Trong căn phòng có
một đàn 5 con bạch hổ to lớn bị nhốt trong một chiếc lồng ở chính giữa
phòng hung hăng nhìn về phía cửa phòng. Xung quanh phòng cũng chẳng còn
gì khác ngoài xương trắng và vết máu loang lổ, có lẽ vì họ không ở gần
nên không thấy có mùi gì, nhưng Tường Vy lại có thể ngửi thấy mùi máu
tanh nồng nặc, tất nhiên đó là thịt người. Nhìn mấy con thú cưng này của chị hai thật khiến cô cảm thấy vui vẻ, rất muốn mang chúng lên bàn giải phẫu để xem xét nhưng chị hai không cho nên đành bất lực. Đây là năm
con bạch hổ được nuôi sống bằng thịt người, từ khi cô gặp được chúng nó
đến giờ đều chứng kiến sức chiến đấu của chúng thật sự quá kinh khủng.
Những kẻ bị vứt vào đây đều sống không quá hai tiếng đồng hồ, tất cả đều là cao thủ nhưng cuối cùng đều bị ăn tươi nuốt sống.
Liếc nhìn
‘món ăn chín tái” trước mặt cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn, đã lâu toàn
phải ăn thịt sống có lẽ chúng sẽ thích món ăn này. Tường Vy tùy ý phất
tay, những người sau lưng lập tức hiểu ý ném hai người sống dở chết dở
kia vào trong còn mình thì bước ra ngoài đi thẳng về làm việc của mình, ở đây đã không còn việc gì của họ nữa.
“Chúc các người lên đường
vui vẻ.” Tường Vy mỉm cười nhìn hai người run lẩy bẩy trên mặt đất, bọn
họ làm quá nhiều việc ngu xuẩn nên tốt hơn hết là phải biết tự vui vẻ vì chỉ bị chết như vậy, đáng lý ra bọn họ phải chịu những hành hạ như vậy
hàng ngày đến khi không còn sức chống đỡ mà chết thì mới đúng. Cô bước
ra ngoài đóng cửa lại, nhìn qua ô cửa trong suốt xem tình hình bên
trong, chỉ mong đợi chị hai thả những chú hổ kia ra để chúng lao vào xé
xác con mồi.
“Các người cũng rất hiểu ý tôi. Vậy thì bắt đầu nhìn đi.” Băng Tâm nhếch môi cười nhạt nhìn sắc mặt ba người nhà họ Lãnh run rẩy lập tức trở nên trắng bệch không còn giọt máu. Cô nhẹ nhàng lướt
tay vài cái, trên màn hình máy tính bảng hiên lên nút đỏ, sau đó nhẹ
nhàng như không gõ ngón áp út xuống.
Cùng lúc đó, chiếc lồng giữ
ba con hổ lập tức được nhấc lên cao, nhưng chú hổ từ từ nhẹ nhàng đi ra
ngoài, vòng quanh con mồi ngắm nghía. Một con dùng móng vuốt giữ tay
Trần Lợi, ghé mồm ngoạm một cái xé rách mảng thịt trên tay bà ta, chỉ
nghe thấy ‘xoạt’ một cái mảng thịt bắp tay bị rứt ra rơi vào miệng con
hổ còn lộ ra mảng xương trắng nhưng chỉ một giây sau đã bị máu bao phủ.
Một con khác lúc này đã ngửi ngửi phần đùi cũng dùng sức ngoạm một cái
xé hết thịt ra chỉ để lộ xương cùng một vài sợi tơ thịt dính trên đó và
một chút gân lổn ngổn, bên đùi kia cũng tương tự bị ngoạm như vậy bởi
một con khác. Một con khác thì chụp móng vuốt ở ngực bà ta dùng sức
ngoạm lấy qua cầu bị cháy đen thui trước ngực.
Con còn lại thì gặm
lấy taii và một phần thịt trên mặt bắt đầu nhấm nháp. Cứ như vậy chúng
từ từ ăn cuối cùng chỉ để lại bộ xương dinh nhan nhản toàn thịt và một
vài sợi cơ, nội tạng, còn óc thì trước đó đã bị một con hổ dùng sức gặm
nát hộp sọ ăn hết bên trong.
“Á..a.á….a….á….a……” Trong phòng chỉ có tiếng hét đau đớn của Trân Lợi đến khi chết mới hết.
Chứng kiến cảnh này trực tiếp từ ô cửa, Tường Vy cũng cảm thấy dạ dày hơi
cuộn lên, còn nhớ lần đầu khi cô thấy chuyện này đã không khống chế nổi
bản thân mà nôn thốc nôn tháo, cả ngày cũng không thể ăn cơm.
Lãnh Tình Tình và Bạch Viên sợ hãi tới mức ngất lịm đi, đối với bọn họ mà
nói đây là cảnh tượng kinh khủng nhất trên đời. Lãnh Dật Hiên cũng sợ
đến ngây người, nhìn về phía màn hình thấy Băng Tâm chỉ lười biếng chống cằm nhìn mà chẳng hề nhíu mày một cái khiến sông sốc đến đứng hình
trong đầu trống rỗng không nghi được gì.
Lưu Ly, Hàn Long cũng
từng chứng kiến cảnh này nên sức chống đỡ cũng vô cùng tốt, lẳng lặng
nhìn màn hình, trên mặt chẳng buồn bộc lộ cảm xúc gì. Trong lòng cũng
không cảm thấy gì chỉ bình thản nhìn mà thôi, chết dù sao cũng là chết,
chết như vậy cũng chỉ đau đớn hơn người thường mà thôi.
Bạch Long thì cảm thấy dạ dày co thắt, nếu không phải người lớn lên trong biển
máu có lẽ đã sớm nôn rồi. Nhìn biểu cảm lạnh tanh như không có gì trên
mặt những người xung quanh khiến anh cảm thấy sởn gai ốc, quả thực toàn
là những kẻ máu lạnh vô tình. Còn riêng Lãnh Băng Tâm thì tốt hơn hêt
sau này phải cẩn thận, cô gái này thực sự là một con ác quỷ đội lốt
thiên thần, nếu một ngày đắc tội không biết bản thân sẽ chết theo cách
nào nữa.
Lăng Kiệt nhìn cảnh trước mặt lại cảm thấy rất vui vẻ,
người anh đã lựa chọn quả thật làm việc dứt khoát không hề nhân nhượng
mà tàn nhẫn với kẻ thù. Chỉ nhìn cô như vậy anh mới biết mình đã lựa
chọn được một người con gái hoàn hảo đến mức không thể chê trách gì. Có
lẽ đời này cũng chỉ cô mới đủ tàn nhẫn, máu lạnh để đứng sóng bước bên
anh mà không cần che chở, bảo vệ. Họ sinh ra là để danh cho nhau, chỉ có cô mới có thể cùng anh nắm tay đi trên con đường đầy máu tanh này.
“Này đừng ngất sớm như vậy chứ, chuyện còn chưa xong mà. Xem ra cần uống
chút nước để tỉnh táo hơn rồi.” Lãnh Băng Tâm nhìn người thì ngất đi,
người thì bị dọa tới không còn đầu óc thở dài tiếc nuối. Nếu có thể để
họ chỉ chứng kiến có vậy mà dừng lại thì tất cả những việc cô làm chỉ
xem như công cốc mà thôi. Băng Tâm vươn ngón tay thon dài ra tích vào
biểu tượng trên máy tính bảng, ngay lập tức một luồng nước từ trên dội
thẳng xuống đầu ba người nhà họ Lãnh làm họ lập tức tỉnh táo.
Bạch Huân nhìn chằm chằm những con hổ đang tiến đến gần cả người lạnh như ở
trong hầm băng, chứng kiến cái chết đáng sợ của mẹ mình trong lòng anh
ta không ngừng run sợ. Cái chết đau đớn từ từ thấm vào con người cho tới lúc chết như vậy quả thực là đáng sợ. Nếu có thể nói hoặc tự vẫn hay có thể di chuyển anh ta tuyệt đối không để những con dã thú này tới gần
nhưng mà cả người không thể nhúc nhích ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng
không thể. Toàn thân đau nhức vô cùng, trước khi vào đây xương hàm cũng
tháo rời ra để tránh việc cắn lưỡi tự sát, tay chân thì đều bị cắt đứt
gân. Quả thật là lòng dạ đàn bà còn độc hơn cả rắn độc, nếu biết trước
có một ngày như vậy, lúc trước anh ta sẽ tuyệt đối không cùng mẹ và em
gái gây ra mối họa này. Nhung mà bây giờ đã quá muộn rồi! Anh ta chỉ
đành tuyệ vọng cảm nhận mình bị ăn từng chút một.
Còn những chú
hổ kia thì tất nhiên là không cần nể nang gì mà tiến đến ăn sạch con mồi không thể chống cự trước mắt, đối với chúng nó hai người này đúng là
vừa đủ một bữa ăn. Hàng ngày có rất nhiều kẻ bị đău đên đây ăn nhưng bọn nó sẽ không trực tiếp cắn chết rồi ăn mà từ từ thưởng thức mỹ vị ngay
lúc chúng còn sống. Đây là cả một quá trinh dài mà chúng bị chủ nhân
huấn luyện khi ăn những con mồi được đưa tới.
“Các người biết
không, tôi cảm thấy cười trên nỗi đau của kẻ thù là rất vui vẻ nhưng mà
tôi nghi người vui nhất sẽ là các ngươi. Bởi vì có đôi khi cười trên nỗi đâu của bản thân cũng chính là một loại vui vẻ đến tận trái tim. Nhìn
xem, tất cả những gì bọn họ phải chịu chính là do các người gây nên, nếu năm đó chỉ cần các người bỏ qua cho Bùi gia thì bây giờ chuyện đâu đến
mức này. Có lẽ hiện tại chúng tôi vẫn có cuộc sống hạnh phúc như những
người bình thường mà các người cũng có thể sống bình yên không ai va
chạm ai. Nhưng mà đáng tiếc là mọi chuyện đã xảy ra rồi, các người hãy
chống mắt mà chờ xem.” Tâm nhìn những người kia đau lòng mà trái tim như bị đâm hàng vạn nhát dao, bọn họ nhhinf người thân chết thì đau khổ như vậy còn cco trong có một đêm mà mất đi tất cả gia đinh, hạnh phúc thì
sao? Ai có thể trả lại cho cô đây? Kích động quát lên sau đó giọng nói
của cô lại nhỏ dần nhưng cũng đủ để những người kia nghe thấy, kèm theo
là nụ cười ớn lạnh khiến người ta sởn gai ốc, ngay cả nhũng người bên
cạnh chúng kiến nụ cười đó cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nhiệt độ gần
như giảm xuống mức âm.
Sau khi để mọi chuyện kết thúc cô cũng
lười để mọi người ở lại đuổi tất cả đi, kể cả Bùi Quân và Lăng Kiệt đang không ngừng lo lắng cũng bị tống cổ ở bên ngoài. Nhìn kẻ thù chết thê
thảm cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì, nhưng mà nếu để cô chứng kiến họ
sống tốt thì qủa thật là điên rồ.
Tường Vy và Lưu Ly cũng hoàn thành nhiệm vụ đưa ba người nhà họ Lãnh trở về mà thần không biết quỷ không hay.
********************
Nơi giam giữ Bạch Bằng bắt đầu xảy ra trận chiến đẫm máu, không biết thông
tinn bị rò rỉ ra từ đâu mà Long Tường biết được vị trí giam giữ mà tới
cứu người. Không ai sẽ nghi rằng chuyện này có liên quan đến Long Môn
bởi vì vốn dĩ đây là kẻ thù của bọn họ. Nhung kẻ thù của kẻ thù chính là đối tác thích hợp nhất.
Chỉ mới nửa tiếng trước họ nhận được một bức thư nặc danh gửi đến trong đó có cảnh tượng vợ con Bạch Bằng chết trong tay Lãnh Băng Tâm. Tiu rằng còn ngờ vực nhưng hắn tin Băng Tâm tuyệt
đối sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc tự gây phiền phức như vậy, có lẽ là
do trong số những người bên cạnh Lãnh Băng Tâm có vấn đề.
Dù sao
có thêm Bạch Bằng cũng coi như có thêm một con tốt thí mạng liều mình
trả thù, cho dù không thành công cũng có thể khiến Lãnh Băng Tâm đau
đầu. Hơn nữa người như Bạch Bằng vẫn còn giá trị lợi dụng lớn với Long
Trường, bước đầu chính là nắm được thế lực ngầm trong hai giới hắc bạch
mà ông ta dựng lên.
Người mà con trai cũng có thể hi sinh để nó
tiến vào Long Môn suốt bao nhiêu năm mà không bị phát hiện chắc chắn
không đơn giản. Cho dù có mất đi toàn bộ thì Long Trường biết ông ta sẽ
theo mình bởi vì con chó bị dồn đến cùng thì cũng phải dứt giậu thôi.
“Lãnh Băng Tâm, tôi không tin trên đời này không có ai có thể đánh bại cô!”
Long Trường nhàn nhã lắc ly rượu vang thơm nồng đỏ như máu mỉm cười vui
vẻ nhìn chất lỏng màu đỏ như máu.