“Đạt Na Y, thương tích trên người ngươi quá nặng, không còn ma lực dư
thừa để dựng dục Tiểu hoàng tử, lúc nãy, khi ngươi hôn mê, lúc ta cứu
trị ngươi đã phát hiện dấu hiệu sanh non, Tiểu hoàng tử chỉ sợ… chỉ sợ…”
Đại trưởng lão luôn nghiêm cẩn, lạnh lùng, đối mặt với gương mặt bi thương, tuyệt vọng, tiều tụy của Đạt Na Y cũng đầy ngưng trọng cùng bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào an ủi nàng, chỉ đành thở dài.
“…Không… không…”
Bi thảm cùng tuyệt vọng mãnh liệt làm Đạt Na Y đang suy yếu dùng hết sức lực toàn thân hét lên.
“…Không… này không phải sự thật… không phải… con của chúng ta không thể mất đi…
đúng… nó nhất định phải sống… nó không thể mất được… Đại trưởng lão…”
Đạt Na Y nằm trên giường cố sức nhấc thân mình, bám lấy y bào của Đại
trưởng lão đứng bên cạnh, dùng ánh mắt tràn ngập cầu xin cùng chút hi
vọng cuối cùng nhìn hắn, giống như nàng đang cố bắt lấy cọng rơm cứu
mạng cuối cùng.
“Đại trưởng lão… Ngươi là tộc trưởng của ma vu
tộc a… ngươi nhất định có biện pháp… nhất định… Đại trưởng lão… ngươi
cũng biết đứa nhỏ này… trân quý cỡ nào a… Nếu bệ hạ có bất trắc gì… nó
chính là hi vọng cuối cùng của Ma tộc chúng ta… Đại trưởng lão… Ma vu
tộc các ngươi không phải có hiến tế sao… không phải có thể làm người
chết sống lại, người mệnh tử tục mệnh sao… Đại trưởng lão… van cầu
ngươi… ngươi nghĩ biện pháp đi… Đại trưởng lão…”
“Đạt Na Y, ngươi thanh tỉnh một chút, ma vu tộc chúng ta không phải thần, chúng ta thực
sự không thể chân chính làm người chết sống lại, làm người mệnh tử tục
mệnh.
Kia chỉ là dùng ma vu thuật cùng một ít thủ đoạn, đem vong
hồn người mới chết hoặc sắp chết niêm phong trong cơ thể, sau đó tận hết biện pháp làm giảm tốc độ hư thối của cơ thể mà thôi.
Bọn họ chung quy cũng không thể coi là người sống.
Bọn họ sẽ không cảm giác được đau đớn, ấm áp, hết thảy cảm giác của người
sống đều mất đi, còn phải mở to mắt nhìn cơ thể mình chầm chậm cứng
ngắc, chầm chậm hư thối.
Bọn họ bất quá chỉ là một cái xác có tư tưởng của người sống mà thôi, sống như vậy thì chỉ là tra tấn vô tận.
Đạt Na Y, ngươi muốn Tiểu hoàng tử biến thành như vậy sao?
Hơn nữa, Tiểu hoàng tử chỉ mới ba tháng, ngay cả cơ thể cũng không có, linh hồn nó còn chưa…”
Đại trưởng lão nhìn Đạt Na Y nằm trên giường, chút tinh thần vất vả lắm mới có lại, sau khi nghe hắn nói vậy thì chút thần thái kia lại nhanh chóng tan biến, phản ứng của nàng làm Đại trưởng lão lại nặng nề thở dài.
“Không… nhất định sẽ có biện pháp… nó còn chưa chết a… Đại trưởng lão… nó vẫn
còn sống a… còn trong bụng ta… ma lực của ta vẫn còn đủ sức chống đỡ một thời gian nữa…”
“Ma lực của ngươi đã sắp cạn kiệt, nếu không giữ Tiểu hoàng tử, ngươi còn cơ hội sống sót, nhưng nếu dùng để dựng dục
Tiểu hoàng tử thì cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết…”
“Ta không cần!”
“Chính là, cho dù như vậy, chúng ta ngay cả một thành nắm chắc có thể bảo trụ Tiểu hoàng tử cũng không có a!”
Nghĩ tới lời thế trước khi đi, nữ tử đã sắp bị tuyệt vọng phá hỏng lại bướng bỉnh cắn răng chống đỡ.
“Đại trưởng lão… van cầu ngươi… ngươi suy nghĩ một chút đi… vô luận phải trả cái giá nào… hài tử của ta cũng phải sống sót… đây là… lời hứa của ta…
lưu lại cho bệ hạ.. trước khi đi… nó là tia hi vọng cuối cùng của Ma tộc chúng ta a…”
“…Hảo… Đạt Na Y… ta… đáp ứng ngươi…”
Âm
thanh Đại trưởng lão lộ ra vô hạn mỏi mệt cùng bi thương, giống như lập
tức già nua đi mấy chục tuổi, nhưng đồng thời, trong giọng nói hắn cũng
giống như Đạt Na Y, tràn đầy quyết tuyệt, được ăn cả ngã về không, quyết đánh đến cùng.
“Đạt Na Y, ta phải hảo hảo suy nghĩ một chút, đại khái cần ba ngày, ngươi…”
“Ta có thể, Đại trưởng lão, ngươi tin tưởng ta, ta nhất định có thể chống
đỡ ba ngày, ba ngày này, hài tử của ta nhất định có thể hảo hảo sống
sót!”
Nữ tử cắn chặt răng, kiên định mà quật cường cam đoan nói.
…Ba ngày sau, trong phòng ngủ chính.
Nữ tử nằm trên giường lớn mềm mại, đẹp đẽ, bất quá chỉ mới ba ngày ngắn
ngủn, nàng vì đứa nhỏ trong bụng mà hao hết ma lực, máu huyết cùng sinh
mạng của chính mình, lúc này nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Dung mạo mỹ lệ vô song, cơ thể uyển chuyển xinh đẹp, da thịt trắng nõn trong
suốt, mái tóc lục sắc mềm mại bóng loáng ngày xưa đã không còn, hiện giờ chỉ còn hai gò má cùng hốc mắt hõm sâu, cơ thể khô quắt như bị hút
nước, da dẻ khô vàng cháy đen, mái tóc xơ xác như cỏ dại…
Đại
trưởng lão trầm tư suy nghĩ ba ngày, rốt cuộc mang theo hưng phấn cùng
kích động tiến vào nơi này thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nơi
này đã không còn Ngự Xà Cơ—— Đạt Na Y dung mạo vô song của ma xà tộc
ngày xưa, chỉ còn một nữ tử làm hắn cảm giác xa lạ chán ghét nhưng lại
vô cùng kính nể, một người mẹ đã gần đất xa trời.
“Đạt Na Y, ta đã nghĩ ra biện pháp, tuy không nhất định có thể thành công, nhưng vẫn đáng để thử một lần.”
Đại trưởng lão dùng ánh mắt mệt mỏi đầy tơ máu, tràn ngập thương tiếc cùng
kính nể nhìn nữ tử như cây khô nằm trên giường, dùng giọng điệu ôn hòa
nhất đời này của hắn, mở miệng nói.
Nữ tử trên giường đã không
còn sức lực nói chuyện, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn lên, trên gò má lõm
sâu, da dẻ khô vàng có chút cháy sém hơi giật giật, có thể xem là một nụ cười vui mừng đi.
“Đạt Na Y, bởi vì ngươi chấp nhất che chở nên
Tiểu hoàng tử hiện giờ vẫn còn một hơi thở, không thể xem là tử vong,
nhưng ngươi đã không thể cung cấp sức lực để Tiểu hoàng tử tiếp tục sống sót cùng sinh tồn, vì thế, ta quyết định thử một lần, tuy thực mạo
hiểm, cũng chưa từng có tiền lệ, nhưng đây là biện pháp duy nhất trước
mắt đáng để chúng ta thử một lần.
Đạt Na Y… ta còn cần thêm một chút thời gian để chuẩn bị… xin ngươi… vô luận thế nào… cũng phải cố kiên trì thêm một ngày nữa…”
Nữ tử hơi gật nhẹ một chút, xem như im lặng trả lời, tuy mỗi giây phút kéo dài sinh mạng này đối với nàng chính là sự tra tấn thống khổ.
…
Hôm sau.
Ma tộc ba nghìn thân vệ, cùng hơn một ngàn công tượng, chỉnh tề đứng ở vị
trí Đại trưởng lão chỉ định, mang theo tín niệm cùng mong chờ thật sâu,
bọn họ không có ai chần chờ, đều dùng sao cắt đứt cổ mình.
Máu
tươi đỏ sẫm, dọc theo khe rãnh trên mặt đất cuồn cuộn hội tụ, một nghi
lễ hiến tế tàn bạo, khủng bố nhưng lại vô cùng bi tráng được khởi động.
Đạt Na Y cố gắng chống đỡ một hơi cuối cùng được đặt ở vị trí trung tâm,
Đại trưởng lão khắc vu văn lên những cái đầu còn đang chảy ra dòng máu
nóng hổi sau đó xếp chúng chỉnh đề ở xung quanh trận pháp đặt ngọc bích, sau đó đứng bên cạnh, cắt hai cổ tay mình, dùng máu tươi của chính mình nhuộm Ma Vu pháp trượng trong tay.
Ma Vu pháp trượng bắt đầu nổi lên hồng quang, theo máu mà khuếch tán, ngay sau đó, lấy pháp trượng
làm trung tâm, máu tươi trong những khe rãnh cũng tàn mát từ nhạt thành
quang quang đỏ đậm.
Nếu, lúc này có một vị ma vu sư có tu vi cao
thâm ở đây, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ vì vu cổ hiến tế được ăn cả
ngã về không của vị Đại trưởng lão này.
Vị này chính là ma vu sư
xuất sắc nhất trên đại lục hiện giờ đã dùng tính mạng của ba nghìn thân
vệ cùng hơn một ngàn công tượng, tổng cộng bốn ngàn bảy trăm lẻ một
người, dùng cơ thể của chính mình dẫn đường, hội tụ tới căn phòng ngủ
này, chậm rãi vận dụng ma lực chuyển hoán toàn bộ năng lượng vào ngọc
bích, mà xung quanh ngọc bích đã thiết lập sẵn trận pháp vu văn, sẽ làm
nguồn năng lượng này không bị tiêu tan.
“…Đạt Na Y… đây là biện
pháp duy nhất… mà ta có thể nghĩ ra… Dùng máu huyết cùng sức sống của
tất cả chúng ta.. chứa đựng trong ngọc bích này… lúc sức lực ngươi cạn
kiệt… Tiểu hoàn tử có thể tiếp tục hấp thu sức mạnh trong trận pháp vu
cổ hiến tế này… mà dần dần trưởng thành…”
“Đạt Na Y… ngươi cùng
ta đều chết đi… ta lo sợ những người khác… bọn họ hiện giờ tuy trung
thành… nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không làm phản… vì thế… ra dùng hết
sinh mạng của mọi người ở đây làm hiến tế… mọi người đều chết cả rồi…
nơi này sẽ không còn người sống… cho dù là ngươi hay ta cũng chết đi…
Tiểu hoàng tử… sẽ… thực an toàn…”
“…chính là… điều không tốt suy
nhất chính là… không biết bệ hạ… đến lúc nào mới tới… nơi này… ta đã để
lại trí nhớ trong pháp trượng… trên vách tường cũng để lại tin tức… bệ
hạ nhìn thấy… sẽ biết… làm thế nào để bảo trụ Tiểu hoàng tử… Chính là…
nếu bệ hạ không tới… thì… Tiểu hoàng tử sau khi hút hết máu huyết cùng
sinh khí của chúng ta… ta cũng… cũng… không biết… Tiểu…”
Đại
trưởng lão hao hết sức mạnh cùng máu huyết, chậm rãi ngã xuống đất, rốt
cuộc không nói nên lời, từ từ nhắm lại đôi mắt vướng bận, đến tận lúc
chết vẫn không yên tâm.
…
Này là trí nhớ Hoàng Phủ Tĩnh Nghi thấy được từ Ma Vu pháp trượng.