Thẩm Kình đeo kính đen dựa vào cửa nhà Khương Gia, tròng mắt đen nhìn chằm
chằm cửa đối diện, trong đầu đang nhớ lại cảnh gặp Khương Đường ở phía
dưới lầu. Nói thật, Thẩm Kình luôn cho rằng Khương Đường rất kiên cường, vượt qua được đau khổ, rất không tương xứng với vẻ bề ngoài xinh đẹp
yếu ớt của cô, nhưng chuyện Khương Đường ly hôn trở thành sự kiện huyên
náo đến như vậy, ngoài mặt thì Thẩm Kình trêu chọc Khương Đường, thật ra ở trong lòng rất lo lắng, sợ cô uất ức, sợ cô tức giận.
Nhưng lúc nãy đã thấy được Khương Đường, khí sắc hồng hào, tinh thần rất tốt.
Thẩm Kình siết chặt hộp thuốc lá trong tay, cười khổ. Phụ nữ thường có nhược điểm, chỉ cần được đàn ông ra tay giúp chuyện gì đó, thì sẽ dễ dàng si
mê người đàn ông đó ngay lập tức, nhưng Khương Đường là dạng người khó
đối phó nhất, cô rất có bản lĩnh, cô có chính kiến của riêng cô, cô còn
không cần đàn ông giúp đỡ, như vậy thì đàn ông còn có thể lấy cái gì ra
để chinh phục cô đây?
Thẩm Kình nhớ nhung cô da diết năm năm quá, đến nay cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.
“Hai người là?”
Phía bên trong truyền đến giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, Thẩm Kình
nhìn chằm chằm vào camera nhỏ trước cửa. Hà Đại Bưu đứng ở bên trái
camera, nghe theo lời dặn dò của Thẩm Kình, nói như học vẹt: “Chúng tôi
muốn đổi một căn biệt thự giá ba chục triệu với căn nhà của anh, trong
vòng một tuần sẽ dọn vào ở, anh xem có thể đổi được hay không? Đây là
biệt thự đã có giấy chứng nhận của bên bất động sản…………………”
Sau đó để tờ giấy chứng nhận trước camera.
Tiêu Hàng đứng thẳng, không có hứng thú với bất động sản: “Có đưa ra vài tòa biệt thự nữa thì tôi cũng không đổi, hai người có thể đi được rồi.”
Cậu ta chưa từng thấy Khương Đường, nhưng cậu ta có thấy ảnh của Khương
Đường trên tạp chí, có vài nét giống Khương Thục Lan, nhưng cao hơn
Khương Thục Lan rất nhiều, lại còn rất xinh đẹp. Cái người ở bên ngoài
đó nhất định là muốn học đòi phim thần tượng theo đuổi
Khương Đường, mở miệng ra đã nói tiền, cái gì mà biệt thự ba chục triệu
chứ, chẳng trách Khương Đường không xem ra gì.
Đối phương cự tuyệt quá nhanh, Hà Đại Bưu ngẩn người, quay đầu lại.
Thẩm Kình nhíu nhíu mày, so với căn nhà này thì biệt thư rộng hơn nhiều,
người này không thể nào lại không động lòng, có phải người này coi bọn
anh như những tên lừa gạt không?
Thẩm Kình nháy mắt với Hà Đại Bưu, đứng trước camera, tháo mắt kính xuống, nhấn chuông cửa.
Ở bên trong, Tiêu Hàng đi tới phòng khách rồi, lại nghe thấy tiếng chuông lần nữa, đáy lòng cảm thấy mất kiên nhẫn. Hôm nay là thứ sáu, cậu ta
cảm mạo nóng sốt nên mới xin nghỉ bệnh, mới vừa nhận được cuộc điện
thoại của Khương Thục Lan, tinh thần chấn động, không ngờ không phải là
Khương Thục Lan gọi tới, sau đó lại gặp phải một tên nhà giàu mới nổi
nữa.
Quay trở lại trước cửa một lần nữa, Tiêu Hàng lạnh lùng cảnh cáo đối phương, “Tôi không đổi nhà, hai người đừng có dây dưa nữa, tôi
đã gọi cho an ninh rồi.”
“Còn trẻ mà sao nóng tính quá vậy.” Thẩm Kình gõ cửa nhạo báng, lui về phía sau hai bước, để cho chủ nhà có thể
nhìn thấy anh thông qua camera trước cửa, “Anh bạn trẻ, có phải cậu cho
rằng tôi là tên lừa gạt đúng không? Cậu nhìn thấy tôi rồi chứ, tôi là
Thẩm Kình đến từ tập đoàn Bách Độ, cậu cần phải hiểu là tôi thật sự muốn đổi nhà với cậu, hơn nữa tùy cậu ra giá. chỉ cần không quá đáng, thì
bao nhiêu tôi cũng cho cậu, hôm nay chuyển luôn.”
Tiêu Hàng lấy
làm kinh hãi, cậu ta đương nhiên là biết tập đoàn đó, công ty cậu ta
đang làm việc vừa ký kết thành công một hợp đồng lớn với tập đoàn Bách
Độ, nên cậu ta cũng nhận ra được khuôn mặt của Thẩm Kình. Tiêu Hàng nhìn vào màn hình xác nhận lại một lần nữa, quả nhiên nhận ra được huyền
thoại trong giới kinh doanh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hai tay
bỏ vào túi quần, nhìn không quá đứng đắn, bất luận là dung mạo hay khí
chất đều rất đặc biệt, đều giống với những gì trong tưởng tượng của cậu
ta.
Vậy mới nói, Thẩm Kình coi trúng Khương Đường rồi hả?
Cũng không thua kém Cố Đông Thần……………
Trong nhà Tiêu Hàng cũng có tiền, nhưng không cùng đẳng cấp so với Thẩm Kình
và Cố Đông Thần, hôm nay được tiếp xúc với một nhân vật nổi tiếng Thẩm
Kình như vậy, tâm tình của Tiêu Hàng có chút phức tạp. Thẩm Kình, cậu ta thật sự rất bội phục anh, nếu như Thẩm Kình chủ động nói chuyện với cậu ta ở một trường hợp khác, thì Tiêu Hàng sẽ cảm thấy sướng điên lên mất, nhưng đổi nhà…………
Trong đầu cậu ta lập tức hiện lên khuôn mặt dễ dàng ngượng ngùng của Khương Thục Lan, Tiêu Hàng rất nhanh đưa ra quyết định, làm bộ như không biết Thẩm Kình, tiếp tục từ chối thẳng thừng:
“Anh có là ai thì cũng vô dụng, tôi không đổi chính là không đổi, tôi
cảnh cáo anh….. Anh mà còn nhấn chuông cửa nhà tôi một lần nữa, thì tôi
sẽ thật sự kêu an ninh lên đó.”
Nói xong, xoay người trở về phòng dưỡng bệnh.
Thẩm Kình vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là ánh mắt lạnh xuống. Trừ Khương
Đường, đã rất lâu rồi Thẩm Kình chưa nếm qua lại mùi vị bị cự tuyệt, thế nhưng đối phương còn nhiều lần dùng an ninh để uy
hiếp anh, đối phương tại sao không chịu đổi nhà cho anh? Nghe giọng là
một người trẻ tuổi, chẳng lẽ đã phát hiện ra người ở nhà đối diện là
siêu mẫu, nên mới không muốn đi, muốn ở đây tiếp cận lâu dài?
Đối phương có thể mua nhà ở đây, khẳng định là không thiếu tiền xài, như
vậy cuộc sống đã đãi ngộ đối phương đúng lúc rồi, đàn ông có tiền thường bị phụ nữ đẹp hấp dẫn.
“Tổng giám đốc Thẩm, làm sao bây giờ?” Hà Đại Bưu hỏi âm u, “Ngài có muốn tôi kiếm người giáo huấn hắn ta không?”
“Cái bộ dạng côn đồ của cậu vẫn không thay đổi, cậu muốn tôi giáo huấn cậu
trước không.” Thẩm Kình trừng mắt nhìn cậu ta, phiền não rút ra một điếu thuốc lá, Hà Đại Bưu bị mắng xong, vội vàng lấy bật lửa ra, châm thuốc
cho Thẩm Kình. Thẩm Kình hút một hơi, dựa vào trước cửa Khương Gia một
lần nữa, nhịp nhịp chân xuống sàn nhà, “Cậu đi xuống phía lầu dưới hỏi
một chút, phía dưới mà không được thì lên lầu trên.”
Thẩm Kình phát hiện ở đây có tình địch, anh phải mau chóng đến đây ở, nếu không sẽ không yên lòng.
Hà Đại Bưu nghe xong chỉ thị, lập tức đi về phía thang máy.
Thẩm Kình theo dõi bóng lưng của cậu ta, biết người này ngu, lại nhắc nhở một câu, “Mua bên trái.”
Hà Đại Bưu xoay người lại, nhìn anh mờ mịt, vì sao nhất định phải là nhà bên trái?
Thẩm Kình cũng biết, gõ một cái vào cửa nhà Khương Gia, đương nhiên là muốn lầu trên lầu dưới cùng một bên với cô.
Hà Đại Bưu cuối cùng đã hiểu, cười hắc hắc, đi vào thang máy.
Hai mưới phút sau, Hà Đại Bưu gọi điện thoại tới, “Tổng giám đốc Thẩm, nhà
này đồng ý đổi nhà, nhưng bọn họ muốn đi xem biệt thự trước. còn xác
nhận tờ giấy chứng nhận bất động sản có đúng hay không.”
“Lập tức dẫn bọn họ đi.” Thẩm Kình vứt điếu thuốc, dậm tắt lửa, nghĩ đến cái gì
đó, rồi khẽ nheo mắt lại, nhếch miệng cười, “Động tác nhanh lên một
chút, lấy xe chở bọn họ đi.”
“Vậy ngài về sao ạ?”
“Không
cần cậu quan tâm, đi nhanh lên, lên xe rồi thì nhắn tin cho tôi một
tiếng!” Thẩm Kình gầm nhẹ một câu, xác định là Hà Đại Bưu đã nghe hểu,
Thẩm Kình lập tức cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động hả hê. Hình nền của điện thoại di động là Khương Đường đang
trên sàn diễn, đang mặc một bộ lễ phục Phiêu Miểu, đôi chân dài trong
cái quần lụa mỏng màu đen thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt của Thẩm Kình
chậm rãi di chuyển lên trên, nhìn chằm chằm chống lại ánh mắt lạnh lùng
của Khương Đường, Thẩm Kình đột nhiên cúi đầu, hôn cô một cái.
Người phụ nữ ngốc nghếch, sớm muộn gì thì cũng là của anh.
Năm phút sau, Hà Đại Bưu nhắn tin đến, Thẩm Kình tiện tay xóa luôn tin
nhắn, trên miệng lại hút thêm một điếu thuốc mới, ngón tay sờ sờ vào bàn phím điện thoại.
‘Đing’ một tiếng, tin nhắn nhắc nhở có tin nhắn đến phát ra từ trong túi của Khương Đường.
Khương Thục Lan buồn bực hỏi cháu gái, “Con có mang theo điện thoại di động
sao?” Vậy mà lúc nãy sao lại mượn điện thoại của bà để gọi điện thoại
cho Thẩm Tố?
Khương Đường nói láo không chớp mắt, nhìn dì rồi cười làm nũng, “Con quên mà…………”
Nói xong rồi cô lấy điện thoại di động ra, nhìn cái số điện thoại xa lạ có
chút quen mắt, Khương Đường mở tin nhắn ra, quả nhiên là Thẩm Kình gởi
tới, nói anh có chuyện đi trước, dặn dò cô đừng có nhớ anh quá.
Khương Đường cười châm chọc, Thẩm Kình chắc chắn là đã gặp mặt Tiêu Hàng, đổi
nhà không được, nên mới tùy tiện tìm một cái cớ, còn phần phía sau của
tin nhắn, Khương Đường không quan tâm.
Khương Đường xóa tin nhắn, đẩy xe em bé di chuyển về nhà, “Dì à, chúng ta về đi thôi, hơi nóng rồi.”
Khương Thục Lan gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn phía trước cửa toàn nhà,
không thấy chiếc xe màu đen kia đâu, Khương Thục Lan thở phào nhẹ nhõm,
Khương Đường càng cười hả hê. Hai dì cháu đẩy Đóa Nhi vào tòa nhà, đi
vào thang máy.
~
Thang máy dừng lại ở lầu chín, cửa mở ra, hai dì cháu Khương Đường còn chưa bước ra ngoài, thì trong hành lang đã truyền đến tiếng cười sang sảng của đàn ông, “Mua bán phải đàng hoàng
chứ, vào nhà đi anh bạn trẻ, tôi đi xem nhà khác một chút.”
Khương Thục Lan sửng sốt, Khương Đường siết chặt tay vịn của xe em bé.
Thẩm Kình, khá lắm Thẩm Kình, cô đã đánh giá anh quá thấp!
Tiếng bước chân hướng về phía thang máy to dần, Khương Thục Lan ngó ngó cháu
gái, vẻ mặt của Khương Đường không thay đổi, đẩy xe em bé đi ra khỏi
thang máy.
“Đây không phải là người đẹp vừa mới gặp ở phía dưới
nhà sao?” Bởi vì có cả Đóa Nhi, nên anh đã sớm dập điếu thuốc, lúc này
đang giả vờ nhìn điện thoại không biết, ngẩng đầu lên nhìn hai người
Khương Đường, Thẩm Kình lộ vẻ kinh ngạc, tầm mắt nhanh chóng quét qua
hai người đẹp, lại rơi xuống người cô bé nhỏ nhắn trong xe.
Đóa Nhi nằm ở trong xe em bé, mặc một bộ đồ màu ngà, vừa sạch sẽ lại vừa đẹp.
“Tiểu nha đầu đáng yêu quá.” Thẩm Kình khom lưng, đưa tay muốn sờ sờ khuôn mặt của Đóa Nhi.
Đôi mắt đen lanh lợi của Đóa Nhi mở to nhìn anh, Khương Đường nhanh tay đẩy Thẩm Kình ra, nhân cơ hội lúc dì cô đi phía sau không thấy, Khương
Đường hung hăng đánh Thẩm Kình một cái. Thẩm Kình tiếp tục diễn trò, ‘Vô tội kinh ngạc’ nhìn cô, Khương Đường mím môi, không nói gì, đẩy con gái qua bên cạnh.
Thẩm Kình ‘Không hiểu’, nhìn Khương Thục Lan rồi
suy nghĩ, sau đó Thẩm Kình chạy đến gần Khương Thục Lan uất ức, “Tính
khí con gái cô nóng nảy quá đi, trời sinh cháu rất thích con nít, thấy
cháu ngoại của cô đáng yêu quá nên muốn nựng một chút, con gái cô không
thích thì có thể nói thẳng, sao động một chút đã đánh người rồi?”
Khương Thục Lan ngơ ngẩn.
Người này lại nghĩ cháu gái bà là con gái bà…………….
Phải nói mọi người đều nói hai dì cháu bà giống như chị em, Khương Thục Lan
không dám nhận, bà đã ba mươi hai tuổi,làm sao giống như chị em với cháu gái được, nhưng mẹ con…………… Vậy người này ít nhất là mới hai mươi đi,
hoặc chẳng lẽ bà trông giống người ngoài bốn mươi lắm sao?
“Mắt
anh bị mù rồi phải không? Đó là dì tôi!” Khương Đường đi phía trước đột
nhiên xoay người lại, lớn tiếng mắng Thẩm Kình. Cô biết Thẩm Kình cố ý,
nhưng càng làm như vậy thì cô càng tức giận, dì cô thì thật thà, người
khác nói gì cũng tin……., bởi vì dì cô đã lớn tuổi lại không chịu kết
hôn, không chịu tìm hiểu đàn ông nữa, vậy mà Thẩm Kình còn đả kích bà
như vậy nữa!
“A, thật xin lỗi xin lỗi, dì đừng có để bụng, mắt
cháu có chút cận thị.” Bị mắng, cũng tìm cớ đáp lại rồi, Thẩm Kình
chuyển biến mau lẹ, đặc biệt nhìn Khương Thục Lan thành khẩn xin lỗi,
cúi người. Rốt cuộc nhìn cũng không giống thủ lĩnh xã hội đen rồi.
Khương Thục Lan không quen kiểu nhiệt tình như vậy, cười xấu hổ, “Không sao không sao, cũng không khác biệt lắm.”
Nói xong rồi di chuyển qua đứng bên cạnh cháu gái.
Thẩm Kình đi theo rất tự nhiên, hướng về phía Khương Đường làm lành, “Mắt tôi thật sự không tốt lắm, cô cũng đừng tức giận nữa.”
“Cút!” Khương Đường chỉ vào thang máy hét to, nhìn anh cười đùa hí hửng thì rất bực bội.
“Đường Đường………….” Khương Thục Lan cau mày, nhìn cháu gái trách móc, người ta
đã nói xin lỗi rồi, thái độ thành khẩn như vậy, sao cháu gái bà lại có
thể nói như vậy. Nhìn thấy Thẩm Kình bị giật mình, Khương Thục Lan không nhịn được, nhỏ giọng giải thích thay cháu gái, “Chàng trai trẻ này, gần đây tâm tình của con bé không được tốt cho lắm, có chút nóng giận, cậu
đừng để ý…………..”
Thẩm Kình hoàn hồn, cười thoải mái, “Không sao,
là cháu nói bậy trước, đúng rồi dì à, bởi vì công việc của cháu thay đổi nên cháu muốn đến đây mua nhà, dì xem có muốn bán nhà không? Cháu có
thể ra giá gấp đôi thị trường, nếu hai người ngại tìm nhà phiền phức,
thì cháu cũng có thể dùng một căn biệt thự đổi lấy nhà của dì, biệt thự
của cháu cách xa công ty quá, nhà trong nội thành như thế này thích hợp
với cháu hơn.”
Nghe anh gọi bà là dì, cánh tay Khương Thục Lan
nổi đầy da gà, muốn đính chính lại một chút, nhưng cũng không biết nên
để đối phương gọi bà là gì. Tiểu thư Khương thì không được tự nhiên, chị Khương thì chưa đến mức thân thiết đến như vậy. Tạm thời bỏ qua chuyện
xưng hô, Khương Thục Lan nhìn sang phía cháu gái.
“Không bán, anh có thể đi được rồi.” Khương Đường kéo dì cô về phía sau lưng cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Kình.
Thẩm Kình cười lấy lòng, “Tôi thành tâm mua nhà, hai người không động lòng chút nào sao?”
Khương Đường nhìn anh rồi làm khẩu hình miệng chữ “Cút”.
Thẩm Kình nhìn chằm chằm đôi môi không thoa son nhưng vẫn kiều diễm của cô, cảm thấy ngứa ngáy. Cảm giác, muốn hôn cô một cái.
Khương Đường hiểu rõ đàn ông, nghiêng đầu, nhỏ giọng thúc giục dì cô mở cửa, sau đó ‘Rầm’ một tiếng, nhốt Thẩm Kình ở ngoài cửa.
Thẩm Kình không kìm chế được chạy theo đến trước cửa nhà cô, không thấy được người, nhưng mùi hương trên người cô vẫn còn lưu lại đó. Hương thơm
mát. Nhớ lại bộ dáng tức giận của người đẹp, khuôn mặt đáng yêu trắng
noãn của Đóa Nhi, Thẩm Kình dựa lưng vào cánh cửa, cười rồi rút ra một
điếu thuốc lá, châm lửa, cuối cùng mắt nhìn cánh cửa, một lúc sau cũng
chịu đi.