Hoàng Phủ Ngạo đã ăn mặc chỉnh tề quay đầu lại hỏi Tạp ân.
(Vừa rồi lúc rời giường thì vẫn tốt, nhưng không biết vật nhỏ đột nhiên nghĩ tới gì đó, thừa dịp lúc y xoay người thay quần áo liền vội vàng chuồn
mất.)
“…cái kia… Ân… vẫn chưa…”
Cơ thể mập mạp của Tạp Ân
run bắn lên, bộ dáng sợ hãi đáng thương không dám nhìn Hoàng Phủ Ngạo
trả lời, kì thật trong lòng đã sớm lầm bầm.
‘Tiểu điện hạ cũng
thật là, sớm không mất, chậm không mất, canh ngay lúc thuyền sắp cập
bến, tất cả mọi người đều chờ trên bờ đón bọn họ thì mất tiêu, không
biết đã chạy tới đâu chơi nữa, nói không chừng lại có thứ kì quái gì đó
hấp dẫn Tiểu điện hạ, hi vọng lần này đừng…’
“Phụ hoàng.”
Lúc Tạp Ân đang lầm bầm thì Thanh Việt đã trở lại, vận dụng ma pháp không
gian thuấn di trực tiếp trở về phòng ngủ chính trên tầng cao nhất lâu
thuyền.
Trên người Thanh Việt mặc một thân áo ngủ lỏng lẻo, tùy ý khoác một tấm áo choàng, mái tóc bạch kim thật dài hỗn độn trên đầu
vai, nhìn Thanh Việt như vậy, giọng điệu Hoàng Phủ ngạo hơi đè thấp một
chút, giáo huấn nói.
“Chuyện gì lại gấp như vậy, không chịu ăn
mặc tốt rồi hãy đi, nhìn xem bộ dáng của ngươi xem, giáo huấn ở Tạp Cách Tra lần đó ngươi lại quên rồi sao?”
Thanh Việt vừa có lệ giải
thích vừa hưng phấn bước tới trước giường, thay lễ phục Tạp Ân chuẩn bị
sẵn cho mình, đối mặt với Hoàng Phủ Ngạo rõ ràng không tức giận chút
nào, Thanh Việt không có chút sợ hãi nào.
“Phụ hoàng, Việt nhi một mình mặc chậm, lại đây giúp Việt nhi mặc.”
“Vật nhỏ, không có ai hối thúc ngươi, gấp cái gì?”
Tuy miệng nói vậy nhưng Hoàng Phủ Ngạo vẫn đi tới bên cạnh Thanh Việt, giúp bé thắt lại đai lưng.
Nào biết, lúc Hoàng Phủ Ngạo không chú ý, Thanh Việt đột nhiên phát lực gục y xuống giường lớn bên cạnh, bé mỉm cười đắc ý, cưỡi lên người phụ
hoàng, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ bên gáy cổ y, cao hứng kêu lên.
“Việt nhi cùng phụ hoàng sắp về nhà rồi, Việt nhi thực cao hứng cùng sốt ruột, phụ hoàng, chúng ta mau mau một chút a.”
Đi ra ngoài hơn hai tháng, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, Thanh Việt
đã rất nhớ cung điện bé cùng phụ hoàng cùng chung sống suốt mười mấy
năm, đó là ngôi nhà làm Thanh Việt cảm giác được ấm áp, an toàn và đặc
biệt là nó thuộc về bé.
Thanh Việt nói vậy hệt như một dòng ôn
tuyền ấm áp ngọt ngào chảy vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, ánh mắt đen ánh kim
vừa thần bí lại cao quý lúc này cũng chớp động quang mang vui sướng, nhu hòa tinh khiết.
Vươn người ôm chặt Thanh Việt vào lòng ngực
mình, hôn sâu lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm kia, nụ hôn khe khẽ dần dần sâu hơn, từng bước biến thành dây dưa kịch liệt, nóng bỏng.
Hồi
lâu sau, thẳng đến khi Thanh Việt giãy giụa vì thiếu dướng khí, Hoàng
Phủ Ngạo lúc này mới buông nhi tử bảo bối, để bé từng ngụm từng ngụm hít thở, Hoàng Phủ Ngạo lại cúi đầu, hôn vài ngụm lên gương mặt bé, ngón
cái qua lại vuốt ve cánh môi ướt át đỏ bừng xinh đẹp, hai người trán áp
trán, ôn hòa mở miệng.
“Việt nhi nói rất đúng, chúng ta về nhà, ngôi nha thuộc về Việt nhi cùng phụ hoàng.”
…
Nam Việt đế đô.
Hơn mười chiến thuyền quân dụng thống nhất, nghiêm mật hộ vệ lâu thuyền hoàng gia xa hoa thật lớn, dần dần cập vào bờ.
Bờ biển, thân là người đứng đầu hậu cung, mặc y phục hoàng hậu lộng lẫy——
Di Giai • Lai Đặc, dẫn theo một ít hậu phi, công chúa trang điểm kĩ
càng, cùng với nhóm văn võ quan viên mặc triều phục chỉnh tề cùng gia
quyến, tất cả đều sớm chờ đợi ở dó, kiểng chân trông ngóng.
Mà
mấy chi đội hoàng gia xếp theo đội ngũ chỉnh tề hộ vệ mọi người ở trung
tâm, bọn họ đều cưỡi ngựa cao lớn, mặc áo giáp cứng rắn chói chọi, bên
hông là bảo kiếm sắc bén tinh mĩ, tay cầm trường thương trạm trổ tỉ mỉ
sáng bóng, có vẻ vừa uy vũ lại hoa lệ, phụ trợ cho nhóm hoàng tộc càng
thêm uy nghi, tôn quý vô cùng.
…
Nhóm vương tử, công chúa, con cháu quý tộc của các vương quốc khác cùng về lần này, bọn họ hơn
phân nửa đều là lần đầu tiên tới kinh đô Nam Việt đế quốc, đều bị đế đô
rộng lớn, khí thế nhưng lại không mất phần tinh xảo, đẹp đẽ mà quý giá
làm rung động thật sâu.
Kinh đô của Nam Việt đế quốc lớn nhất, giàu
nhất trên Vân Trạch đại lục, vương quốc cường đại sừng sững trên phiến
đại lục này mấy trăm năm, hơn nữa giống như được trời chiếu cố, được ban cho một lượng lớn tài nguyên trân quý, tự nhiên các vương quốc khác
không thể so sánh.
Nhóm thiên chi kiêu tử trước nay luôn kiêu
ngạo đứng ở đây, lần đầu tiên có cảm giác mình thực nhỏ bé, cũng sinh ra cảm giác hâm mộ, tán thưởng, kinh ngạc, tham lam cùng sợ hãi… đủ loại
tình tự phức tạp.
…
Trên con đường lớn ở đế đô, một chiếc
xe ngựa hoa lệ có dấu hiệu của gia tộc ‘Tây Mông Đa’ nhanh chóng lại
vững vàng hướng về phía phủ công tước Tây Mông Đa.
Trên xe ngựa,
một phu nhân ăn mặc sang trọng không ngừng dùng cây quạt trắng tuyết
trong tay vuốt ve lồng ngực mình, cố gắng giảm bớt cơn tức giận đang
dâng trào trong lòng.
Nhi tử vừa mới đi xa trở về, nàng vốn không định phát hỏa, nhưng nhi tử từ lúc xuống thuyền đến khi lên xe ngựa về
phủ, trừ bỏ ngẫu nhiên lầm bầm đáp lại một tiếng thì không còn phản ứng
nào khác.
Không còn hoạt bát năng nổ, thần thái sáng láng như
bình thường, ngược lại trầm mặc co ro trong một góc xe ngựa, suy nghĩ
không biết đã bay tới tận nơi nào, căn bản không để mẫu thân nàng đây
vào mắt.
Càng làm người ta tức giận hơn là trong tay đứa con ôm
một chậu hoa tinh xảo không lớn lắm, xem nó hệt như trân bảo, đó là một
gốc cây nhỏ có một nụ hoa màu đỏ, cũng thực bình thường, bình thường đến mức làm người ta chán ghét, sinh ra là con cháu thế gia sao có thể ôm
một thứ hạ thấp mình như vậy.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì!”
Phu nhân mất kiên nhẫn, tức giận cầm quạt lông đập lên bàn trà nhỏ bên cạnh.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi rốt cuộc có nghe không hả?”
“Nhị điện hạ rốt cuộc đã làm gì? Bệ hạ thế nhưng phẫn nộ đến mức tước tước vị hoàng tử của hắn?”
“Ngươi nói chuyện đi a, ngươi muốn tức chết ta sao?”
“Ngươi chính là quan cận vệ của Nhị điện hạ a, chúng ta đã công khai đứng bên
phía hắn, nếu hắn xong đời thì cả nhà già trẻ lớn bé chúng ta cũng gặp
tai tương!
Từ lúc nhận được tin Nhị điện hạ xảy ra chuyện, phụ
thân ngươi đã vội tới sức đầu mẻ trán, cả triều đình cùng hậu cung đều
náo loạn, có bao nhiêu người đang trông mong gia tộc chúng ta ngã xuống
để bọn họ chiếm lợi, ngươi nói chuyện xem, đừng có ngồi lì ở đó, mau trả lời cho ta a!”
Phu nhân càng nói càng tức giận, tùy tay cầm chén trà quăng qua nhi tử vẫn im lặng không nhúc nhích chút gì bên kia.
Không làm thì tốt, vừa làm thì lại chọc phu nhân tức không nhẹ.
Chén trà quăng qua, nhi tử của nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, chẳng qua chỉ nhanh nhẹn dùng cơ thể mình bảo vệ chậu hoa màu đỏ trong lòng mà thôi.
“Ngươi… ngươi… muốn tức chết ta đi, cứ ôm cái chậu hoa hỏng đó làm gì!”
Cùng với tiếng thét chói tai của phu nhân, một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thị tỳ đứng ở cửa xe ngựa còn chưa kịp phản ứng thì phu nhân đã bị chính
nhi tử của mình đột nhiên hung hăng đẩy ra ngoài, loạng loạng ngã xuống, đầu đập vào bàn trà nhỏ bên cạnh, máu tươi tung tóe.
“A~~~~~”
Thị tỳ sợ tới mức hét to.
“Mau… mau tới a… phu nhân… bị thương… người đâu mau tới a… thiếu gia… thiếu gia… nổi… nổi điên rồi…”