Trong nháy mắt bàn tay Quân Mặc đi xuống đó, cả
người Lâm Tiêu đều mông muội, thân thể hắn đã không có cảm giác, chỉ có
hai cánh tay có thể nhúc nhích, cho nên khi Quân Mặc làm động tác rõ
ràng không đúng kia, hai tay hắn cũng đi theo bắt lấy tay Quân Mặc.
Vào tay là một cảm giác trơn bóng ướt sũng, tay Quân Mặc rốt cuộc duỗi tới
nơi nào hắn không biết, hắn ngược lại chộp được Quân Mặc.
Chẳng
qua là tay vừa mới chạm đến cổ tay Quân Mặc, hắn liền nhịn không được
gắt gao nắm lấy, gương mặt phút chốc căng thẳng, đáy mắt cũng ngấn nước.
Đau!
Hắn lại cảm thấy đau!
Nửa người dưới của hắn rõ ràng đã mất đi tri giác gần bốn ngày, nhưng bây giờ đột nhiên đau đớn.
Loại đau này, quả thực muốn lấy mạng người ta.
Hắn chỉ cảm thấy, như có cái gì vói vào trong đan điền của hắn, đang khuấy động điên cuồng!
“Dừng, dừng tay!”
Lâm Tiêu nhịn không được than nhẹ ra tiếng, trên mặt đã bị mồ hôi lạnh lấp đầy, cả người đau đớn co rúc, thân mình rõ ràng cao hơn so với Quân
Mặc, lại như bỗng chốc toàn bộ đều nhét vào trong ngực Quân Mặc.
“Đau! ~ “
Hắn mơ hồ kêu một tiếng, ý thức đều mơ hồ theo, chỉ còn lại một đôi tay còn nắm chặt cổ tay của Quân Mặc, cả người run rẩy.
“Lập tức liền hết đau, rất nhanh, sư tôn, ngươi nhịn một chút, rất nhanh sẽ
tốt, ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì.” Quân Mặc thấp giọng nỉ non,
cảm giác được Lâm Tiêu run rẩy và khó chịu, theo bản năng đem đầu chôn ở cổ của hắn, tay càng cố định thân thể hắn, e sợ hắn giãy dụa thương tổn đến chính mình.
Lúc Sở Thu đi tới, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.
Lâm Tiêu sắc mặt tái nhợt bị Quân Mặc ôm, hiển nhiên là bị trọng thương,
dưới quần áo qua loa khoác lên người lộ ra lồng ngực oánh nhuận, tiểu
phúc rắn chắc…
Tay tiểu súc sinh kia liền to gan như vậy mà vói
vào trong, đang không ngừng mân mê cái gì, mà Lâm Tiêu hiển nhiên trong
tình trạng trọng thương không hề có lực phản kháng, ngoại trừ “Giãy dụa
trong tuyệt vọng” mà kéo tay Quân Mặc ra, chỉ có thể vô ý thức mà kêu
rên.
Nhìn bộ dáng khó chịu đến nhíu mày, đỏ mặt thẹn thùng, trong miệng kêu đau, thân mình co lại không cho tay Quân Mặc tác quái của Lâm Tiêu, gương mặt Sở Thu đen như đáy nồi.
“Tiểu Sở làm sao vậy?”
Thấy Sở Thu cứng lại không động, Tiêu Nhu theo ở phía sau hỏi, ghé đầu
đi vào trong, vừa thấy nháy mắt mở to hai mắt nhìn.
“Tiểu súc sinh chết tiệt!” Sở Thu cắn răng, rút kiếm, đáy mắt như có sét đánh hiện lên.
“Sở sư thúc…” Đồng tử khuếch tán của Quân Mặc hơi co lại, bàn tay chậm rãi giật giật.
Nhất thời, Lâm Tiêu trong ngực của Quân Mặc khó chịu đến kêu ra tiếng, cả người đều run rẩy một chút.
Tay Quân Mặc nhất thời cứng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Nhu, lại
nhìn thoáng qua Sở Thu đang rút kiếm, hắn chớp đôi mắt, đồng tử lại lặng yên tiêu tán vài phần.
Hắn giống như vừa mới nhớ tới, loại biện
pháp đoạt kim đan của người khác để tu luyện… cũng coi là ma tu đi? Nếu
tiếp tục đợi ở trong này, hắn cùng sư tôn đều sẽ bị Sở sư thúc chém
chết?
Nghĩ tới đây, động tác Quân Mặc hơi dừng lại một chút, một
bên đè xuống Lâm Tiêu theo bản năng giãy dụa, một bên nhìn về phía Sở
Thu: “Sở sư thúc, vừa rồi có người đánh lén sư tôn, đoạt đi kim đan của
sư tôn.”
“Ngươi nói cái gì?” Động tác của Sở Thu hơi khựng lại,
theo bản năng nhìn thoáng ra bên ngoài, hắn vừa rồi đích thật ở bên
ngoài có cảm nhận được khí tức kim đan rời khỏi cơ thể.
Nhưng
trong nháy mắt hắn quay đầu lại, lại cảm thấy bên người một trận gió mát lướt qua, ngay sau đó chính là một bóng đen từ trước mắt vọt ra.
Sống nhiều năm như vậy, hắn lại bị một tiểu vương bát đản* lừa!
*vương bát đản: lưu manh, rùa rụt cổ
Tiểu súc sinh, thật sự là can đảm!
Nhưng tay hắn bất quá vừa mới đụng đến chuôi kiếm, mới rút ra một phần, đã bị Tiêu Nhu chụp lại.
“Ngươi làm gì?!” Sở Thu mắt lạnh quay đầu lại.
Tiêu Nhu tức giận mà trừng mắt nhìn, chỉ vào mũi Sở Thu, cả giận nói: “Hắn
còn ôm Lâm sư đệ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đem Lâm sư đệ chém cùng hay
sao?”
Nói tới chỗ này dừng một chút: “Lại nói, đó là đồ đệ người
ta yêu thương, ngươi giết hắn làm gì? Lần trước cũng như vậy, Lâm sư đệ
cũng bất quá đem tiểu súc sinh nhốt tại Tĩnh Tư Nhai, hắn sủng đồ đệ
cũng sủng điên rồi, ngươi chém tiểu súc sinh kia, thật muốn cùng hắn sứt mẻ cả đời sao?!”
Mặt búp bê của Sở Thu lạnh như băng, mới bắt
đầu không có biểu lộ, càng về sau da từ từ bị nứt, cứng ngắc mà quay
đầu, gằn từng chữ hỏi: “Như thế nào… lần trước… cũng… như vậy?”
Tiêu Nhu ngẩn ngơ, mặc dù trong lòng lo âu, lại cũng không nhịn được phì
cười, chỉ vào hắn nói: “Vẻ mặt này của ngươi làm ta cảm thấy, ngươi
dường như thật sự là một đôi với Lâm sư đệ.”
Mặt Sở Thu xoạch một cái liền đen, ánh mắt của hắn càng lạnh như băng, khí thế quanh thân dọa người đến cực điểm.
Tiêu Nhu sắc mặt hơi cứng đờ, cơ hồ nháy mắt liền thu lại biểu tình trên
mặt, mặt than nói: “Ta thấy Lâm sư đệ bị thương rất nặng, vì suy tính
cho trước mắt, vẫn là nhanh bắt tiểu súc sinh kia, tránh cho…” Hắn làm
những thứ không nên làm.
Sở Thu mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Hừ.”
Hừ xong, xoay người bước đi.
Tiêu Nhu dậm chân, cũng bất chấp đang giả vờ mặt than, chỉ đuổi theo hắn
gọi: “Chuyện này ngươi cũng không nên nói cùng chưởng môn sư huynh, Lâm
sư đệ tính tình kiêu ngạo nhất, đã xảy ra loại chuyện này, nếu truyền
ra, không phải là ép hắn tự bạo hay sao! Này ngươi có nghe hay không!”
Tiêu Nhu đuổi theo nửa ngày, mới rốt cuộc mơ mơ hồ hồ mà nghe được Sở Thu ân một tiếng lạnh như băng.
Cho nên nói, tưởng tượng gì đó thật sự không nên.
Nếu Lâm Tiêu giờ phút này còn tỉnh, đại khái có thể suy đoán mình đã bị đồ đệ hại đến tình trạng gì.
Đáng tiếc hắn hiện tại còn không biết, thậm chí ngay cả mình cùng Tiêu Nhu
và Sở Thu gặp thoáng qua đều không cảm giác được, cũng lại càng không
hiểu được, mình trong mắt Tiêu Nhu và Sở Thu là người đáng thương tiểu
cúc hoa khó giữ.
Nếu hắn biết, hoặc lúc ấy hắn tỉnh, nhất định
tát một bạt tai vào mặt tiểu tử ngốc —— ma đản chữa thương liền chữa
thương, ngươi chạy cái trứng a!
Nhưng mà hắn đã định trước là làm không được, bị cường ngạnh nhét kim đan vào, còn là ba viên kim đan,
cho dù có bí pháp, hắn cũng ăn không tiêu, sớm liền chết ngất.
Chờ sau khi hắn tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.
Nhìn bốn phía, chỗ hắn ở chính là một phòng sạch sẽ, đơn giản, phong cách cổ xưa trang nhã, mơ hồ có thể nghe được có người huyên náo bên ngoài.
Hơi suy nghĩ một chút, hắn mơ hồ đoán được mình có thể ở trong khách điếm.
“Thật tốt quá, sư tôn ngươi rốt cuộc tỉnh!”
Âm thanh kinh hỉ đến từ đỉnh đầu, Lâm Tiêu mờ mịt giương mắt, mới phát
hiện mình đúng là tựa vào trong ngực Quân Mặc, gối đầu lên đùi của Quân
Mặc, mà tay mình thì bị người này nắm thật chặt trong tay.
Chân
mày hắn không thể nhận ra mà nhíu một chút, nhìn thoáng qua chăn đắp
trên người hai người, cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền đến từ hai chân
kia, ánh mắt hơi sáng ngời.
“Sư tôn, ta dùng bí pháp Quân gia,
giúp ngươi lần nữa đả thông kinh mạch, chính là mấy ngày nay sẽ gặp chút khổ, bất quá rất nhanh là tốt rồi.” Quân Mặc tự mình nói xong, trên mặt tuấn lãng tràn đầy mỏi mệt, lại khó nén nỗi vui sướng: “Còn có, chúc
mừng sư tôn, sư tôn hiện tại đã vượt qua kim đan, chỉ cần nghỉ ngơi mấy
ngày nữa, liền có thể bắt đầu kết anh!”
Kết anh gì đó không quan
trọng, vốn hắn là có duyên một bước thăng cấp, làm hắn để ý chính là ——
chân hắn, lại nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi!
Hắn rõ ràng nhớ, lúc ấy té xuống vách núi, chân của hắn bị kiếm khí chặt đứt hơn phân nửa,
vả lại té ác như vậy… Không thể tưởng tượng lại được tiểu tử này chữa
lành.
Hắn đúng là quên, nơi này là Tu Chân giới, cho dù đoạn chi cũng có thể trọng sinh, huống chi chân của hắn vẫn còn?
Thất nhi phục đắc*, đại hạnh.
*mất rồi mà lấy lại được
Hắn nghĩ như vậy, vẻ lo lắng nhiều ngày giống như chợt theo gió tan đi,
trên mặt tái nhợt nổi lên một vẻ hưng phấn hồng nhạt, khóe miệng cũng
chậm rãi nhếch lên.
Rầm!
Cửa, đúng lúc đó bị đá văng.
Ngoài cửa đứng một người, khắp người phong sương tang thương, vẻ mặt âm trầm
lãnh lệ, khi hắn ngẩng đầu nhìn lúc tiến vào, Lâm Tiêu đúng lúc cũng
quay đầu nhìn qua.
Dung mạo mỉm cười, gò má hiện lên hồng nhạt, còn có chăn lớn cùng đắp, còn có…
Tóm lại, người vừa tới nhìn tất cả trước mắt, thực đáng xấu hổ mà làm vô số loại tưởng tượng.
“Sở sư đệ.” Lâm Tiêu mặt than gọi hắn một tiếng, nhìn vẻ mặt “Ngọa tào ta
bị thần thú giẫm lên” của hắn, mờ mịt chớp chớp đôi mắt —— làm sao vậy?
Sở Thu cảm thấy mình bị tức đến mê mang, đầy đầu đều là nụ cười nhạt thản nhiên, thỏa mãn đến cực điểm của Lâm Tiêu vừa rồi.
Hắn bên này tìm kiếm muốn chết, chính là vì nhìn cái này? Cười, Lâm Tiêu lại còn cười!
Sở Thu soạt một tiếng rút kiếm ra, liền hướng phía Quân Mặc bổ tới: “Tiểu súc sinh, lão tử cho ngươi chạy!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thời điểm viết cái này, nhịn không được các loại muốn cười… Tôn tôn ngươi bị Mặc Mặc bịa đặt hãm hại sao?
Sở Thu: tiểu súc sinh tự tìm chết!
Quân Mặc: Sở sư thúc, kim đan của sư tôn ta lại bị người trộm đi!
Sở Thu: … Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?
Quân Mặc: Sở sư tôn ngươi làm nhục vợ của sư tôn nhà ta!
Sở Thu nhịn không được cúi đầu…: ngọa tào tiểu súc sinh chạy chỗ nào!