Trở về đến nhà,
Khương Thục Lan đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lên, lúc xoay người,
buồn bực nhìn cháu gái, “Đường Đường, lúc nãy sao con lại nóng tính quá
vậy hả?”
Cô cháu gái này của bà, bởi vì cha kết hôn cũng người
phụ nữ khác, mẹ nhảy lầu tự sát, tính khí từ nhỏ đã không tốt, cô độc
không thích nói chuyện với ai. Sau khi lên thành phố đi học, không biết
đã trải qua chuyện gì, rồi từ từ cũng cười lên nhiều, đối đãi với mọi
người cũng không còn lạnh lùng nữa, sau khi nổi tiếng thì càng chú trọng hơn về cử chỉ ăn nói, hôm nay là lần đầu tiên Khương Thục Lan nghe cháu bà nói năng lỗ mãng như vậy, mở miệng ra là bắt người ta cút.
“Hắn ta trông rất rất ngứa mắt.” Khương Đường ôm con gái, cúi đầu nói một câu cho có lệ.
Khương Thục Lan thở dài, ngồi bên cạnh cháu gái, mở ti vi.
Trên ti vi đang chiếu phim Hàn Quốc, cái thể loại nữ chính ngu ngốc nhu
nhược, trước kia Khương Đường cực kỳ ghét, cảm giác diễn xuất quá giả
tạo, trước đó nữ chính còn đang ghét cay ghét đắng nam chính, sau đó nam chính đột nhiên đến ép nữ chính sát vào tường, thì nữ chính lập tức đỏ
mặt tim đập nhanh, ngây ngốc chờ nam chính hôn, đổi lại là cô, nếu đã
ghét đối phương rồi, thì đỏ mặt cái gì chứ, lập tức cho đối phương một
bạt tai rồi bỏ đi.
Nhưng mà bây giờ cô đang muốn đi theo con
đường đóng phim này, xem ở góc độ ti vi sẽ khác nhau, nội dung của bộ
phim không còn đáng tin nữa, diễn viên phải diễn được, thì mới đáng để
xem một chút. Khương Đường nhìn chằm chằm nữ chính, tưởng tượng mình
đang trước máy quay, vô tình nhập vào nhân vật. Đóa Nhi nằm trong ngực
mẹ, ăn no, cứ như vậy ngậm ngực mẹ rồi ngủ thiếp đi.
Khương Thục Lan nhẹ giọng nhắc nhở cháu gái.
Khương Đường cúi đầu, thấy bộ dạng của con gái dễ thương, cười rồi kéo áo xuống, ôm con gái đi vào phòng ngủ.
“Dì à, hôm nay Tiêu Hàng không phải đi làm sao?” Đặt con gái ở trong phòng
ngủ xong, Khương Đường đi tới ngồi bên cạnh dì, rất tùy ý hỏi.
Khương Thục Lan tập trung xem ti vi, không chút để ý trả lời cô: “Vì sao không đi làm?”
“Sao con biết được, lúc chúng ta trở lại, không phải nghe được giọng nói của người đàn ông đó đi ra từ nhà của cậu ta sao? Tiêu Hàng cũng không bán
nhà nữa.” Khương Đường kéo kéo tay dì, tắt ti vi đi không để cho dì cô
xem nữa. Khương Thục Lan lúc này mới suy nghĩ đến lời nói của cháu gái,
vô tình nói: “Đúng rồi, hôm nay là thứ sáu.”
Bây giờ, Khương
Đường cực kỳ tò mò cái người tên Tiêu Hàng này, có thể ngăn cản được
người đàn ông cường bạo Thẩm Kình, theo phương diện nào đó, thì cậu ta
thật sự có tình cảm với dì cô ít nhất là năm mươi phần trăm, còn lại năm mươi phần trăm là liên quan đến tướng mạo của Tiêu Hàng, nhân phẩm, bản lĩnh, nếu như không tệ, Khương Đường Điẽnan8lequy3don rất sẵn lòng hợp
tác cho nhân duyên của dì cô, về phần tuổi tác kém bao nhiêu, thì cũng
không thành vấn đề.
“Dì à, Tiêu Hàng giúp chúng ta nhiều như vậy, mà con vẫn chưa cảm ơn cậu ta lần nào, hôm nay nhân cơ hội cậu ta đang ở nhà, dì dẫn con qua cảm ơn đi.” Khương Đường thân thiện nói, “Anh em xa không bằng láng giềng gần đúng không dì?”
Khương Thục Lan suy
nghĩ một chút, Tiêu Hàng đã giúp đỡ mua thức ăn nhiều lần như vậy, cháu
gái bà quả thật cũng nên cảm ơn một tiếng, lập tức gật đầu, rồi đứng
lên.
Đóa Nhi ngủ ít nhất cũng một tiếng nữa, hơn nữa tỉnh lại
cũng sẽ không bò lung tung, đi mấy phút chắc cũng không sao. Khương
Đường yên tâm đi cùng dì đến trước cửa nhà đối diện, rồi nhấn chuông.
Tiêu Hàng mới vừa ngủ, đang mơ mơ màng màng lại nghe tiếng chuông cửa, đầu
tiên là nghĩ đến Thẩm Kình. Tập đoàn nổi tiếng thì thế sao, tại sao anh
ta lại nghĩ muốn đổi phòng là đổi phòng được, có nhiều tiền thì ghê gớm
sao?
Cảm mạo nóng sốt cộng thêm vừa mới ngủ, Tiêu Hàng vén chăn
lên, chỉ mặc một cái quần cộc màu xám tro, mang dép vào đùng đùng nổi
giận chạy tới trước cửa, cũng không thèm nhìn xem là người nào, vừa mở
cửa vừa nổi giận, “Tôi đã nói là không bán……………”
Kết quả vừa mới
mở cửa ra, lại thấy hai người đẹp, người cao thì trợn mắt kinh ngạc,
người thấp thì cúi đầu đỏ mặt, lại còn nhìn sang hướng khác nữa. Tiêu
Hàng sửng sốt, sau vài giây, cậu ta đóng cửa lại một cái ‘Rầm’, quay đầu chạy về phía phòng ngủ, mở tủ treo quần áo ra, lấy quần dài và áo ngắn
tay khác ra rồi thay rất tốc độ, sau đó vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ở ngoài cửa, Khương Đường nháy nháy mắt, nhớ đến chàng thanh niên cơ bụng sáu múi vừa mới gặp, thì đụng đụng cánh tay dì cô trêu chọc, “Dì à, vóc dáng của Tiêu Hàng cũng rất khá đó.” Bộ dáng khôi ngô anh tuấn, mắt một mí hơi nhỏ, tính khí cũng rất đàn ông, chỉ là nhìn không giống như
người mới tốt nghiệp đại học.
Cô là người mẫu, nhìn thấy vóc dáng của người mẫu nam như cơm bữa, nên cô chỉ cần liếc sơ qua là đã biết.
Khương Thục Lan không giống cô, trừ người chồng trước và nam diễn viên
trên truyền hình, thực tế thì dì cô không gặp qua đàn ông khác ở trần
bao giờ, đột nhiên chứng kiến cơ ngực trần của người hàng xóm quen
thuộc………. Khuôn mặt của Khương Thục Lan đỏ rần rần, nhỏ giọng nói:
“Đường Đường, nếu không thì hôm khác……………..”
Bà còn chưa nói hết, thì cánh cửa trước mặt đã mở ra lần nữa, tinh thần Tiêu Hàng sảng khoái xuất hiện trước mặt hai người phụ nữ.
“Thật xin lỗi, tôi còn
tưởng là cái người muốn mua phòng đó.” Tiêu Hàng đỏ mặt giải thích. Nếu
như chỉ có một mình Khương Thục Lan, nữ yếu đuối nam mạnh mẽ, cậu ta sẽ
không khẩn trương đến như vậy, nhưng Khương Đường cũng ở đây, đối mặt
với một siêu mẫu khí thế hơn người ở trên sân khấu, Tiêu Hàng cảm thấy
có chút áp lực, cố gắng giữ vững tinh thần, rồi chào hỏi Khương Đường,
“Tiểu thư Khương.”
“Số tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, không
cần phải khách sáo như vậy, về sau chỉ cần gọi trực tiếp tên tôi thôi.”
Khương Đường vươn tay về phía Tiêu Hàng, “Tiêu Hàng, lúc trước đã làm
phiền cậu mua thức ăn giúp chúng tôi, cảm ơn.”
Mặt Tiêu Hàng càng lúc càng đỏ hơn, vội vàng bắt tay Khương Đường, sau đó lập tức thả ra, quét tầm mắt qua Khương Thục Lan.
Khương Thục Lan còn lúng túng, cúi đầu giữ im lặng, dù sao cũng là cháu gái bà đến nói cảm ơn.
Bà không nói một lời nào, Tiêu Hàng đột nhiên cũng không biết nên nói gì.
Khương Đường gợi chuyện, nhìn vào trong nhà Tiêu Hàng, “Cậu ở có một mình thôi sao?”
Rốt cuộc Tiêu Hàng cũng phản ứng, mời hai người vào nhà, trên mặt Khương
Thục Lan lộ ra vẻ do dự, Khương Đường khoác tay dì, lôi kéo bà vào
trong. Tiêu Hàng không hiểu sao lại vui mừng, đóng cửa lại đi theo sau
hai người phụ nữ, vừa đi vừa giải thích: “Ba mẹ tôi đều ở Thanh Đào, một mình tôi sống ở Bắc Kinh, trong nhà hơi lộn xộn, hai người đừng để ý
nhé.”
Khương Đường liếc nhìn một vòng, có thể thấy được phòng
khách có dấu vết của người từ công ty dọn dẹp đến lau chùi, cô ngồi vào
ghế salon, thật lòng khen: “Sạch sẽ thật, nếu như không nhờ dì tôi giúp
đỡ dọn dẹp, thì chắn chắn phòng tôi còn lộn xộn hơn bên này nữa.”
Tiêu Hàng nhìn Khương Thục Lan một cái, sau đó rót nước cho hai người.
Khương Đường tò mò hỏi cậu ta: “Nghe dì tôi nói là cậu mới tốt nghiệp đại học thôi hả?”
Tiêu Hàng buồn cười, nhớ đến lúc mới quen biết Khương Thục Lan, hai người
cùng đi vào thang máy, cùng đi ra khỏi thang máy, cả quá trình bà đều
rất hồi hộp. Đi tới cửa, cậu ta lấy hết dũng khí tiến đến gần bà, tính
tình Khương Thục Lan hướng nội, lại còn rất thật thà, cậu ta hỏi gì thì
bà đều nói thật, vất vả lắm mới có dũng khí hỏi ngược lại cậu ta có phải còn đang học đại học hay không……..
Cậu ta chỉ mới nói đến vừa
mới tốt nghiệp, thì bà đã mở cửa tránh vào trong nhà,
sau đó vẫn cho là cậu ta vừa mới tốt nghiệp đại học sao?
“Mới học xong nghiên cứu sinh.” Tiêu Hàng bưng hai ly nước đến, một ly đặt ở
trước mặt Khương Đường, một ly đưa cho Khương Thục Lan ở bên này, khom
lưng khách khí nói: “Chị Khương uống nước đi.”
“Không cần đâu,
bây giờ bọn tôi phải đi, Đóa Nhi ở nhà có một mình.” Khương Thục Lan
không dám nhìn cậu ta, nhớ đến chuyện lúc nãy thấy được lồng ngực rắn
chắc của cậu ta, bà không được tự nhiên cho lắm, nhìn cháu gái nháy nháy mắt, rồi đứng lên.
Khương Đường cũng không muốn ở lại lâu, nhìn
lướt qua cậu ta, coi như cũng hài lòng, Khương Đường đi tới bên cạnh dì, cười cười mời Tiêu Hàng, “Buổi trưa cậu qua bên nhà tôi ăn trưa nhé,
coi như là tạ lễ cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Tiêu Hàng sáng lên, sau đó
không biết có phải là do hưng phấn quá không, đột nhiên ho khan, ngừng
cũng không được. Tiêu Hàng nhanh chóng xoay người đi, ho xong mới tiếc
nuối nói: “Để hôm khác được không, hôm nay tôi đang bị bệnh, tôi sợ lây
bệnh sang Đóa Nhi.”
Rốt cuộc Khương Thục Lan cũng dám nhìn cậu
ta, lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt của Tiêu Hàng đỏ không bình
thường, quan tâm hỏi han: “Bị cảm?”
Tiêu Hàng cười cười, “Một chút, có uống thuốc rồi, hai ngày nữa là khỏe.”
Khương Thục Lan nói, “Vậy cậu mau nghỉ ngơi cho tốt đi, bọn tôi đi về trước.”
Tiêu Hàng cười rồi tiễn họ ra cửa, đến khi hai người vào nhà rồi, cậu ta mới lưu luyến đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn lại một mình, nhớ lại sự việc mất mặt lúc nãy, Tiêu Hàng ảo não đập đầu.
~
Chín giờ
sáng ngày chủ nhật, Khương Thục Lan đang dọn dẹp phòng khách, Khương
Đường thì ở trong phòng ru con gái ngủ, đột nhiên có người nhấn chuông
cửa. Khương Đường mở cửa phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa, có chút hoài nghi là Thẩm Kình đến đây quấy rầy, không yên tâm ôm con gái đi ra ngoài
phòng khách, đứng nhìn dì cô mở cửa.
“Ai vậy?” Khương Thục Lan hỏi.
“Là tôi.” Bên ngoài truyền đến giọng nói vui sướng của Tiêu Hàng.
Khương Đường cười, Khương Thục Lan quay đầu lại nhìn cháu gái, rồi mở cửa.
Tiêu Hàng nhìn rất có tinh thần, đứng ở trước cửa nhìn Khương Đường cười
cười, mong đợi nói: “Bây giờ tôi đi chợ, buổi trưa chúng ta ăn cơm chung được không? Lần trước bị bệnh, chưa được nếm qua tay nghề của chị
Khương, hai ngày nay vẫn luôn nhớ, hôm nay đã hết bệnh, không biết có
qua đây ăn cùng được không.”
Khương Thục Lan quay lại nhìn cháu gái một lần nữa.
Khương Đường không ngờ da mặt Tiêu Hàng cũng rất dày, chỉ là cô cảm thấy Tiêu
Hàng không tê, nên nguyện ý cho cậu ta cơ hội, “Được, nếu không thì dì
đi chợ cùng Tiêu Hàng đi, Tiêu Hàng không biết con thích ăn cái gì đâu,
hơn nữa cậu ta là đàn ông, sợ rằng không phân biệt được đâu là súp lơ,
đâu là cải bắp đúng không?”
Tiêu Hàng dĩ nhiên biết phân biệt,
mặc dù cậu ta không biết nấu ăn, nhưng cậu ta cũng không ngốc, Tiêu Hàng kiềm chế sự kích động trong lòng xuống, lộ ra vẻ mặt lúng túng, “Không
phân biệt được nhiều lắm.”
Khương Thục Lan nhịn cười không được, đi chợ cũng không sao, nhưng bà chỉ lo đienna6quy#quydon$ sợ phóng viên bắt gặp được.
“Bên ngoài không có nhiều phóng viên lắm, chị Khương ngồi trong xe tôi, bọn
họ không phát hiện được đâu.” Tiêu Hàng lập tức nói. Khương Đường là
người thân của Khương Thục Lan, gần đây cậu ta cũng để ý đến chuyện ly
hôn của Khương Đường, kể từ khi Lâm Tịch có dính dáng đến chuyện đó, các phóng viên cũng nhào qua săn tin tức bên Lâm Tịch, bên này Khương Đường vẫn ở trong căn nhà nhỏ bé, không chịu chui ra, các phóng viên cũng mất hứng thú.
“Dì đi đi, tiện đường mua dùm con vài thứ luôn.”
Khương Đường vui vẻ ôm con gái, đi vào trong phòng viết đồ cần mua, đã
lâu lắm rồi không có đi ra ngoài, quả thật có nhiều thứ rất muốn mua, ví dụ như kẹp tóc, Đóa Nhi rất thích giật tóc cô, Khương Đường phải bảo vệ bằng các biện pháp.
Năm phút sau, Khương Thục Lan cùng hàng xóm Tiêu Hàng đi xuống lầu.
Khương Đường ngồi ở phòng khách, ôm con gái xem ti vi.
Xem được một tập phim, đại khái cũng được bốn mươi phút, chuông cửa reo,
Khương Đường nghĩ là dì cô đi chợ đã về, cô ôm Đóa Nhi đi ra mở cửa, đến trước cửa, đột nhiên trong lòng cô dâng lên dự cảm phải cẩn thận, cô
cúi đầu nhìn qua màn hình camera.
Thấy một giỏ hoa hồng được trang trí rất đẹp.
Khương Đường cau mày, hoài nghi người đang cầm giỏ hoa che mặt là Thẩm Kình,
nhưng giỏ hoa không nhúc nhích, nên Khương Đường cũng không dám xác
nhận.
Thẩm Kình đứng bên ngoài không nghe thấy bên trong có tiếng động gì, nên đoán là Khương Đường đang đứng trước cửa, nếu đổi lại là
Khương Thục Lan, nhất định sẽ hỏi anh là ai rồi.
Thẩm Kình đặt
giỏ hoa xuống, nhìn về phía camera trước cửa, cười nhiệt tình, “Tiểu thư Khương, tôi mới chuyển đến căn nhà ở lầu dưới tối hôm qua, hôm nay lên
đây để chào hỏi một tiếng, có một chút quà, hi vọng chủ nhà đứng ghét
bỏ. À, đúng rồi, tôi biết cô có con gái, nên có chuẩn bị một phần quà
cho cô bé.”
Khương Đường đứng thẳng người, nghe đến đó, không nhịn được nhìn camera một lần nữa.
Thẩm Kình dán sát lỗ tai vào cánh cửa, nghe ngóng động tác của cô, anh nở nụ cười lớn hơn, lui về sau hai bước, một tay cầm giỏ hoa, một tay chắp
sau lưng, giống như dỗ dành một đứa bé: “Mở cửa đi, rồi tôi cho xem
quà.”