Yến hội chính thức bắt đầu, các vương tử, công chúa, thiếu gia, tiểu thư quý tộc của các vương quốc khác cũng dựa theo trình tự tuần tự tiến vào thính hội.
Mà nổi bật nhất trong số bọn họ hiển nhiên là Tắc Á Tháp công chúa—— Hải Luân • Hách Lý.
Hải Luân • Hách Lý mặc một thân váy lụa mỏng đỏ rực, đường cong yểu điệu lả lướt như ẩn như hiện dưới lớp lụa mong manh, hơn nữa còn lộ ra cần cổ
trắng nõn, non mịn cùng hai bờ vai trơn bóng, mượt mà, thật sự là mười
phần hấp dẫn làm người ta mơ màng.
Không nói tới điểm khác, chỉ
luận về tướng mạo, điệu bộ, Hải Luân • Hách Lý tuyệt đối là người xuất
sắc nhất trong nhóm dòng dõi quý tộc.
Chính là, cuộc sống này luôn có bất ngờ.
Lúc Hải Luân • Hách Lý đang đắc ý lại ngạo mạn nhìn mọi người xung quanh,
cho rằng mình khẳng định chiếm được vị trí đứng đầu, thì vượt khỏi dự
kiến của mọi người, tiểu thư của gia tộc có dòng máu của thần linh Phất
Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc—— A Hoa cũng xuất hiện trong
thính hội.
Cô gái vẫn như trước mặt một thân quần áo trắng thuần, dung mạo không thể xem là tuyệt sắc nhưng ấn tượng đầu tiên để lại
trong lòng người ta là một đóa bạch liên hoa tinh khiết, trong sáng,
thánh khiết, cao nhã hệt như vầng trăng.
Nếu nói Hải Luân • Hách
Lý xinh đẹp lóa mắt như hoa mẫu đơn tinh quý đắc tiền, thì A Hoa làm
người ta có cảm giác không thể nghi ngờ là bạch liên thanh nhã nở rộ
trên đỉnh Tuyết Sơn, duyên dáng yêu kiều, phong thái thanh cao.
Ty rằng dung mạo, tư sắc của hai người là mỗi người mỗi vẻ, sàn sàn không
thể phân biệt, nhưng đối với hoàng tôn dòng dõi quý tộc, vương công đại
thần đã quen nhìn hoa mẫu đơn thâm cung mà nói, đóa mẫu đơn cho dù đẹp
cỡ nào, quý giá cỡ nào thì đóa bạch liên Tuyết Sơn hiếm có khó tìm này
càng hấp dẫn hơn đi.
Vì thế làm Hải Luân • Hách Lý phi thường tức giận là đại đa số mọi người sau khi A Hoa xuất hiện, ánh mắt vốn đang
lưu luyến trên người nàng đểu chuyển lên bóng dáng A Hoa, này đã phá hủy hoàn toàn tính toán trở thành tiêu điểm đêm nay, hấp dẫn sự chú ý của
Nam Việt hoàng đế vệ hạ của nàng.
Hải Luân • Hách Lý tức tới
nghiến răng, nhưng lại không dám tìm A Hoa gây phiến toái, gia tộc có
huyết thống của thần linh có năng lực nhìn thấu quá khứ vị lai không
phải nàng có thể trêu chọc.
A Hoa làm tộc trưởng đời tiếp theo
của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, thân phận của nàng so
với vương tử, công chúa của các quốc gia khác cao quý hơn rất nhiều.
Bởi vì A Hoa đột nhiên xuất hiện nên rất nhiều người không khỏi suy đoán,
Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc trước giờ không hề hỏi sự
đời giờ lại không hề báo trước xuất hiện trong yến hội Nam Việt rốt cuộc có dụng ý gì.
…
Trong cung vàng điện ngọc, thính hội náo
nhiệt trong tiếng nhạc êm dịu cũng những điệu múa uyển chuyển đang diễn
ra một màn tranh đấu kịch liệt nhưng lại âm thầm không hề có mùi thuốc
súng.
Đối với hết thảy, Hoàng Phủ Ngạo nhìn thấy tất cả nhưng
không rảnh để ý, mà Thanh Việt thì trực tiếp hoàn toàn xem nhẹ, trong
thính hội này, chỉ sợ cũng chỉ có mình Thanh Việt là chân chân chính
chính chuyên tâm dùng cơm đi.
Ngồi trên hoàng tọa cao cao có thể
quan sát cả thính hội, Hoàng Phủ Ngạo vừa gắp đồ ăn cho Thanh Việt, vừa
giảng giải cho bé những thứ ca hát, xiếc ảo thuật ở trung tâm đại sảnh
mà bé không hiểu.
(Lúc Thanh Việt còn rất nhỏ, bởi vì tật xấu
kiêng ăn dạy mãi không sửa, trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo, không ai có thể hù
bé, cho dù thấy bé bới móc chọn lựa đồ ăn căn bản cũng không dám nói bé
nửa câu.
Vì thế, dần dần Hoàng Phủ Ngạo cũng thành thói quen, vô
luận là lúc nào, cho dù bận rộn nhiều việc cũng sẽ cùng Thanh Việt dùng
cơm, cũng vì bé mà gắp đò ăn, đương nhiên là y gắp gì Thanh Việt nhất
định phải ăn cái đó.)
Nhóm vương công đại thần ngồi dưới hoàng tọa tự nhiên không dám chủ động ngẩng đầu nhìn trộm, vì vậy cũng không thấy quá rõ.
Nhưng một ít nhóm cung phi, trừ Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã không tham gia yến hội, đám hoàng hậu, Tuyết Cơ • Hách Lý, đều thấy rõ rành rành động tĩnh trên hoàng tọa.
“Phụ hoàng, Việt nhi no rồi, muốn đi dạo.”
Nhẫn nại ăn hết món huyết yến cao mình chán ghét nhất, Thanh Việt rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Còn nửa khối, ăn hết rồi lại đi.”
Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không đồng ý.
“Đã no rồi, ăn không vô, Việt nhi uy phụ hoàng ăn đi.”
Thanh Việt căn bản không để Hoàng Phủ Ngạo có thời gian phản đối, trực tiếp
cầm nửa miếng huyết yến cao trong bát, cứ vậy có chút thô lỗ, trực tiếp
nhét vào trong miệng Hoàng Phủ Ngạo.
Tiếng hút khí của nhóm cung
phi xung quanh cực kì đồng loạt cùng rõ ràng, bởi vì đều tận mắt nhìn
thấy hành động này của tiểu điện hạ mà kinh ngạc không thôi, này thực sự là rất làm càn, rất vô lý, không thể tin nổi.
“Ha hả ~~~~ giờ đã ăn hết rồi, Việt nhi đi a.”
Thanh Việt không chút hoảng sợ, ngược lại hôn chụt một cái lên mặt phụ hoàng
bé, sau đó muốn chạy đi, kết quả lại bị Hoàng Phủ Ngạo dự kiến trước,
túm lại, xoay người đặt ngồi lên nhuyễn ỷ.
Hoàng Phủ Ngạo chậm
rãi nuốt miếng huyết yến cao trong miệng, lại uống ngụm nước trà thông
cổ, lúc này mới mở miệng nói chuyện với Thanh Việt đang không ngừng giãy dụa.
“Vật nhỏ, càng lúc càng làm càn.”
Tuy là lời nói
giáo huấn, nhưng mặc kệ là ai cũng nghe được, hoàng đế bệ hạ của bọn họ
không hề có chút ý tứ phát hỏa, ngược lại cứ như đang trêu chọc nhi tử
bướng bỉnh mà y yêu thương nhất.
Nhóm cung phi thấy một màn này,
lúc này mới không khỏi thay hoàng hậu dám giáo huấn Tiểu hoàng tử đổ một thân mồ hôi lạnh, này không phải quá rõ ràng sao, Tiểu hoàng tử làm càn như vậy nhưng bệ hạ lại chẳng hề tức giận, kia hoàng hậu lúc nãy chỉ vì Tiểu hoàng tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã răng dạy, kia chẳng phải là…
“Đều ăn hết rồi, phụ hoàng nói ăn xong sẽ để Việt nhi đi…”
“Chính là, nửa khối điểm tâm kia là phụ hoàng ăn.”
“Phụ hoàng ăn hay Việt nhi ăn cũng giống nhau.”
Thanh Việt vẫn không phục, không ngừng giãy giụa biện giải cho mình, Hoàng
Phủ Ngạo không khỏi buồn cười, lập tức buông lỏng kiềm chế bé con, nơi
này dù sao cũng là thính hội, cho dù là đùa nhi tử cũng phải có chừng
mực.
…
Thanh Việt cực kì hứng thú từ cửa hông ra đại sảnh, đang chuẩn bị tìm nơi bí mật, lấy sợi tóc của hoàng hậu lấy được khi
nãy giở chút thủ đoạn, lát nữa hảo dọa nàng một phen, nhưng lại vì đám
người đang vội vàng đi tới cách đó không xa mà dừng cước bộ.
Hai
nam nhân trung niên bộ dáng chủ quản người hầu hoàng cung vừa dẫn đường
cho ba người, hai nam một nữ mặc phục sức biểu diễn dân gian, mặt trét
phấn thật dày, vừa hùng hùng hổ hổ mắng chửi, mà ba người kia chỉ cúi
đầu, khom thắt lưng đi theo sau bọn họ, bộ dáng khúm núm hèn mọn mặc bọn họ mắng chửi.
Này trong mắt người bình thường, trong hoàng cung, nhóm chủ quản quát mắng nhóm nghệ nhân dân gian không hiểu quy củ trong cung, lại không quyền không thế chỉ là chuyện rất bình thường, chính
là, trong mắt Thanh Việt lại không phải như thế.
“Đứng lại.”
Hai chủ quản người hầu kia nghe tiếng thì sửng sốt, lập tức thấy Thanh Việt đang đi về hướng bọn họ, hai người lúc nãy vẫn còn hất hàm sai khiến,
lúc nhìn thấy Thanh Việt thì lập tức biến thành yếu bóng vía.
Người hầu vốn chính là nhìn sắc mặt chủ tử mà sống, đám người này đã sớm láu
cá đến thành tinh rồi, có ai không biết đến thanh danh của Tiểu điện hạ
a, nhân vật được mọi người ngầm gọi là Tiểu ma vương, người này nếu tùy
hứng đột nhiên bá đạo, đám người hầu địa vị thấp kém bọn họ tuyệt đối có khả năng sẽ gặp tai ương.
“Tiểu nhân bái kiến Tiểu điện hạ…”
“…không biết Tiểu điện hạ… có gì phân phó…”
Hai chủ quản người hầu miễn cưỡng lộ ra nụ cười vui vẻ, run run hành lễ với Thanh Việt, cũng mở miệng thăm hỏi.