Trước khi Tống Cẩn Thành và Triệu Thanh Hề cử hành hôn lễ đã xảy ra một chuyện không mấy vui vẻ.
Anh họ Tống Cẩn Thành là Tống Diệp Thành đòi ly hôn với cô vợ Lương Điều.
Tống Diệp Thành là kỹ sư đường sắt. Thân cao một mét tám, dáng dấp cũng rất
đẹp trai, mày kiếm dày rộng, thể trạng cao to. Còn Lương Điều là hướng
dẫn viên du lịch, bộ dáng đoan chánh, vóc người đẹp như cô gái 17, 18
tuổi chưa từng sinh con. Hai người sinh ra hai đứa con trai, một 7 tuổi, một 2 tuổi, nghịch ngợm muốn chết. Bởi vì công việc mà hàng năm Tống
Diệp Thành và Lương Điều luôn ở bên ngoài. Tống Diệp Thành chạy khắp nơi theo đội xây dựng, khắp nơi thăm dò thiết kế, còn Lương Điều làm hướng
dẫn du lịch, mỗi tháng phải dẫn khách đi du lịch cả nước. Cho nên thời
gian hai vợ chồng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Dù có ân ái ngọt
ngào hơn nữa thì tình cảm cũng có thể vì cách xa nhau mà sinh ra ngại
ngùng và xa cách. Hơn nữa Lương Điều ham mê đánh bạc, trước sau thiếu
hơn 10 vạn, Tống Diệp Thành cứ thế cắn răng trả nợ một hơi.
Ít
gặp nhau, tình cảm xa cách, trở về vợ lại đánh bạc phá sản, Tống Diệp
Thành cảm thấy không thể chịu nổi cuộc sống này, muốn ly hôn.
Quan trọng hơn là năm nay Lương Điều lại thiếu 13 vạn.
Mỗi tháng Tống Diệp Thành lãnh tiền lương cố định, cũng may là đầu óc anh
linh hoạt, làm chút nghề phụ, cho nên tiền kiếm được mỗi tháng đủ cho
mẹ, hai đứa con trai và vợ tiêu xài.
Tiền lương mỗi tháng Lương
Điều dùng hết cho bản thân mình như mua mỹ phẩm, quần áo ăn mặc… Trong
khi đó, cô chưa từng quan tâm đến đồ gia dụng.
Tối tuần trước,
hơn mười một giờ, Tống Diệp Thành đứng ở cửa chờ vợ về nhà. Kết quả nhìn thấy một người đàn ông mở ra xe Pika đưa Lương Điều trở về, hai người
ngồi ở trong xe không dám xuống, rõ ràng là sợ bị bắt gian mà! Lo lắng
không dám xuống sao?
Lúc ấy Tống Diệp Thành tức giận tát vợ một cái: "Hai chúng ta ly hôn!"
Tống Diệp Thành không phải bực bội nói một chút liền thôi. Bởi vì vợ của tên đàn ông kia tìm mẹ Tống Diệp Thành, cũng chính là mợ của Tống Cẩn
Thành, nói con dâu của bà dan díu với chồng cô ta, mướn phòng ở đâu, cô
ta có chứng cớ bọn họ đi mướn phòng... Tóm lại là các loại kỳ ba.
Mẹ Tống Diệp Thành gần bảy mươi tuổi rồi, thân thể lại không tốt, bị một
trận như vậy phải vào bệnh viện vô nước biển liên tiếp ba ngày.
Tống Diệp Thành thật sự cảm thấy không chịu nổi nữa, muốn ly hôn. Lương Điều liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, hết ở nhà cãi lộn rồi cầu xin tha
thứ. Đứng trên mái nhà cầm đao nói muốn cắt cổ tay, muốn uống thuốc trừ
sâu, muốn nhảy lầu. . . . . . Tất cả mọi thứ đều diễn một lần, tóm lại
là không chịu ly hôn.
Tống Diệp Thành phải đi làm làm kiếm tiền, phải nuôi mẹ và con trai, thật sự chịu không nổi ăn xài hoang phí!
"Lương Điều, nếu tôi sớm biết cô sẽ đánh bạc, lúc đầu tôi sẽ không cưới cô,
hôm nay cô cắm sừng tôi. Nếu tôi có thể nhịn, tôi liền không phải đàn
ông!"
"Diệp Thành, sau này em không dám nữa, em đã chia tay với
người đàn ông kia, anh cho em thêm một cơ hội được không? Em thề em sẽ
không đánh bạc nữa, em nhất định thay đổi triệt để, làm người tốt, anh
nghĩ tình em sinh hai đứa con trai cho anh, đừng ly hôn có được không?
Anh xem đứa nhỏ mới hai tuổi, anh thật sự nhẫn tâm sao?"
"Tại cô
làm những chuyện không biết xấu hổ trước, sao không suy nghĩ sẽ có hôm
nay. Lương Điều, chúng ta đi tới bước này, là do cô hại. Tôi sẽ không
tha thứ cho cô. Tôi muốn ly hôn. Tiếp tục dây dưa với cô, cả đời tôi
cũng không cần sống nữa!"
Tống Diệp Thành mới ba mươi bốn tuổi,
chính là số tuổi hoàng kim, anh nghĩ cùng lắm thì tái giá. Mẹ nó, anh
gặp phải cô vợ vừa đánh bạc vừa ngoại tình, lần sau sẽ không gặp phải
loại phụ nữ cực phẩm này nữa! Ban đầu mình mắt mù mới có thể coi trọng
cô ta!
"Tống Diệp Thành, tôi không ly hôn, tôi kết hôn với anh
được chín năm rồi, thanh xuân đẹp nhất của phụ nữ đều cho anh... Bây giờ anh muốn đạp tôi... Tôi không đồng ý!" Lương Điều chống nạnh ăn vạ.
"Anh xem hai đứa con trai của chúng ta, bọn chúng cần ba mẹ, tôi ly hôn
với anh, tôi sợ bọn chúng bị mẹ ghẻ khi dễ. Đến lúc đó anh sinh thêm con trai khác, hai đứa con tôi phải nấu cơm giặt giũ quần áo phục vụ nó!
Tôi sẽ không để cho con của tôi chịu khổ như thế."
Mẹ Tống Diệp
Thành bệnh rề rề nằm ở trên giường, nghe xong nghẹn một bụng tức, lại
phát sốt nhẹ nhưng vẫn kiên cường xuống giường, mang dép, đẩy cửa mắng:
"Đáng đời cô, con tôi sẽ không tiếc loại phụ nữ không biết kiểm điểm
này! Cô ở bên ngoài quyến rũ đàn ông còn dám nhắc tới hai cháu trai của
tôi. Tự cô không suy nghĩ một chút, sau khi cô sinh ra bọn chúng thì cô
chăm sóc chúng được mấy ngày. Nhị bảo chỉ được bú sữa mẹ hai tháng, cô
đã ném nó cho tôi. Cô có làm tròn trách nhiệm người mẹ không? Còn mặt
dày xin tôi và con trai tôi cho cô thêm một cơ hội. Tôi cho cô biết, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì cô phải cút ra khỏi nhà tôi! Bại hoại nhà
họ Tống chúng tôi! Thứ đàn bà đáng ghét! Đi tìm gian phu của cô đi!"
Lương Điều lau nước mắt quỳ xuống: "Mẹ, mẹ cho con thêm một cơ hội đi, con
không dám nữa. Sau này con nhất định không đánh bạc nữa, con từ bỏ luôn
việc làm hướng dẫn du lịch, con sẽ ở nhà chăm sóc mẹ và con cái, được
không?"
"Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Còn nhớ 18 vạn lần
trước chứ? Tại sao cô không nhớ lâu một tí? Con tôi cực cực khổ khổ kiếm chút tiền nuôi gia đình, cô chơi hai ba ván đã thua hết sạch tiền, cô
bảo tôi tin cô thế nào! Tôi tuyệt đối không cho cô cơ hội, tin tưởng cô
còn không bằng tin tưởng một con chó biết vẫy đuôi!"
Tống Cẩn Thành nghe nói chuyện này, cố ý nói ra ngoài mua ít đồ, rồi đi thăm mợ, thuận tiện an ủi Tống Diệp Thành.
"Anh họ, anh hạ quyết tâm muốn ly hôn sao?" Tống Cẩn Thành hỏi.
"Ừ, không thể nào sống cùng người phụ nữ này nữa. Những ngày qua, suốt ngày ngày cãi nhau với anh. Thật là một người đàn bà chanh chua." Tống Diệp
Thành nói xong, rút ra bao thuốc lá, đưa cho Tống Cẩn Thành một điếu.
Tống Cẩn Thành khoát khoát tay từ chối.
"Cai rồi?" Tống Diệp Thành cúi đầu, buồn bực đốt.
"Ừ, sắp cưới vợ sinh con rồi!"
"Em thật sướng! Có tương lai hơn anh, làm ra tiền, cưới được vợ vừa đẹp vừa hiền. Không giống anh, cưới phải cô vợ phá của." Tống Diệp Thành không
cam lòng cúi đầu, nghẹn ngào gạt nước mắt: "Nhớ ngày đó, cô ta không
phải như thế. Lúc anh theo đuổi cô ấy, cô ấy rất dịu dàng, tuyệt đối
không phải người phụ nữ mê đánh bạc và đi ngoại tình! Anh sống chung với cô ấy mười một năm rồi. Không ngờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa!"
Giọng Tống Diệp Thành càng ngày càng nhỏ, nước mắt không ngừng rơi: "Anh
không bỏ được người phụ nữ này, nhưng anh vẫn muốn ly hôn. Anh sẽ xin
nghỉ phép nửa tháng, bằng không anh không có tâm trạng đi làm. Anh không bỏ xuống được!"
Tống Cẩn Thành vỗ vỗ lưng anh họ: "Nếu đã quyết
định thì cứ ly hôn, nếu chị ấy lại gây với anh thì nhờ tới toà. Dượng
của chúng ta không phải là viện trưởng tòa án sao, dượng có thể giúp đỡ
về vẫn đề luật pháp."
"Anh không muốn làm lớn chuyện, giải quyết
riêng là được!" Tống Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà than thở
một lát. "Em sắp kết hôn rồi, có thể anh sẽ không đi được, nhưng sẽ
không thiếu bao lì xì cho em đâu!"
"Chúng ta là người một nhà,
không cần khách khí như thế." Tống Cẩn Thành nghiêm mặt nói: "Sức khoẻ
của mợ không tốt, nếu muốn náo nhiệt hơn có thể dời đến nhà cũ. Mỗi ngày mẹ em rất rảnh rỗi, vừa đúng lúc giúp mẹ anh nuôi hai đứa cháu. Để cả
ngày bà ấy cứ nói muốn bồng cháu."
"Đến lúc đó anh sẽ hỏi mẹ, xem bà có muốn về nhà cũ hay không. Nếu mà mẹ anh về nhà cũ ở một thời gian ngắn, anh sẽ không còn gánh nặng, sớm một chút ly hôn với Lương Điều!"
–
Buổi tối Tống Cẩn Thành về đến nhà: "Vợ, còn dư cái thiếp mời."
Triệu Thanh Hề đang ở trong phòng bếp làm cá chần nước sôi, cá trắm cỏ béo
khỏe đau khổ vùng vẫy trong chảo dầu sôi: "Tại sao lại dư một phần?"
Tống Cẩn Thành đi tới giúp một tay, thuận tiện kể đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
Triệu Thanh Hề kinh ngạc nói: "Còn có loại phụ nữ kỳ ba này, đánh bạc thua
hơn ba mươi vạn, buổi tối vụng trộm xong còn để người tình đưa về nhà,
bây giờ lại dây dưa không chịu ly hôn với chồng!"
Không biết xấu hổ.
"Anh không tiếp xúc nhiều với chị họ, chẳng qua anh biết anh họ thật tâm
thích chị ấy. Ai biết chị sẽ là người phụ nữ như vậy, không quan tâm gia đình, không lo cho con cái, chỉ lo hưởng thụ!" Tống Cẩn Thành vừa nói
vừa đưa cái chén cho Triệu Thanh Hề: "Hiện tại anh họ không thể không ly hôn. Cái nón xanh mơn mởn (*) còn đội ở trên đầu anh ấy, anh ấy nuối
không trôi chuyện này. Vợ cũng bị người khác xài qua, gặp anh anh sẽ làm thịt tên đàn ông kia."
(*): Chỉ việc đàn ông có vợ ra ngoài ngoại tình, cái nón xanh còn bằng nghĩa với từ bị cắm sừng.
"Một cây làm chẳng nên non, chị dâu anh muốn ngoại tình rồi thì không ai
ngăn được. Thật sự không nghĩ đến, cho tới bây giờ em chỉ nghe qua đàn
ông làm loạn ở bên ngoài, còn chưa nghe nói phụ nữ cũng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Hôm nay thật đúng là biết thêm kiến thức." Triệu Thanh Hề nói thật, cô sống nhiều năm như vậy, xưa nay cho rằng đàn ông mới là người thay lòng, không nghĩ tới phụ nữ cũng sẽ thay đổi thất thường,
không để ý gia đình con cái.
Suy nghĩ lại cuộc đời của mình lúc
trước, coi như không có con cái, chồng không thương, cha mẹ chồng bỏ
mặc, cô vẫn gượng chống mà duy trì hôn nhân. Hôm nay mới biết, khi đó
đầu óc đúng là bả đậu!
"Vợ, chuyện em không biết còn nhiều lắm!
Vợ chồng đầu năm nay, nam hay nữ đều như nhau. Coi như trong nhà có tiền không lo ăn lo mặc vẫn đi ra ngoài ngoại tình, hơn nữa không chỉ có một người tình thôi đâu!"
"Anh nói giống như anh đã làm rồi, anh hãy thành thật nói, có phải anh cũng muốn đi ra ngoài ngoại tình không?"
Triệu Thanh Hề cởi xuống tạp dề hỏi.
Tống Cẩn Thành cười hắc hắc, bưng món ăn nói: "Anh chưa từng có loại ý nghĩ này, là người bên cạnh
anh. Ví dụ như những đứa bạn làm ăn khá giả, em đừng xem quang vinh chói lọi của bọn họ, khi trời tối liền tháo dây lưng quần! Nhưng không phải
tháo chỗ vợ của họ."
Triệu Thanh Hề tức giận hừ lạnh một tiếng,
cầm hai bộ bát đũa cùng đi ra ngoài: "Tống Cẩn Thành, em nói trước nói
với anh, nếu anh dám làm bậy ở bên ngoài, quyến rũ phụ nữ, em sẽ liều
mạng với anh, cắt đệ đệ của anh. Còn không chúng ta liền ly hôn!"
Tống Cẩn Thành nhận lấy bát đũa, múc chén canh gà cho Triệu Thanh Hề: "Vợ,
anh kết hôn với em rồi thì không bao giờ muốn ly hôn!"
Triệu Thanh Hề nói: "Vậy phải nhớ lời nói ngày hôm nay ở trong lòng, bằng không anh tự chịu!"
"Tuân lệnh."
-
Ngày hôm sau, Tống Cẩn Thành và Triệu Thanh Hề đang ăn sáng với cháo, bánh tiêu,… thì Lương Điều đến.
Tống Cẩn Thành mời Lương Điều vào nhà. Lương Điều lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thanh Hề, Lương Điều liền cười gật đầu với cô: "Lão Tam, đây chính là
vợ cậu à? Không tệ, xinh đẹp lại trẻ tuổi."
Tống Cẩn Thành lạnh nhạt trở lại bàn ăn, tiếp tục ăn cháo: "Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói, không cần quanh co."
Lương Điều nhận lấy ly nước Triệu Thanh Hề đưa tới: "Lão Tam, chị biết tình
cảm em và anh họ em là tốt nhất. Chị đâu có làm chuyện gì sai, cho nên
muốn cầu xin em nói giúp chị ở trước mặt anh em, không cần nói ly hôn."
Tống Cẩn Thành đứng về phía Tống Diệp Thành, thản nhiên nói: "Chị dâu, đã
làm sai chuyện phải trả giá thật lớn. Dù anh họ quyết định gì, em đều
toàn lực ủng hộ anh. Lại nói xưa nay anh ấy rất có chủ kiến, anh đã
quyết định thì không ai có thể thay đổi. Nếu không năm đó anh ấy đã chịu cưới giáo viên dạy nhảy rồi chứ không phải chọn chị."
Lương Điều uống nước bắt buộc mình trấn định: "Chị đã bị trừng phạt, chị biết sai
rồi, chị cầu em giúp chị khuyên nhủ anh họ em, chị không muốn ly hôn!"
"Chị dâu, chị không muốn ly hôn, vậy vì sao ban đầu chị phải đi ra ngoài tìm đàn ông, còn dẫn đàn ông tới cửa nhà! Chị muốn đánh vào mặt ai? Chính
chị suy nghĩ một chút, nếu ông nội biết chị có Tiểu Tam (*), ông nội sẽ
xử trí chị như thế nào! Chắc sẽ xoá tên chị ra khỏi dòng họ!"
(*): Kẻ thứ ba phá hôn nhân người khác.
"Chị dâu, chị cũng đừng quên, xuân năm rồi, anh họ chủ động nói với ông nội - điều chị vào trong đội là vì người nào?" Tống Cẩn Thành ăn xong lau
khóe miệng, thấy Triệu Thanh Hề còn đang ăn: “Em ăn nhanh đi, không cần
để ý chị ấy, gieo gió gặt bão! Ai cũng không cứu chị ấy!"
"Lão
Tam, những năm này chị có chỗ nào không tốt với em? Sao em lại bỏ đá
xuống giếng như vậy. Em cũng là người sắp kết hôn, em không phải không
biết hôn nhân thật sự không đơn giản, ai chưa từng phạm sai lầm? Cho chị cơ hội đền bù, có được không?" Lương Điều kìm nén lại lửa giận, lấy
tính tình trước kia của cô, chắc sẽ không xuống giọng như thế. Nhưng xưa đâu bằng nay.
"Chị dâu, chị và anh muốn ly hôn là chuyện riêng
của anh chị, em còn muốn kết hôn uống rượu mừng đó." Tống Cẩn Thành đứng dậy, dọn dẹp tài liệu đi làm.
"Chị dâu, thật ra thì em đã sớm
phát hiện chị cùng người đàn ông khác làm bậy ở sau lưng anh họ em,
nhưng em không nói, hôm nay chị bị anh em bắt được. Bồ Tát cũng không
cứu được chị!"