Trước tiên, Thẩm Kình sấy khô tóc, để tóc ướt rồi còn chụp hình ở trong nhà bạn gái nữa, dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện khác.
Sau đó anh di chuyển đến địa điểm chụp hình trong
phòng khách, Khương Thục Lan nghe Thẩm Kình nói muốn chụp hình, bà khẩn
trương dọn dẹp phòng khách một chút, nhưng trừ trên ghế salon bày mấy
món đồ chơi của Đóa Nhi, thì phòng khách mang thiết kế Châu Âu này rất
ấm áp lãng mạn, gọn gàng sạch sẽ, cũng không cần phải dọn dẹp nhiều.
Đóa Nhi mặc một cái áo len màu trắng, phía trên có in hình gấu Pooh, tóc
ngắn đen nhánh, càng tôn lên làn da trắng bóc của cô bé, mắt đen to lanh lợi, đôi môi hồng hồng, cả người như hoa như ngọc. Trong nhà ấm áp,
Thẩm Kình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hai cha con ngồi chung một chỗ khiến cho người ta có cảm giác hai cha con mặc đồ đôi.
“Chụp đẹp một chút.” Thẩm Kình ôm con gái, dặn dò Khương Đường không biết bao nhiêu lần.
Khương Đường giơ điện thoại di động lên trừng mắt nhìn anh: “Anh giỏi thì anh
tự chụp đi.” Chỉ là chụp một tấm hình thôi mà, có cần phải làm quá như
vậy không.
Thẩm Kình nhếch miệng cười, sửa sang cổ áo sơ mi lại một chút.
Khương Thục Lan cười híp mắt đứng sau lưng cháu gái: “Đẹp quá.” Cháu gái bà và chắt của bà đều xinh đẹp.
Đóa Nhi chuyển động cái đầu, một lát lại nhìn ba, lát sau lại nhìn mẹ, lát
sau nữa thì nhìn bà ngoại, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài mặt thì Khương Đường ghét bỏ Thẩm Kình khoa trương. Nhưng nghĩ lại thì
đây là lần đầu tiên chụp hình công khai con gái, nên đối với lần chụp
ảnh này Khương Đường còn tập trung hơn cả chụp cho bìa tạp chí, một góc
độ chụp rất nhiều lần, chụp xong còn tìm thêm góc độ khác, Khương Thục
Lan cũng đi chuẩn bị cơm trưa, Thẩm Kình bị chụp lâu quá cười đến mức
cứng ngắc, chỉ có Đóa Nhi là ngồi ngoan ngoãn trong lòng ba, cái đầu
chuyển động, hai mắt mở to nhìn mẹ, mẹ cười thì Đóa Nhi cũng cười, đúng
là bảo bối ngoan.
Buổi chụp hình đang diễn ra rất tốt, Khương
Đường trêu chọc Thẩm Kình: “Đổi địa điểm chụp thêm vài tấm nữa? Mỗi chỗ
một hình, sau đó ghép thành chín tấm lại với nhau.”
Không phải là cô nói là chụp đại sao, bây giờ lại muốn mỗi chỗ một tấm nữa.
Thẩm Kình muốn chụp thật đẹp, nhưng anh không chịu nổi việc Khương Đường
nhiệt tình bắt bẻ còn hơn cả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nữa, chỉ một vị trí trên ghế salon mà cô đã chụp đến mấy phút, bây giờ chụp thêm chín
bức khác nhau nữa thì chắc phải hơn một tiếng. Thẩm Kình có thể thấy
khóe miệng Khương Đường đang cười chế nhạo anh, nhưng anh lại không muốn nhận thua, đang muốn cậy mạnh thì Khương Thục Lan ở phòng ăn gọi bọn
họ: “Ăn cơm trước đã, còn cả ngày để chụp mà, lúc nào chụp mà không
được.”
Thẩm Kình lập tức bế Đóa Nhi đi thẳng vào phòng ăn: “Ăn cơm, ba đút Đóa Nhi ăn!”
Khương Đường cười để điện thoại di động xuống.
Mới ngồi xuống, Thẩm Kình đột nhiên nhét Đóa Nhi vào trong lòng Khương
Đường, anh hưng phấn chạy vào phòng ngủ của Khương Đường. Dạo gần đây
Khương Đường hay luyện tập diễn xuất, máy quay, giá ba chân cũng đều để
trong phòng ngủ, Thẩm Kình tới đây mấy lần đều nhìn thấy, đêm hôm đó còn nói đùa đòi chụp hình, bị Khương Đường hung hăng bấm một cái.
Anh chạy đi tay không, nhưng lúc quay trở lại thì xách theo máy quay và giá ba chân: “Chúng ta quay một đoạn video.”
Con gái quá đáng yêu, hình ảnh chỉ thể hiện sự đáng yêu của con gái, còn sự thông minh khéo léo lanh lợi của con gái thì phải dựa vào video mới
thấy được.
Dù sao cũng công khai, Khương Đường thì không sao,
Khương Thục Lan thì cực kỳ căng thẳng, bà ngại vì hôm nay chỉ nấu mấy
món ăn gia đình.
“Như vậy mới chân thật.” Thẩm Kình không để ý,
huống chi thức ăn dì làm nhìn rất ngon mắt, anh ước gì có nhiều món ăn
hơn. Bởi vì Khương Thục Lan và Khương Đường đều không muốn xuất hiện
trước ống kính, nên Thẩm Kình điều chỉnh lại ống kính, hướng chính xác
vào vị trí của anh. Bắt đầu quay, Thẩm Kình vui thích trở lại chỗ ngồi,
rồi nhìn thẳng vào ống kính giới thiệu:
“Khụ khụ, lần đầu tiên
đến nhà bạn gái ăn cơm có chút hồi hộp, cũng có chút hạnh phúc, mặc dù
chỉ là hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng vẫn không nhịn được quay phim lại. Về
chuyện tại sao trong màn hình chỉ có tôi, bởi vì dì của Khương Đường rất hay ngượng, thật ra thì dì cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn Khương Đường một
chút, vừa đẹp lại vừa hiền, bạn gái và con gái tôi được nuôi tốt như vậy đều là công lao của dì. Được rồi, đến Khương Đường, à ờ, bây giờ cô ấy
đang ăn cơm, nhưng mà người phụ nữ này thích trang điểm, bây giờ sợ lộ
ra dáng vẻ khó coi, nên nhất quyết không chịu ló mặt…… A, con gái tôi
lại nghịch rồi, muốn cướp cái muỗng của mẹ nó……….”
Đóa Nhi cực kỳ quậy, đưa tay muốn giành cái muỗng với mẹ, Thẩm Kình vội vàng bế con
gái vào trong ngực, nhìn ống kính cười cười, rồi đút con gái ăn. Cơm
trưa của Đóa Nhi là một chén mì can cùng tôm và thịt gà, sợi mì nhẵn mềm còn tôm thịt thì trong suốt, phía trên còn điểm vài miếng rau chân vịt.
Thẩm Kình múc một muỗng, không thèm để ý đến hình tượng ra sức thổi nguội
mì, trong lúc anh thổi, Đóa Nhi ngước đầu nhỏ lên, mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm vào muỗng cơm, tay trái chống lên ngực ba, tay phải đặt
trên mép bàn, khi ba đưa cái muỗng tới, hai mắt Đóa Nhi sáng lên, há to
mồm ăn, ngây thơ ngốc nghếch.
Thẩm Kình nghiêm túc đút vài muỗng, rồi anh bắt đầu trêu chọc con gái, đưa muỗng cơm về phía mẹ, Đóa Nhi
không phản đổi, nhìn mẹ rồi nhếch miệng cười, cho bà ngoại cũng được,
chỉ có khi Thẩm Kình làm bộ đưa muỗng về phía miệng anh, thì Đóa Nhi
nâng cánh tay lên tranh giành với ba, gọi a a, hai cha con chơi đùa cực
kỳ vui vẻ.
Khương Thục Lan thương Thẩm Kình, nhưng lại không muốn giọng nói của bà xuất hiện trong đoạn video, nên nhìn Khương Đường nháy nháy mắt. Khương Đường hiểu ý, ngó ngó chén của Thẩm Kình, bất dắc dĩ
khuyên anh: “Anh cũng ăn đi, đừng có chơi đùa mãi với Đóa Nhi như vậy.”
Thẩm Kình ngẩng đầu lên, nhìn cô sâu kín rồi nói không biết xấu hổ: “Em đút cho anh ăn đi.”
Khương Đường cười lạnh, tiếp tục ăn cơm của mình, Khương Thục Lan ở bên kia
thì đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm, cũng không dám lên tiếng khuyên cháu gái
quan tâm đến Thẩm Kình một chút.
~
Thẩm Kình cho Đóa Nhi
ăn xong, anh ăn vội vàng hai chén cơm, sau đó ôm máy quay phim và điện
thoại di động của Khương Đường vào phòng ngủ chuẩn bị đăng lên blog.
Khương Đường nhất quyết muốn xem, Khương Thục Lan không muốn quầy rầy
bọn họ, nên đi vào bếp dọn dẹp, chờ Thẩm Kình đăng lên blog rồi xem sau
cũng được.
“Anh định viết gì?” Khương Đường xem xong đoạn video
Thẩm Kình cho Đóa Nhi ăn cơm, cô bế con gái ngồi trên giường, nhìn chằm
chằm người đàn ông đang ngồi trước laptop hỏi.
Thẩm Kình không lên tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, đột nhiên cũng không biết phải viết như thế nào.
“Anh nhanh lên, còn phải đi nữa.” Khương Đường cúi đầu nhìn con gái, nhỏ
giọng nhắc nhở anh, hai giờ cô còn phải vào lớp, bởi vì cô ngồi xe của
Thẩm Kình về nhà, còn xe của cô vẫn còn để ở bên kia, bây giờ phải đi
nhờ xe Thẩm Kình qua lại đó.
Thẩm Kình quay đầu lại nhìn cô, đột
nhiên nở nụ cười, viết mấy câu đơn giản, rồi tắt laptop, sau đó chơi với con gái một chút, rồi đi cùng với Khương Đường xuống lầu, tay anh gắt
gao siết chặt tay cô, đến khi lên xe rồi anh cũng không cho cô dùng điện thoại di động. Khương Đường đoán chắc anh lại nói bậy bạ gì rồi, cô tò
mò, nhưng lại giả bộ làm vẻ mặt bình tĩnh.
Một giờ bốn mươi lăm phút, xe của Thẩm Kình dừng ở bên ngoài tòa nhà Khương Đường học diễn xuất.
Ở phía bên khu chung cư đã có một đám phóng viên đứng đó rồi, đến cả bên
ngoài tòa nhà cũng có một đám phóng viên ngồi chờ, xe của Thẩm Kình dừng lại, đám phóng viên lập tức ùa lên, nhưng hôm nay Thẩm Kinh mang theo
16 người bảo vệ đứng ngăn cản đám phóng viên, Thẩm Kình vẫn ôm Khương
Đường vào trong ngực như trước, đưa cô đến trước cửa tòa nhà.
“Từ nay về sau, 16 người bảo vệ này chia làm hai đội, một đội bảo vệ em,
một đội bảo vệ Đóa Nhi, cách thức như thế nào thì anh sẽ nhắn tin cho em biết sau.” Thẩm Kình buông Khương Đường ra trước, sau đó nói nhỏ vào
tai Khương Đường.
Khương Đường không cự tuyệt, chỉ nhắc nhở anh: “Buổi tối đừng đến đón em.”
Thẩm Kình gật đầu một cái, lúc Khương Đường chuẩn bị đi vào, thì Thẩm Kình
đột nhiên kéo cô lại, hôn lên môi cô một cái, chỉ một cái rất nhanh rồi
thả cô ra, nhưng khoảnh khắc này đã bị đám phóng viên chụp lại được.
Khương Đường biết anh cố ý phô trương, cô trừng mắt nhìn anh, quay đầu
lại đi thẳng vào trong tòa nhà, theo sau còn có bốn bảo vệ áo đen.
Thẩm Kình đứng ở cửa, cho đến khi không nhìn thấy Khương Đường nữa thì anh mới đi về phía xe.
Đám phóng viên lại vây tới một lần nữa, Thẩm Kình đi ra một chỗ khác để
tiếp nhận phỏng vấn, không làm phiền đến nhân viên của tòa nhà.
“Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi khi nào thì ngài sẽ cầu hôn?”
Thẩm Kình mỉm cười: “Tôi thì lúc nào cũng muốn cầu hôn, nhưng Khương Đường
muốn thử thách tôi thêm một thời gian nữa, cho nên trước mắt chỉ có thể
coi tôi đang trong thời gian thử việc làm bạn trai, chờ tôi lên kế hoạch chính thức để cầu hôn, thời gian cụ thể tôi cũng chưa thể xác định
được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không nói cho các vị biết đâu, tôi muốn
dành một sự bất ngờ dành cho cô ấy.”
“Kế hoạch sống chung thì sao, thưa ngài tổng giám đốc?”
“Các vị có vẻ rất thích hỏi đến vấn đề này nhỉ.” Thẩm Kình sờ mũi một cái,
cười có chút bất đắc dĩ: “Cái này phải thuận theo tự nhiên, không thể
cưỡng cầu được, chỉ là tôi đã bí mật mua một căn nhà ở phía dưới nhà của Khương Đường, trước đó tôi không có nói với cô ấy, hôm nay tôi rảnh thì sẽ dọn dẹp đồ đạc qua bên kia ở, cũng tiện chăm sóc con gái, Đóa Nhi
còn quá nhỏ, mấy ngày không gặp sợ con bé sẽ quên tôi mất, sau này ba mẹ tôi đến Bắc Kinh cũng có thể ở lại nhà bên kia, để hai người họ dễ chơi với cháu gái hơn.”
Bây giờ đã danh chính ngôn thuận, Thẩm Kình
cũng không muốn che che giấu giấu nữa, thay vì để đám phóng viên đoán mò lung tung nói này nói nọ, thì chi bằng quang minh chính đại nói rõ ra.
“Nói như vậy thì cha mẹ anh đã chấp nhận Khương Đường rồi sao?”
Thẩm Kình chuyển sang nhìn người phóng viên đặt câu hỏi vừa rồi, hỏi ngược
lại: “Tại sao lại không thể chấp nhận? Khương Đường là một cô gái tốt,
là một người mẫu giỏi, người mẫu cũng giống diễn viên, nghề nghiệp đều
được tôn trọng, chỉ là hình thức biểu diễn nghệ thuật không giống nhau.
Ba mẹ tôi tương đối truyền thống, nhưng tư tưởng của bọn họ rất cởi mở,
nói đến mẹ tôi, mấy ngày trước còn hỏi tôi có video Khương Đường trình
diễn thời trang trên sân khấu không, xem rất hứng thú, còn si mê hơn cả
người hâm mộ.”
“Tổng giám đốc Thẩm đã làm giám định DNA rồi sao?”
Lại là một câu hỏi nhảm nhí.
Nụ cười trên môi của Thẩm Kình vụt tắt, nhưng cũng không có tức giận, bình tĩnh nhìn người phóng viên kia: “Nếu như cậu hiểu rõ tính tình của
Khương Đường, thì sẽ không nghi ngờ thân phận của Đóa Nhi, nếu như cậu
yêu Khương Đường sâu đậm giống như tôi, thì đương nhiên sẽ không nghi
ngờ lời cô ấy nói….., nếu cậu thấy tấm hình trên blog của tôi nửa tiếng
trước, thì sẽ hiểu rõ là hoàn toàn không cần phải làm giám định DNA làm
gì. Nhưng tôi bắt buộc phải làm bởi vì Đường Đường yêu cầu, đó là một
trong những điều kiện đầu tiên là phải đi làm giám định DNA, cô ấy không muốn sau này cánh nhà báo sẽ tiếp tục bới móc chuyện thân phận của Đóa
Nhi, cô ấy cho là như vậy sẽ tránh để Đóa Nhi bị tổn thương, cho nên tôi mới phải làm để tôi có thể bảo vệ hai mẹ con họ tốt hơn.”
“Tổng
giám đốc Thẩm, tôi thấy từ lúc ngài gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay
trắng đến nay cũng chưa bao giờ hợp tác cùng với tập đoàn Cố thị, xin
hỏi là vì trùng hợp hay vì hôn nhân của Khương Đường?”
Thẩm Kình cười tự tin: “Cô nghĩ như thế nào?”
Người phóng viên lập tức lúng túng, nhưng cũng không muốn buông tha Thẩm
Kình, nên tiếp tục truy vấn: “Tôi nghĩ là vì lý do sau, ngài nghĩ sao?”
Thẩm Kình đút một tay vào túi nắm thành quyền, nhìn người phóng viên với một vẻ ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên không phải, tôi không có nhỏ nhen đến như
vậy, trước đây không hợp tác, bởi vì không có cơ hội, sau này có cơ hội, tôi sẽ dùng hành động nói cho mọi người biết sự lựa chọn của tôi. Thôi
được rồi, tôi còn phải về công ty, tuyết lớn như vậy, mọi người cũng mau giải tán đi.”
Anh nói xong rồi phủi những bông tuyết đang đọng trên người anh, đeo kính râm lên đi về phía xe, bóng lưng tự nhiên.
Trong tòa nhà, Khương Đường đi tới phòng tập, thừa dịp thầy giáo còn chưa tới, cô nhanh chóng mở điện thoại di động ra.
Bài đăng mới nhất trong blog của Thẩm Kình: Ngày tuyết rơi nhiều, hôm nay
rất vui, tôi có rất nhiều điều muốn chia vui với mọi người, nhưng bà xã
tôi (tôi tự cho) phải đi ra ngoài, một mực thúc giục tôi, vậy thì tôi
đăng video và vài tấm hình để mọi người xem nè, cuối cùng là điều quan
trọng nhất: Bà xã và con gái của Thẩm Kình là xinh đẹp nhất, bà xã và
con gái của Thẩm Kình là xinh đẹp nhất, bà xã và con gái của Thẩm Kình
là xinh đẹp nhất! P.s: Chín giờ tối nay phát lì xì.
Phía dưới là
tám bức hình, bốn bức đầu là của đám phóng viên chụp được trong tuyết,
từ lúc Khương Đường xuất hiện tại cửa kính cho đến khi hai người hôn
nhau. Lãng mạn xinh đẹp. Bốn bức phía sau là hình chụp Thẩm Kình và Đóa
Nhi, ba đẹp trai và con gái đáng yêu, còn đoạn video Thẩm Kình đút cho
con gái ăn đặt ở giữa.
Khương Đường kéo xuống phần bình luận, đều là khen ngợi, ước ao, ganh tỵ.
Tiếng bước chân của thầy giáo trong hành lang truyền đến, Khương Đường cắn
cắn môi, trích dẫn bài viết trên blog của Thẩm Kình, viết lý do:
Đóa Nhi có một người ba ngốc, đã khiến mọi người chê cười rồi….., [mỉm cười]