Sau khi Triệu Duệ Kỳ từ chổ thái phi trở về, đến thỉnh an Nhàn Nương xong, nói:
- Sân viện của nhi tử đổi thành Cẩn Tỉnh, người đem nha hoàn vừa đến tuổi xứng(gả) cho người đi.
Nhàn Nương vui mừng nhìn nhi tử:
Lúc này có nói gì, có kiên quyết hơn nữa thì cũng không có người tin tưởng, kiếp này hắn chỉ cần một mình biểu muội.
- Kỳ Nhi, ngươi lại đây.
Triệu Duệ Kỳ ngồi bên người Nhàn Nương, Nhàn Nương nắm bàn tay hắn:
- Nghe ta nói, tay của ngươi không phải chỉ dùng để viết ra cẩm tú văn
vẻ, còn phải cầm được bảo kiếm giết người, Nhữ Dương vương phủ địa vị
hiển hách, có rất nhiều người chú ý, ngươi...Ngươi phải nhớ kỹ đối với
người tính kế ngươi, mạo phạm người của ngươi, hạ thủ tuyệt đối không
thể lưu tình.
Triệu Duệ Kỳ trịnh trọng gật đầu:
- Nhi tử nhớ kỹ, mẫu thân.
Nhàn Nương hỏi:
- Nếu người có quyền cao chức trọng tính kế Nhữ Dương vương phủ, nói xấu ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Triệu Duệ Kỳ thấy thần sắc Nhàn Nương mệt mỏi, nói:
- Người nghỉ ngơi đi, nhi tử không muốn mẫu thân... mẫu thân...
Lúc đau đến tận cùng, Nhàn Nương từng nghĩ...đi thôi, nhưng nàng không bỏ
được nhi tử, ngày qua ngày gắng nhẫn nại, Nhàn Nương cười trấn an Trần
ma ma:
- Nếu có một ngày ta không còn đau nữa, ta sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Chủ tử, uống nước.
Trần ma ma nâng Nhàn Nương dậy, đem chén trà đến gần môi nàng:
Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki và ddlqd. Mọi trang
wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Vương gia rời kinh, cần bệ hạ ân chuẩn.
Sáng sớm Nhữ Dương vương đã trình lên sổ con, đương kim hoàng thượng phái
Cẩm Y vệ theo hỗ trợ, nói là theo hỗ trợ, chủ yếu vẫn là giám thị nhất
cử nhất động của Nhữ Dương vương sau khi rời kinh.
Ở Hoài Châu
nhiều đồi núi, đường rất hiểm trở, Nhữ Dương vương di chuyển chậm một
chút, ngồi trên lưng ngựa Nhữ Dương vương uống một ngụm nước.
- Ca, đừng nhiều lời với bọn chúng, động thủ.
Nếu đến Hoài Châu phải tìm thống lĩnh Hoài Châu Lý đại nhân, Nhữ Dương
vương tự phụ vào thân phận, vẫn không nghe, lúc cùng loạn dân giao thủ
mới biết được.
Loạn dân Hoài Châu không tầm thường, mỗi một người một cái côn, còn sử dụng công pháp do hoàng đế khai quốc sáng tạo Phong Ma côn pháp, đúng là cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống.
Dù Nhữ Dương vương có võ nghệ cao cường hơn nữa, cũng bị một trận côn pháp điên loạn đánh cho đầu óc choáng váng.
- Nè, Không phải ngươi khát nước sao? Uống nước?
Nhữ Dương vương ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu nữ thanh lệ cỡ mười lăm mười sáu tuổi:
Nhữ Dương vương nhớ kỹ nàng, dám mắng hắn là ngốc tử, chút nữa sẽ không tha cho nàng, quanh quẩn Nhữ Dương vương vẫn còn mùi thơm thoang thoảng.