Kết quả của việc đem hết thảy sự tình nói ra chính là, hệ thống sợ Quân Mặc giống như sợ Lâm Tiêu.
Từ ngày đó, trừ phi tất yếu, đánh chết nó cũng không chịu ở trước mặt hai
người nói nhiều một chữ, e sợ lại bị hố chữ, liền lại bị chộp được đuôi
sam.
Cho nên tình huống trước mắt chính là, hệ thống không phải
là một trình tự đơn giản, nhưng nhìn từ giọng điệu của nó, cùng với cách thức nói chuyện, còn có sợ hãi phẫn nộ vân vân rõ ràng thuộc về con
người, có thể khẳng định nó coi như không phải con người, cũng ít nhất
là bị một người khống chế.
Người này hẳn là quen Lâm Tiêu và Lý Thuần Phong, mà còn rất quen thuộc hai người kia, vả lại, rất sợ hai người kia.
Nói tiếp một bước nữa, hệ thống vô cùng hiểu Lâm Tiêu và Lý Thuần Phong.
Chỉ có hiểu, mới có thể biết lực sát thương của Lâm Tiêu và Lý Thuần Phong
kỳ thật lớn như nhau, nhưng Lý Thuần Phong hành vi không có nhân tính,
không bị bất luận vật gì giam cầm, thông minh mạnh mẽ giống nhau, nhưng
Lâm Tiêu vô cùng trọng tình cảm, rõ ràng ôn hòa hơn Lý Thuần Phong
nhiều.
Cho nên, hệ thống sợ Lâm Tiêu, lại càng sợ Lý Thuần Phong, thậm chí bị dọa đến bạo động tại chỗ, thậm chí sinh ra cách làm ngu
ngốc hủy diệt Lâm Tiêu.
Nói tóm lại, áo của hệ thống đều bị
kéo rách, tràn ngập nguy cơ, cũng thành công dọa sợ hệ thống tới mức
không dám sinh ra tâm tư khác, thành khẩn bày tỏ chỉ cần hai người giúp
nó đem hết thảy an bài, liền ngoan ngoãn tuyệt không càn quấy, thậm chí
còn kiên định đứng về phía hai người, dưới tình huống không trái với quy tắc giúp hai người một ít.
Tỷ như, Lâm Tiêu lúc này vốn là sau
khi tiến giai, liền gặp lôi kiếp cực kỳ đáng sợ, dù sao Lâm Tiêu thăng
hai cấp, lại thăng cấp đến nghịch thiên như vậy, lôi kiếp tuyệt đối sẽ
không nhỏ, nhưng hệ thống giúp hắn che chắn lôi kiếp.
Về phần rèn luyện thân thể, hệ thống bày tỏ nó đã dùng một lần lôi kiếp lên tới
nguyên anh, trực tiếp đem thân thể Lâm Tiêu rèn thành đoán thiên thân
thể, cho nên Lâm Tiêu có thể tu luyện lôi hệ công pháp rèn ra thân thể
của chính mình, bảo đảm an toàn, thậm chí còn có thể giúp người khác
rèn.
Quân Mặc nghe được câu này, lập tức liền nhớ lại mấy tháng
trước, Lâm Tiêu dùng ấn đường sấm sét hắn, hắn không những không cảm
thấy thống khổ, ngược lại hết sức sảng khoái, lập tức ánh mắt đều sáng.
Cái này nếu dùng tốt…
Lâm Tiêu cười ha hả một tiếng: “Không cho nhìn ta!” Nhìn nữa liền đem ngươi đá rớt!
Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, thu lại xúc động muốn nhào lên.
Tình hình sư tôn bị mất mặt đến cực điểm nói cho Quân Mặc biết, mặc dù có
chút chuyện thường xuyên làm, cũng tập mãi thành thói quen, nhưng hậu
quả của quá độ, chính là triệt để bị kinh động, thậm chí một khi bị rắn
cắn, mười năm sợ dây thừng, sau đó, xem được mà ăn không được.
Sau lần này, hai người rất nhanh rời khỏi khe hở không gian ở đế đô, một
đường chạy tới Huyền Chân tông, hơn nữa ở trên đường dò xét tin tức.
Lúc này khe hở không gian xuất hiện, làm tất cả mọi người lo lắng không
thôi, mà tam đại tông môn cũng tụ hội trước thời hạn, dù sao vừa muốn
đối phó ma đạo, lại muốn chữa trị khe hở không gian, sự tình hiển nhiên
khó giải quyết đến cực điểm.
Một ngày này, sư đồ hai người đi tới thành trì gần Huyền Chân tông, sau khi tìm hiểu xong tin tức, hai người liền khởi hành.
“Sư tôn đối với ta thật sự là càng ngày càng tốt.” Quân Mặc thấp giọng cười nói, đi mau vài bước đuổi kịp Lâm Tiêu: “Mấy ngày nay, những chữ màu đỏ kia tiêu trừ rất nhiều.”
Cước bộ Lâm Tiêu đột nhiên ngừng lại: “Ngươi lại nhìn lén!”
Tai Lâm Tiêu chợt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú tê liệt, mặc dù trên người hàn
khí bắn ra bốn phía, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn nổi lên một tầng
hồng nhạt.
Hắn biết những ý kiến của các tiểu cô nương đưa ra là đúng, dù sao vừa là vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng là lặng lẽ tìm tòi
cách thức chung sống giữa hai người, cho nên liền tiếp tục làm, nhưng mà hắn yên lặng làm là một chuyện, bị Quân Mặc nhìn làm, lại là một chuyện khác.
Chịu không nổi!
Quả thực xấu hổ bùng nổ!
“Sư…” Nhìn Lâm Tiêu chớp mắt biến mất trước mặt mình, Quân Mặc ngẩn ngơ, dở
khóc dở cười mà vặn vẹo vẻ mặt một chút, lại một lần nữa cảm nhận được
chân lý tự làm bậy không thể sống —— vì sao sau khi cùng sư tôn hoàn
toàn không thẹn không xấu thân mật, độ xấu hổ của sư tôn không những
không thấp, còn cao hơn nữa?!
Hắn nhìn thoáng qua chiếc nhẫn,
chiếc nhẫn lập tức sáng một chút, sau đó một màn hình phút chốc liền
hiện trước mặt Quân Mặc, rõ ràng giống như đúc cái của Lâm Tiêu.
【 Võng hữu: Mễ Ngạo bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: 0 A a a! Nam thứ
ôn nhu dương quang như thế, tại sao sư tôn phải đối xử như vậy! Phải để
nam thứ đối với sư tôn cầm tù play! Tiểu hắc ốc play! Buộc chặt play! Ha ha ha! 】(nói chung là SM)
Quân Mặc ngẩng đầu không cam lòng nhìn chăm chú câu bình luận màu đỏ tươi, híp mắt mím môi, đáy mắt ám quang di động.
Cái này, sợ rằng không đủ một trăm năm, tuyệt đối không thể tiêu trừ.
Bất quá không sao, hắn có thể cùng sư tôn từ từ dây dưa.
Ô, cái này cũng không sai.
Hắn nhìn thẳng một bình luận nửa đỏ nửa đen, sung sướng mà nhếch lên khóe miệng.
【 Võng hữu: Mèo quyến rũ bình luận: 《 Tiêu Dao 》 chấm điểm: -2 Cầu không
ngược Quân Mặc QAQ, Quân Mặc đối với sư tôn tốt như thế, một lòng vì sư
tôn, cầu sư tôn đối với Quân Mặc các loại sủng, các loại yêu, tốt nhất
biểu hiện bằng ngôn ngữ và hành động(*/\*)】
Nửa đỏ nửa đen… Nói
cách khác đang tiến hành, cho nên, trong khoảng thời gian này hắn cẩn
thận một chút, chậm rãi tới gần sư tôn, hẳn là có thể làm cho xấu hổ kia thoáng hạ nhiệt đi?
Quân Mặc nghĩ như vậy, bỗng nhiên ý niệm khẽ động, đóng cửa màn hình, trên mặt mang vài phần mất mát đứng tại chỗ,
cúi đầu nắm chặt nắm tay, giống như tiểu thú bị vứt bỏ.
Lâm Tiêu
trở lại tìm người liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng của hắn, nhất thời
trong lòng bất giác mềm nhũn, vừa vặn Quân Mặc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm
Tiêu, thứ này lập tức liền nở nụ cười, vui vẻ và hưng phấn nơi đáy mắt
cơ hồ có thể làm mù mắt.
“Sư tôn!”
Quân Mặc hô nhỏ một tiếng, bước nhanh tới bên người Lâm Tiêu, muốn đưa tay nắm Lâm Tiêu, lại do dự cẩn thận rút tay về.
Lâm Tiêu không biểu tình mà nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo như mèo dò xét lãnh địa, lãnh đạm vươn tay ra: “Ngốc.”
Ngốc cực kỳ, không biết đuổi theo sao?!
Quân Mặc không nhịn được nữa cười ra tiếng, bàn tay to duỗi ra gắt gao nắm
lấy tay Lâm Tiêu, để chiếc nhẫn ma sát lẫn nhau, mười ngón thon dài dây
dưa, mang theo một cảm giác nóng rực.
Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, thấy Quân Mặc ngoan ngoãn nắm tay không làm những thứ khác, liền vừa
lòng gật đầu, sau đó lấy ra phi kiếm, trực tiếp hướng Huyền Chân tông
bay nhanh.
Lâm Tiêu mới không phải vì sợ đứa ngốc này thương tâm
mới trở về, không sai, không phải, mình chẳng qua đúng lúc nhớ tới, tin
tức đã tìm hiểu xong, bọn họ hoàn toàn có thể không cần đi bộ, mà có thể trực tiếp cưỡi phi kiếm trở về.
Cũng chỉ như vậy!
Quân
Mặc đứng trên phi kiếm nhìn Lâm Tiêu gần trong gang tấc, trong ánh mắt
vui vẻ mang theo một tia hắc hồng nhàn nhạt, không biết có phải cố ý hay không, từ đầu đến cuối hai người cũng không nói tới màu sắc của con
ngươi, giống như một cách tự nhiên, nên đổi màu, cứ như vậy đổi màu.
Vậy thôi.
Thời điểm hai người phi thân đến dưới chân núi Huyền Chân tông, đụng phải một trận náo nhiệt.
Trước cửa Huyền Chân tông, tụ tập mười mấy người, đứng trên bậc thang là một
đám đệ tử mặc trang phục Huyền Chân tông, đứng đầu là một thiếu niên sắc mặt lãnh khốc, ngẩng đầu mà đứng, trong tay một thanh kiếm màu đen, tàn nhẫn đâm qua nam tử trung niên một thân áo đen.
Nam tử trung niên kia kêu thảm một tiếng, vội vàng rút lui, lảo đảo được đồng bạn của hắn tiếp được.
“Mạt Tiểu Bạch! Đây là thái độ của Tàng Kiếm phong ngươi?! Đây chính là thái độ của Huyền Chân tông các ngươi?! Hừ! Viên mỗ thật sự mở rộng tầm mắt, một kẻ ngã vào ma đạo tu ma như ngươi, Huyền Chân tông không giết ngươi thanh lý môn hộ cũng không sao, thế nhưng còn dám cho ngươi giết người
hành hung như vậy! Tên Sở Thu ngụy quân tử kia, như thế còn dám tu thiên đạo cái gì?! Buồn cười!”
Người trẻ tuổi dìu trung niên hắc bào
kia giận dữ kêu lên, vẻ mặt phẫn nộ, hắn hiển nhiên đã trúc cơ, thời
điểm nói chuyện đột nhiên mở khí thế trên người, hướng phía Mạt Tiểu
Bạch đè ép qua!
Mạt Tiểu Bạch lãnh mặt không nói một chữ, nhưng
ánh mắt thời điểm nghe được hai chữ Sở Thu trở nên hung ác đến cực điểm, nhìn thẳng người trẻ tuổi kia, giống như ác lang ngoan độc, tựa hồ hạ
quyết tâm muốn đem người này hoàn toàn xé thành mảnh vụn.
Năm nay Mạt Tiểu Bạch mới chỉ mười một tuổi, gia nhập Huyền Chân tông tu luyện
cũng mới hai năm, mặc dù hắn đích thật là một thiên tài, tốc độ tu luyện nhanh đến mức làm cho cả Huyền Chân tông khiếp sợ, hiện giờ cũng bất
quá là một tu giả còn không trúc cơ, người trẻ tuổi kia uy áp, cơ hồ
nháy mắt liền ép thất khiếu* của hắn ứa máu.
*hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
“Tiểu sư đệ!”
“Tiểu sư đệ!”
…
Mọi người phía sau Mạt Tiểu Bạch rống giận, một đám xông lên chắn trước mặt của hắn, vài người tức giận nhìn chằm chằm, cười lạnh nói: “Viên Cương! Ngươi đủ! Chuyện của tiểu sư đệ ta, tự nhiên có sư tôn chúng ta về xử
trí, cho dù sư tôn không ở đây, còn có Sở sư thúc làm chủ, ngươi một
người dưng, muốn danh tiếng muốn điên rồi à? Có bản lĩnh liền đi ma đạo
giết người, làm khó một tiểu quỷ vừa mới đoán thể kỳ, mặt mũi ngươi
đâu?!”
Người trẻ tuổi tên Viên Cương kia đình trệ, sắc mặt phút
chốc đỏ lên. Kỳ thật Viên Cương cũng biết làm khó một đứa bé không đúng, nhưng đứa bé này không phải đứa bé bình thường, là đứa bé trúng thi cổ, ma đạo, khi dễ liền khi dễ, vậy thì sao?!
Bởi vì mấy ngày nay
người đến Huyền Chân tông thật sự là nhiều lắm, người nhìn chằm chằm
Huyền Chân tông cũng nhiều, đối với tiểu hài nhi Mạt Tiểu Bạch nghe nói
bị trúng thi cổ, mọi người đã sớm chú ý, nghe nói nếu không có Sở Thu,
vật nhỏ này ít nhất cũng bị trục xuất sư môn.
Huyền Chân tông xử
trí Sở Thu thế nào bọn họ không biết, nhưng thấy tiểu tử này lại vẫn
hoàn hảo không tổn hao gì, hiển nhiên là được bảo vệ sao, cho nên, người xem náo nhiệt rất nhiều, nhưng người giống như Viên Cương trực tiếp ra
mặt như vậy, thật đúng là không có.
Viên Cương nhĩ lực không tồi, tự nhiên đem giễu cợt của mọi người nghe vào trong tai, nhất thời liền
nổi giận, quát: “Thanh Tiêu chân nhân mất tích đã hơn hai năm, nghe nói
đã sớm quy tiên, các ngươi còn tưởng rằng…”
Viên Cương vốn là
muốn nói “Các ngươi còn tưởng rằng mình là hài tử có sư tôn bảo bọc
sao”, đáng tiếc còn chưa dứt lời, đã bị một đồ vật từ trên trời giáng
xuống đập cho lảo đảo, đầu ong ong một trận, sau đó phù một tiếng liền
nằm úp sấp trên đất.
Một đám quần chúng vây xem ngơ ngác nhìn đồ
vật đen tuyền quật ngã người, thật lâu cũng không kịp phản ứng, cho đến
khi Mạt Tiểu Bạch ngẩng đầu gọi một tiếng sư tôn, Đại sư huynh, mọi
người mới rốt cuộc phản ứng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên…