Có thể làm cho Mạt Tiểu Bạch nói ra lời giết mình đi cứu người như thế, có thể thấy tình cảnh hiện giờ của Sở Thu rốt cuộc chật vật bao nhiêu.
Lâm Tiêu lãnh mặt khoát tay, Mạt Tiểu Bạch rốt cuộc không dập đầu nữa.
Lâm Tiêu lạnh giọng hỏi: “Sở Thu làm sao?”
Mạt Tiểu Bạch run giọng nói: “Sư thúc vì bảo vệ ta, bị bọn họ niêm phong tu vi, ném đến thí luyện động!”
Người trước cửa cố ý hoặc vô tình vây xem cũng không ít, nghe được từ “Thí
luyện động” này, toàn bộ đều hơi biến sắc, chỉ có những đệ tử Huyền Chân tông sắc mặt bi thương, rồi lại bất đắc dĩ đến cực điểm.
Cái gọi là thí luyện động, kỳ thật cũng chính là nơi đệ tử Huyền Chân tông tu
luyện, nơi đó tương tự với bí cảnh, bên trong có vô số huyễn thú các
loại cấp bậc, vô số thiên tài địa bảo, thậm chí còn có một ít di tích cổ ẩn dấu, lúc thí luyện trong động thì kỳ ngộ và nguy hiểm tỉ lệ thuận
với nhau.
Thí luyện trong động, các loại huyễn thú hung tàn đã đủ nguy hiểm, nhưng càng nguy hiểm hơn là trận pháp huyền diệu trong đó,
mê ảo trận, tru diệt trận vân vân, cho dù là nhóm trưởng lão của tông
môn cũng không dám đi sâu thăm dò.
Thí luyện động tổng cộng có
chín tầng, mỗi một tầng đều có cửa vào và cửa ra, chỉ có thông qua tầng
thứ nhất, mới có thể tiến vào tầng thứ hai, các tầng sau cũng vậy.
Nghe nói, trên chín tầng thí luyện động thật ra còn có bồng lai, nhưng cũng
không có ai thật sự đi vào, hoặc là nói, kỳ thật là có người đi vào,
nhưng nội dung bên trong, dù là các phong chủ của tông môn cũng không có tư cách biết.
Mà thí luyện động của Huyền Chân tông, còn có một tác dụng khác, là dùng để trừng phạt vài đệ tử phạm sai.
Bị niêm phong tu vi ném vào giống như Sở Thu, cũng coi là trừng phạt
nghiêm trọng đến cực điểm, cũng chính là người ở trên không dễ giết hắn, lại quyết định không chịu buông tha hắn, cho nên mới dùng phương thức
vòng vèo này giết hắn.
“Cũng vì thi cổ trên người của ngươi?” Âm thanh Lâm Tiêu rất lạnh.
Thân mình Mạt Tiểu Bạch run lên, mặt tái nhợt, khó khăn gật đầu một cái:
“Những người của chấp pháp đường muốn giết ta, sư thúc không đồng ý,
chưởng môn sư thúc bọn họ cũng che chở ta, nhưng những người đó không
chịu.”
Mạt Tiểu Bạch vẫn luôn cho rằng sau khi mẫu thân chết, hắn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì để mình hối hận, chỉ ngoại trừ chuyện
này!
Tận mắt nhìn thấy Sở Thu vì mình bị những tiện nhân đó tính
kế, tận mắt nhìn thấy Sở Thu khom lưng, so với giết hắn còn khó có thể
chịu đựng hơn!
Cảnh tượng lúc đó hiển nhiên không thể vài ba câu
nói hết, cục diện khi đó căng thẳng đến cực điểm, đỉnh Thanh Kính vốn
cũng đã bị chấp pháp đường cố bám không tha, hơn nữa sau đó những kẻ gọi là thám tử bị bắt ra, mỗi tên đều chỉ chứng Lâm Tiêu, bọn Mạnh Thanh
Vân vừa muốn an bài tỉ thí tông môn, vừa muốn cùng những người này nội
đấu, thật sự là hao tâm tổn lực.
Ai có thể ngờ, Sở Thu lần nữa mang theo Mạt Tiểu Bạch trở về không bao lâu, liền gặp phải chuyện giống đỉnh Thanh Kính như đúc?
Mạnh Thanh Vân bị chấp pháp đường hoàn toàn giữ chân, mà những người khác
thì ép Tàng Kiếm Phong, muốn tra xét thân thể Mạt Tiểu Bạch, thậm chí
“Liên lụy” ngay cả Sở Thu cũng không tha.
Kỳ thật tất cả mọi người rõ, chỗ nào là Mạt Tiểu Bạch liên lụy Sở Thu? Mục tiêu của những người đó căn bản là Sở Thu.
Bọn họ lần trước không thể mượn cơ hội diệt trừ Lâm Tiêu, lại bị hung hăng đánh mặt, sớm dự mưu đã lâu.
Cho nên, lúc này chuẩn bị đầy đủ hơn, cũng chắc chắn Mạt Tiểu Bạch trúng
thi cổ, bọn họ đã sớm tính xong, một khi Sở Thu theo sự chi phối, hắn
đối mặt không phải là bị phế thì là bỏ mình.
Mạt Tiểu Bạch đương
nhiên không chịu, cuối cùng dùng biện pháp thê thảm nhất, tự mình đoạt
thánh thủy uống, thiếu chút nữa mất mạng.
Sở Thu giận không thể
nhịn, thấy thánh thủy mình nhất thời vô ý đã bị tiểu tử thúi này uống,
dường như đau lòng, những người đó vẫn muốn trừng phạt Mạt Tiểu Bạch,
đuổi khỏi sư môn, lại muốn phế tu vi của Mạt Tiểu Bạch, muốn trực tiếp
giết chết Mạt Tiểu Bạch.
Sở Thu liền bùng nổ tại chỗ, trực tiếp
cùng những người đó đánh, giết chết hai trưởng lão chấp pháp đường, làm
bị thương nặng hơn mười người của chấp pháp đường, bị thương nhẹ vô số.
Thời điểm Mạnh Thanh Vân đến khống chế tình cảnh, hiển nhiên đã quá muộn,
Tàng Kiếm Phong và chấp pháp đường hoàn toàn đối địch, hai bên lưỡng bại câu thương.
Hai phe đánh đến túi bụi, người đỉnh Thanh Kính nghe được tin, mạnh mẽ đột phá phong tỏa tông môn, trực tiếp đồng sinh cộng
tử với đám người Tàng Kiếm Phong và Sở Thu.
Tiêu Nhu và Tiêu Tử
Diệp hiển nhiên cũng vậy, đệ tử hai ngọn núi của Tiêu Nhu và Tiêu Tử
Diệp cũng lên Tàng Kiếm Phong, người của bốn ngọn núi và chấp pháp đường nổi lên xung đột, thậm chí thiếu chút nữa biến thành nội chiến tông
môn.Đại lão tông môn tự nhiên không thể khoan nhượng chuyện như vậy,
cuối cùng ra mặt, bảo vệ Mạt Tiểu Bạch, giúp Mạt Tiểu Bạch chữa thương,
mà còn không cho chấp pháp đường nhúng tay vào chuyện của bốn ngọn núi,
nhưng Sở Thu cũng phải tiếp thu trừng phạt, phải phong bế tu vi, tiến
vào thí luyện động, chỉ cần hắn có thể ở thí luyện động tìm được u lan
thảo quý báu, chuyện này cho dù vạch trần, Mạt Tiểu Bạch cũng không cần
phế đi kinh mạch trục xuất sư môn.
Nhưng u lan thảo kia, tin mới
nhất cũng là một trăm năm trước do tiền bối của tông môn tìm được ở tầng sáu. Sở Thu bị phong bế tu vi, ở bên trong tìm đồ vật, không khác nào
tự tìm cái chết.
Hiện giờ, Huyền Chân tông có thể nói là trực tiếp phân thành hai nhóm, ngay cả hữu hảo mặt ngoài với nhau cũng không làm.
Một ít tiểu tông môn dụng tâm kín đáo, thậm chí một ít thế lực lớn, đều
nghĩ mọi cách chui vào giữa cuộc tranh đấu của hai phái, nóng lòng xông
lên ôm bắp đùi sau đó kéo người ta ra ngoài ác đấu.
Hiển nhiên, Viên Cương chính là muốn ôm bắp đùi người cầm đầu chấp pháp đường.
Lâm Tiêu cùng Quân Mặc rất nhanh liền từ miệng Mạt Tiểu Bạch biết cái này,
nghĩ đến không gian bất ổn hiện giờ, ma đạo đang thịnh, mà những người
này vẫn còn tranh quyền đoạt thế đến tổn thất nặng nề, hai người liền
cười lạnh.
Lâm Tiêu nhớ rõ lần trước thấy Mạt Tiểu Bạch, hài tử
này tuy rằng lòng có lệ khí, nhưng còn có thể thu liễm, hiện giờ lại
nhìn, rõ ràng sát khí và tàn bạo khắp người của vật nhỏ cũng đã tỏa ra,
thoạt nhìn không giống như đồ đệ của mình, mà như là đi theo Quân Mặc đi ra từ hầm Tu La.
“Ngươi định đi như vậy?” Lâm Tiêu mắt lạnh nhìn Mạt Tiểu Bạch, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho là dựa theo tính tình Sở Thu,
ngươi đi rồi, hắn sẽ không tiếp tục xông xáo, thậm chí bởi vì lo lắng
ngươi mà trực tiếp đuổi theo?”
Mạt Tiểu Bạch sắc mặt trắng xanh, không nói tiếng nào.
Hiển nhiên, hắn đích thực là nghĩ như vậy.
Lâm Tiêu trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ sói con này ngược lại
tính toán rõ ràng tâm tư của Sở Thu, cũng đủ hiểu biết tình huống hiện
tại của Huyền Chân tông, cùng với tâm tư của mọi người.
Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn non nớt.
Lâm Tiêu nói: “Nếu Sở Thu bị ném vào thí luyện động, ngươi cho là thời điểm hắn nghe tin tức, ngươi sẽ ở chỗ nào?”
Sắc mặt Mạt Tiểu Bạch nhất thời lại trắng vài phần, nhìn thoáng qua đám
người Viên Cương cách đó không xa, trên mặt tái nhợt nhất thời lệ khí
bốn phía —— những người đó căn bản không muốn Sở Thu còn sống, bọn họ cố ý tới ngăn Sở Thu!
Những người này nhất định muốn đả thương
mình, sau đó làm cho mình “Mất tích”, biến thành nửa sống nửa chết, đổi
cách ngăn cản sư thúc, chỉ cần đến lúc đó bọn họ cầm một hai thứ của
mình cho sư thúc, buộc sư thúc đi vào chỗ càng sâu, với tính tình của sư thúc, chỉ sợ tuyệt đối là sẽ đi!
Cho nên, bất luận hắn làm thế nào, vẫn giẫm chận tại chỗ trong vòng luẩn quẩn những người này xác định sao?! Quả thực đáng chết!
Lâm Tiêu nhìn sắc mặt Mạt Tiểu Bạch biến hoá bất định, liền gật đầu: “Xem ra ngươi đã rõ.”
Mạt Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, khẩn cầu nói: “Cầu sư tôn dạy ta!”
Hắn dừng một chút, đang muốn bắt tay áo Lâm Tiêu chợt chuyển một cái, chộp
tới Quân Mặc bên cạnh Lâm Tiêu, cầu xin: “Đại sư huynh! Ngươi nhất định
phải giúp ta!”
Thời điểm cầu xin Lâm Tiêu, dùng một chữ “Dạy”, vì hắn biết trong lòng Lâm Tiêu đã có biện pháp giải quyết. Mà hắn muốn
làm, lại nhất định nhiều hơn Lâm Tiêu, nhưng hắn không dám dây dưa Lâm
Tiêu, lại càng không dám cùng Lâm Tiêu nói thẳng những tâm tư ác độc đến cực điểm trong lòng mình, cho nên, hắn tìm Quân Mặc.
Hắn biết, người này, người này… ai cũng không ngoan độc bằng!
Quân Mặc cười như không cười nhìn hắn một cái, duỗi tay xách áo hắn, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu: “Sư tôn, chúng ta đi?”
Lâm Tiêu liếc nhìn Quân Mặc, làm như không nhìn thấy hai người này âm thầm trao đổi với nhau, thản nhiên gật đầu.
“Chậm đã! Chẳng lẽ các ngươi đánh người, liền muốn quên đi như vậy?! Chúng ta chính là người của Huyền Thiên Điện!” Viên Cương nhịn không được cả
giận nói, rất có cảm giác bị nhục nhã.
Viên Cương thoạt nhìn trẻ
tuổi, kỳ thật hắn hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi, chỉ vì trúc cơ quá sớm, lại duyên phận đưa đẩy ăn một ít linh dược, mới biến thành bộ dáng hiện giờ.
Viên Cương ở Huyền Thiên Điện được người tâng bốc, hiện giờ lại bị đạp, bị đá, những người này cũng không nhìn một cái, quả thực
làm hắn tức bể phổi.
Hắn rốt cuộc nhịn không được đẩy ra người
bên cạnh, chỉ vào Quân Mặc kêu: “Nhãi con, ngươi tới đây cho ta! Quỳ
xuống! Nhận sai! Nếu không, ngươi là kẻ địch của Huyền Thiên Điện!”