Yên Nhiên từ biệt biểu ca, tâm tình có chút nặng nề, Nhu Nương nhìn ra
sự khác thường của nàng, nhẹ nhàng thở dài, Yên Nhiên miễn cưỡng cười
cười:
- Nương, nữ nhi không sao, nữ nhi mới vì đại di nói mấy câu.
- Bọn họ đã nháo đến tình trạng này, đại tỷ cũng có sai, Yên Nhiên a, đại tỷ thiếu nhu hòa, một bên nắm một bên thả mới có thể hòa hợp, Nhữ Dương vương là vương gia, mặc dù đại di của ngươi nói đúng, dù không thay đổi được ngạo khí, cũng phải băn khoăn đến cảm xúc của vương gia.
- Đại di làm không đúng?
Nhu Nương lắc đầu:
- Không phải là không đúng, mà là dùng sai phương pháp, đại di ngươi
tranh cường háo thắng cả đời, vì Nhữ Dương vương phủ mà thân thể suy
sụp, có ai cảm kích nàng? Chỉ sợ Nhữ Dương vương còn nghĩ đại di ngươi
không chịu uỷ quyền, mọi chuyện đều tranh đấu, nhưng đại di ngươi mà sửa lại tính tình, thì cũng không phải là nàng.
- Nữ nhi không hiểu.
Yên Nhiên tới gần Nhu Nương, trước kia nàng không hề nhẫn nại nghe Nhu
Nương nói chuyện, nàng chỉ thấy Nhàn Nương nói một không nói hai, thấy
Trinh Nương nhu hòa ấm áp, nên chỉ thấy Nhu nương mềm yếu, không có chủ
kiến, nàng muốn Nhữ Dương vương hồi tâm chuyển ý, cũng không thể chỉ cần tin tưởng vào ánh mắt.
Trí tuệ như Nhàn Nương cũng sẽ nghe đề
nghị của Nhu Nương, trong đám tỷ muội ở Mạnh gia, chỉ có Nhu Nương cùng
Nhàn Nương là quan hệ tốt nhất.
Nhàn Nương trừ Nhu Nương ra thì
rất ít thân cận với các tỷ muội khác. Nhu Nương sao có thể là người đơn
giản mềm mại không chủ kiến đươc, phụ thân tuy có hai ba thiếp thất,
nhưng không có ai sinh ra hài tử.
Nhu Nương cười nói:
-
Cũng vô dụng, nam nhân là nam nhân, cần nữ tử ngưỡng mộ, làm thê tử,
không cần quá mức tranh cường, nương đã từng khuyên đại di ngươi, có lẽ
Nhữ Dương vương phủ phải có vương phi mới cầm cự nổi, đại tỷ cùng nương, cùng Yên Nhiên không giống nhau, Yên Nhiên có thể học ngạo khí của đại
di ngươi, nhưng sống phải bình thản mới là trí tuệ.
- Vâng!
Thấy Yên Nhiên nghe lời, Nhu Nương vỗ vỗ Yên Nhiên, hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi ở trong đình hóng mát đàm luận, là nghe Trinh Nương nói?
Yên Nhiên gật đầu:
- Là Trinh di nói, nữ nhi cảm thấy nàng rất thông minh, không giống bình thường, rất nhiều chuyện này nọ đều biết đến.
- Cửu muội muội khó lường, lúc nương được giáo dưỡng ở khuê phòng, cũng không xuất sắc bằng cửu muội muội.
- Trong lòng Huệ di có người khác, cùng Dương gia công tử dẫu lìa ngó ý
còn vươn tơ lòng, một khi đại di mất, Trinh di...sẽ gả vào vương phủ
sao?
- Trước kia nàng có cơ hội lớn nhất, nhưng hiện tại...Khó mà nói, ngươi nghĩ đại di ngươi là đồ ngốc sao? Cũng may là ngươi nói đến
cửu muội, nếu không chúng ta vẫn chưa hay biết gì đâu.Nhu Nương nghĩ
nghĩ, nói:
- Hồi phủ nương sẽ cho người đưa tin cho ngoại tổ mẫu của ngươi.
- Sao vậy?
Yên Nhiên thấy Nhu Nương lắc đầu, hỏi:
- Nương sợ ngoại tổ mẫu không tin?
Nhu Nương cười khổ nói:
- Mạnh gia như thế nào cũng sẽ không để mất cửa hôn sự kết thân với Nhữ
Dương vương phủ, nói cho ngoại tổ mẫu ngươi biết thì sao? Huệ Nương
không thích hợp, bát muội là người yếu đuối, đứng trước quyết định hôn
sự, Mạnh gia sao có thể hủy thân? Chỉ có cửu muội. Dù ngươi có gả hay
không gả cho thế tử, ngươi đều phải để ý Trinh Nương, lúc cùng nàng nói
chuyện, lưu một phần tình nghĩa.
- Không thể giúp đại di sao?
- Đại tỷ không tin người ngoài, nương cũng không còn cách nào khác.
Nhu Nương biết rõ Nhàn Nương rất quật cường, huống hồ trong kinh thành cũng không chọn được người thích hợp, vì lo lắng cho ngoại gia, tuyển một vị muội muội gả vào là tốt nhất, Trinh Nương có tâm kế, nhưng sẽ không quá sâu.
Dù Nhu Nương cũng có xem trọng Trinh Nương, nhưng vẫn không tin Trinh Nương có thể phá đi cục diện mà Nhàn Nương lưu lại, Nhàn
Nương chắc chắn có thể vây khốn Trinh Nương.
Yên Nhiên lo lắng cũng như không, nàng không thể nói Trinh Nương lợi hại như thế nào, nếu không Nhu Nương sẽ hoài nghi:
- Nếu trong lòng của Nhữ Dương vương có đại di là tốt rồi.
Trinh Nương không cần làm gì nhiều, chỉ cần nàng có thể nắm chắc tâm của Nhữ
Dương vương, nàng liền có thể đứng vững, Nhữ Dương vương sẽ bảo hộ Trinh Nương, đại di lưu lại chướng ngại càng nhiều, Nhữ Dương vương càng đau
lòng nàng, hắn chỉ tin tưởng Trinh Nương, sẽ đem tất cả loại trừ.
- Chỉ cần trong lòng vương gia có đại tỷ, tất cả mọi chuyện sẽ dễ hơn
nhiều, hi vọng những lời ngươi mới vừa nói, có thể khiến vương gia nghĩ
đến chổ khó xử của đại tỷ.
- Chỉ hy vọng như thế.
Yên
Nhiên không dám hi vọng quá nhiều, nàng nhớ được Nhữ Dương vương như thế nào đau lòng Trinh Nương, Trinh Nương chính là bảo bối trong lòng hắn,
không ai có thể thương tổn nàng dù chỉ một chút.
Diện mạo hay tính tình của Trinh Nương đều không giống Nhàn Nương, nếu hắn đã thích Trinh Nương, thì sẽ không thích Nhàn Nương.
Đêm dài yên tĩnh, Nhữ Dương vương đang ở trong Lạc Ngọc Đảo trằn trọc không yên, không có cách nào ngủ được, giọng nói lên án của Yên Nhiên vẫn
quanh quẫn lỗ tai.
Hắn thật sự sai rồi?
Nhữ Dương vương
nghĩ đến Nhàn Nương, lại không nhớ đến bọn họ từng hoa điền nguyệt hạ,
tình ý nồng đậm, mà chỉ nhớ Nhàn Nương kháng cự, luôn cãi lại quyết định của hắn.
- Bổn vương không sai.
Nhữ Dương vương nằm
thẳng, mở to mắt nhìn đỉnh giường gỗ khắc hoa văn, hình bóng một nữ tử
hiện ra trong đầu, nàng dịu dàng, nàng bình thản, nàng giống như một
luồng gió nhẹ phất qua, đến nay hắn vẫn còn nhớ nụ cười yếu ớt của nàng, nàng là ai? Nhữ Dương vương nhớ lúc hắn bất đắc dĩ đáp ứng Nhàn Nương
chọn người làm kế thất vương phi, giống như ăn ruồi bọ, hắn đường đường
là Nhữ Dương vương lại để một phụ nhân hiếp bức, hắn không cam tâm.
- Cửu tiểu thư.Trinh Nương đem tóc mai vuốt nhẹ ra sau vành tai, tươi cười có chút ngượng ngập, bình thản nói:
- Phải không? Là Giang Nam Ô Trấn Trần gia? Giang Nam phong cảnh rất đẹp, ta có thể đi Giang Nam là tốt rồi.
- Tiểu thư...Sao người có thể nghĩ như vậy? thiếu gia Trần gia đã bị tửu
sắc vét khô thân thể, Trần gia nhìn thì phú quý, cũng là miệng cọp gan
thỏ, còn không phải là ỷ vào Trần gia nhị lão gia ở quốc tử giám làm
quan, trong tay có danh sách dự thi danh ngạch, Trần gia sao dám đến cửa Mạnh gia? Trần gia thật sự kỳ quái, chính thê chưa vào cửa, thứ tử thứ
nữ đã có vài vị, nô tì hỏi thăm rõ ràng, Trần gia thông phòng thị thiếp
không ít đâu, ban đêm hắn lưu lại yên hoa liễu rũ là chuyện thường.
(Yul: yên hoa liễu rũ là lầu xanh)
Khuôn mặt Trinh Nương trắng bệch:
- Ngươi nói hắn có thể sống bao lâu?
Vân Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nô tì không biết, chuyện này ai nói được đâu? Cửu tiểu thư xinh đẹp như vậy, người cam tâm vì hắn thủ tiết sao? ngoài cửa Trần gia còn có đền
thờ trinh tiết liệt phụ, muốn tái giá cũng không phải dễ dàng?
- Ta không nghĩ tái giá, thủ tiết cũng chưa chắc là không tốt.
Trinh Nương kéo Vân Nhi đến bên người:
- Là một liệt phụ thủ tiết, ăn uống không lo...Liệt phụ?
Trinh Nương sắc mặt càng trắng, thanh âm run rẩy:
- Đền thờ trinh tiết? Sao Trần gia có được đền thờ trinh tiết?
Vân Nhi thấy lòng bàn tay Trinh Nương lạnh lẽo, nàng cũng hoảng:
- Người đừng nóng vội, để nô tỳ suy nghĩ đã, nô tì có hỏi qua, có được
đền thờ trinh tiết, chuyện này nhất định là khen ngợi một tiết phụ.
Trinh Nương bình ổn tinh thần, tươi cười có chút miễn cưỡng:
- Không vội, ngươi từ từ nghĩ.
Ánh mắt nàng hiện lên lãnh ý cùng dao động, làm quả phụ thủ tiết nàng cũng
không thèm để ý, Trần gia sẽ không dễ dàng ức hiếp nhục nhã nàng, có gia cảnh yên ổn, nàng sẽ sống rất tốt, chỉ là làm quả phụ không thể thường
xuyên xuất môn, nàng không có biện pháp thưởng thức phong cảnh ở Giang
Nam.
Trinh Nương sẽ không để Trần gia công tử đụng vào nàng, hắn
cùng cơ thiếp, danh kỹ phát sinh quan hệ, nàng sợ bẩn, đêm ngủ trong xóm làng chơi rất dễ nhiễm bệnh.
- Nô tì nhớ, là tam phòng của Trần
gia, cũng chính là đường ca của Trần công tử, là hai ngày trước khi
thành thân thì bị chết đuối, tân nương ôm bài vị gả vào, ba ngày sau ở
trong tân phòng thắt cổ tìm phu, triều đình mới ban thưởng đền thờ trinh tiết.Vân Nhi muốn nói lại thôi, Trinh Nương nhẹ giọng hỏi:
- Có phải Ngươi đã nghe được tin tức gì?
- Không biết là thật hay giả, có một ma ma trong Trần phủ rất thích uống
rượu, nô tì hỏi thăm tin tức từ nương của nô tỳ, nên gặp nàng vài lần,
hai người là tỷ muội thân thiết, có một lần nàng uống say, mơ mơ hồ hồ
nhắc tới hai câu “tam phòng nãi nãi là bị lão gia cùng Trần thiếu gia
bức tử, tam phòng nãi nãi...Phá thân mình...“.
Trinh Nương hút một ngụm khí lạnh, gian dâm? Đệ cưỡng gian thê huynh?
- Trần gia không còn thể thống đến vậy?
- Thiếu gia Trần gia còn làm chuyện hoang đường như vậy, Trần gia làm gì
có thể thống quy củ? Nô tì biết cửu tiểu thư thiện tâm, nhưng Trần gia
là hang sói, người đi vào chính là chết.
Vân Nhi quỳ trên mặt đất:
- Sao người có thể chấp nhận số mệnh như vậy? Thiếu gia Trần gia tuy rằng có tên trong khoa cử, Trần gia nhị lão gia cũng làm quan, nhưng trên
dưới Trần gia...Ăn thịt người không nhả xương, làm rất nhiều chuyện xấu
xa, nếu người gả vào, thiếu gia Trần gia còn chưa chết, ngài sẽ bị hắn
tra tấn, một đám thiếp thất thứ tử thứ nữ cũng đủ hại chết người, vị ma
ma kia còn nói Trần lão gia thích nhất cùng Trần thiếu gia dùng chung
một người...Nô tì thực ghê tởm nói không nên lời, nếu Trần thiếu gia xảy ra chuyện không may, bọn họ sẽ nói ngài khắc phu bạc mệnh, đến lúc đó
người còn suy nghĩ được gì? Sao người có thể chịu được vũ nhục này? Trần thiếu gia thật sự không phải là người tốt, nô tì đã hầu hạ cửu tiểu
thư, không thể nhìn người đi vào hố lửa.
- Ngươi nói là sự thật?
- Nô tì câu nào cũng nói thật, nếu có nửa lời gian dối, nô tì nguyện ý để thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế.
Trinh Nương khóe mắt ướt át, nắm tay Vân Nhi:
- Cám ơn ngươi, ta sẽ không quên ân tình ngươi vì ta mà hỏi thăm tin tức.
Vân Nhi rơi nước mắt bị Trinh Nương nắm chặt tay, nghe thấy Trinh Nương thì thào tự nói:
- Là bạc tình bạc nghĩa, đắc ý liền càn rỡ, Mạnh Trinh Nương ta không phải là Giả Nghênh Xuân.
[Yul: Giả Nghênh Xuân là một nhân vật hư cấu trong Hồng Lâu Mộng, có thể hiểu sơ lược như thế này:
Giả Nghênh Xuân là một tiểu thư xinh đẹp, phúc hậu. Nhưng nàng lại có tính
hiền lành, quá nhu nhược, rụt rè, không thích can dự vào công việc trong phủ, việc gì cũng thờ ơ không màng đến, lại hay e ngại, ngượng ngập.
Những lúc có chuyện thường lấy sách ra đọc để thư thái. Không tự lo liệu được mọi thứ cho bản thân nên để mặc bọn a hoàn trong nhà tự tung tự
tác.
Sau này, Nghênh Xuân gả cho Tôn Thiệu Tổ - một võ quan. Đó
là bi kịch đời nàng. Tôn Thiệu Tổ tuy mặt mũi ngôi ngô tuấn tú nhưng lại vũ phu, độc ác, vô nhân cách, ăn chơi đàng điếm. Ở nhà nàng vốn đã nhu
nhược mềm yếu, nay bị gả cho “giống sói Trung Sơn” nên Nghênh Xuân sớm
trở thành nạn nhân. Bị nhà họ Tôn bạo hành, đánh đập, hắt hủi, ăn không
đủ no, mặc không đủ ấm, ốm đau không thuốc, chưa đầy một năm Nghênh Xuân đã sớm qua đời.]
Giả Nghênh Xuân là ai? Nhưng Vân Nhi hiểu Trinh Nương, nên không dám hỏi nhiều, nàng là vì Trinh Nương, cũng là vì bản
thân, nàng là đại nha hoàn của Trinh Nương, một khi Trinh Nương gả vào
Trần gia, nàng thoát thân cũng không dễ, Vân Nhi là nhìn ra Trinh Nương
là người có trí tuệ.
Nàng ở bên cạnh Lâm thị, tuy rằng không phải là đại nha hoàn Lâm thị yêu thích, nhưng nàng là người may mắn, có tâm
tư, nên lúc nào cũng lưu tâm mọi chuyện, cũng đoán được đại cô nãi nãi
Nhữ Dương vương phi mệnh không lâu, muốn ở ngoại gia chọn một vị muội
muội làm kế phi.
Tuy Trinh Nương ít có cơ hội hơn Huệ Nương, Vân
Nhi từng đọc sách có nghe qua một câu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi so với dệt hoa trên gấm còn tốt hơn, bên người Huệ Nương có rất
nhiều nha hoàn, dù nàng có theo Huệ Nương cũng không có cơ hội hầu hạ
nàng.
Lâm thị đem nàng an bày ở bên người Trinh Nương, cũng là
điều Vân Nhi mong muốn, nàng ở trước mặt Lâm thị biểu hiện trung tâm, ở
trước mặt Trinh Nương thì quy phục.
Vân Nhi cũng là người lanh
lợi, nhìn ra Trinh Nương có bản lĩnh cùng mưu lược, dù không thể làm kế
phi, vẫn có thể tìm một chổ yên thân. Trinh Nương mang nàng theo là tốt
rồi, ở bên người Trinh Nương, nàng có cảm giác được Trinh Nương nể
trọng, nên đối với Trinh Nương càng trung tâm.
Hai ngày trước
nghe nói Trần gia tới cầu hôn, Trinh Nương kêu nàng thám thính tin tức,
nghe được chuyện này liền cảm thấy không tốt, Vân Nhi liền liều chết
khuyên Trinh Nương, không thể gả vào Trần gia.
Trinh Nương do dự một lát, nhẹ giọng thở dài:
- Ta chỉ muốn sống, cầu có được những ngày an ổn, xin lỗi.