***hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử: Con người không nên so đo
với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã
chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm
riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì
nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn.
***********
Ma vũ học viện Nam Việt đế đô.
Vài tầng cao nhất của học viện chỉ có người có thân phận Đại Ma Đạo Sư hoặc được viện trưởng, phó viện trưởng phê chuẩn, mới có thể tiến vào phòng
thí nghiệm bí mật.
Lúc này trong phòng thí nghiệm ma pháp đang
tập trung bốn vị lạo nhân thân phận hiển hách, năng lực siêu quần, phân
biệt là: Đại Ma Đạo Sư hệ phong—— Phong trì, Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Tư • Ái Đức Hoa, Đại Ma Đạo Sư hệ không gian—— Tát Lạp • Cách Nhã
Lôi, Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa—— Viêm Liệt.
Đương nhiên, có thể làm
bốn lão nhân thích chơi trò mất tích tụ tập lại, còn bộ dáng hứng trí
bừng bừng, thần sáng sáng láng tự nhiên chỉ có một vị đệ tử của cả bốn
người, Nam Việt Tiểu điện hạ—— Hoàng Phủ Thanh Việt tới đây thì tình
huống này mới diễn ra.
‘Ầm, ầm, ầm’
Một khối đá thí luyện
ma pháp thật lớn, giá cả xa xỉ, dưới sự biến đổi đa dạng các hệ ma pháp
thì liên tục oanh tạc, từng cái từng cái liên tục bỏ mình.
Nếu là bình thường, người nào đó không muốn sống dám phá hư đá thí luyện ma
pháp của thường thành dạng này, mấy lão nhân nhất định sẽ lột hắn mấy
tầng da, sau đó trói lại để cha mẹ đem tiền tới chuộc.
Chính là
hiện giờ, mấy lão nhân hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ đến mấy
việc lặt vật đó, cả đám đều lóa mắt nhìn chằm chằm tiểu thiếu niên đang
quơ thất sắc pháp trượng cách đó không xa, lúc thì mặt mày hớn hở vui
sướng như sắp nở hoa, lúc thì không biết nghĩ đến gì đó lại nhăn nhó hệt như một trái khổ qua.
“Ông trời của ta ơi ~~~~ này vẫn chưa quá
mấy tháng, tiểu gia hỏa này tiến bộ cũng quá nhanh đi? Cho dù chúng ta
chính mồm nói ra cũng sợ không có ai tin tưởng!”
“Trước khi đi
Tạp Cách Tra, tiểu gia hỏa này đã đạt tới cấp độ Ma Đạo Sư ở các hệ ám,
quang, không gian, này đã là thiên tài trong thiên tài, không, không,
không, là kỳ tại vạn năm khó có!
Này đã làm chúng ta chịu đả
kích, không, không, không, là vinh quang, không ngờ, hiện giờ chỉ mới
qua không bao lâu, các hệ ma pháp khác của tiểu gia hỏa này cũng đều đạt tới cấp bậc Ma Đạo Sư!”
“Đã là Ma Đạo Sư toàn hệ!!!”
“Sáng Thế Chi Thần chưởng quản nguyên tố các hệ ma pháp a~~~~ chẳng lẽ ngài
cố ý để tiểu từ này đến để chúng ta biết mình bình thường cỡ nào sao a?”
‘Ầm’
Khối đá thí luyện cuối cùng cũng không trốn khỏi vận rủi, dưới ma pháp công kích của Thanh Việt thành công biến thành mảnh nhỏ.
Trừ bỏ chỗ nhóm lão nhân đang đứng, còn lại hơn phân nửa tràng thí nghiệm
đều phủ kín đá vụn, mà đầu sỏ tạo thành đống hỗn độn này lại có vẻ không hài lòng, ánh mắt thất sắc lưu ly vẫn mang theo buồn bực.
“Vì cái gì, ta cảm giác sức mạnh của mình giống như gặp bình cảnh, không thể tiếp tục nâng cao?”
Thanh Việt quay người, nghi hoặc lại ảo não hỏi bốn lão nhân bên kia.
‘Còn nói không thể đề cao, này không phải mới mấy tháng đã đạt tới cấp bật Ma Đạo Sư sao, còn muốn đề cao thế nào nữa a~~~~’
‘Thật là không công bình a~~~~ sức mạnh tăng cao, gặp phải bình cảnh là
chuyện bình thường cỡ nào, tiểu tử này còn làm bộ dáng khó hiểu, chẳng
lẽ trước kia tiểu gia hỏa này không hề gặp bình cảnh sao? Cẩn thận ngẫm
lại thì cũng đúng, sức mạnh tiểu gia hỏa này cứ như không ngừng tăng lên vậy, trời ạ ~~~~~~’
‘Nghĩ lại thì chúng ta đã gặp phải biết bao
bình cảnh mới tôi luyện được tới cấp độ Đại Ma Đạo Sư a~~~~~~ tiểu gia
hỏa này hỏi vậy, không phải cố ý kích thích chúng ta đi!’
‘Thật sự là hóa bỉ hóa đắc nhưng, nhân bỉ nhân đắc tử a~~~~~’
Thầm nói vậy trong lòng nhưng mấy lão nhân tự nhiên sẽ không phá hư hình
tượng, mà nói thẳng ra trước mặt Thanh Việt, đều làm bộ phi thường từ
ái, hướng Thanh Việt cẩn thận giảng giải.
“Tiểu điện hạ, lúc sức mạnh nâng cao tới một trình độ nhất định, gặp bình cảnh là chuyện phi thường bình thường.”
“Sức mạnh ngài tăng lên đã là rất thần tốc, chúng ta trước giờ chưa từng
gặp, ngài có từng thấy qua ma pháp sư cường đại nào trên đại lục này lúc mười ta tuổi liền đạt được cấp độ Ma Đạo Sư chưa? Huống chi còn là Ma
Đạo Sư toàn hệ?”
“Từ Ma Đạo Sư đến Đại Ma Đạo Sư tuyệt đối là một bước nhảy vọt, khoảng cách của nó rất lớn, không phải dễ dàng như trước kia nữa, vì thế gặp bình cảnh là phải.”
“Hơn nữa a, gặp bình cảnh
cũng không phải chuyện xấu, nó có thể làm sức mạnh của ngài càng ngày
càng trở nên thuần khiết hơn, cũng có thể rèn luyện tâm trì ngài.”
…
Thanh Việt im lặng nghe mấy lão nhân nói nửa ngày, tuy hiểu bọn họ nói rất có đạo lý, nhưng Thanh Việt vẫn như cũ cảm thấy không thích hợp.
Trực giác nói cho bé biết, này không phải năng lực Ma Pháp Sư tăng lên đến
một lúc nào đó gặp phải bình cảnh, mà nó càng giống như… cơ thể bé không thể tiếp tục thừa nhận sức mạnh… giống như là… một cái bát đã đầy nước
thì không thể nào chứa thêm được nữa…
Thanh Việt lễ phép thi lễ tạm biệt mấy lão nhân, li khai tràng thí nghiệm ma pháp bí mật.
…
Hiện giờ đã là mùa xuân, bất đồng với Tạp Cách Tra vương quốc, mùa xuân của
Nam Việt phi thường ấm áp, dưới ánh hoàng hôn tất cả cảnh vật đều nhiễm
một tầng ánh sáng màu cam, thoạt nhìn thực ấm áp dễ chịu.
Thanh
Việt hiển nhiên rất thích hoàn cảnh như vậy, chậm rãi đi tới, thỉnh
thoảng hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời màu đỏ chanh phía
trước.
Hiện giờ Thanh Việt có thể chậm rãi đi lại trong học viện
như nơi không người, không có ai dám tiến tới gần bé, việc này phải quy
công cho Tiểu Miêu, cũng chính là uy danh của Thánh Quang Bạch Hổ Vương.
Từ lúc Thanh Việt so tài ở cuộc tỉ thí ma vũ Tam học viện, chiến thắng
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi thì tất cả mọi người đều biết rõ, Nam Việt Tiểu điện hạ tuyệt mỹ này không phải dễ trêu chọc, đặc biệt, Tiểu điện hạ còn có
một con ma thú cao cấp làm sủng vật.
Này cũng là lí do, những
trận tỉ thí sau mọi người đều bỏ quyền, Thanh Việt chỉ đấu một trận với
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi liền ù ù cạc cạc lãnh giải quán quân tỉ thí ma vũ
Tam học viện.
Còn chưa đi đến cổng học viện, Thanh Việt đã thấy
bóng dáng như cục cơm nắm của Tạp Ân, lúc nhìn thấy bé thì dùng tốc độ
thật phi thường so với năng lực thực tế của mình chạy tới.
“…Điện hạ… tìm được ngài thật tốt quá… mau… tiểu nhân tới đón ngài hồi cung… thời gian sắp không còn kịp rồi…”
Tạp Ân thở hổn hển bẩm báo với Thanh Việt.
“Vội vã quay về làm gì?”
“Điện hạ, ngài đã quên a, chạng vạng hôm nay, trong cung sẽ cử hành yến hội phi thường long trọng, đến muộn cũng không tốt.”
“Nếu đã muộn thì không đi không phải được rồi sao, dù sao phụ hoàng cũng biết ta không thích tham gia những thứ đó.”
Đối mặt với lo lắng của Tạp Ân, Thanh Việt cứ như không có việc gì, thờ ơ trả lời.
“Ôi, Tiểu điện hạ, ngài lại quên, yến hội này quả thực là tổ chức để hoan
nghênh vương tử, công chúa, quý tộc quốc gia khác, nhưng quan trọng nhất vẫn là chúc mừng Minh Khê điện hạ làm Hoàng thái tử a.
Vốn có
rất nhiều người bất mãn chuyện này, nhưng đều bị bệ hạ áp chế xuống, này nếu ngài không tham gia, người khác sẽ nghĩ ngài có khoảng cách với
Minh Khê điện hạ, cứ vậy, tình cảnh của Minh Khê điện hạ lại càng…”
“Ân, được rồi, tham gia thì tham gia, chúng ta đi thôi.”
Tạp Ân nói một hơi không dứt, Thanh Việt liền vội vàng ngăn cản lời hắn.
“Dạ, điện hạ.”
Thấy Thanh Việt đồng ý, Tạp Ân liền vội đỡ Thanh Việt ngồi lên xe ngựa hoàng gia hoa lệ.
“Đúng rồi, Tiểu điện hạ, vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, còn có tộc
trưởng đời tiếp theo của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc —— A Hoa tiểu thư cũng đã tới đế đô vào trưa nay, bọn họ cũng sẽ tham dự
yến hội đêm nay.”
“Di? Bọn họ không phải mới quay về cánh đồng tuyết cực bắc sao, sao lại nhanh chóng quay lại nơi này như vậy?”