Tuyết rơi suốt một đêm, ngày hôm sau vẫn còn tiếp tục rơi.
Đài khí tượng nói đây là đợt tuyết lớn nhất trong ba năm qua ở Bắc Kinh.
Khương Thục Lan liên tục càu nhàu, Khương Đường đành phải mặc một cái quần ống túm, cũng thay luôn sang đôi giày giữ ấm, toàn thân kín mít. Chuẩn bị
xong xuôi, lúc này mới có thể thoát thân. Tuyết đóng thành một tầng thật dày ở ven đường, xe chạy trên đường chậm chạp, cũng may cô xuất phát
trước một tiếng, nếu không thì có thể sẽ trễ mất.
Trước khi vào lớp thì nhận được tin nhắn của Thẩm Kình, hỏi buổi trưa cô có về nhà hay không.
Hiện tại Khương Đường học lớp diễn xuất bốn tiếng một ngày, buổi sáng từ
chín giờ đến mười một giờ, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, buổi trưa
có khoảng ba tiếng nghỉ ngơi. Khương Đường nhớ con gái, mặc dù hôm nay
đường xá rất không thuận tiện, nhưng cô vẫn quyết định về nhà ăn trưa,
sau đó nhắn tin lại cho Thẩm Kình. Thẩm Kình dặn dò cô lái xe chậm một
chút, tặng kèm theo hình hai nụ hôn.
Khương Đường cười, nhắn lại y như vậy trừ hình hai nụ hôn, rồi gởi đi.
Thẩm Kình: Em không gởi cho anh được một cái hôn nào sao?
Buổi sáng Khương Đường có chụp cho con gái vài tấm hình, lựa ra một bức nhìn giống lắc đầu cự tuyệt, rồi viết hai chữ “Không cho”, sau đó gởi lại
cho anh.
Thẩm Kình đưa điện thoại đến sát mặt, nhìn con gái không chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lại gởi cho Khương Đường
một tràng hôn dài. Khương Đường chuẩn bị vào lớp, nhắn lại tin bái bai,
Thẩm Kình cười khúc khích, nhìn lại tấm hình nhỏ của con gái, nhìn đủ
rồi, sau đó lưu lại trong photo album riêng của con gái.
Mới vừa lưu xong, thì Hà Đại Bưu gọi điện tới: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đến dưới lầu rồi.”
Thẩm Kình đi tới trước gương, xoay trước xoay sau quan sát bản thân trong gương: “Lấy hoa chưa?”
Hà Đại Bưu dạ một tiếng.
Thẩm Kình hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện, cuối cùng thắt cà vạt vào, rồi xuống lầu.
Ba phút sau, ở bên ngoài khu chung cư cao cấp của Thẩm Kình xuất hiện năm
chiếc xe sang trọng, tất cả đều là màu đen, chiếc xe ở giữa bọc gương
đen kín mít, chạy không nhanh không chậm hòa vào giao thông trên đường,
thu hút vô số tầm mắt. Trời tuyết lớn, đám phóng viên thường tới đây
ngồi chồm hổm chờ Thẩm Kình cũng ít đi bảy phần, nhưng vẫn có phóng viên chuyên nghiệp tới sớm một chút, gặp phải tình hình này, tay chân lập
tức kích động, theo sát phía sau đoàn xe không xa không gần.
Một tiếng sau, đoàn xe dừng lại ở bên ngoài chỗ tòa nhà Khương Được học diễn xuất.
Thẩm Kình ngồi trong xe không nhúc nhích.
Cửa của bốn chiếc xe sang trọng trước sau mở ra, có hai bảo vệ mặc đồ đen
trên mỗi chiếc xe nhảy ra. Trên vai của hai bảo vệ khiêng một tấm thảm
đỏ, chia ra chạy tới trước cửa ra vào của tòa cao ốc, một trái một phải
trải thảm đỏ ra, trải thẳng tắp cho đến cuối đường. Bày biện xong xuôi,
hai người bảo vệ nhanh chóng lui về cửa, một khi có người từ tòa cao ốc
đi ra ngoài, bọn họ lập tức xin phép đối phương đi về hai bên thảm đỏ,
không thể đi vào chính giữa được.
Hai người bảo vệ còn lại chia
ra sắp xếp những giỏ hoa hồng thật lớn, đặt một giỏ ở trước cửa chính và những giỏ còn lại ở hai bên thảm đỏ, bày xong rồi, hai người bảo vệ
cùng mười hai người bảo vệ khác đứng nghiêm chỉnh vào vị trí, vừa cách
xa hai dãy hoa hồng, lại vừa đảm bảo phóng viên hoặc quần chúng vây xem
không thể xuyên qua được, không cách nào quấy rầy kế hoạch của tổng giám đốc Thẩm được. Kế hoạch yêu.
Tất cả mọi việc đã xong xuôi, cũng sắp mười giờ rồi.
Thẩm Kình mang giày tây từ trong xe đi ra, thẳng người, trong tay cầm một bó hồng đỏ rực đứng ở cuối thảm đỏ, mắt nhìn phía trước, nghiêm chỉnh chờ
người. Anh không che dù cũng không mang dù, tuyết trắng như lông ngỗng
rơi lả chả, rất nhanh đọng lại trên tóc anh, đầu vai tích tụ một tầng
tuyết mỏng manh, nhưng người đàn ông tựa như không cảm thấy lạnh lẽo,
vẫn đứng im bất động.
Người đi đường bị dáng vẻ của anh thu hút,
không kìm chế được việc đi chậm lại, có người còn lấy điện thoại di động ra quay phim chụp hình lại, hai mắt của đám phóng viên sáng lên, lên
tiếng chào hỏi mấy người bảo vệ, sau khi được phép thì nhảy vào đứng
cùng với đám bảo vệ cách xa hai dãy hoa hồng, tụ tập ở một nơi thích hợp để không làm ảnh hưởng đến cảnh đẹp, chọn xong góc độ, thì dựng máy
chụp hình quay phim.
Thẩm Kình làm như không thấy, kiên nhẫn chờ người trong lòng của anh.
Chờ đợi ròng rã một tiếng, giữa mùa đông, càng bất động càng lạnh, đám
phóng viên hà hơi rồi giậm chân không biết bao nhiêu lần, Thẩm Kình thì
lại không nhúc nhích, trên đầu đã tích tụ một tầng tuyết, hoa hồng gần
như bị tuyết bao phủ che giấu, chỉ có mấy cánh hoa vẫn ngạo nghễ nở rộ,
đám phóng viên từ từ chú ý đến Thẩm Kình không mang bao tay, vội vàng
chuyển ống kính đến gần, diễn tả đặc điểm nổi bật.
Lần này Khương Đường hoàn toàn không biết đến chuyện này, khi vào lớp học thì cô tắt
tiếng điện thoại, cô hoàn toàn tập trung vào lớp học, hoàn toàn không
nghĩ đến chuyện khác. Đối với cô mà nói, mỗi ngày luyện tập diễn xuất
thời gian trôi qua rất nhanh, lớp học buổi sáng kết thúc, Khương Đường
khoác thêm cái áo khoác, đi cùng với thầy giáo ra ngoài. Mười một giờ,
đại đa số công ty vẫn chưa đến lúc nghỉ trưa, thang máy trống rỗng, đến
lầu một, đi dọc theo hành lang một lúc mới đến đại sảnh rộng rãi.
Xuyên qua cửa kính, Khương Đường liếc mắt thấy được đám đông ở bên ngoài, bọn họ mặc đủ các loại quần áo đứng ở đằng xa, trong tay giơ điện thoại di
động chụp hình, trước mắt bọn họ, là ba bảo vệ áo đen, còn một ngưởi
đứng phía trước ba bảo vệ đang siết chặt trong tay một bó hoa tuyết, một người đàn ông mặt mũi trắng nõn, ngũ quan anh tuấn phong lưu.
“Ồ, Thẩm Kình?” Thầy giáo dạy diễn xuất khiếp sợ hỏi, gần đây Khương Đường
dính vào không ít xì-căng-đan, thầy giáo cũng biết chuyện cô và Thẩm
Kình.
Khương Đường cũng đã không thể nói được lời nào.
Khương Đường chú ý đến hai dãy hoa hồng ở hai bên sắp bị tuyết che phủ hoàn
toàn, chú ý đến đôi giày da của Thẩm Kình đọng một tầng tuyết, anh mặc
âu phục màu đen, thon dài cao lớn, nhìn rất đẹp mắt, nhưng quần áo anh
mặc trên người chắc chắn không nhiều, không có mũ len cũng không mang
bao tay, ngây ngốc đứng ở đằng xa, lại còn có mặt mũi mà cười tươi...
Tầm mắt Khương Đường mơ hồ, cô cũng không nhịn được nữa, lập tức xông ra ngoài.
Vì vậy tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy được, thấy một người phụ nữ
cao gầy đội mũ len mặc áo khoác xanh dương đẩy cửa kính xông ra ngoài,
gió gào thét thổi qua, mái tóc dài của cô cũng bị thổi bay ra phía sau,
lộ ra khuôn mặt tinh xảo thanh tú của người phụ nữ, chóp mũi hơi ửng
hồng, xinh đẹp động lòng người.
Thẩm Kình cũng nhìn thấy, rốt
cuộc đôi tay cũng khôi phục lại tri giác, khoảnh khắc cô chạy tới gần
thì anh vứt bó hoa hồng sang một bên, giang hai cánh tay rộng ra nghênh
đón cô vào ngực. Anh lạnh, anh bắt đầu phát run, nhưng anh vui mừng,
động tác tay cứng đờ nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, há miệng
run rẩy, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ chỉ có cô mới nghe được: “Bây giờ có
thể danh chính ngôn thuận được chưa?”
Hai tay anh lạnh lẽo, mặt
lạnh cóng đến nỗi cười cũng không được, bởi vì cúi đầu, bông tuyết đọng
trên đỉnh đầu rớt xuống rối rít. Thấy Thẩm Kình như thế, Khương Đường
thật sự không có lấy một chút xíu cảm động, thật ra cô đang rất tức
giận, tức Thẩm Kình vì “Danh chính ngôn thuận” mà làm chuyện hồ đồ, tức
anh chỉ mặc một cái len mỏng ở bên trong.
Nhưng tức giận thì có
ích lợi gì đây? Cô đã đồng ý anh, đã thoát không nổi người đàn ông ngốc
nghếch này rồi, tiếp theo còn phải quản anh nữa.
Khương Đường
không quan tâm đến đám đông vây xem, cô kéo bàn tay đông cứng của anh
xuống, nghẹn ngào mắng anh: “Đi, lên xe trước.”
“Anh còn chưa hôn em nữa.” Thẩm Kình thở ra cả khói, giọng điệu trêu đùa, biểu hiện trên
mặt có chút không đúng, giống như là một tượng đá hình người biết nói.
Khương Đường lo lắng anh sẽ đông thành đá mất, không muốn kéo dài thời gian,
nhưng Thẩm Kình mặc kệ, anh đột nhiên ôm lấy cô, trước mặt đám đông dùng tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống một cái. Môi cô rất nóng, mặt
cũng nóng, nước mắt chảy xuống cũng nóng, Thẩm Kình đột nhiên cảm thấy
như được sống lại, mặc dù thân thể vẫn đang rất lạnh, nhưng trong lòng
anh cảm thấy ấm áp.
Anh siết chặt eo cô, Khương Đường bị buộc phải ngẩng đầu lên, mũ len rớt xuống, mái tóc dài theo đó mà tung bay trong gió.
Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, Khương Đường nhắm mắt lại, đôi tay thuận thế ôm lấy eo anh.
Trước mặt mọi người, Thẩm Kình tặng cô một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn đó kéo dài như không có điểm dừng. Cuối cùng cũng kết thúc, hai chân Khương Đường
như mềm nhũn ra, cả người Thẩm Kình như tràn đầy sức sống, cười lớn rồi
khiêng Khương Đường vác qua bả vai, khom lưng nhặt mũ lên của cô lên,
sau đó cứ như vậy khiêng Khương Đường đi về phía xe.
Tất cả mọi
người có mặt tại đó, bao gồm cả những người đang làm việc trên tầng lầu
cũng nhìn xuyên qua cửa sổ, tất cả đều đang vỗ tay điên cuồng, đàn ông
thì không ngừng huýt sáo, phụ nữ thì thét a a chói tai. Nghe được những
âm thanh này, Thẩm Kình cực kỳ hả hê, đi tới trước xe rồi nhưng vẫn
không chịu vào. Anh quay đầu lại nhìn đám đông rồi phất phất cái mũ len
trong tay.
Khương Đường hung hăng bấm anh một cái.
Lúc này Thẩm Kình mới ném cô vào trong xe, anh cũng chui vào xe ngay sau đó.
Hà Đại Bưu đóng cửa xe, đám phóng viên nhiệt tình không thể để Thẩm Kình
bỏ đi như vậy được, vây xung quanh xe cầu xin Thẩm Kình nói mấy câu. Lúc này Thẩm Kình cảm thấy tâm trạng giống như lúc xưa anh thi đậu thủ khoa vào trường đại học, một người thích khoe khoang mình tài giỏi, nắm lấy
“Bằng khen” bằng đôi tay nhỏ bé, Thẩm Kình cười rồi hạ kính cửa xe
xuống.
“Tổng giám đốc Thẩm, rốt cuộc Khương Đường cũng chấp nhận ngài rồi, bây giờ ngài muốn làm cái gì nhất?”
“Tổng giám đốc Thẩm, cha mẹ ngài cũng đã đồng ý cho ngài lui tới với Khương Đường rồi sao?”
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài định đưa Khương Đường đi đâu?”
“………….”
Đám phóng viên líu ríu, phun cả nước miếng lên trên mặt anh rồi, Thẩm Kình
vội vàng lùi về phía sau một chút, nụ cười vẫn rực rỡ như cũ: “Hôm nay
cảm ơn mọi người đã cổ vũ, chỉ có điều tôi vội vã củng cố tình cảm cùng
Đường Đường, vội vã muốn nhận con gái, bây giờ không được, lát nữa sẽ để cho các vị mặc sức phỏng vấn, tôi sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi!”
Anh nói xong rồi nâng cửa kính xe lên, phất tay về phía đám phóng viên một cái, ý bảo Hà Đại Bưu cho xe chạy.
Hà Đại Bưu nhấn còi, chầm chậm lái xe tiến về phía trước.
Thẩm Kình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Khương Đường không chớp mắt, ánh mắt
kia như đang nhìn một bảo vật. Trong xe còn có người khác, Khương Đường
giận dữ liếc anh một cái, vừa định quan tâm lo lắng cho cơ thể anh vừa
thuận tiện điều chỉnh không khí, Thẩm Kình đột nhiên bóp mặt cô, cúi đầu cười: “Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng khiến em khóc, xem ra em cũng có triển vọng đấy.”
Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng khóe miệng kia cũng đã vểnh lên đến bầu trời rồi.
Cô lại có thể khóc, đau lòng vì anh mà khóc.
Thật tốt.
~
Trên internet nhanh chóng lan truyền tin tức, lúc Thẩm Kình đi xe sang trọng đậu ở trên đường vì trời bão tuyết, theo đuổi tình yêu. Đoạn video đã
được lan truyền rộng rãi trên internet, rất nhiều bài báo nhắc đến,
nhưng đoạn video được xem và lan truyền nhiều nhất là đoạn dài đến nửa
tiếng, từ lúc đoàn xe của Thẩm Kình làm giao thông bị kẹt cho đến đoạn
Thẩm Kình khiêng Khương Đường vào trong xe, mỗi một cảnh đều rất hoàn
chỉnh. Người đàn ông anh tuấn si tình, người phụ nữ có khuôn mặt rất
xinh đẹp mặc quần áo thời thượng, bối cảnh diễn ra trong lúc tuyết rơi
lãng mạn, nếu như không phải do tình tiết quá đơn giản, thì cũng có thể
coi đây là một bộ phim tình cảm.
Sau đó chủ đề này được đặt tên là “Tổng giám đốc si tình số một”, đứng nhất lượt tìm kiếm trên blog nhanh như sét đánh.
Tập đoàn Cố thị, sau khi Cố Đông Thần họp xong thì quay trở lại phòng làm
việc, có thói quen lướt blog. Thấy trang đầu của blog, anh ta nhớ lại
trên đường từ phòng họp trở về phòng làm việc có bao nhiêu là ánh mắt
khác thường của nhân viên nhìn anh ta, trong lòng Cố Đông Thần có cảm
giác rất nặng nề, do dự mấy giây mới nhấp vào đề tài trên cùng: “Thẩm
Kình tỏ tình lãng mạn, Khương Đường cảm động đồng ý. Hôn………..”
Cố Đông Thần chỉ đọc những câu tóm tắt trọng điểm, anh ta lập tức cứng đờ người, tay cầm con chuột, càng nắm càng chặt.