Phúc Tinh Giá Đáo
Cuộc họp lại kéo dài
gần 2 tiếng đồng hồ nữa, Phúc Viên Viên bắt đầu cảm thấy đói bụng. Mấy
danh từ kia cô nghe tới hoa mắt chóng mặt, cũng may ghi biên bản cuộc
họp có hai người, mà cô cũng không phải là người ghi chính. Tạ ơn trời
đất!
Đúng lúc cô cảm thấy đói đến muốn xỉu thì cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi có vài người đã đi ra ngoài, lúc này cô mới đứng dậy, vội vội vàng vàng cũng muốn chuồn đi. Cánh tay bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt lại.
“Chị Tiểu Hàm?” Vừa quay đầu, cô liền nhìn thấy chị gái kết nghĩa Liễu Tiểu Hàm đang kéo tay cô.
“Chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Lại đây, chị giới thiệu cho em một người.” Nụ cười của Liễu Tiểu Hàm có chút mờ ám, kéo cô đi về phía Thượng Quan Quý Hải.
Phúc Viên Viên đột nhiên có dự cảm không tốt. Có khi nào là….
Liễu Tiểu Hàm cười hì hì kéo tay cô đi đến trước mặt chồng, “Vị này là Tổng
Giám đốc tập đoàn Lạc thị khu vực châu Á – Lạc Thiên Hựu. Cậu ấy cũng là đàn em chung trường với anh rể em.”
Quả nhiên! Phúc Viên Viên xấu hổ ngẩng đầu lên, miệng khẽ cười, “Tổng giám đốc Lạc, xin chào.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Hựu cũng có chút kỳ quái, “Chào em,
chuyện lần trước, không phải anh cố ý. Chỉ là anh nằm thấy ác mộng, dọa
em sợ rồi. Thật xin lỗi.”
“Chuyện lần trước? Là chuyện gì?” Liễu Tiểu Hàm nhìn hai người một cách bí hiểm.
Lạc Thiên Hựu và Phúc Viên Viên bốn mắt nhìn nhau. Phúc Viên Viên ngại
ngùng không nói được, chỉ có thể để Lạc Thiên Hựu mở miệng giải thích.
Phúc Viên Viên giờ mới biết, hóa ra lần trước anh thất lễ như vậy là do nằm
mơ thấy ác mộng. Thì ra chỉ là hiểu lầm, vì vậy cô cũng không để bụng
nữa.
Lạc Thiên Hựu diện mạo khôi ngô, nhưng mắt phượng hơi xếch
nhẹ, khiến cho vẻ mặt của anh thoạt nhìn có chút lạnh lùng, khiến cô đối với anh có chút sợ hãi.
“Không phải việc gì lớn, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Không thì thế này đi, đợi lát nữa cậu mời chúng tôi một bữa
cơm?” Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thượng Quan Quý Hải thân thiết
cười, tiến lên vỗ vai Lạc Thiên Hựu. Bọn họ là đồng môn kém nhau một
khóa, là học trưởng và đàn em, lại cùng là người châu Á học ở nước
ngoài, cảm tình tự nhiên cũng không tệ.
Cô có thể không đi được
không? Phúc Viên Viên cúi đầu vẻ mặt đau khổ. Cô cảm thấy vị Tổng Giám
đốc họ Lạc này có chút đáng sợ nha!
Lạc Thiên Hựu đảo mắt nhìn cô đang cúi đầu, khóe miệng cười nhẹ, “Đúng là nên như vậy, không biết
Phúc tiểu thư có nể mặt không?” Anh khom người đưa tay ra, làm động tác
mời.
Từ nhỏ đến lớn, Phúc Viên Viên chưa từng được con trai làm
qua động tác như vậy. Nhìn bàn tay trước mặt kia, thanh mảnh thon dài,
so với bàn tay ngắn ngủn mũm mĩm của mình đúng là kém xa. Cô không khỏi
sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên.
“….Ừm, đương nhiên là được. Cám ơn
anh đã mời.” Lực sát thương của trai đẹp đúng là rất lớn, chỉ mới đi lại gần, đã khiến cô đỏ mặt tim đập loạn xạ.
Nhóm người bọn họ đi
đến một nhà hàng món Tây có tiếng gần công ty. Phúc Viên Viên ngồi xuống trước, xoay người đặt balo phía sau ghế. Cô vốn tưởng rằng người ngồi
bên cạnh hẳn sẽ là Liễu Tiểu Hàm, vậy mà một bóng người to lớn đã đi
tới, chỉ thấy Lạc Thiên Hựu ngồi xuống cạnh cô.
Phúc Viên Viên
hết hồn, cả người bỗng đông cứng lại, đôi mắt cũng không dám liếc về
phía bên cạnh, cứ nhìn chằm chằm Liễu Tiểu Hàm ngồi đối diện. Thượng
Quan Quý Hải cùng Liễu Tiểu Hàm nhìn thấy bộ dạng cứng đờ của cô không
khỏi buồn cười.
Trong lúc ăn cơm, phần lớn chỉ có hai người đàn
ông quen biết nhau nói chuyện. Biểu hiện của Phúc Viên Viên cứ như của
một tiểu tức phụ vậy, một câu cũng không nói, ngoan ngoãn ngồi ăn đồ của mình.
Đôi mắt đẹp sáng lấp lánh của Liễu Tiểu Hàm cứ đảo qua đảo lại liên tục trên người hai người bọn họ. Phúc Viên Viên dễ thương ngọt ngào ngồi bên cạnh Lạc Thiên Hựu cao to đẹp trai nhưng lạnh lùng, vậy
mà lại có cảm giác cân đối kỳ lạ. Trong lòng cô dần dần xuất hiện một ý
nghĩ.
Im lặng hồi lâu, Phúc Viên Viên nghe đến buồn bực, nhàm
chán nhìn khắp xung quanh. Sau khi lơ đãng nhìn qua bên trái, cô bỗng
ngẩn người, chớp chớp mắt, không khỏi cười thầm một tiếng. Cô nhìn thấy
Lạc Thiên Hựu ngồi bên cạnh rõ ràng là đang lựa ớt xanh để sang một bên
không ăn. Hì hì, thật giống Tiểu Tân.
Ngước nhìn lên, vừa hay
đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh, cô nhìn thấy anh có chút lúng
túng. Phúc Viên Viên dừng lại một chút, quay đầu len lén cười. Cứ tưởng
người này lạnh lùng như vậy, không ngờ cũng có lúc giống như con nít.
“Em cũng không thích ăn ớt xanh.” Nháy mắt mấy cái, cô nghiêng đầu cười nói với anh.
Khuôn mặt Lạc Thiên Hựu ban đầu có chút cứng ngắc, nghe cô nói như vậy, khóe
miệng cong cong, ánh mắt mang theo ý cười, “Anh cũng vậy, thật trùng
hợp.”
Hai người ngồi sát nhau, giọng nói của anh cứ như thì thầm bên
tai vậy, làm cô nghe xong rồi mà tai cứ ngứa ngứa, vành tai đều đỏ cả
lên.
Mị lực của đàn ông đẹp quá lớn. Trong nhà hàng không biết có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị với Phúc Viên Viên, chỉ hận không thể
đẩy cô đi để thay thế vị trí. Bị những ánh mắt như sói như hổ nhìn chằm
chằm hồi lâu, cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cô phục vụ nữ
trong nhà hàng chỉ trong vòng 1 phút đã tới 3 lần, làm cô hiểu được sức
quyến rũ của người đàn ông bên cạnh lớn cỡ nào.
“Vẫn y chang thời còn đi học.” Thượng Quan Quý Hải trêu đùa nói.
Vẻ mặt Lạc Thiên Hựu thản nhiên, “Toàn là phiền phức.”
Sau khi ăn xong món chính, mọi người chuyển sang dùng món tráng miệng. Phúc Viên Viên chọn một cái bánh gato socola đen, cắt một miếng nhỏ bỏ vào
trong miệng. Hương vị ngọt ngào của socola làm cô hạnh phúc nhắm mắt
lại. Wow, ngon quá à!
Lạc Thiên Hựu đúng lúc nhìn thấy điệu bộ
của cô, giống như mèo con ham ăn liếm liếm lưỡi, rất tự nhiên không hề
giả bộ. Đồng thời anh cũng hiểu được, tại sao thân hình cô lại “đầy đặn” như vậy.
Thích ăn đồ ngọt như vậy mà chưa thành người béo cũng hay lắm rồi. Ánh mắt anh nhìn cô bất giác nhu hòa đi rất nhiều.
Chú ý tới hành động qua lại của hai người, Liễu Tiểu Hàm nhìn Thượng Quan
Quý Hải, khóe miệng khẽ cười, gương mặt mờ ám chớp chớp mắt ra hiệu với
chồng. Thượng Quan Quý Hải ban đầu nhíu mày sau đó lại giãn ra, khóe
miệng hiện lên ý cười đã hiểu rõ.
Sau khi dùng cơm xong, ba người Thượng Quan Quý Hải, Liễu Tiểu Hàm và Phúc Viên Viên ở trước cửa công
ty chia tay Lạc Thiên Hựu. Bớt đi một người khiến cô lúng túng, Phúc
Viên Viên lúc này mặt cười toe toét, bắt đầu bô lô ba la với Liễu Tiểu
Hàm.
Lạc Thiên Hựu nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm nhìn, khóe miệng khẽ cười. Cùng lúc, một chiếc xe hơi cao cấp dài màu đen không
tiếng động dừng ngay bên cạnh anh.
Tề Yến đẩy cửa sau ra, Lạc
Thiên Hựu thuận thế khom người leo lên xe. Ngồi ở phía sau, ngoài Tề Yến còn có một người đàn ông trung niên khác.
“Chú Hà.” Lạc Thiên Hựu nhìn ông gật đầu.
Gương mặt Hà Lâm toàn là ý cười, vui mừng vỗ vỗ tay anh. “Thiên Hựu, lần này coi như tìm đúng người rồi.”
Ánh mắt Lạc Thiên Hựu đảo qua trang giấy nằm một bên trên bàn nhỏ. Trên
trang giấy khổ A4, viết đầy đủ thông tin lý lịch của Phúc Viên Viên, còn kèm theo một tấm hình chân dung 2cm. Trên hình cô đang nở nụ cười ngọt
ngào.
“Chú Hà, sao chú có thể khẳng định là cô ấy?” Anh cầm lấy lý lịch, không biết là đang nghĩ gì, vẻ mặt nặng trĩu.
Hà Lâm cười cười, cầm một tờ giấy khác đặt song song với tờ giấy của Phúc
Viên Viên, trên đó ghi đầy đủ ngày tháng năm sinh của Lạc Thiên Hựu, còn có một vài ký tự đặc biệt khác.
“Thiên Hựu, chú biết mấy năm nay cháu sống không dễ dàng gì. Nếu có thể, dĩ nhiên chú sẽ không để cho
nghiệp chướng kia quấn lấy cháu. Chỉ là, mọi việc đều dựa vào một chữ
Duyên, muốn hóa giải phải gặp đúng thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Lạc Thiên Hựu cười trào phúng. Không nghĩ tới anh đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn vận tải Lạc thị, lại có thể tin vào những
điều tử vi bói toán, vận mạng này nọ. Nếu như mười năm trước, chú Hà nói với anh những lời này, chỉ e sẽ bị anh coi là kẻ điên. Nhưng hiện tại,
anh lại không thể không dựa vào những lời này cứu mình một mạng.
Tất cả những việc này đều là do đoạn nghiệt duyên của mười năm trước!
Nhà họ Lạc từ mấy đời trước đã di cư sang hải ngoại, vì thế Lạc Thiên Hựu
từ nhỏ đã sống ở Mỹ. Với bối cảnh của nhà họ Lạc, Lạc Thiên Hựu rõ ràng
là con cháu nhà giàu trong miệng thiên hạ. Không những vậy, diện mạo bên ngoài của anh cũng thuộc loại tuấn mỹ hiếm thấy. Nghĩ thôi cũng biết,
anh đương nhiên là đối tượng săn đón của những cô gái nhà giàu được cưng chiều.
Kỳ thực từ nhỏ anh đã không thích diện mạo có phần hơi
giống con gái của mình. Đối với đám ruồi nhặng suốt ngày bám trên người, anh cũng không thực sự thích. Thế nhưng ruồi nhặng nhiều, anh cũng sẽ
phiền, đành phải chọn trong đám ruồi nhặng ấy ra một người làm lá chắn.
Người anh chọn cũng là con gái nhà giàu ở Mỹ, tên là Trân.
Hai
người ban đầu cùng hợp tác đôi bên cùng có lợi. Cô có được thân phận bạn gái anh, giúp anh đuổi đi đám ong bướm kia; còn anh giúp dòng họ nhà
Trân cùng Lạc thị hợp tác thuận lợi. Lúc vừa mới bắt đầu, Trân phát huy
tác dụng rất tốt, cộng với tính điêu ngoa của cô, quả thực khiến anh yên tĩnh được một thời gian dài. Nhưng dần dần, Trân lại bắt đầu mất kiểm
soát.
Đầu tiên là chưa được sự đồng ý của anh đã lục lọi đồ đạc
riêng tư của anh. Sau đó lại quấy rầy bạn bè, người nhà anh, thậm chí
thuê người theo dõi anh. Đến cuối cùng càng diễn càng khủng khiếp, rốt
cục ở nhà cũ của nhà họ Lạc, Trân nhảy lầu tự sát.
Anh vốn dĩ
cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhưng không ngờ rằng, nó lại
biến thành cơn ác mộng lớn nhất cuộc đời anh. Từ đó về sau, trong giấc
mơ của anh đêm đêm đều có một bóng dáng đỏ tươi quấn lấy, khiến anh
không cách nào thở được. Mỗi khi ngủ đều gặp phải ác mộng, cho dù anh đã gặp qua không biết bao nhiêu bác sĩ tâm lý nhưng mọi việc vẫn như
trước, không cải thiện được gì. Cuối cùng, trước khi anh suy sụp, có
người giới thiệu chú Hà cho anh.
“Thiên Hựu, vạn vật đều có
quy luật riêng của nó, có nhân thì có quả. Giờ phút này, cháu và cô ấy
gặp nhau, chính là sự bắt đầu của chữ Duyên. Chú đã xem qua vận mạng của cô bé này, trên người cô ấy không những phúc trạch vững vàng mà dương
khí lại tràn đầy, nhất là có thể hóa giải vật trên người cháu.” Hà Lâm
thở dài trong lòng. Ông rất hiểu tính tình của Thiên Hựu, là người bình
thường nếu bị ác quỷ quấn lấy 10 năm đều sẽ thay đổi, như Thiên Hựu hiện nay vẫn được xem là tốt rồi.
Từ nhỏ bản thân ông đã có thể cảm
nhận được những vật hư vô. Mặc dù là người Đài Loan lớn lên ở Mỹ, nhưng
từ nhỏ ông đã được một vị sư phụ trong phố người Hoa nhận làm đồ đệ,
chuyên nghiên cứu Âm dương ngũ hành, tử vi tướng số các loại và những
chuyện siêu hình. Trong cộng đồng người Hoa ở nước ngoài cũng xem như có chút danh tiếng.
Ông gặp Thiên Hựu là vào tám năm trước. Dưới sự giới thiệu của người khác, ông nhìn thấy Thiên Hựu gầy như bộ xương
khô, chỉ cần nhìn sơ qua, ông liền thấy một luồng hắc khí quấn quanh
người Thiên Hựu. Trong luồng hắc khí ấy lại bí mật mang theo mùi máu
tươi nồng nặc. Thiên Hựu lúc đó, căn bản chính là tối không thể ngủ. Anh cũng tự ép buộc bản thân không được phép ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ, nhất
định sẽ bị ác mộng bủa vây. Những ngày tháng như vậy, anh đã trải qua
tận hai năm. Nếu không phải gặp được ông, chỉ sợ là Thiên Hựu đã chết
cách đây tám năm rồi.
Ông giúp đỡ Thiên Hựu, kỳ thực cũng có
nguyên nhân. Ông với mẹ của Thiên Hựu có thể xem là bạn bè thanh mai
trúc mã, chỉ có điều năm đó mẹ Thiên Hựu lựa chọn Lạc Tử Kỳ, cũng chính
là cha của Lạc Thiên Hựu. Qua nhiều năm, cuối cùng ông cũng bỏ xuống
được chấp niệm trong lòng, chuyên tâm học đạo. Sau đó thông qua người
trung gian giới thiệu, ông mới có duyên gặp Thiên Hựu.
“Chú Hà,
vậy bây giờ Tổng Giám đốc nên làm gì?” Tề Yến từ nhỏ đã là bạn thân của
Lạc Thiên Hựu. Đối với chuyện của Lạc Thiên Hựu anh biết rất rõ, bất kể
là việc công hay việc tư, anh đều rất lo lắng cho Lạc Thiên Hựu.
“Chỉ cần ở gần cô bé đó, phúc khí trên người cô ấy sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến
cháu, từ từ sẽ đuổi đi thứ đồ đang bám trên người cháu kia.” Thật ra Lâm Hà vẫn còn có lời chưa nói ra. Từ lá số tử vi có thể nhìn ra, Lạc Thiên Hựu và cô bé này là duyên trời tác hợp, hơn nữa là mối nhân duyên tốt.
Hai người có lẽ sẽ có kết quả viên mãn, chỉ cần hai người ở cạnh nhau,
thứ đồ trên người Thiên Hựu sẽ tự nhiên rời đi. Chỉ là, lời nói tiết lộ
thiên cơ thế này, ông cũng không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể ở bên
cạnh chỉ bảo đôi chút.
Trong đầu Lạc Thiên Hựu thoáng hiện lên sự việc lần trước khi anh vô tình ôm lấy Phúc Viên Viên. Hương vị ngọt
ngào, cảm giác êm ái, toàn thân cô mềm mại….. có thể chống lại loại ác
quỷ kia sao?
“Cô ấy có bị ảnh hưởng gì không?” Theo trực giác anh bật hỏi. Nhớ lại mấy năm nay, không phải không có nữ nhân chủ động tiếp cận anh, chỉ có điều anh đều không có cảm giác, thậm chí còn cảm thấy
chán ghét. Nhưng thường thì không cần anh ra tay đuổi người, những cô
gái đó chỉ cần ở gần anh một thời gian liền bắt đầu gặp xui xẻo không
hiểu vì sao. Chú Hà nói, những việc này đều do Trân không cam lòng nên
giở trò quỷ.
“Chắc sẽ có. Có điều cô bé này phúc khí sâu đậm,
nhiều lắm cũng là tiểu tai. Hơn nữa, cho dù có gặp, cũng là gặp dữ hóa
lành, gặp họa hóa phúc.” Hà Lâm không lo lắng về vấn đề này.
Nghe xong lời Hà Lâm nói, Lạc Thiên Hựu gật đầu, nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Hôm nay lại là ngày nghỉ. Phúc Viên Viên mặc một bộ đồ thoải mái, đeo theo
túi da nhỏ, vui vẻ ra ngoài mua đồ ăn. Chỗ cô ở là khu nhà trọ cũ kỹ như thời trung cổ, không lớn, nhưng lại chính là hang ổ be bé của cô.
Qua ba tiếng đồng hồ, sau khi lựa tới lựa lui đồ trong chợ, cô liền về nhà. Trên đường về, lúc đi trong con hẻm nhỏ, cô có nghe thấy tiếng xe máy.
Có điều cô cũng không để ý lắm. Mặc dù tiếng xe máy càng ngày càng gần,
nhưng cô cũng không cảm nhận được. Bỗng nhiên một lực kéo mạnh từ phía
sau giật lấy túi da của cô.
“A!” Trên vai đột nhiên đau đớn, hại cả người cô té lăn xuống đất.
Cô gần như bị kéo đi một đoạn. Chỉ chớp nhoáng trong mấy giây, túi da vốn
dĩ đã khóa kỹ ở trên lưng đột nhiên bị mở ra, cả túi theo thế đều bị
người xé toạc!
“Cứu với...” Cô hoảng sợ thét chói tai. Mắt Phúc
Viên Viên trong phút chốc đỏ lên, cả người dưới đau đớn như bị lửa đốt,
bả vai cũng đau! Đau đến ứa nước mắt. Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy
một chiếc xe máy vọt ra khỏi con hẻm nhỏ.
Vài người thuộc hộ gia
đình trong hẻm nhỏ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô liền mở cửa sổ ra, có
vài bác nhiệt tình đã vội mở cửa chạy đến.