“Phụ hoàng cảm thấy Việt nhi phỏng đoán có đúng không?”
Thanh
Việt cọ cọ chóp mũi lên má Hoàng Phủ Ngạo, lời này nói ra không giống
nghi vấn, ngược lại càng giống như một con chó đang đang tranh công, chờ đợi chủ nhân tán thưởng.
“Hoàn toàn hợp tình hợp lý, vật nhỏ thông minh.”
Hoàng Phủ Ngạo cũng không tiếc rẻ lời khen với Thanh Việt, vô cùng phối hợp,
lấy một cái sủi cảo gạch cua trên bàn cơm nhét vào cái miệng nhỏ nhắn
của Thanh Việt làm phần thưởng, chọc cho Thanh Việt cười híp cả mắt.
“Việt nhi nếu đã đoán được tám chín phần, vì sao còn không tính toán…”
“Không, ngày mai là có thể.”
Thanh Việt cười đến tà ác.
“Địa vực yêu nhiêu kia tuy không thông minh nhưng vẫn có chút đầu óc, biết
đã bị phát hiện, nó rõ ràng đã nhanh chóng trả thù, thời gian nửa tháng
ngắn ngủn, những người góp phần hại chết tinh linh hệ mộc kia đã không
sai biệt lắm bị nó mê hoặc làm ra những chuyện ngu xuẩn, kết cục đều
thực thê thảm.
Ngày mai là người cuối cùng có quan hệ tới cái
chết của tinh linh kia, Việt nhi sẽ tới đó, ôm cây đợi thỏ, chờ địa vực
yêu nhiêu kia xuất hiện.”
“Nói cách khác, ngươi đợi nhiều ngày
như vậy, nguyên nhân chính yếu là chờ địa ngục yêu nhiêu kia trả thù tất cả bọn họ rồi mới ra tay?”
Lý giải được ý đồ của Thanh Việt,
Hoàng Phủ Ngạo không khỏi nhíu mày, y nhớ mình không dạy vật nhỏ như
vậy, tính cách ác liệt này rốt cuộc học được từ đâu.
“Đây là báo
ứng bọn họ nên chịu, có nhân mới có quả thôi, ngày mai Việt nhi sẽ đi
bắt địa vực yêu nhiêu kia là đã giúp bọn hắn, tuy bọn họ đều bị giáo
huấn, nhưng địa vực yêu nhiêu này trả thù nhất định là không chết không
ngừng, vì thế ngày mai Việt nhi bắt nó, đại đa số bọn họ đều giữ được
cái mạng nhỏ là đã quá tiện nghi.”
Thanh Việt đúng lý hợp tình
đang định tiếp tục mở miệng thì đã bị cánh môi phụ hoàng kề sát tới, lời định nói liền nuốt ngược vào trong.
“Tính cách ác liệt như vậy, ân, xem ra, phụ hoàng phải hảo hảo giáo huấn một chút mới được.”
Hoàng Phủ Ngạo làm bộ suy nghĩ một lát, mỉm cười cho ra kết luận như vậy.
Thanh Việt vốn đang ngồi trên đùi phụ hoàng, thắt lưng bị một tay phụ hoàng
cố định, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng bé dùng tay kia chậm rãi cởi
bỏ y khấu, vô cùng thuần thục mà vuốt ve cơ thể mình, dễ dàng châm ngòi
tình dục ẩn dấu trong cơ thể ngây ngô của bé.
…
“Ngô ân ~~~~”
Cái miệng nhỏ nhắn bị nụ hôn chinh phục, lúc này chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ.
Thanh Việt cả người trắng nõn trần trụi cưỡi trên người phụ hoàng, thắt lưng
tinh tế mềm dẻo bị Hoàng Phủ Ngạo giữ chặt, khống chế tiết tấu cao thấp
cùng lực đạo.
Từng cái từng cái một, tốc độ không mau, nhưng lần
nào cũng hung hăng đánh sâu vào trong cơ thể Thanh Việt, đổi lấy những
tiếng rên càng cất cao hơn cùng những tiếng thở dốc đứt quãng, mái tóc
dài ngân sắc nhu hòa trên làn da cùng ánh đèn chiếu rọi, theo chủ nhân
không ngừng đong đưa mà tỏa ra ánh sáng lóng lánh mê ly.
“…Phụ hoàng… nhẹ… nhẹ một chút… Việt nhi… ngô ân…”
Lời nói xin khoan dung còn chưa nói hết đã bị tiếng rên rỉ nhỏ vụn thay
thế, lúc hoan ái, trước giờ Hoàng Phủ Ngạo luôn ôn nhu rồi lại bá đạo,
hiển nhiên, Thanh Việt xin khoan dung như vậy liền bị phụ hoàng của bé
trực tiếp xem nhẹ.
“Việt nhi của phụ hoàng, đúng là đẹp đến mức làm người ta điên cuồng.”
Hoàng Phủ Ngạo nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, vẻ mặt như đang cúng
bái bảo bối trân quý nhất, tinh tế ngọt ngào hôn môi, bất quá, thực rõ
ràng, hoan ái như vậy cũng không làm Hoàng Phủ Ngạo thỏa mãn, y giữ lấy
tư thế giao hợp của hai người, ôm Thanh Việt đi về phía giường lớn bên
cạnh.
…
Sáng sớm.
Nam Việt Thái tử phi tương lai—— A Hoa • Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, vừa mới dùng qua bữa sáng,
đang cùng vương tử thú nhân tộc, cũng chính là sư đệ của nàng —— Mạn Nhĩ Lai ngồi trong hoa viên trước cung điện phẩm trà thì thấy Thanh Việt
tới thăm.
“Tiểu điện hạ, không biết người tới, A Hoa không đón tiếp từ xa.”
Nữ tử có huyết mạch của thần, ngày đó đối mặt với Thái tử điện hạ của Nam
Việt đế quốc cũng không dùng tới tôn xưng ‘người’, thế mà hiện giờ, đối
với Thanh Việt lại vô cùng cung kính dùng tôn xưng như vậy làm nhóm thị
tì, người hầu không rõ nguyên nhân ở xung quanh kinh ngạc một trận.
“Ân, nhĩ hảo, A Hoa tiểu thư.”
Thanh Việt cũng lễ phép chào hỏi A Hoa, sau đó, nhìn nhìn Mạn Nhĩ Lai đứng bên cạnh A Hoa, liền trực tiếp nói ra ý đồ mình đến.
“Quấy rầy, ta tới tìm Mạn Nhĩ Lại, có chút việc, hi vọng Mạn Nhĩ Lại có thể
trợ giúp, không biết Mạn Nhĩ Lại ngươi có thời gian không?”
“Ta… ách… đương nhiên… Tiểu điện hạ… này là vinh hạnh của ta…”
Không biết vì yêu cầu của Thanh Việt quá đột nhiên làm hắn không kịp chuẩn bị tinh thần, hay vì Mạn Nhĩ Lai quá khẩn trương, những lời này nói ra có
thể nói là lắp bắp.
Địa vực yêu nhiêu rất biết cách che dấu, lúc
nó thu liễm hơi thở, mùi hương, biến thành bộ dáng hoa cỏ mình thường
thì Thanh Việt quả thực không nắm chắc, bất quá, mang Mạn Nhĩ Lai theo
liền không còn sơ hở, địa vực yêu nhiêu kia cho dù thu liễm tới mức
người thường không ngửi thấy, nhưng Mạn Nhĩ Lai có xúc giác linh mẫn
vượt hẳn nhân loại rất nhiều lần lại có thể chuẩn xác tìm thấy nó trước
khi chút mùi hương kia biến mất hoàn toàn.
“Như vậy, A Hoa tiểu thư, ta cùng Mạn Nhĩ Lai ly khai trước.”
“Hảo, Tiểu điện hạ, mấy ngày này người đều ở Bàn Long điện, không thấy người
ra ngoài, nơi đó lại là tẩm điện của hoàng đế bệ hạ, A Hoa cũng không
tiện tới, đang cân nhắc xem làm thế nào gặp Tiểu điện hạ mà chuyển lời
gia gia phân phó, này thì tốt rồi, Tiểu điện hạ tự mình đến đây.
Nếu Tiểu điện hạ có việc thì A Hoa cũng không cản trở, dù sao Mạn Nhĩ Lai
cũng biết việc này, chờ Tiểu điện hạ người xử lý chính sự xong thì nghe
Mạn Nhĩ Lai nói vài câu đi.”
“Hảo, A Hoa tiểu thư.”
Thanh
Việt vẫn có chút tò mò, lão nhân được thế nhân tôn xưng là trí giả kia
rốt cuộc muốn bọn họ chuyển đạt gì cho mình, chẳng lẽ đây chính là
nguyên nhân bọn Mạn Nhĩ Lai vừa trở về cánh đồng tuyết cực bắt đã vội
vàng tới Nam Việt?
Bất quá hiện giờ, vẫn quơ địa vực yêu nhiêu kia trước rồi nói sau.