Hình như Triệu Thanh Hề cũng cảm giác được tầm mắt bức người từ bên kia bắn
ra, cô khẽ nghiêng đầu nhìn người đứng hàng thứ nhất nhất bên kia, ngoại hình xinh đẹp: Trương Huệ Đình.
"Kế tiếp do Triệu Thanh Hề ——
quản lí Triệu nói chuyện với mọi người." Tống Cẩn Thành bàn giao xong
công việc, liền để Triệu Thanh Hề đến lập uy.
Triệu Thanh Hề làm
cô giáo hơn mười năm, hầu như rất ít nổi giận, cũng rất ít khi khiển
trách học sinh, bảo cô ra vẻ uy nghiêm, lão luyện, thật ra thì cũng chỉ
đơn giản là tự giới thiệu mình.
"Bà chủ, bà không cần khách khí với chúng ta, chúng ta sẽ tùy ý xem khách sạn như nhà mình." Một nhân viên giơ tay nói.
"Đúng nha, mọi người là người một nhà, bà chủ cũng tương đương như ông chủ, chúng ta vẫn như cũ sẽ cố gắng làm việc."
Triệu Thanh Hề cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu: "Cám ơn mọi người, về sau
tôi và mọi người sẽ hoà thuận, đoàn kết giải quyết mọi khó khăn, cùng
mọi người học tập kinh nghiệm."
Sau khi kết thúc, Tống Cẩn Thành
mang Triệu Thanh Hề lên lầu hai, vào một văn phòng làm việc duy nhất ở
đây, Tống Cẩn Thành đóng kỹ cửa lại, cười như một tên trộm: "Vợ, cho anh một chút phúc lợi đi."
Phản ứng đầu tiên của Triệu Thanh Hề là,
cô cũng không có đồng ý làm vợ anh nha: "Tống Cẩn Thành, em chỉ đồng ý
giúp anh quản lý khách sạn, chưa nói. . . . . ."
"Mặc kệ, nếu như em không có động lòng với anh, làm sao có thể đồng ý làm bà chủ." Tống
Cẩn Thành ngây ngô mà cười, đưa tay ra để lên mu bàn tay của Triệu Thanh Hề, mềm mại không xương, giống như tơ lụa cao cấp.
Da mặt anh
còn có thể dầy thêm chút nữa không? Triệu Thanh Hề muốn rút tay ra nhưng không được, thỏa hiệp nói: "Anh mau xử lí việc trên công trường đi."
"Muốn bắt tay vào làm việc? Được, anh lập tức đi." Tống Cẩn Thành cười giống như con chuột nhỏ trộm dầu thắp của Phật tổ.
Chờ Tống Cẩn Thành đi khỏi, Triệu Thanh Hề bắt đầu làm chuyện của mình, làm quen quá trình công việc, làm quen với các tình huống công việc của
khách sạn.
——
Lý Ba thấy Tống Cẩn Thành cười vui suốt một
buổi sáng, nghĩ thầm, gần đây cũng không có xảy ra chuyện gì tốt nha, vụ án tranh cãi ngày hôm qua tuy là đã giải quyết nhưng rốt cuộc cũng tổn
thất một khoản tiền: "Anh trai, anh cười cái gì vậy? Nói ra để cho em
cùng vui với."
Tống Cẩn Thành ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, liếc mắt về phía Lý Ba, anh em tốt từng vào sinh ra tử, không có gì
phải lừa gạt: "Thanh Hề đồng ý giúp anh kinh doanh khách sạn, hơn nữa
gần đây anh len lén kiếm được 10 vạn."
"Hả? Anh trai, anh cẩn thận nói một chút, làm thế nào lập tức liền kiếm được 10 vạn?" Mắt Lý Ba phát ra ánh sáng tiền tệ.
Tống Cẩn Thành nói rõ chân tướng cho Lý Ba, nghĩ thầm kể từ khi gặp gỡ Thanh Hề, vận khí của anh càng lúc càng tốt: "Thanh Hề chính là phúc tinh của anh."
——
Cho tới trưa, phúc tinh vẫn còn đang bận túi
bụi, lúc thì chạy vào nhà bếp, quan sát đầu bếp nấu các món ăn, lúc thì
phải học tập nhân viên làm việc bố trí bàn ăn, lúc lại xem nhân viên thu ngân chỉnh lí lại tiền tệ. . . . . .
Quản lí giao một tờ hóa đơn cho Triệu Thanh Hề, sau khi Triệu Thanh Hề xem xong, kinh ngạc, lại tốn hơn một vạn. Khách sạn hai tầng cần phải mua nhiều món ăn như vậy? Bây
giờ là năm 2000 đó, vật giá rất thấp mà! So với năm 2008 vật giá hoàn
toàn là một trời một vực!
"Lâm Sinh, mỗi ngày khách sạn mua vào
nhiều món ăn như vậy có thể bán hết không?" Cô thật hoài nghi tồn tại
vấn đề lãng phí, làm giả.
"Bà chủ, hôm nay mua lượng thức ăn này
là đã tính toán cẩn thận, có lúc làm ăn khá, buổi chiều tôi còn phải đi
chợ một chuyến, mua thêm thức ăn đấy." Quản lí Lâm Sinh thành thật trả
lời. Khách sạn Tống Thành ở nơi này có thể nói là nổi tiếng, mỗi ngày
khách đến nối liền không dứt, toàn bộ tiêu phí ở đây đều là vượt bậc.
Triệu Thanh Hề giật mình, cô lật sổ sách vùn vụt, phát hiện mỗi ngày lợi
nhuận có đến mấy trăm vạn, ít nhất một lần đều là một trăm lẻ mấy vạn.
Nói như thế, Tống Cẩn Thành kinh doanh khách sạn Tống Thành thật có chút tài năng nha! Kho bạc nhỏ!
Gần mười một giờ rưỡi, khách tới
khách sạn ăn cơm càng ngày càng nhiều, Triệu Thanh Hề là lần đầu tiên
nhìn thấy trường hợp náo nhiệt như thế, cả người càng thêm tràn đầy hăng hái.
Chỉ là không ngờ sẽ ở trong phòng vệ sinh nghe được cuộc nói chuyện linh tinh, phát hiện giờ làm việc nhân viên lại lười biếng.
Thật ra thì Triệu Thanh Hề có thể hiểu được việc nhân viên bài xích cô, phàm là một người tới một hoàn cảnh hoàn toàn mới sẽ không tránh được việc
bị người khác bài xích, chèn ép, không chấp nhận. . . . . .
Nhưng mà hai cô gái trẻ tuổi này nói chuyện thật quá không tôn trọng rồi.
"Chị Đình, chị nói coi tại sao người phụ nữ ấy lại được ông chủ coi trọng?
Em cảm thấy cô ta còn không xinh đẹp bằng chị, hiện tại ông chủ giao
khách sạn cho họ Triệu đó trông nom, vậy không phải chị sẽ không còn
chuyện để làm sao?" Lý Kiều tức giận lầm bầm.
Trương Huệ Đình
đang ở bồn rửa mặt, đối diện với kính thủy tinh, cười nhạt, từ chối cho ý kiến: "Siêng năng làm việc đi, nói những thứ vô dụng này cẩn thận bị
người khác nghe thấy."
"Ai sẽ nghe thấy nha. Tất cả mọi người đều đang làm việc. Ngay cả cái họ Triệu kia đều đang xem mọi người rửa rau đấy."
Triệu Thanh Hề đẩy cửa ra, quan sát hai người trước mặt, xem ra cô không thể
không giết gà dọa khỉ: "Lý Kiều, cô lười biếng trong giờ làm việc, nói
xấu sau lưng cấp trên, thái độ làm việc chậm trễ. . . . . . Không thích
hợp tiếp tục ở lại khách sạn làm việc. . . . . ." Cô đoán không sai,
phản ứng của Lý Kiều đầy kinh ngạc. "Cô làm hết hôm nay, ngày mai không
cần đến nữa."
Trương Huệ Đình không ngờ thoạt nhìn Triệu Thanh Hề có vẻ dịu dàng, sẽ lợi hại như thế, cô cho rằng Triệu Thanh Hề chỉ là
một quả hồng mềm, không chống đỡ được trường hợp lớn, chớ nói chi là ở
trước mặt nhân viên tạo uy vọng.
"Lý Kiều, mặc dù là ngày cuối
cùng cô ở trong khách sạn làm việc nhưng nhất định cô phải cố gắng
nghiêm túc làm việc cho ngay ngắn. Quản lí Trương, cô và nhân viên này
nghị luận về cấp trên, trừ nửa ngày tiền lương." Triệu Thanh Hề nghiêm
mặt, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Lý Kiều bị sợ đến khóc,
lau nước mắt: "Chị Đình, chị nhất định phải giúp em, em không muốn mất
việc." Tiền lương ở Khách sạn Tống Thành so với khách sạn bình thường
khác cao hơn nhiều, đối với nhân viên mà nói, tuy không phải chén vàng
nhưng ít nhất cũng nuôi sống được gia đình.
"Lý Kiều, có câu nói
“tai vách mạch rừng”, ai cũng không cứu được cô!" Trương Huệ Đình nghĩ
thầm Triệu Thanh Hề đúng là nhân vật lợi hại.
Thường ngày Tống
Cẩn Thành không ăn cơm ở khách sạn Tống Thành, nhưng hôm nay bởi vì có
Triệu Thanh Hề, Tống Cẩn Thành cương quyết trở về khách sạn, dĩ nhiên
cũng biết chuyện Triệu Thanh Hề khai trừ một nữ nhân viên.
Tống
Cẩn Thành nghĩ mình đã đúng khi quyết định làm một ông chủ nhàn rỗi,
năng lực làm việc của người phụ nữ anh chọn thật tin được nha!
"Thanh Hề, ngày mai anh đi một chuyến Thâm Quyến, em muốn quà gì anh sẽ mua
cho em." Tống Cẩn Thành kéo Triệu Thanh Hề đang bận rộn lên phòng làm
việc ở lầu hai.
"Không cần." Triệu Thanh Hề nhìn anh chằm chằm, ở dưới lầu, ngay trước mặt khách hàng và nhân viên, anh động tay động
chân với cô cũng không sợ bị người khác nói linh tinh sao. Cô mới đến
đây ngày thứ nhất liền nhìn ra, trong khách sạn không thiếu nữ nhân viên có tình ý đối với Tống Cẩn Thành, đã là ông già ba mươi tuổi rồi còn
trêu chọc hoa đào.
"Thế nào, không cần à? Anh nghe người ta nói
Thâm Quyến tiếp giáp với nước ngoài, sản phẩm của nước ngoài rẻ hơn so
với chúng ta, còn không cần phải nộp thuế, anh mang một ít mỹ phẩm về
cho em, làm cho em ăn mặc xinh đẹp hơn, khiến những người đàn ông mơ ước em đều hâm mộ chết Tống Cẩn Thành anh!" Tống Cẩn Thành tính toán đi
Thâm Quyến buôn bán một nhóm hàng lậu, làm tốt, có thể kiếm được □□
ngàn.
"Không đứng đắn!" Triệu Thanh Hề nói xong, liền đẩy anh ra đi xuống lầu.
Mới vừa đi tới quầy thu tiền thì một nữ nhân viên chạy tới nói: "Chị Triệu, trên tầng hai, số phòng 208 có vị khách nói dấm đường trong thịt của
chúng ta có vấn đề, ông ta muốn trả lại món ăn."
"Được, tôi tới
xử lý. Cô làm việc đi!" Triệu Thanh Hề nghĩ thầm tiêu chuẩn vệ sinh của
khách sạn là hợp cách, khách hàng tố cáo hoặc là bới móc muốn ăn cơm
chùa, hoặc là vô sự gây chuyện muốn trốn nợ, dĩ nhiên không ngoại trừ
món ăn có vấn đề, nhưng mà cô đã kiểm tra cẩn thận cách làm việc của
nhân viên nhà bếp, lúc ấy cô rất bội phục năng lực của Tống Cẩn Thành,
Tống Cẩn Thành kinh doanh khách sạn định ra chế độ và quy định có thể
tính là cấp năm sao, đồ ăn vệ sinh cũng đạt tới tiêu chuẩn khách sạn
lớn.
Vô luận như thế nào, Triệu Thanh Hề nghĩ mình phải đi xử lý, có lúc làm ăn, bỏ rơi chi tiết nhỏ liền dễ dàng tạo thành tổn thất lớn, đợi qua vài năm, công ty sẽ chú ý hình tượng để tuyên truyền, quan hệ
xã hội cũng càng lúc càng quan trọng, bây giờ vai trò của cô chính là xử lý nguy cơ mất uy tín của công ty.
Triệu Thanh Hề gõ cửa, chờ nghe một câu đi vào, mới đẩy cửa bước vào.
Trước bàn ăn, Đinh Duệ đang phục vụ con trai Đinh Đinh uống nước, khi anh
thấy rõ người phụ nữ ở cửa thì trái tim nhất thời nhảy lỡ hai nhịp,
người phụ nữ này cùng người phụ nữ anh yêu sâu đậm—— dáng dấp giống nhau như đúc, Đinh Duệ khẳng định anh không có nhìn lầm, ngay cả nốt ruồi
giọt lệ ở dưới lông mi đều ở một chỗ giống nhau. . . . . .
Một
bên Đinh Đinh đang nhai đùi gà, con mắt tròn vo trông thấy người phụ nữ
ngày hôm qua, kinh ngạc rơi nước miếng, đưa ngón tay dính dầu mỡ ra, lầm bầm: "Ba, cô ấy chính là người phụ nữ ngày hôm qua cứu con, cô ấy là mẹ của con phải không?"
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì?