Hơn mười một giờ, Khương Đường bế con gái lên xe, Thẩm Kình làm tài xế,
nhìn cô đang đặt con gái ngồi trong ghế an toàn của em bé.
Xe của anh ở giữa, trước và sau đều có xe hộ vệ đi theo, Khương Đường không
hiểu sao lại cần nhiều người như vậy, Thẩm Kình không nói cho cô biết
anh đang đi đâu, cô cũng không hỏi, nhưng Khương Đường rất nhanh phát
hiện ra xe hộ vệ phía trước không đi ngược ra khỏi khu biệt thự, mà lại
đi tiến sâu vào phía trong.
Cô nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Kình, khóe môi Thẩm Kình nhếch lên, hả hê nói: “Sắp tới rồi.”
Khương Đường nhớ tới mẹ Thẩm có nói qua với cô, ở đây Thẩm Kình có hai cái
biệt thự, mẹ Thẩm còn muốn dẫn cô đến tham quan, nhưng Khương Đường lại
bận quay phim nên chưa có dịp đi được, bây giờ nhìn lại, Thẩm Kình muốn
đưa cô đến một biệt thự khác của anh để ăn tết? Địa điểm hình như không
đủ lãng mạn, nhưng mà bọn họ còn có một cô con gái chưa tròn một tuổi,
cộng thêm thời gian có hạn, quả thật không có cách nào đi đến những cảnh đẹp nên tình ở xa được.
Ý nghĩ “Không lãng mạn” vừa dứt, Khương
Đường lập tức nhìn thẳng, xuyên qua cửa kiếng xe, ngơ ngác nhìn ngôi
biệt thự ở trước mặt.
Ngôi biệt thự này cũng không khác biệt lắm
so với ngôi biệt thự mẹ Thẩm đang ở, mái hiên, ban công, hàng rào, cửa
hiên, đường hoa hai bên, vườn hoa ngà voi lại chằng chịt những bông hoa
hồng, hồng trắng hồng phấn đủ cả, giống như một vườn hoa trong thế giới
thần tiên, đừng nói Khương Đường, ngay cả Đóa Nhi cũng nhìn ngây người,
nhìn vườn hoa hồng không chớp mắt.
Thẩm Kình dè dặt trầm mặc,
dừng xe trước cửa ra vào, ra khỏi xe vòng qua phía cô, khom lưng mở cửa, áo mũ chỉnh tề nhìn người đẹp ở bên trong rồi cười: “Công chúa Đường
Đường, đã đến ạ.”
Khương Đường liếc anh một cái, lúc nghiêng
người bế con gái thì len lén cười, nhiều hoa hồng như vậy, sao anh có
thể đưa lên được tận đây?
Xuống xe, Thẩm Kình bế con gái, bàn tay còn lại tiếp cận Khương Đường, Khương Đường cố ý tránh ra xa hai bước,
không cho anh nắm tay, lập tức đi vào trong, con đường ngắn như vậy mà
ân ân ái ái cái gì?
Thẩm Kình nhỏ giọng cười cô đang làm bộ làm tịch, sóng vai đi vào nhà với cô.
Phương Nam ấm áp hơn nhiều so với Bắc Kinh, nhưng bình thường vườn hoa rất
tiêu điều, nhưng hôm nay thì vườn hoa lại bày đầy các loại hoa ấm áp, y
hệt một công viên hoa, xếp đặt ngẫu nhiên, màu sắc hoa không giống nhau, hoa cao hoa thấp bổ sung cho nhau. Bởi vì sắp đến trưa rồi, ánh mặt
trời ấm áp, mặc dù rất đói, nhưng Khương Đường lại không vội ăn cơm,
hứng thú dạt dào đi tản bộ trong vườn hoa.
Cô là người phụ nữ không thích lãng mạn sao?
Khương Đường không biết, dù sao cô cũng rất thích lãng mạn. Lúc còn qua lại
với Cố Đông Thần, anh ta tao nhã lịch sự, hay tạo ra lãng mạn, nhưng
lãng mạn của Cố Đông Thần giống hệt con người anh ta, ưu nhã lịch lãm,
sẽ đảm bảo bên trong ở một mức độ nhất định, giống hệt như những gì sách giáo khoa đã chỉ dẫn, lãng mạn nhưng có chút cứng nhắc. Đơn giản mà
nói, lúc cô ước hẹn với Cố Đông Thần, Khương Đường là người phụ nữ hướng tới hư vinh, rất ít khi hưởng thụ sự lãng mạn.
Thẩm Kình lại
khác, Thẩm Kình rất tầm thường, vừa tầm thường vừa thật thà, nói trắng
ra, Khương Đường xuất thân từ một gia đình bình thường, không xứng đôi
với Cố Đông Thần lịch lãm cao nhã, ngược lại cô có thể hòa hợp với Thẩm
Kình, mọi người lui tới tự nhiên, không ai cố gắng hay ép buộc đối
phương.
“Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?” Khương Đường đi dạo ngoài vườn đủ rồi, cô vừa đi vào trong vừa hỏi Thẩm Kình.
“Từ lúc em đồng ý về đây ăn tết là anh đã có ý định đó rồi.” Thẩm Kình giữ
tay Đóa Nhi lại, không cho tiểu nha đầu bỏ bông hoa vào miệng, cười hỏi
Khương Đường: “Em thích địa điểm Valentine năm nay không?”