Một tát này Như Mộng bị đánh cũng không nhẹ, trên mặt hiện ra tia máu hồng
hồng, có thể thấy được người đàn ông xuống tay rất nặng.
Tống Cẩn Thành vốn định tát cô ta một cái tát, không ngờ trước đó ông chủ Hoàng
đã ném ra cành ô liu, giết gà dọa khỉ, chủ động dâng ra Như Mộng: "Cô
gái nhỏ không hiểu chuyện, mau xin lỗi."
Triệu Thanh Hề tức cười
nói không nên lời, dừng hai giây, thấy thật là nhiều người đều nhìn về
bên này, mới nói: "Thôi, ông chủ Hoàng, chỉ là việc rất nhỏ, tất cả mọi
người ngồi xuống ăn cơm đi."
"Vợ, vẫn là em đại nhân đại lượng
(*). Nếu vợ tôi tha thứ cho cô, tôi liền không truy cứu so đo. Nhưng một câu xin lỗi là nhất định phải nói, ông chủ Hoàng, ông cứ nói đi?"
(*): rộng lượng.
Nước mắt Như Mộng chảy ra, điềm đạm đáng yêu nhìn ông chủ Hoàng, không ngờ
ông ta lại có thể không làm chỗ dựa cho mình. Đồng thời lại oán hận
Triệu Thanh Hề. Ông chủ Hoàng bày ra cái mặt thối: "Ngẩn người làm cái
gì, mau đi nói xin lỗi!"
"Thật xin lỗi."
Từ khách sạn ra
ngoài, Triệu Thanh Hề rất thẳng thắng hỏi Tống Cẩn Thành: "Mới vừa rồi
anh cũng không nhìn thấy chuyện đã xảy ra, anh liền che chở cho em à?
Nếu là em nói láo thì làm thế nào?"
"Anh không tin, chẳng lẽ anh
còn không rõ tính tình của vợ ra sao, em tình nguyện ít một chuyện cũng
không muốn nhiều thêm một chuyện. Lại nói, em và cô gái kia không thù
không oán. Người nào trêu chọc người nào, tự anh có thể đoán ra bảy tám
phần."
Triệu Thanh Hề nghe thấy trong lòng vui mừng, cười nói:
"Cám ơn anh tin tưởng em! Trên thực tế, lúc ấy cô gái mà ông chủ Hoàng
mang theo đó cố ý khích em uống rượu, em nghĩ cô ta chỉ là một tiểu tình nhân thì cần gì tính toán, cũng không muốn quan tâm tới cô ta, ai ngờ
cô ta tiếp tục đến trước mặt của em la lối om sòm, em mất hứng, nâng cốc dội trên người cô ta. Sau đó cô ta liền kêu la em cố ý tạt cô ta."
Tống Cẩn Thành cười ha ha, cô vợ nhỏ của anh thật đúng là thành thật: "Không có việc gì, dù là em dội thì anh cũng sẽ che chở cho em như vậy. Cô ta
chọc giận em trước, sau đó em phản kích, lỗi chủ yếu là ở cô ta. Vợ, em
yên tâm, bất kể lúc nào thì anh cũng đều đứng về phía em vì em nói
chuyện."
Triệu Thanh Hề cười gật đầu, đuôi mắt chợt liếc thấy Tôn Bội Quỳnh, cô còn chưa kịp nghiêng đầu tránh né, Tôn Bội Quỳnh đã nhận
ra cô trước.
"Dì nhỏ. Dì nhỏ, đã lâu không gặp !" Tôn Bội Quỳnh
xách theo cái túi vẫy tay chào, nhìn thấy người đàn ông ở phía sau Triệu Thanh Hề, chần chờ nói: "Tống Cẩn Thành?"
Khi Tống Cẩn Thành
thấy rõ người phụ nữ ở đầu bậc thang thì huyệt Thái Dương trực nhảy,
nhiều năm không gặp cô ấy vẫn là bộ dáng hoạt bát đáng yêu như năm đó.
Tống Cẩn Thành nhàn nhạt: "Bội Quỳnh."
Tôn Bội Quỳnh cau mày: "Anh thật là lạnh nhạt, chúng ta mấy ngàn ngày, mấy
vạn phút không gặp, anh không thể nhiệt tình một chút sao?"
Tống Cẩn Thành không lời nào để nói: "Không cần thiết, Thanh Hề chúng ta trở về thôi."
"Cô ấy không phải dì nấu cơm nhà anh sao?" Tôn Bội Quỳnh kinh ngạc trợn to
cặp mắt: "Ngày đó em thấy được cô ấy ở tại nhà anh nấu cơm."
"Thanh Hề là vợ tôi, cô ấy ở nhà tôi nấu cơm là việc thiên kinh địa nghĩa
(*)." Tống Cẩn Thành nói xong, móc ra chìa khóa xe: "Em ở nơi này đợi
anh... anh đi lái xe tới đây."
(*): đạo lí hiển nhiên.
Triệu Thanh Hề gật đầu.
Tôn Bội Quỳnh lúng túng cười cười: "Ngại quá, ngày đó tôi coi cô là dì nấu cơm. Không ngờ cô là vợ Tống Cẩn Thành."
Triệu Thanh Hề từ chối cho ý kiến.
"Ôi, tính khí của Tống Cẩn Thành thúi như vậy, làm sao cô và anh ấy sống
chung với nhau được? Có phải anh ấy thường khi dễ cô? Cô khổ sở nhẫn
nhịn? Anh ấy phát giận đối với cô sao? Nhất định đã từng xảy ra đi, khí
thế mắng người của anh ấy rất doạ người." Tôn Bội Quỳnh suy đoán lung
tung.
Triệu Thanh Hề cười khổ, làm sao Tống Cẩn Thành có thể khi dễ cô đây?
–
Trên đường về nhà, bình thường Tống Cẩn Thành líu ríu nói không dừng nhưng hôm nay lại trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng lái xe.
Triệu Thanh Hề giận, không nói thì đại biểu trong lòng anh giấu chuyện gì đó, trong lòng có quỷ. Chẳng lẽ trong lòng Tống Cẩn Thành còn nghĩ tới Tôn
Bội Quỳnh? Dứt khoát nói ra ý nghĩ trong lòng: "Tống Cẩn Thành, anh làm
gì không nói lời nào thế, có chuyện gì anh nói ngay, không cho phép gạt
em."
Tống Cẩn Thành nhíu lông mày nhìn Triệu Thanh Hề một cái, tiếp tục lái xe trong tình trạng không yên lòng.
Tống Cẩn Thành lái xe dừng ở dưới gốc cây: "Thanh Hề, Tôn Bội Quỳnh là bạn
gái trước của anh. Anh quen cô ấy ở cấp ba, khi đó trong mắt các thầy cô anh là một học sinh đầu óc thông minh nhưng không nghiêm túc học tập,
Tôn Bội Quỳnh là hàng xóm bên cạnh, rất được các nam sinh cùng cấp hoan
nghênh, anh tình cờ biết cô ấy, lúc ấy cô ấy và nam sinh năm thứ nhất
của cấp 3 nói yêu thương, là anh cứng rắn chen vào, đi vào, cản trở bọn
họ, sau đó thành công cướp được Tôn Bội Quỳnh. Sau đó nữa thì anh và cô
ấy chia tay, cô ấy ra nước ngoài, từ đó cắt đứt liên lạc."
"Anh giành bạn gái từ trong tay người khác?"
"Ừ. Lúc đi học chỉ thích một mình cô ấy, tan giờ học chơi bóng hay làm
chuyện gì trong lòng đều nhớ cô ấy. Nhưng vợ à, kể từ sau khi chia tay
cô ấy, anh cũng chưa từng nghĩ đến cô ây nữa. Đến bây giờ gặp em, anh
mới nhận ra được mình gặp đúng người rồi."
Tống Cẩn Thành cười đưa tay tới xoa nặn mặt của Triệu Thanh Hề, vô cùng trơn mịn: "Vợ, em đã suy nghĩ hơn một tháng, lúc nào thì mới có thể đồng ý
lấy anh?"
"Hiện tại công ty của anh mới vừa vào quỹ đạo, khách
sạn thứ hai bên em cũng vừa bắt đầu kinh doanh, hai bên đều bận, chuyện
kết hôn trước hết tạm hoãn, chờ qua trận bận rộn này lại tính sau."
Triệu Thanh Hề vừa dứt lời liền bị Tống Cẩn Thành phản bác, Tống Cẩn Thành
thật sự nóng nảy, cả ngày lẫn đêm muốn ôm cô vào trong ngực: "Vợ, công
việc là công việc, kết hôn là một chuyện khác, sau khi kết hôn chúng ta
có thể tiếp tục chia nhau làm việc, em lấy anh có được hay không?"
Triệu Thanh Hề đỏ mặt, đời trước hôn nhân thất bại, kiếp này trùng sinh, nếu
như gả cho Tống Cẩn Thành bù đắp tiếc nuối của hôn nhân và chuyện không
có đứa bé, đó cũng là chọn lựa không tồi, hơn nữa chính mình cũng thật
sự bị người đàn ông này mê hoặc. "Ô kìa, nhìn lại đi, cái gì chúng ta
cũng chưa chuẩn bị cũng không thể nói kết liền kết!"
"Không cần
chuẩn bị thứ gì, nhà xe đều có, em chỉ cần lấy anh là được, những thứ đồ cưới sính lễ khác, ngày mai anh lập tức đi làm, a, đúng rồi, ngày mai
chúng ta đi đến tiệm châu báu một chuyến, anh phải cho vợ lựa chọn một
cặp nhẫn cưới." Tống Cẩn Thành nói xong, nghiêng người tới hôn Triệu
Thanh Hề một cái: "Buổi tối anh lại dẫn em về nhà chồng gặp mặt cha mẹ
chồng. Sao hả?"
"Nhưng mẹ anh không đồng ý với chúng ta đâu."
Lòng Triệu Thanh Hề vẫn còn sợ hãi, nếu như đi đến nhà họ Tống chịu mẹ
Tống xem thường, còn không bằng cô không đi.
"Bà ấy không thể
không đồng ý, anh liền nói em đã là người của anh, hơn nữa quyền sở hữu
hai cái khách sạn đều là của em, bà ấy không dám không đồng ý cho em vào cửa." Tống Cẩn Thành nói: "Vợ, hiện tại trong đầu anh đều là hình ảnh
em mặc áo cưới đỏ, váy trắng gả cho anh. . . . . ."