Chín giờ đúng là bắt đầu thử vai, Khương Đường đã đến Đông Ảnh trước nửa tiếng.
Phòng nghỉ của diễn viên ở bên cạnh phòng thử vai, ở bên ngoài có nhân viên
phụ trách ghi danh để thử vai, Khương Đường viết tên lên, công ty đại
diện, nhân viên phụ trách vừa nhìn xong đã biết cô là do Thẩm Tố đề cử,
thái độ hiền hòa, lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho cô, “Đây là kịch bản thử vai, chị vào trong chuẩn bị nhé, đến lượt chị thì em sẽ báo chị biết.”
Nói xong thì vẽ một vòng ở bên cạnh tên của Khương Đường, ghi số bốn.
Khương Đường đoán cô chắc đó là số thứ tự của cô, nhìn nhân viên phụ trách
cười cười, đẩy cửa phòng nghỉ ra, chỉ thấy đã có mười mấy người ngồi bên trong rồi, có cả nam lẫn nữ. Mọi người thấy cô, thì có vài người lộ vẻ
kinh ngạc, đương nhiên là biết cô, chỉ là không biết thông qua vụ này
thì cô có thêm tai tiếng nữa hay không.
“Chị Đường Đường!” Ở một góc, có một cô gái trẻ tuổi cao gầy xinh đẹp vẫy tay chào hỏi cô.
Đó là người mẫu cũng ở công ty Thẩm Tố, tên là Chu Vũ, ở bên cạnh Chu Vũ
còn có hai người mẫu nữa cũng cùng công ty, mọi người diendan%lq'don
cũng đến đây để thử vai. Từ trước đến nay Thẩm Tố làm việc rất công
bằng, nếu có cơ hội tuyển chọn, Thẩm Tố sẽ đề cử mấy người thích hợp,
mọi người phải dựa vào bản lĩnh để giành lấy công việc, cô ta sẽ không
thiên vị cho ai cả.
Khương Đường không nhìn những ánh mắt dò xét
kia, cô cười rồi đi về phía người quen, ba người Chu Vũ di chuyển qua
một bên, nhường cho cô một chỗ.
“Chị Đường Đường, kịch bản của ba bọn em giống nhau, chị thì sao?” Chu Vũ tò mò nhìn tờ giấy A4 trong tay Khương Đường.
Khương Đường để lên bàn, cho cô ta nhìn thoải mái.
Chu Vũ mới quét mắt câu mở đầu đã lập tức xác định, “Quả nhiên cũng giống
nhau, chị Đường Đường mau học thuộc lời thoại đi, em cũng học đây, thật
là hồi hộp quá đi.”
Khương Đường gật đầu một cái, cất xong túi xách, thì cô bắt đầu đọc kịch bản.
Một tháng trước, Đông Ảnh bắt đầu công bố phim mới là >, kịch bản và nội dung của bộ phim vẫn được giữ bí mật, chỉ
giới thiệu sơ qua về nhân vật, ba nữ nhân viên làm việc trong tạp chí > cùng chuyển vào khu nhà trọ Hoa Hồng cùng
dốc lòng cho sự nghiệp.
Nhà trọ tên là Hoa Hồng, ba nữ nhân viên
cũng có nick name là Hoa Hồng. Hoa hồng Tạ Giai Âm là một nhà thiết kế
thời trang, gia đình cô rất đơn giản và lương thiện, do em gái của Lục
Trì là Lục Mạn diễn vai này. Hoa hồng đen Mạnh Tĩnh, tổng biên tập tạp
chí >, > là do mẹ của Mạnh
Tĩnh thành lập, bởi vì việc kinh doanh của gia đình bi phá sản, nên bị > mua lại, Mạnh Tĩnh tiếp tục đảm nhiệm vai
trò tổng biên tập, do Hoa Đán đang nổi tiếng Tạ Nhã nhận vai.
Tạ
Nhã là diễn viên của Đông Ảnh, trải qua mấy năm được Đông Ảnh lăng-xê,
hôm nay đã là một trong bốn tiểu Hoa Đán dienda>Lequydon đứng đầu
Trung Quốc, danh tiếng cực kỳ nổi tiếng. Lục Mạn là công chúa của tập
đoàn Đông Ảnh, từ nhỏ đã là ngôi sao, đóng phim từ rất sớm, nhận được
mấy giải thưởng quốc tế, là người mà Tạ Nhã, hay Lâm Tịch không thể sánh được, lần này cô ta đóng phim truyền hình, Lục Mạn bị những người trong nghề nói đùa là nô dịch của anh trai Lục Trì, ngay cả thù lao cũng
không có.
Mặc dù là phim xoay quanh về phụ nữ, nhưng Đông Ảnh
cũng rất hào phóng, mời cả Thịnh Gia Hòa, Mộ Vân Thâm, Phùng Trạch, ba
nam tài tử nổi tiếng trong nhóm P, người được ghép thành đôi với từng
nam tài tử thì được giữ bí mật.
Danh sách năm diễn viên vừa được
công bố, thì oanh tạc tất cả các báo đài, #nhà trọ hoa hồng# được đưa
lên các trang báo đầu, tất cả mọi người thậm chí vì ghép đôi nam thần,
nữ thần mà bắt đầu cãi vả, hơn nữa, bắt đầu suy đoán diễn viên đóng vai
hoa hồng đỏ, tên của các nữ minh tinh được đề cập đến rối rít, tất cả
đều nổi tiếng hoặc là siêu sao nổi tiếng hơn năm diễn viên kia.
Khương Đường cũng tò mò hoa hồng đỏ là ai, nói thật, khi cô phát hiện ra dàn
diễn viên khổng lồ sẽ xuất hiện trong >,
thì nhiệt huyết cô sôi trào, vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, hưng
phấn nếu cô có thể thành công vào được bộ phim, theo sức nóng của bộ
phim, thì danh tiếng của cô cũng sẽ tăng mạnh, nhưng đối với một tác
phẩm lớn như vậy thì yêu cầu diễn xuất cực kỳ cao, cô sợ mình không
trúng tuyển.
Khương Đường mất ngủ liên tục ba đêm qua, cô từ từ
bình tĩnh lại, cố gắng nắm bắt nhân vật rồi nói chuyện tiếp, cái khác
đều là hư vô.
Đoạn kịch bản thử vai của Khương Đường tập trung vào việc ở phía sau sân khấu ngay tại nơi biểu diễn.
Tên của nhân vật nữ thứ ba này là An Khang, màn đối thoại nói đến việc An
Khang đã chạm đến được cơ hội tham gia buổi biểu diễn thời trang, nhưng
một người mẫu khác đã quyến rũ người quản lý đoạt đi cơ hội biểu diễn
của cô, An Khang đang ở phía sau sân khấu trang điểm thì quản lý vào
thông báo thay người, sau đó xảy ra một màn đối thoại. Một phút để đối
thoại, một phút sau là người được thay thế cô lên sân khấu, An Khang
đứng ở phía dưới sân khấu quan sát, ống kính tập trung vào biểu cảm trên khuôn mặt cô, kịch bản đến đây thì có thêm một dấu sao: diễn viên tự do phát huy diễn xuất.
Thật sự thì diễn viên cần phải diễn xuất
phần biểu cảm rất nhiều trong kịch bản này, ở đây cũng lược bỏ bớt, thì
chính xác là đang kiểm tra sự tư duy của diễn viên thử vai.
Khương Đường đọc sơ qua phần dưới, thật lòng khâm phục, cảm xúc của đoạn này
cực kỳ phức tạp, cực kì khó khăn, ngay cả diễn viên thứ mà cũng phải thử vai khó đến như vậy, thì có thể nghĩ là đạo diễn Đàm Kinh yêu cầu rất
nghiêm khắc. Chỉ là rốt cuộc tình tiết trong bộ phim này phải diễn như
thế nào đây, ba nữ chính, phía sau nữ chính một còn có nữ chính hai, bây giờ lại thêm nữ chính ba nữa thì càng đầy đủ…….
Khương Đường chợt lóe lên một chút nghi hoặc, nhưng ý nghĩ đó đã bị quẳng sạch rất nhanh chóng, cô yên lặng đọc thuộc kịch bản.
Tám giờ năm mươi phút, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, các diễn viên chờ đợi đã lâu tò mò nhìn ra cửa, chỉ thấy trên cửa vài bóng người thay nhau đi vào phòng bên cạnh. Khương Đường không nhìn, hai cùi chõ
chống lên bàn, hai tay chống lên má, nhắm mắt lại học thuộc kịch bản.
Trong phòng thử vai, có tổng cộng năm chỗ ngồi dành cho giám khảo, Đàm Kinh
vừa nhìn thấy chỗ ngồi của mình được đặt ở giữa, hai nhà đầu tư Lục Trì, Thẩm Kình đều ngồi ở bên trái ông ta, trong lòng ông ta rất hài lòng.
Trước đó, Lục Trì có đến tìm ông ta để nói về việc sửa chữa kịch bản, từ tình tiết cho đến cách dẫn dắt trong kịch bản, thì Đàm Kinh hài lòng
với kịch bản mới hơn, nhưng vấn đề cũng lớn hơn, thêm người mẫu làm nhân vật chính, thì kinh phí sản xuất sẽ tăng lên rất nhiều, phục trang, đạo cụ cũng phải suy tính, huống chi vì hoa hồng đỏ mà mời cả Mộ Vân Thâm.
Ông ta nói lên điều suy nghĩ, thì Lục Trì lập tức đảm bảo tiền thù lao
sẽ tăng lên so với ban đầu, vốn đầu tư không là vấn đề, lúc này Đàm Kinh mới yên tâm, chỉ là ông ta vẫn có một chút ý kiến đối với Lục Trì, bởi
vì Lục Trì hy vọng người mẫu ở công ty Thẩm Tố sẽ phù hợp với tính cách
của nhân vật, Đàm Kinh coi việc tuyển vai này có liên quan đến mối quan
hệ.
Bây giờ Lục Trì sắp xếp cho ông ta ngồi ở chính giữa, cũng chính là biểu lộ thái độ tôn trọng đối với đạo diễn.
Đàm Kinh không khách khí nữa, Lục Trì mời ông ta ngồi, ông ta lập tức an vị vào chỗ, bên trái là hai nhà đầu tư, bên phải là nhà sản xuất và biên
kịch.
Sau một hồi khách sáo, Đàm Kinh cầm danh sách thử vai “An
Khang” mà nhân viên đưa cho, ánh mắt rơi vào tên tuổi Khương Đường, Đàm
Kinh khẽ cau mày, nhanh chóng liếc mắt qua Lục Trì ở bên cạnh, chỉ sợ
cũng chỉ có chị vợ của Lục Trì là Thẩm Tố làm như vậy, mới không biết
xấu hổ mà đề cử người mẫu tai tiếng như Khương Đường đến đây?
“Bắt đầu đi.” Đàm Kinh để danh sách xuống bàn, rồi ông ta nhìn về phía nhân viên phụ trách nói.
Trong tay của nhân viên phụ trách cũng có một bản danh sách, theo số thứ tự, đi đến phòng nghỉ gọi người.
Ở phía bên này, Khương Đường thấy có một người mẫu bị gọi đi, Chu Vũ khẩn trương nhìn Khương Đường, nói thầm nho nhỏ, “Cuối cùng cũng bắt đầu
rồi, thôi xong, em tự dưng quên hết lời thoại rồi.”
“Vậy thì học thêm hai lần nữa.” Khương Đường nhẹ giọng đề nghị, giọng nói bình tĩnh, ấm áp.
Chu Vũ nhìn cô hâm mộ, “Chị Đường Đường đúng là dân chuyên nghiệp đó.”
Khương Đường nhìn kịch bản rồi cười, “Thói quen rồi.”
Những năm cô làm người mẫu, lần đầu tiên lên sân khấu, lần đầu tiên tham gia
buổi chụp hình, lần đầu tiên đi catwalk, mỗi một lần đều rất hồi hộp,
cũng có những trường hợp phải chờ đợi, còn có đủ loại tình huống xảy ra
lần đầu tiên, loại tâm trạng khẩn trương này không phải lần đầu, dần dần tạo thành thói quen, khẩn trương chuyển thành hưng phấn, chuyển thành
động lực.
Phải nói đến bí quyết đối mặt với khẩn trương, thì Khương Đường có một thứ, đó chính là sự tự tin.
“Khương Đường, đến lượt cô.”
Nhân viên phụ trách đứng ở cửa gọi cô, Khương Đường nhẹ nhàng thở ra một
hơi, thong dong rời ghế, đi dọc theo lối nhỏ, những diễn viên đi thử vai ở trong phòng nghỉ nhìn cô đi ra cửa một cách phức tạp, sau đó cô nhanh chóng xuất hiện ở phòng thử vai. Cô để áo khoác trong phòng nghỉ rồi,
Khương Đường chỉ mặc một cái áo lông màu trắng lông cừu cùng quần jean,
tóc dài xõa ra, dung mạo xinh đẹp và vóc dáng cao gầy, nụ cười trên mặt
yếu ớt, nhìn giống như một cô gái nhà bên cạnh.
Đàm Kinh kinh
ngạc nhìn người đẹp vừa mới đi tới, nhìn lại danh sách một lần nữa, đột
nhiên có chút không xác định được đây có phải là người mẫu Khương Đường
bị công chúng gièm pha thời gian trước hay không. Ông ta là người bận
rộn, bình thường cũng không chú ý đến người mẫu, đến bây giờ chỉ mới
nghe nói là Khương Đường cưới chồng nhưng lại ngoại tình. Con gái cô là
của người đàn ông khác, ông ta cũng chưa gặp qua người thật bao giờ. Mà
trong tưởng tượng của Đàm Kinh, thì Khương Đường là một người nông cạn
thấp kém, trang điểm dầy phấn….
“Xin chào mọi người, tôi là Khương Đường.”
Khương Đường đứng đối diện năm người trong ban giám khảo, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi, ánh mắt tò mò lại lễ phép bắt đầu quét qua từ Lục Trì cho đến những người còn lại, về phần cái cây gậy đang cười ngu muội kia, cô coi như không tồn tại.
“Cô chính là cựu người mẫu bị gièm pha đây
sao, trước đây cô có đi biểu diễn nhiều chưa?” Đàm Kinh khoác hai tay
lên bàn, khéo léo dò la thân phận của Khương Đường.
Khương Đường
có một chút mờ mịt, không ngờ tiếng xấu của cô lại lan xa như vậy, vị
này là đạo diễn nổi tiếng nhưng lại không biết cô. Cô đang chuẩn bị trả
lời, thì Thẩm Kình ở bên kia đã lên tiếng, ngẹo đầu nhìn Đàm Kinh, “Đạo
diễn Đàm thật biết nói đùa, Khương Đường là người mẫu xuất sắc nhất
trong nước, biểu diễn không biết bao nhiêu sân khấu lớn, cô ấy còn đứng
trên sân khấu của Victoria’s Secret cơ đấy.”
Đàm Kinh là một
người nghiêm túc, đạo lí đối nhân xử thế cũng rất khéo léo, nghe Thẩm
Kình nói vậy, ông ta lập tức bừng tỉnh hiểu ra rồi cười, nhìn về phía
Khương Đường một lần nữa, “Mới vừa nãy tôi còn đang thắc mắc tại sao lại có sự trùng hợp tên đến như vậy, thì ra đây thực sự là tiểu thư Khương, đều do tiểu thư Khương ở trên màn ảnh rất xinh đẹp, tôi nhất thời không nhận ra, xin thứ lỗi.”
Dù nói thế nào thì cũng là một hậu bối
yểu điệu, một mình nuôi còn gái cũng không dễ dàng gì, ông ta không thể
làm khó người ta quá.
Khương Đường cười khiêm tốn, “Đạo diễn Đàm
quá khen, lúc nào lên biểu diễn cũng phải trang điểm rất đậm, tẩy trang
đi thì đúng là không giống nhau lắm.”
Đàm Kinh gật đầu một cái, ngó ngó Lục Trì: “Vậy bắt đầu quay thử nhé?”
Lục Trì ngồi một cách rất nghiêm chỉnh, tròng mắt đen trong trẻo nhìn chằm
chằm Khương Đường, lạnh lùng nói: “Tiểu thư Khương chuẩn bị xong chưa?”
Vẻ mặt của Khương Đường rất bình tĩnh: “Đã chuẩn bị xong.”
Lục Trì ra lệnh bằng ánh mắt với diễn viên phụ diễn.
Diễn viên phụ diễn tiến lên, người quay phim đứng bên cạnh cũng đã chuẩn bị
sẵn sàng, ống kính tập trung vào hai người. Diễn viên đi thử vai, ban
giám khảo sẽ được xem trực tiếp bằng mắt và xem lại đoạn quay phim để
thấy được sự khác biệt, thường thường có diễn viên biểu hiện cũng không
tệ, nhưng vừa vào ống kích, hiệu quả sẽ thay đổi kém đi, nên rất nhiều
đạo diễn sẽ quay phim trong lúc thử vai.
Khương Đường đã quá quen với việc đứng trước máy quay và máy ảnh rồi, người khác có thể sẽ bị
khớp, nhưng cô thì làm như không thấy, ngồi xuống cái ghế là đạo cụ để
diễn, nhắm mắt lại, làm bộ như có người đang hóa trang cho cô. Ở phía
bàn đối diện, Thẩm Kình nâng cầm lên nhìn chằm chằm người đẹp, chỉ cảm
thấy Khương Đường làm gì cũng đẹp, Đàm Kinh ngồi ở giữa lại để ý đến
động tác vuốt ve mu bàn tay của Khương Đường, không biết là cô đang hồi
hộp vì buổi thử vai, hay là An Khang hồi hộp vì sắp lên sân khấu.
Nhưng cho dù là Thẩm Kình đang nhìn cô chằm chằm, hay là đạo diễn Đàm Kinh
đang quat sát bắt bẻ, thì Khương Đương cũng không hay biết gì. Cô nhắm
mắt lại, đắm chìm trong thế giới của An Khang, cô bắt đầu từ một người
mẫu vô danh, trải qua nhiều huấn luyện khổ cực như vậy, rốt cuộc thì
cũng được người ta phát hiện, lần đầu tiên có cơ hội lên sân khấu. Ở bên ngoài chính là sân khấu T, cô nghe được âm nhạc của buổi biểu diễn, cô
căng thẳng, ngộ nhỡ đi không đẹp thì làm thế nào? Đồng thời cô lại thấy
được một “Chính mình” khác, được cả danh lẫn lợi……
“An Khang, cô không cần trang điểm nữa, lần này Bội Bội được lên sân khấu.”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, ánh hào quang ở trên sấn
khấu lập tức biến mất trong đầu cô, thợ trang điểm cũng rời khỏi cô,
Khương Đường, không, An Khang mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng. Trong khoảnh khắc kia, đôi mắt cô rất xinh đẹp, không thất vọng cũng
không ngạc nhiên, chỉ là đang mờ mịt vì bị đánh thức khỏi mộng đẹp, tất
cả không phải đang rất tốt sao, đột nhiên thay người là như thế nào?