Đây là ngoại truyện cho bạn Trinh và anh chàng bị phóng muỗng vào gáy =))
*
Trinh là bạn thân của cái Giang từ rất lâu rồi, nhìn cô bạn mình yêu thương
lớn lên từng ngày, bây giờ lại sắp làm đám cưới, cô cảm thấy đời này
không uổng phí nữa. Nhưng mà... tại sao mọi người đều có bạn trai cả
rồi, chỉ mình cô bơ vơ lẻ loi thế? Chẳng lẽ vì cái nghề hướng dẫn viên
du lịch phải chạy đây chạy đó nhiều nên ế á?
Trinh phẫn hận,
trong một phút bất cẩn đã làm văng muỗng vào gáy của một cậu bạn bàn
bên, và từ đây bắt đầu biết yêu. Chàng trai ấy tên Phong, thật ra anh ta không phải học sinh cùng trường bọn họ, cho nên Trinh không nhận biết
cũng phải thôi. Anh ta lớn hơn cô hai tuổi, hiện đang kinh doanh một nhà hàng lớn, hình như là bạn của Dương thì phải. Tại vì bàn của tụi lớp 9
dư chỗ nên anh bạn này bị nhét vào chung luôn, thảo nào cô chẳng nhớ nổi ngày xưa có một đứa bạn đẹp trai đến thế.
Chính cái ánh mắt ấm
áp cùng ngữ điệu lịch thiệp trưởng thành của anh ta làm Trinh đổ cái
rầm. Buổi tối đó mọi người rủ nhau đi hát karaoke, chẳng biết là chơi
tới tăng mấy rồi. Uống cũng hơn chục lon bia, Trinh loạng choạng khoác
vai thằng bạn cũ.
"Đi, tao muốn hát bài Thất Tình của Hồ Quang Hiếu! Ọe..."
"Bà nội ơi, Thất Tình không phải của Hồ Quang Hiếu đâu! Đi còn không vững nữa, đứa nào đưa nó về trước đi bây!"
Bạn nam đỡ cô nàng mà cũng không đứng nổi, suýt thì té nhào ra đất. Ngay
lúc mọi người nhìn nhau chằm chằm xem đứa nào tình nguyện đưa con sâu
rượu kia về thì một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô. Trinh hé mắt, nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của Phong, cô nấc một cái, toàn là mùi bia.
"Để anh đưa bạn về cho, mấy đứa đi chơi đi."
"Ơ... Thôi không được đâu anh ơi."
Dù sao bọn họ cũng chỉ mới biết anh ta không lâu, chưa đến một ngày ấy, ai dám để anh ta đưa nhỏ Trinh đi. Lỡ hốt đi bán hay làm bậy gì thì ai
chịu trách nhiệm chớ?
Dường như phát hiện ra ý nghĩ của bọn họ, Phong cười cười:
"Yên tâm, anh không phải biến thái. Mấy đứa có thể gọi cho Dương để hỏi ý, nó biết anh cũng lâu rồi."
Thật sự có người cầm điện thoại lên gọi cho Dương, sau khi được sự đồng ý
của chú rể kèm theo một câu chửi rủa thì mới thả cô nàng qua bên người
anh, tiếp tục đi quẩy. Không trách được, hiếm khi mới có dịp gặp bạn cũ
mà, ngày mai lại là chủ nhật không phải đi làm.
Không hiểu sao
Trinh vừa rồi còn la oai oái nói muốn đi hát, nhưng bây giờ được người
ta đỡ lấy thì im thin thít, ngoan ngoãn như mèo con vậy.
Cũng may lúc đến đây anh mang theo xe, cẩn thận đỡ cô nàng vào trong, cài dây an toàn rồi, Phong mới sực nhớ.
"Nhà em ở đâu đấy?"
Trinh gục đầu lên cửa kính, chẳng biết lầm rầm cái gì, nghe nhưng không trả
lời câu hỏi của anh. Bất đắc dĩ phải gọi hỏi chú rể, lần nữa nghe thấy
tiếng rống giận ở đầu dây bên kia, sau đó là địa chỉ nhà của cô nàng.
Chà, chắc đang tâm tình với vợ mà bị quấy phá nên bực đây.
Anh
thả điện thoại xuống, lấy áo khoác ngoài phủ lên đôi chân đang lộ ra bên ngoài váy của cô gái nhỏ. Thật là, dù gì cũng mang danh con gái, sao
lại bất cẩn như vậy?
*
Khoảng thời gian sau đó, Trinh
thường ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Cô về nhà an toàn, không mất một cọng lông nào, cũng không có chuyện như trong tiểu thuyết hay xảy ra, là 419 đó đó. Anh ta chỉ đơn giản đưa cô về nhà mà thôi, xong đưa luôn trái
tim cô đi du lịch rồi.
Nửa tháng rồi, cô xin được số anh ta nhưng không dám gọi, cũng chẳng biết lấy lí do gì để gọi đây? Mạng xã hội đều không dùng, đúng là một con người cổ lỗ sĩ. Hôm nay cô sẽ dẫn đoàn đi
Đà Lạt, bình thường cô sẽ rất khoái chí nếu được đến những chỗ có thời
tiết mát mẻ như vậy, nhưng giờ chẳng có tâm trạng gì hết.
Đợi đến lúc mọi người đến đầy đủ, cô phổ biến sơ qua lịch trình, chợt khóe mắt
bắt được một bóng người quen thuộc đứng ở cuối đoàn. Cô dụi dụi mắt, làm như sợ mình dính ghèn mà nhìn nhầm. Anh ta...?
Để chứng thực là
cô không nhầm, chàng trai mặc áo phông trắng giơ tay vẫy vẫy, nụ cười
như ánh nắng sớm kia không thể lẫn đi đâu được.
*
Lại qua
nửa tháng, Phong tiếp tục xuất hiện trong đoàn của cô một cách quỷ không hay thần không biết. Rõ ràng trong danh sách mà công ty du lịch gửi cho cô không thấy tên anh ta? Nhưng không quan trọng, cô dường như thấy
được ánh sáng nơi cuối con đường rồi, làm việc càng cật lực hơn.
Ba tháng trời, anh ta xuất hiện liên tục trong vòng ba tháng rồi đột nhiên không đến nữa. Trinh nghĩ có lẽ do anh ta đột nhiên nổi hứng muốn đi du lịch thế thôi. Trong những lần đi ấy đều không nói chuyện riêng, chỉ là lẳng lặng nhìn anh ta một cái. Đấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất
trong sự nghiệp của cô rồi. Sau này sợ là không có thời gian gặp nữa...
*
Lại qua mấy ngày, điện thoại cô chợt hiện lên một dãy số lạ. Bật lên alo
hai tiếng không thấy ai nói gì, đang định tắt đi thì bên kia hắng giọng
một cái.
"Chiều nay em có thời gian không? Anh muốn mời em đi xem phim."
Có lẽ anh biết cô sẽ nhận ra giọng anh, cho nên không giới thiệu tên, chỉ
là hỏi một câu đơn giản như vậy cũng làm ai kia vui đến quên trời quên
đất. Canh đúng lúc đang trong kì nghỉ thì gọi, anh trai, anh được lắm!
Nhưng mà khác xa so với tưởng tượng của Trinh, con người này trưởng thành như vậy lại chưa từng đi xem phim bao giờ, cứ ngốc ngốc cầm vé xem phim
nghiên cứu. Trời ạ, anh là cựu đệ tử của núi Linh Sơn đúng không? Mới
xuống đây không lâu chắc luôn!
Thật ra cũng tội cho Phong, anh
thích yên tĩnh! Nếu không phải vì đám cưới trước là của người bạn thân
thiết thì anh cũng chẳng đi làm gì. Sau này còn phải vác xác đến chỗ
đoàn du lịch của cô gái kia. Anh cũng chẳng biết mình bị gì nữa! Giống
như là... anh thích cô gái kia mất rồi. Chính là cái hôm bị cô quăng đồ
vào đầu, sau đó cô ấy còn ói lên người anh. Đều là những trải nghiệm lần đầu tiên trong đời.
Không được rồi, chẳng lẽ sau này còn phải chờ mình tỏ tình sao? Trinh úp mặt lên bàn, khóc không thành tiếng.
Cứ như vậy, Trinh cuối cùng cũng có bạn trai. Và sự thật phũ phàng, cô tỏ
tình trước. Mỗi lần nhắc lại chuyện này là bị Giang cười vào trong mặt!