Trong lòng Triệu Thanh Hề nhất thời ‘Vạn Mã Bôn Đằng’(*), một vạn câu ‘xảy ra chuyện’ – ở trong lòng gầm thét mà qua.
(*): hàng vạn con ngựa chạy qua.
“Lý Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói cho tôi biết.”
Lý Ba méo miệng, Tống Cẩn Thành dặn dò anh không được nói cho Triệu Thanh
Hề biết, không hi vọng cô lo lắng, nhưng lão đại thật sự bị thương rất
nghiêm trọng, Lý Ba cắn răng, nếu như sau này lão đại muốn tính sổ với
mình, chờ anh ấy khoẻ lại rồi nói sau: “Chị dâu, chuyện là như vầy, gần
đây công ty đã hoàn thành phòng ốc kỳ đầu tiên, có một công nhân lơ là
sơ suất, không tuân theo quy định đã leo lên mái nhà lấy đồ gì đó, ai
ngờ có một khóa sắt bị gãy, người công nhân bất hạnh từ trên lầu cao té
xuống, chết tại chỗ, công ty tốn không ít tiền bồi thường, người thân
của công nhân kia lại không biết thỏa mãn, dám tới công ty gây sự, ngày
ngày đứng ở trước cửa công ty, vừa ảnh hưởng hình tượng công ty, vừa làm trễ nãi công việc của các nhân viên khác, anh Thành phải ra mặt hoà
giải, lúc ấy, có một người thân ỷ vào người trong nhà họ nhiều, muốn làm lớn chuyện, dùng cờ lê đã sớm chuẩn bị từ trước đả thương đầu anh Thành – Thế đấy, bây giờ anh Thành đang ở bệnh viện dưỡng thương.”
Triệu Thanh Hề không muốn trễ nãi dù chỉ một phút, đứng dậy tiến về phía bệnh viện trung tâm thành phố.
Tống Cẩn Thành nhìn thấy Triệu Thanh Hề mặt đỏ tới mang tai xuất hiện ở
trước mặt mình, ngẩn người, anh vốn muốn dùng ‘khổ nhục kế’ buộc người
phụ nữ này phải đồng cảm, cho anh cái bậc thang xuống, lần trước hai
người gây gổ rồi tan rã trong không vui, anh tức giận từ trong tiệm đi
ra ngoài, chờ đợi rồi lại chờ đợi, muốn đợi cô chủ động gọi điện thoại
năn nỉ, nhưng không đợi được. Lúc này, người thân của công nhân lại gây
chuyện đả thương mình, vô tình việc này lại giúp anh.
Anh biết Triệu Thanh Hề thích mềm không thích cứng, anh thoáng giả bộ yếu ớt một chút thì người đau lòng chính là cô.
Tống Cẩn Thành cúi đầu cố tình để lộ ra một đầu vải trắng: “Vợ, em nhìn đầu
anh này, bị thương rất nặng. Em xem, bị quấn một đống vải lớn, hiện tại
anh rất chóng mặt, cũng sắp không nhìn rõ em.”
Triệu Thanh Hề
thấy bộ dạng Tống Cẩn Thành như dân chạy nạn Ả-Rập đáng thương cần được
đồng tình, mới chợt nhớ tới chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, là
Tống Cẩn Thành không để ý tới cô trước.
Mạnh miệng nói: “Nếu
không nhận ra cũng không cần nhận. Xem ra anh bị thương không nặng, tạm
thời không chết được, vậy em đi về trước, có chuyện gì thì kêu Lý Ba.”
Tống Cẩn Thành nhíu lông mày, con vịt đến miệng còn muốn bay hay sao? Lần
trước thấy dáng vẻ cô che chở Đinh Đinh như bảo bối, anh rất ghen tỵ,
đến bây giờ anh cũng không được hưởng thụ qua phúc lợi như thế, cho nên
máu ghen nổi lên, chiến tranh lạnh chừng mười ngày, hôm nay thật vất vả
anh mới có thể thuận theo bậc thang mà xuống, tự nhiên muốn nắm chặt cơ
hội: “Vợ, Lý Ba là người có chức có quyền, rất nhiều chuyện cậu ta không tiện ra mặt. Chẳng lẽ em thật yên tâm chồng em à? Anh ở trong bệnh viện không ai chăm sóc, ngay cả ngày ba bữa cơm cũng thành vấn đề, còn nói
là bạn gái của anh, thấy anh chịu khổ thì chỉ sợ tránh không kịp!”
“Có lý đều sẽ bị anh bẻ thành vô lý. Ngày đó rõ ràng là anh nổi giận trước, là anh sai, tại sao muốn em phải uất ức bỏ qua chuyện cũ?” Hốc mắt
Triệu Thanh Hề ửng đỏ, một là vì lo lắng cho Tống Cẩn Thành, hai là bởi
vì Tống Cẩn Thành nghi ngờ mình, nói cô không chịu nổi khổ, thấy anh gặp nạn thì trốn ra xa.
“Vợ, em đừng khóc mà. Là anh có lỗi với em,
anh nhận lỗi có được hay không? Không phải anh đang trách tội em, anh
chỉ là hi vọng em có thể ở lại chăm sóc bạn trai em.” Tống Cẩn Thành
giải thích liên tục.
“Ngày đó anh giận cái gì chứ? Đinh Đinh là
cháu ngoại em, em đối xử tốt với thằng bé anh ghen cái gì, so đo với một đứa bé anh có xấu hổ hay không!” Triệu Thanh Hề tức giận kể tội của
Tống Cẩn Thành: “Còn nữa, anh làm lãnh đạo của công ty đi giải quyết
tranh cãi, người thân nạn nhân cầm thứ gì đập anh... lúc ấy anh không
biết tránh à? Bình thường thấy anh rất linh động, vậy mà ở trong lúc mấu chốt thì như xe bị tuột xích, tại sao đối phương lại không có đập chết
anh luôn đi?”
“Em bỏ được sao?” Tống Cẩn Thành sâu kín cười, lảm nhảm: “Anh bị người đập chết thì em phải thủ tiết đó!”
Triệu Thanh Hề tức giận liếc anh một cái, không muốn nói chuyện với anh.
“Vợ, anh đói rồi. Muốn ăn thức ăn em làm.” Tống Cẩn Thành thu lại cợt nhã,
hơi thở mong manh nói: “Anh và em quen biết hơn nửa năm rồi, anh còn
chưa thử qua tài nấu nướng của em đó, anh muốn ăn gà xé cay, sườn xào
chua ngọt, cá ngừ kho tiêu......”
“Đây là bệnh viện, em phải đi
đâu làm cho anh? Hơn nữa anh sinh bệnh, phải ăn kiêng.” Triệu Thanh Hề
hết lòng sửa sang lại quà tặng trên bàn: “Anh bị thương cha mẹ anh biết
không?”
“Anh không có nói cho bọn họ, một chút thương nhỏ không
cần kinh động tới họ, nếu bọn họ biết đầu anh bị đập sẽ cả kinh sợ hãi.
Vợ, em đừng đổi chủ đề, anh chỉ bị thương ở đầu, không phải mấy chỗ
khác, em đến nhà trọ anh nấu cơm đi, nhà trọ cách bệnh viện không xa, đi hai bước đường đã đến, trong căn hộ có sẵn đồ làm bếp, dưới nhà trọ có
một siêu thị, thức ăn bên trong rất mới mẻ, trong túi xách có tiền mặt,
em tự lấy đi.”
Rốt cuộc Triệu Thanh Hề cũng cầm cái chìa khóa nhà trọ đi nấu cơm cho Tống Cẩn Thành.
Nhà trọ Trường Giang mà Tống Cẩn Thành ở là thuộc về hạng nhà tư nhân cao
cấp xa hoa, trừ con đường đi vào nhà, còn lại không một chỗ không bị cây cối hoa cỏ che giấu, cây cối xanh tươi, lượng nước bốn mùa đầy đủ, thực vật nơi này không khỏi xanh um tươi tốt, vào đây giống như tiến vào
tiên cảnh trong mộng.
Triệu Thanh Hề ra khỏi thang máy đi tới
phòng trọ Tống Cẩn Thành, ngoài cửa đang đứng một cô gái đẹp ăn mặc rất
thời thượng, trên người đeo đồ trang sức rất trang nhã, lông mi cong
cong, sống mũi vừa cao vừa tinh tế, đôi môi đỏ mọng tản ra ma lực mê
người, toàn thân cô gái mặc áo da màu đen, trên tay áo điểm xuyết chút
lụa màu trắng, trong tay cầm một cái túi màu đỏ.
Không biết thế nào mà ánh mắt Triệu Thanh Hề không nhịn được phải dừng lại ở trên người đối phương.
Tôn Bội Quỳnh khẽ mỉm cười: “Dì là người làm nhà anh ấy phải không? Không
ngờ nha, Tống Cẩn Thành thật đúng là bản tính khó sửa đổi, ngay cả thuê
dì nấu cơm cũng xinh đẹp như vậy, chân dài eo thon, da trắng tướng mạo
đẹp.”
Triệu Thanh Hề có chút rụt rè, cô có chỗ nào giống như là dì nấu cơm? Dì nấu cơm có da thịt mềm mại như cô không?
Tôn Bội Quỳnh nhàm chán quơ quơ cái túi nhỏ, dịu dàng hỏi: “Dì làm người
giúp việc cho Tống Cẩn Thành đã bao lâu? Tính tình của anh ấy rất thúi
phải không? Động một chút là phát giận phát bực, có lúc còn để ý người
khác không tha... Có lúc miệng đặc biệt trơn, giống như bôi dầu vậy, nói ra có thể ngọt đến trong lòng người khác đi...”
Triệu Thanh Hề
quay đầu đi, tính toán không nghe đối phương nói, xem ra quan hệ giữa cô ta và Tống Cẩn Thành không thân (cận) mật thì cũng ít nhất là không tầm thường.
Tôn Bội Quỳnh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: “Ôi, tôi không
có nhiều thời gian, dì mở cửa ra nhanh lên một chút, tôi muốn xem ổ chó
của Tống Cẩn Thành, xem đã nhiều năm như vậy anh ấy có quan tâm bản thân hay không, nhớ năm đó anh ấy chính là quỷ lười, mười phần lôi thôi lếch thếch.”
Triệu Thanh Hề khẽ tức cười: “Cô là ai vậy?”
“Dì
chớ xía vào chuyện tôi là ai, dì mở cửa là được rồi. Nếu Tống Cẩn Thành
biết tôi đã trở về nước, có lẽ sẽ không quá vui mừng, cho nên dì mở cửa
nhanh, tôi tiến vào quét mắt một vòng, kiểm tra xem có tung tích phụ nữ
trong đây hay không, không tới mười giây, tôi liền ra ngoài.” Tôn Bội
Quỳnh chắp hai tay lại nhờ vả.
Triệu Thanh Hề quan sát đối phương tỉ mỉ, cảm thấy không phải không có khả năng, lúc trước Phan Hiểu Yến
nhiều lần ở trước mặt mình nhắc tới - Tôn Bội Quỳnh, mối tình đầu của
Tống Cẩn Thành, chẳng lẽ chính là người phụ nữ trước mắt này?
Vẫn là mở cửa nấu cơm thôi.
Triệu Thanh Hề là lần đầu tiên tới nhà trọ Tống Cẩn Thành, không ngổn ngang
như trong tưởng tượng, không có bụi thuốc lá rơi đầy đất, không có cảnh
tất thối vứt lung tung, tổng hợp đánh giá coi như đạt tiêu chuẩn.
Sau lưng truyền đến giọng nói hơi thất vọng của Tôn Bội Quỳnh: “Ông trời
bất hạnh mà, nhà Tống Cẩn Thành lại chỉnh tề như thế, nhất định là công
lao của dì, đúng vậy, làm sao Tống quỷ lười có thể tự mình dọn dẹp
phòng, anh ấy ngủ nướng còn không kịp đây. Giày trên kệ lại không có tản mát ra mùi quái dị, ấm trà nhỏ trên bàn sách được sắp xếp gọn gàng...
Oa oa, nhiều năm không gặp, Tống Cẩn Thành anh thay đổi cũng quá nhiều
đi!”
Triệu Thanh Hề không nhìn tiếng kinh hô kia, nghĩ thầm hẳn là Tôn Bội Quỳnh rồi.
“Chậc chậc, còn nuôi cá vàng nữa, bể nước của con cá này không nhiều không
ít, nhìn thật mới mẻ...... Tôi không tin, nhất định là do dì dọn dẹp có
đúng hay không? Một tháng anh ấy cho dì bao nhiêu tiền lương? Ra tay rất rộng rãi chứ?”
Triệu Thanh Hề đã ở trong phòng bếp, căn bản
không chú ý Tôn Bội Quỳnh đi theo vào. Tôn Bội Quỳnh thấy trong thao để
cá, sườn, rau xanh, theo thói quen nói: “Rau dưa không được nấu quá
chín, thoáng dính dính nồi là có thể đưa lên dĩa, cá nhất định phải dùng rượu ướp gia vị một lát trước, khi nấu phải thả gừng, tỏi khử mùi
tanh.... Anh ấy không chịu nổi mùi tanh, vừa nghe tới mùi tanh chỉ thích nói lời thô tục, sườn làm thành sườn xào chua ngọt đi, bước thứ nhất là nấu chín sườn, mua đường phèn đi, để nhiều đường phèn, nấu sền sệt một
chút......”
Nếu như lúc này Triệu Thanh Hề còn đoán không ra cô ta là ai, chứng minh mình có phần ngốc.
“Cô gái, đi thăm xong cô có thể đi được rồi. Tôi còn phải nấu cơm.” Triệu
Thanh Hề rửa rau dưa, nghĩ đến Tống Cẩn Thành kén ăn, theo bản năng cẩn
thận rửa sạch rau dưa.
“Dì còn đuổi tôi đi sao, được rồi, coi như Tống Cẩn Thành nhìn thấy tôi cũng không hoan nghênh tôi đấy, dì từ từ
làm ha, nhớ không thể nấu quá chín, anh ấy sẽ tức giận nổi đóa.” Tôn Bội Quỳnh cười nói xong, uốn éo cái mông ra khỏi phòng bếp, sau một lát lại đi trở lại, nghi ngờ nói: “Dì à, mới vừa rồi thấy dì tìm đồ làm bếp
khắp nơi, hình như dì đối với nơi này cũng không quen thuộc nha.”
Người này có thôi hay không? Thực sự nghĩ không ra, Tống Cẩn Thành sẽ nói yêu đương với Tôn Bội Quỳnh, loại phụ nữ trẻ con luôn ‘chít chít chát chát’ này.
Triệu Thanh Hề nghiêng người đưa cái bóng lưng cho Tôn Bội Quỳnh: “Mới vừa rồi cô hoa mắt nhìn lầm rồi.”
Tôn Bội Quỳnh hậm hực sờ sờ tóc ngắn qua vai: “Dì từ từ làm, tôi đi, nhớ
ngàn vạn đừng nhắc tới tôi với Tống Cẩn Thành, a, đúng rồi, tôi họ Tôn,
cháu Tôn Trung Sơn (*), chít của Tôn Ngộ Không.”
(*):Ông được tôn xưng là Quốc phụ tại Trung Hoa Dân Quốc và được coi là người tiên phong của cách mạng tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông từng làm chủ tịch
nước của Trung Quốc.
Tác giả có lời muốn nói: các ngươi đám tiểu
yêu tinh này, ta không tin chương này lượng tin tức phong phú như vậy,
các ngươi cũng không muốn nhắn lại gì.
Được rồi, cứ như vậy đi, lòng ta đã nguội lạnh.
Còn lâu mới tiết lộ, rốt cuộc Tôn Bội Quỳnh là làm gì, sẽ để cho các ngươi cố hết sức đoán.