“Bệ hạ, hoàng thành Đông chích đến trưa hôm nay đã bị công phá, nhưng ba mươi vạn đại quân của Đông Chích Hoàng thái tử lục soát khắp cả hoàng
thành nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích Đông Chích hoàng cùng với Hoàng
Phủ Tĩnh Nghi.
Đông Chích Hoàng thái tử đã phát công văn ra
ngoài, trên đó nói, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lợi dụng tà thuật của ma vu sư,
mê hoặc Đông Chích hoàng, hiện tại đã cùng Đông Chích hoàng lẩn trốn.
Đồng thời yêu cầu dân chúng khắp nơi ở Đông Chích cùng các quốc gia khác hãy hiệp trợ truy tìm hành tung của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, sớm một chút cứu
Đông Chích hoàng.
Tạp Ân vừa bẩm báo vừa dâng cấp báo lên Hoàng Phủ Ngạo.
“Đông Ly Trầm cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không thấy?”
Thanh Việt im lặng ăn bữa tối bên kia nghe Tạp Ân bẩm báo xong thì lập tức
thò đầu qua, cố gắng áp sát vào xem ké bản cấp báo trên tay phụ hoàng.
Nhìn bộ dáng tò mò của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có cách nào với nhi tử bảo bối, chỉ có thể tạm ngừng bữa tối, ngồi bên cạnh bé, cùng bé xem.
“Phụ hoàng, bọn họ biến mất thì sẽ đi đâu nha? Này có phải đại biểu chúng ta sắp có phiền toái không?”
Tuy Thanh Việt miệng nói là ‘phiền toái’ nhưng vẻ mặt lại hệt như một chú
gà trống choai, đang hưng phấn cùng mong chờ đối thủ, chuẩn bị được thử
sức một phen, bộ dáng như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo nhìn mà đau đầu một
trận, không thể không lên tiếng nhắc nhở bé con.
“Việt nhi, ngươi cao hứng cái gì? Nói thẳng ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiện giờ không chỉ
có huyết ma long chế luyện từ Long Hồn, còn có được năng lực bất sinh
bất tử của ma anh cùng với ma vu trượng của đại trưởng lão ma tộc, với
năng lực của ngươi hiện giờ, muốn thắng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là rất miễn
cưỡng.”
Bị phụ hoàng của mình nói vậy, Thanh Việt hiển nhiên có
chút bất mãn, bé vẫn luôn tính toán tự tay trừ bỏ mối tai họa Hoàng Phủ
Tĩnh Nghi này, hiện giờ lại bị phụ hoàng đả kích như vậy…
Nhưng
mà quả thật nên suy nghĩ một chút, tuy không muốn thừa nhận nhưng nó
chính là tình hình thực tế, vì thế, Thanh Việt lại giống như nhụt chí mà cúi đầu.
‘Vì cái gì sức mạnh của mình mấy ngày nay vẫn không thể tăng lên, suy nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không có tác dụng, nếu có
thể tăng một chút mình nhất định có thể vượt qua Hoàng Phủ Tĩnh Nghi…’
Thanh Việt thầm thở dài trong lòng, bắt đầu suy tư.
Nhìn bộ dáng bé ủ rũ như vậy thật ra làm Hoàng Phủ Ngạo không khỏi hoài nghi lời nói của mình khi nãy có phải quá mức nặng nề làm nhi tử bảo bối của mình khổ sở.
“Việt nhi, làm sao vậy? Thật có lỗi, giọng điệu phụ hoàng hơi nặng một chút, nhưng phụ hoàng chỉ là lo lắng chứ không phải
muốn giáo huấn Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa mái tóc ngân sắc trên đỉnh đầu Thanh Việt, nói xin lỗi.
“Việt nhi không giận phụ hoàng.”
Thanh Việt lắc đầu, sau đó vùi đầu vào lòng ngực phụ hoàng, hít thật sâu
hương vị thản nhiên đặc biệt trên người phụ hoàng, cảm giác thực ấm áp
lại an toàn.
Bất quá, cũng chỉ có trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt mới có thể ngoan ngoãn không hề giương móng vuốt như con mèo nhỏ.
“Phụ hoàng, Việt nhi có phải rất vô dụng không? Sức mạnh không thể tăng lên, cũng không phải đối thủ của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, về sau nếu hắn làm
phiền phụ hoàng thì nên làm cái gì bây giờ?”
Âm thanh thực rầu rĩ của Thanh Việt từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo truyền ra.
“Đứa ngốc này.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm nhi tử bảo bối vào lòng, giống như vô số lần trong dĩ vãng
mà trấn an Thanh Việt, trán dán trán, chóp mũi chạm chóp mũi, nhẹ nhàng
vỗ về lưng bé, ngay cả giọng nói cũng nhẹ tới mức chỉ đủ để hai bọn họ
nghe thấy.“Việt nhi không phải đã giao ước với phụ hoàng rồi sao? Lúc
sức mạnh của Việt nhi vẫn chưa vượt qua phụ hoàng thì cứ để phụ hoàng
bảo hộ Việt nhi, đợi đến lúc Việt nhi có được sức mạnh cường đại thì sẽ
để Việt nhi bảo hộ phụ hoàng, chẳng lẽ Việt nhi quên rồi sao?”
“Chính là, sức mạnh của Việt nhi hiện tại không thể nào tăng lên được, Việt
nhi không thắng được Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Việt nhi không muốn để phụ
hoàng bảo hộ, Việt nhu muốn song vai đứng cạnh phụ hoàng, đến lúc đó nếu Việt nhi làm liên lụy phụ hoàng… Việt nhi không muốn…”
“Việt
nhi, nghe phụ hoàng nói, cơ thể của ngươi chỉ đủ thừa nhận nhiêu đó sức
mạnh, vì thế sức mạnh của ngươi mới không thể tăng lên, Việt nhi phải
nhớ kĩ, nhất định không thể cố cưỡng ép tăng sức mạnh, cơ thể ngươi sẽ
không chịu nổi, hiểu chưa?”
“Còn nữa, không cho phép nói cái gì mà liên lụy phụ hoàng, ngươi là nhi tử
bảo bối của phụ hoàng, phụ hoàng bảo hộ ngươi là thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi, vật nhỏ thông minh hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn không chỉ
có thể hảo hảo bảo hộ chính mình, hơn nữa mỗi lần còn tìm mọi cách bảo
hộ phụ hoàng, sao lại liên lụy phụ hoàng chứ?
Nghe rõ lời phụ hoàng nói không?”
“Ân, Việt nhi đã biết.”
Thanh Việt thành thật gật gật đầu, biểu thị mình thật sự ghi nhớ lời phụ
hoàng, nghe Hoàng Phủ Ngạo tán dương, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của bé cũng không còn quá uể oải như khi nãy.
Nhìn biểu tình u ám trên
gương mặt nhỏ nhắn trong lòng mình dần biến mất, Hoàng Phủ Ngạo khẽ mỉm
cười, yêu thương mà không ngừng đặt xuống những nụ hôn dịu dàng.
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạo, vật nhỏ của y rất thông minh, trong rất nhiều thời
điểm đều có thể dễ dàng nhìn thấu âm mưu quỷ kế của người khác, đối với
người bé ghét thì thủ đoạn hệt như một tiểu ác ma.
Nhưng mà trước mặt y vẫn luôn tinh thuần không có chút tạp chất nào, hoàn toàn tín
nhiệm y, ỷ lại y, chỉ một câu tán dương, một cái ôm, một nụ hôn nhẹ của y cũng đủ để vật nhỏ cao hứng thật lâu.
Cùng vật nhỏ này sinh sống hơn mười năm chính là khoảng thời gian y vui sướng nhất, vướng bận nhất cũng là những ngày ấm áp nhất, có cảm giác tâm hai người cũng dán sát
với nhau.
“Việt nhi phải nhớ kĩ, phụ hoàng không cần Việt nhi bảo hộ, Việt nhi chỉ cần bảo hộ tốt chính mình, đừng để bản thân mạo hiểm
là đủ, ngươi lo lắng cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng đồng dạng cũng rất
lo cho ngươi, hiểu không?
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cùng phụ hoàng thù
sâu như biển, vô luận thế nào hắn nhất định sẽ vắt óc tìm kế báo thù
chúng ta, đến lúc đó, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng rất khó
phòng bị.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cứ giao cho phụ hoàng đối phó đi,
năm đó, phụ thân của hắn—— Hoàng Phủ Dịch, là thân ca ca của phụ hoàng
nhưng chỉ vì ngôi vị hoàng đế mà không tiếc bán đứng, hãm hại, dồn phụ
hoàng vào chỗ chết.
Sau đó phụ hoàng về Nam Việt, lên ngôi vị
hoàng đế, xử tử Hoàng Phủ Dịch, nhưng vì nhất thời mềm lòng nên tuy biết rõ lại tùy ý để thị tỳ ôm Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lúc ấy chỉ mới tròn ba
tuổi bỏ trốn, lúc ấy phụ hoàng chỉ nghĩ mặc kệ đứa nhỏ kia tự sinh tự
diệt, nếu nó có thể sống sót thì vì Hoàng Phủ Dịch để lại giọt máu cuối
cùng, giữa chúng ta ân oán coi như thanh toán xong.
Chính là không ngờ…
Việt nhi, ân oán của phụ hoàng cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cứ giao cho phụ hoàng tự mình giải quyết đi, biết không?”
“Ân.”
Đối với phụ hoàng lặp đi lặp lại nhiều lần nhấn mạnh, Thanh Việt chần chờ
một lát, cuối cùng vẫn thành thật lên tiếng, hơn nữa còn giống như an ủi mà hôn lên môi phụ hoàng của bé.