Cố Đông Thần vội vã chạy đến bệnh viện, thấy được Úc Uyển, và phụ tá Tiểu Kiều đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh.
Cha mẹ Lâm Tịch mất sớm, Lâm Tịch được cô ruột nuôi lớn, hiện tại cô Lâm
đang ở nước ngoài, nhận được tin tức cũng không có cách gì chạy tới ngay được. Cố Đông Thần hiểu điều này rất rõ, vì vậy khi thấy Lâm Tịch gặp
tai nạn mà không có một người thân nào ở bên cạnh, thì lồng ngực anh ta
đột nhiên dâng lên một cảm giác hối hận mãnh liệt.
Anh ta là người thân nhất của Lâm Tịch ở Bắc Kinh, nếu như ngay cả anh ta cũng không để ý đến cô ta, thì Lâm Tịch…
“Anh đến đây làm cái gì? Muốn gặp Lâm Tịch lần cuối sao?” Úc Uyển châm chọc
nhìn Cố Đông Thần, “Vậy tôi thay Lâm Tịch cảm ơn anh.”
“Tiểu thư
Úc…..” Tiểu Kiều khó xử khi đứng giữa Úc Uyển và Cố Đông Thần, Úc Uyển
hừ lạnh một tiếng xoay người đi chỗ khác, lúc này Tiểu Kiều mới nhỏ
giọng giải thích cho Cố Đông Thần, “Bác sĩ nói Lâm Tịch bị chấn thương
sọ não nhẹ, bây giờ không được đi vào quấy rầy………..”
Cố Đông Thần đi tới trước cửa, nhìn qua cửa kính thấy Lâm Tịch đang nằm trên giường
bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Anh ta nắm chặt hai tay,
hỏi trên người Lâm Tịch có bị thương chỗ nào khác không, sau khi xác
định cơ thể cô ta không có gì đáng ngại, Cố Đông Thần bước tới chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại chờ đợi tin tức.
Có người đi tới, Cố Đông Thần biết là ai.
“Đông Thần, người nào làm thì người đó chịu, chính tôi là người đã bứt tóc
Đóa Nhi, giám định DNA là do một tay tôi đem đi làm, tấm hình dám định
DNA trên mạng cũng là do chủ ý của tôi, Lâm Tịch khuyên tôi… nhưng tôi
không nghe, tôi mắng cô ấy đần. Đông Thần, Lâm Tịch thật sự không muốn
đối phó với Khương Đường, là tôi xúi giục cô ấy, cuối cùng cũng đồng ý
với kế hoạch của tôi, là bởi vì cô ấy rất yêu anh. Tình cảm của hai
người như thế nào thì trong lòng anh rõ nhất, tôi chỉ muốn hỏi anh một
câu, có phải Lâm Tịch phạm sai lầm một lần thì anh nhất định không tha
thứ cho cô ấy? Nếu thật như vậy, thì tình cảm của anh đối với cô ấy
không đủ sâu.”
Úc Uyển ngồi ở bên cạnh Cố Đông Thần, giọng nói bình tĩnh cũng không che giấu sự giễu cợt.
Cố Đông Thần không nói gì.
Úc Uyển liếc mắt nhìn anh ta, mím chặt miệng. Có mấy lời nói nhiều quá thì hóa dở, những lời cô ta cần nói thì đã nói hết rồi, còn lại thì phải
dựa vào Lâm Tịch thôi.
Nửa tiếng sau, bác sĩ nói có thể vào thăm bệnh nhân được rồi, Cố Đông Thần lập tức chạy vào.
Lâm Tịch lẳng lặng nằm trên giường, thấy Cố Đông Thần, ánh mắt xinh đẹp lộ vẻ sự bất ngờ, ngay sau đó rơi lệ.
“Trên người có đau không?” Cố Đông Thần ngồi ở mép giường, theo bản năng nắm lấy tay Lâm Tịch.
Lâm Tịch chỉ khóc, nước mắt rơi như mưa, “Đông Thần, em thấy có một chiếc
xe đi ngang qua, kiểu dáng rất giống xe anh, em nghĩ là anh, nên không
chú ý có xe ở phía trước………..”
Trong lòng Cố Đông Thần chua xót,
có mấy lời không cần phải nói ra, anh ta vẫn hiểu được ý của cô ta. Năm
đó cô ta đi Mỹ, anh ta cũng đã trải qua không ít lần như vậy, thấy bóng
dáng hoặc giọng nói giống với cô ta, anh ta cũng không kìm lòng được
nhìn sang. Hai tháng qua anh ta lạnh nhạt với Lâm Tịch, thì cô ta sao mà chịu được?
Cố Đông Thần cúi người, nhẹ nhàng lau nước mắt Lâm
Tịch, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Tiểu Tịch, quá khứ trước kia coi
như đã trôi qua rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được
không? Anh sẽ không đi tìm người phụ nữ nào khác nữa, em cũng đừng đi xa khỏi anh nữa, chúng ta làm lại lần nữa?”
Khi biết được Lâm Tịch
gặp chuyện không may, tim anh ta như ngừng lại, thời gian ngắn ngủi, Cố
Đông Thần nhớ lại khoảng thời gian yêu Lâm Tịch. Mất đi mới biết quý
trọng, anh ta đã bỏ rơi cô ta một lần, lần này thiếu chút nữa vì tức
giận mà mất cô ta, Cố Đông Thần không muốn điều đó xảy ra, anh ta muốn
thấy một Lâm Tịch sôi nổi xinh đẹp. Úc Uyển nói rất đúng, có ai mà không từng phạm sai lầm, anh ta nên cho Lâm Tịch một cơ hội, cho hai người có cơ hội gương vỡ lại lành.
Lâm Tịch thấy người đàn ông rốt cuộc
cũng hồi tâm chuyển ý, cô ta vừa khóc vừa gật đầu, vừa khóc vừa cười,
nhìn Cố Đông Thần cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Úc Uyển ở
ngoài cửa chứng kiến được một bức tranh đẹp mắt, khóe miệng hả hê vểnh
lên, Lâm Tịch và Cố Đông Thần là tình đầu của nhau, chỉ cần hai người họ quay lại, thì cái danh ngoại tình tiểu tam sẽ bị đè xuống, dù sao thì
công chúng cũng thích một kết cục đoàn viên. Danh tiếng tốt, lại có Cố
Đông Thần ở bên cạnh, Lâm Tịch không lo có phim mới để đóng, mà Lâm Tịch lấy lại được tiếng tốt, thì cô ta là bạn thân đương nhiên sẽ được thơm
lây.
Về phần Khương Đường………….
Lâm Tịch ngồi xuống ghế,
đăng nhập vào blog, rồi tìm blog của Khương Đường. Đúng như trong dự
đoán, hàng loạt tiếng chửi rủa, tất cả đều là người hâm mộ của Lâm Tịch
đang chỉ trích tâm cơ của Khương Đường, khinh người quá đáng, có chồng
rồi nhưng vẫn ngoại tình bên ngoài, rồi còn âm thầm hãm hại Lâm Tịch.
Người hâm mộ của Khương Đường cũng không vừa, phản bác kêu Lâm Tịch gieo gió gặt bão, người hâm mộ của Lâm Tịch lập tức bắt được nhược điểm, kêu gào người hâm mộ của Khương Đường nào là lòng dạ độc ác, nào là không
có trái tim.
Úc Uyển hả hê nhìn một hồi, chợt nhớ tới Đào Minh,
cô ta cười rồi nhắn một cái tin cảm ơn, không thể không nói, Đào Minh
này làm quản lý cũng không tệ, cũng có thể nghĩ ra được chuyện giả tai
nạn xe cộ, lợi dụng công chúng dễ dàng đồng cảm với người yếu thế, vừa
giúp được Lâm Tịch lại vừa đạp được Khương Đường, quả thật là một công
đôi việc.
Cô ta ở phía bên này dương dương tự đắc, có người bị chọc tức.
Người phụ nữ của mình lại bị người ta chỉ trích, lại còn bênh vực đôi nam nữ
chó má kia, Thẩm Kình nắm chặt điện thoại di động trong tay, rồi lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Tề Minh: “Lập tức liên lạc với bên nhà báo,
nói hắn viết mấy bài báo chỉ trích Lâm Tịch, càng khó nghe càng tốt, nói tai nạn xe cộ là do Lâm Tịch thiết kế, càng nhiều người tin thì hắn
càng được nhiều tiền!”