm này, làm sao muội lại biết
trước kia muội mất trí nhớ?”
Tần Châu Ngọc ngơ ngác một chút, lại thản nhiên mở miệng: “Cũng bởi
vì giờ muội không nhớ được sự tình một năm nay, muội mới đoán lúc ấy
nhất định là muội bị mất trí nhớ, cho nên mới không về nhà. Bằng không
thì sao muội lại không về nhà chứ?”
“Tiểu Ngọc!” Lông mày Tần Bá Tùng cau lại, giọng quát chói tai: “Ngươi biết rõ đại ca không thích nhất là ngươi nói láo.”
Tần Châu Ngọc bởi vì tiếng quát này, toàn thân run một cái, né tránh
ánh mắt tàn khốc của Tần Bá Tùng, ôm cánh tay Tần Hầu lão gia hờn dỗi
nói: “Cha, Tiểu Ngọc thực sự không nhớ được mà! Ai ôi…Đầu con lại bắt
đầu đau rồi!”
“Đủ rồi! Bá Tùng. Tiểu Ngọc đại nạn không chết, thật vất vả mới trở
về nhà, ngươi định bày ra bộ dạng huynh trưởng nghiêm khắc để thẩm vấn
muội mình sao?” Tần Hầu lão gia xoa đầu Tần Châu Ngọc, hung hăng liếc
nhìn con trưởng, “Ngươi đi ra ngoài cho ta, đừng ở chỗ này làm chướng
mắt ta.”
Mặc dù đã trung niên, lại là một nam nhân can trường, nhưng dưới uy
nghiêm của phụ thân, Tần Bá Tùng đành phải phất phất tay áo, trầm mặt
dẫn thê tử rời đi.
Tần Quý Hoàn thấy bộ dạng làm nũng của tiểu muội, rõ ràng là mây đen
một năm nay ở Tần gia rốt cuộc cũng tan biến. Hắn thở phào một cái, nói
với hai vị ca ca khác: “Nhị ca, Tam ca, hai ngày nay các huynh cũng vất
vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có đệ là đủ rồi.”
Tuy nói Tần gia chưa phân nhà, nhưng ba vị công tử Tần gia cũng đều
đã kết hôn, đầu củ cải nhỏ* trong nhà cũng đã sớm thành đàn, cũng không
thể để họ ở chỗ này mãi được.
*đầu củ cải nhỏ: con cái
Hai vị công tử Tần gia thấy tiểu muội nhà mình đã tìm thấy được, thân thể cũng không có việc gì, tất nhiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghe
Tứ đệ nói vậy, liền bước lên sờ đầu Tần Châu Ngọc, bảo nàng nghỉ ngơi
thật tốt.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Tần Quý Hoàn đi đến
ngồi xuống bên cạnh Tần Hầu lão gia, nói khẽ: “Cha, cha cũng đi nghỉ đi, hai ngày nay cha đều chưa chợp mắt nghỉ ngơi, thân thể vừa mới tốt lên, cũng đừng để quá sức. Tiểu Ngọc để con lo là được rồi.”
“Không được!” Tần Hầu lão gia cự tuyệt, “Ta một năm nay đã không gặp được thiên kim của ta rồi, ta muốn ở cùng Tiểu Ngọc.”
Tần Quý Hoàn hết cách, đành phải nháy mắt với tiểu muội nhà mình. Tần Châu Ngọc hiểu ý, nàng đương nhiên cũng không nỡ xa cha, nhưng thấy
thân thể của cha nàng đã không còn giống lúc trước, lần rầm rì đong đưa
làm nũng với Hầu lão gia: “Tiểu Ngọc không có việc gì rồi, phụ thân đi
nghỉ đi nhé? Tiểu Ngọc không muốn thấy phụ thân bị bệnh đâu.”
Tần Châu Ngọc chính là một ngôi sao chuyên gây họa, đối với cha nàng
là người ăn mềm không ăn cứng, lúc nào gây họa xong cũng liền chơi xấu
làm nũng, tâm can Hầu lão gia lập tức mềm nhũn, đâu còn lòng dạ phạt
nàng. Trừng phạt mười mấy năm qua đều là từ đại ca của nàng, thừa dịp
Hầu lão gia không có ở đấy, liền hung hăng chỉnh đốn nàng. Đương nhiên,
sau đó nàng sẽ khóc lóc làm nũng cáo trạng với Hầu lão gia, thấy đại ca
bị mắng, nàng có chút hả hê đắc ý sau lưng.
Tần Hầu lão gia nghe con gái nói chuyện khéo léo hiểu lòng người vậy, tuy có chút đau khổ, nhưng vẫn vỗ vỗ tay Tần Châu Ngọc, quay người bỏ
ra khỏi phòng.
Tần Quý Hoàn vén tóc rủ xuống trước trán nàng, khóe miệng cười khẽ,
nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, có ca ca rồi sẽ không có việc gì đâu.”
Dứt lời, trầm mặc một lát, lại mới nói, “Muội nếu có gì không muốn nói,
ca ca cũng không ép muội đâu.”
Tần Châu Ngọc chiếp chiếp miệng, muốn nói gì đó, do dự một lát, rốt cuộc lại nuốt xuống.
Bốn huynh đệ Tứ gia, tuy mỗi người đều rất yêu thương thiên kim duy
nhất trong nhà, nhưng ba vị công tử đầu lại lớn hơn nhiều tuổi, không
quá thân mật được. Tần Bá Tùng cơ hồ coi muội muội là con gái của mình,
sợ nàng được cưng chiều quá mà sinh hư, luôn lấy thân phận đại ca quản
thúc nàng. Tần Châu Ngọc cũng sợ đại ca nhất. Nhưng Tần Bá Tùng ngược
lại thật tâm yêu thương muội muội của mình, dù cho nghiêm quản thế nào, ở bên ngoài nhất định không để Tần Châu Ngọc chịu ủy khuất. Mà hai vị ca
ca khác, Tần Trọng Bách với Tần Thúc Trinh, là điển hình của của đàn ông trên chiến trường, tâm tư thô kệch, luôn coi muội muội là một tiểu hài
tử, cưng chiều thì cưng chiều, nhưng đâu chú ý đến trong lòng tiểu cô
nương người ta nghĩ gì.
Vì vậy, vị ca ca thân mật nhất với Tần Châu Ngọc chính là Tần Tứ công tử, tuổi hai người chênh lệch không bao nhiêu, nên lúc ở cùng nhau, tự
nhiên không ít. Tần Quý Hoàn tuy cũng là võ tướng, nhưng tính cách lại
ôn hòa, không mất sự thoải mái. Tần Châu Ngọc thích vị Tứ ca này nhất.
Mà Tần Quý Hoàn cũng tự nhiên là người hiểu rõ tính cách nàng nhất. Tần
Châu Ngọc từ nhỏ có chuyện gì đều sẽ nói cho hắn biết.
Nhưng hiện giờ, lời trong lòng nàng lại không biết phải nói với hắn thế nào.
Sau khi Tần Châu Ngọc tỉnh lại, Tần gia lập tức phái người báo cho Cố gia. Có thể tưởng tượng được, Cố gia lúc ấy hẳn là khiếp sợ rối loạn
một phen.
Lúc Cố Khinh Châu chạy vội đến Hầu phủ, Tần Châu Ngọc đang trò chuyện vui vẻ với Tần Quý Hoàn.
Thấy người trong phòng, Cố Khinh Châu cơ hồ không thể tin được. Sắc
mặt vừa mừng vừa sợ, chẳng màng Tần Quý Hoàn bên cạnh, liền tiến lên ôm
cổ nàng, nói năng lộn xộn: “Ngọc Nhi, muội còn sống, thật tốt quá…thật
tốt quá…Đều tại ta tắc trách, khiến muội một năm này phải chịu khổ rồi.”
Tần Châu Ngọc bị hắn ôm đến không thở nổi, giãy dụa dùng sắc kéo tay
hắn ra, đối với đôi mắt đỏ ửng của hắn, ngượng ngùng cười nói: “Cố đại
ca, muội rất tốt.”
Cố Khinh Châu tựa hồ vẫn không thể tin, hai tay nâng mặt nàng lên,
nhìn trái xem phải: “Để Cố đại ca nhìn xem muội có sao không.”
Thấy nàng thật đúng không có việc gì, thở phào một cái, lại muốn hôn
lên trán nàng. Không ngờ, Tần Châu Ngọc thế mà lại mãnh liệt lẩn trốn,
từ trên ghế té xuống.
Cố Khinh Châu thẩy thế, vội muốn ôm nàng lên, lại bị Tần Quý Hoàn
vượt trước, đỡ muội muội nhà mình dậy. Tần Châu Ngọc khoa trương mà xoa
bờ mông bị ngã đau, cau mày kêu gào : “Ai ôi, Cố đại ca, muội còn tưởng
huynh muốn đánh muội đấy, dọa muội một phen rồi.”
Cố Khinh Châu ngơ ngác, hắn vừa mới rồi rõ ràng là chỉ muốn hôn nàng mà thôi.
Tần Quý Hoàn bất động thanh sắc nhìn Tần Châu Ngọc, quay đầu nói với
Cố Khinh Châu: “Khinh Châu, ngươi ra ngoài với ta một lát, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”