Chuyện bắt đầu khi mẹ cô nhận được một loạt ảnh cha ôm hôn một người đàn bà khác cùng bà ta
bước ra từ bệnh viện phụ sản. Người gửi những tấm ảnh có ghi đây là ảnh
chồng bà đi khám thai với "vợ mới" ở bên ngoài.
Ngày ấy
Bùi Ngân An cảm thấy đau khổ vô cùng, thế giới của bà dường như sụp đổ
hoàn toàn không có lấy một tia sáng hạnh phúc. Vứt bừa bãi những tấm ảnh ra khắp sàn nhà bà bắt đầu khóc dữ dội mà không hề biết có một đôi mắt
nhỏ ở góc khuất của phòng đang theo dõi mình.
Lãnh Băng
Tâm vốn muốn chơi trốn tìm với chị gái nên mới trốn vào góc kín trong
phòng mẹ. Thật không ngờ lại thấy mẹ khóc tới thương tâm như vậy, trên
sàn lại đầy các tấm ảnh cha ôm ấp người đàn bà xa lạ không phải mẹ.
Tâm vốn là đứa trẻ vô cùng thông minh nên biết ngay chuyện gì xảy ra, có lẽ cha đã không còn yêu thương gia đình này nữa rồi. Cô không có đi ra
ngoài vì biết mẹ đóng cửa khóc một mình là vì muốn giấu kín chuyện này,
cô sẽ để mẹ được như ý muốn coi như không biết chuyện gì.
Những ngày sau này dù mẹ có dịu dàng quan tâm chăm sóc nhưng cha vẫn
thường xuyên không về nhà, có tháng cha chỉ ở nhà có một ngày. Hơn nữa
cứ mỗi khi về nhà là cha luôn tìm cớ cãi nhau lớn tiếng với mẹ để ra
ngoài hoặc là nhận được một cuộc điện thoại mà bỏ đi không thèm ở nhà
nữa.
Đã có lần Tâm và chị gái tìm mọi cách để cha ở
nhà như giả vờ ốm, khóc lóc giận hờn nói là muốn cha. Nhưng mà mỗi lần
hai chị em gọi điện là cha lại lấy cớ bận công việc không về nhà được.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, căn nhà vốn bình yên, hạnh phúc, ấm áp
thì giờ đã thiếu đi bóng dáng một người. Chỉ còn lại Bùi Ngân An là vẫn
luôn quan tâm chăm sóc hai đứa con gái nhỏ cố gắng chịu đựng sự lạnh
nhạt, xa cách của chồng mình.
Rồi đến một ngày mẹ không chịu được nữa viết giấy ly hôn bỏ trên bàn rồi đưa chị em cô về nhà ông ngoại.
Ông ngoại đã sắp xếp cho Tâm và Thiên tới học nội trú trong trường của một
người quen. Các cô phải ở đây mà không được trở về nhà dù chỉ một ngày
nhưng đôi khi Tâm vẫn trốn về nhà lén lút nhìn mẹ rồi lại đi. Khi trở về nếu có bị ai đó bắt gặp thì cô sẽ bày ra bộ dạng ngây thơ của đứa trẻ
trốn đi chơi bị bắt gặp nên không ai biết gì.
Tuy ông
ngoại không nói nhưng Tâm đã sớm tìm hiểu và biết đây là ngôi trường
được xây dựng để đào tạo sát thủ hàng đầu chứ không đơn giản là trường
học bình thường. Người bạn của ông ngoại cũng là sát thủ hàng đầu lúc
bấy giờ, đây là nơi an toàn khiến bất kỳ ai cũng không thể tìm được Tâm
và Thiên.
Ông ngoại phải làm như vậy bởi vì hiện tại cha
cô Lãnh Dật Hiên đang không ngừng cho người tìm kiếm tung tích của hai
chị em cô. Giải thưởng được treo là số tiền có thể để người ta sống cả
đời nhàn nhã mà không phải làm gì. Chỉ có ngôi trường này thì con người
mới phục tùng mệnh lệnh hoàn toàn, không ai bị đồng tiền che mắt
Vào một đêm mưa Tâm cảm thấy rất nhớ mẹ liền lén lút trở về nhà trốn vào
góc phòng khách chờ mẹ. Nhưng cô đâu hay biết đâu đêm nay sẽ là đêm định mệnh thay đổi toàn bộ cuộc đời cô và Thiên Thiên.
Tâm chỉ trốn ở góc phòng chợt thấy đông đủ cả nhà gồm có ông bà ngoại, mẹ, bác
hai, bá hai đều tập trung ở phòng khách. Chợt có một bàn tay bịp miệng
mình khiến Tâm giật mình hét lên, giãy giụa muốn thoát nhưng không bằng
sức lực của đối phương nên không thể làm gì được.
"Đừng nhúc nhích, là anh đây." Giọng nói của Bùi Quân con trai của bác hai vang lên bên tai cô.
"um...úp...ùi...ủ...um...u..." (em biết rồi thả em ra.) Tâm ú ớ nói khi bị bịt miệng tay thì không ngừng động tác chỉ vào tay anh trai
"Sao em lại ở đây, trốn học về nhà à? Thiên Thiên có về không?" Bùi Quân vừa buông Tâm ra vừa nhỏ giọng hỏi, cái đầu thì ngoái nhìn bốn phía xem có
thấy Thiên Thiên không.
" Em trốn học về, không cần nhìn
nữa chị hai em không có về cùng đâu. Nhưng sao anh cũng trốn ở đây mà
không ở ngoài kia vớ bác hai?" Tâm hỏi nhỏ lại, mắt không ngừng nhìn về
vẻ mặt nghiêm trọng của những người ngồi ở trong phòng khách.
"Hình như hôm nay cha em tới đây nên bác em không cho anh đi theo nên anh
đành tự mình trốn đến vậy." Bùi Quân giải thích
"Ừ em biết rồi, thôi chúng ta mau xem đi." Băng Tâm trả lời rồi lại tiếp tục ngó về phía trước.
Chẳng bao lâu cánh cửa chính phòng khách được mở ra, Lãnh Dật Hiên đỡ
theo một người đàn bà cẩn thận bước vào Bùi gia. Đi theo phía sau bọn họ là một đám người mặc đồ đen rất đông hình như là xã hội đen.
"Xin hỏi Lãnh tiên
sinh đến đây có việc gì?" Nhìn Lãnh Dật Hiên ôm người đàn bà khác vào cả nhà họ Bùi đều đứng hết lên trên mặt biểu lộ sự không chào đón vị khách này.
"Các người hẳn là biết tôi đến đây làm gì! Mau giao
hai đứa nhỏ ra đây cho tôi." Lãnh Dật Hiên vừa ôm chặt người đàn bà bên
cạnh vừa trừng mắt nhìn người nhà họ Bùi.
"Hiện nay tôi và anh vẫn là vợ chồng vì vậy đừng có mong động vào con tôi." Bùi Ngân An
cười thê lương, cả trái tim bà đã bị người ta đẩy xuống hầm băng vạn
trượng mãi mãi không thể kéo lên được.
Nhìn chồng mình ôm người đàn bà khác còn hống hách đến tận cửa đòi bắt con gái mình đi
đúng là cuộc đời trêu người. Nếu cho Bùi Ngân An chọn chắc chắn bà sẽ
chọn giết chết hai kẻ trước mặt. Nhưng vì con vì gia đình bà không thể
cũng không cho phép mình làm như vậy.
"Cô còn muốn gì
nữa, cô hại chết con trai tôi giờ lại không muốn để chúng tôi bên cạnh
nhau, cô đúng là độc ác." Người phụ nữ trong lòng Lãnh Dật Hiên rống
lên. Ai nhìn vào cũng thấy thương tiếc nhưng ở góc độ của Băng Tâm có
thể thấy rõ nụ cười đắc thắng trên gương mặt kia.
"Các
người muốn ở lại cùng nhau, đừng mơ." Bùi Ngân An thực sự không chịu nổi nữa rút một cây súng trong người ra bắn trúng bụng người phụ nữ trước
mặt.
"Cô thật quá lắm rồi." Ôm thân thể đầy máu sắp ngã
trên đất, Lãnh Dật Hiên điên cuồng giật một khẩu súng của người áo đen
bắn thẳng vào người Bùi Ngân An.
Ngân An chỉ cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng truyền tới, cả thân thể ngã xuống nền đá lạnh
băng. Bị người mình yêu nhất muốn giết mình đúng thật là đau, đau đến
nỗi giọt nước mắt nóng hổi không kìm được nữa mà chảy ra nơi khóe mắt.
Nhìn mẹ ngã xuống Tâm kích động hét lên nhưng ngay lập tức bị Bùi Quân bịt
kín miệng, giữ lấy cả người cô khiến cô không cách nào nhúc nhích được
chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ nằm trên đất.
Biết Tâm kích
động nhưng Bùi Quân quyết tâm giữ chặt cô lại, anh biết chỉ cần họ bị
phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm. Không những Tâm bị bắt đi mà người lớn
còn vì che chở cho họ mà rơi vào tình huống bất lợi.
Người nhà họ Bùi hoàn toàn bị chọc giận, toàn bộ mọi người đều rút vũ khí bắn về phía đám người kia không chút do dự.
Lãnh Dật Hiên nhanh chóng ôm người đàn bà bị thương kia ra ngoài mà
không hề nhìn thấy bà ta làm động tác giết với đám người áo đen phía sau lưng ông.
Những người áo đen không kiêng kỵ gì mà trực tiếp rút súng ra, vậy là một cuộc chiến đẫm máu nổ ra.
Bùi Uyên bác hai của Tâm trong lúc tránh đạn bị ngã nhào xuống đất, cùng
lúc này ông cũng phát hiện ra sự xuất hiện của hai đứa trẻ.
"Bùi Quân, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra con cũng phải cùng Tâm trốn
đến khi bọn người kia đi hết. Nhớ kỹ, nhất định hai anh em phải bảo toàn mạng sống rời khỏi đây." Nằm dưới đất Bùi Uyên chỉ kịp dặn dò con trai
một câu rồi nhanh chóng đứng dậy đẩy chiếc ghế lại để nó che chở hai đứa trẻ còn mình thì tiếp tục đọ sức với đám người kia.
Tuy
nhà họ Bùi đã cô gắng nhưng vẫn bị đám người áo đen làm cho bị thương
rồi dần dần dẫn đến mất mạng. Ông bà ngoại cùng bác gái của Tâm bị chúng bắn thẳng vào đầu, tim nên mất mạng ngay lập tức. Còn cha của Bùi Quân
cũng bị đạn bắn bụng như em gái nên cũng chỉ còn thở thoi thóp.
Sau khi người nhà họ Bùi đã ngã xuống hết, toàn bộ người làm cũng bị bắt
đến và giết toàn bộ. Máu tanh lênh láng khắp mọi nơi, hai đứa trẻ trong
góc phòng sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Đám người kia trước khi rời đi còn dùng dầu tưới quanh biệt thự và đốt nó, lửa nóng bắt đầu bao trùm lấy tất cả.
"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi." Bọn người kia vừa đi Tâm lập tức chạy ra ôm lấy
mẹ đang nằm trên đất mà không để ý đến lửa bắt đầu cháy lớn, cả cơ thể
nhỏ bé đều dính máu và máu của mẹ.
"Con gái, trở về nhà họ Lãnh vào phòng mẹ lấy ba phần số tài sản nhà họ Lãnh mà mẹ đã âm thầm
chuyển đổi được biết chưa?" Bùi Ngân An mở mắt ra yếu ớt nói, đây là
việc duy nhất bà có thể làm cho hai đứa con gái.
"Cha."
Bùi Quân cũng vội chạy đến đỡ cha mình dậy, cả người cậu lúc này cũng
giống như Tâm thấm đẫm máu trên người Bùi Uyên chảy ra.
"Nhất định phải bảo vệ hai em, nhớ nói Tâm dẫn đi tìm bạn của ông nội,
người đó nhất định có thể giúp chúng ta bảo vệ Bùi gia." Bùi Uyên mỉm
cười khó nhọc nói, ông biết thời gian của mình đã không còn nữa rồi.
"Mau đi đi, đưa em đi, cha không trụ nổi nữa rồi. Nhớ là sau này phải biết
tự mình chăm sóc không để bị thiệt thòi biết không con trai. Hãy nhớ
rằng ta và mẹ yêu con rất nhiều, con trai!" Bùi Uyên cầm tay Bùi Quân mà rơi nước mắt, đứa bé này ông đã không thể bảo vệ nữa. Sau đó ông đẩy
mạnh Quân về phía Tâm để hai đứa trẻ mau chóng rời đi.
"Mau đưa em đi." Nhìn lửa cháy càng lớn, bố Bùi Quân ép cậu mang Băng
Tâm ra ngoài, bản thân đang thoi thóp chỉ có thể nắm chặt tay thi thể
người vợ bên cạnh.
"Mau đưa con bé đi." Thấy lửa cháy ngày càng lớn, Bùi Ngân An dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Tâm vào lòng Bùi
Quân để cậu đưa em gái đi.
"Không con muốn, thả ra.... thả ra....." Băng Tâm không ngừng giãy giụa khi bị Quân kéo đi, nước mắt
cũng theo đó mà không ngừng chảy xuống.
"Ngoan theo anh,
mọi người đã phải hi sinh quá nhiều vì chúng ta rồi, không thể để hi
sinh đó uổng phí được." Quân đau lòng vừa khóc vừa ôm em gái kéo đi, nếu không nhanh chóng có thể cả hai cũng bị lửa thiêu chết tại đây.
"Không muốn, buông ra, buông em ra." Tâm điên cuồng không ngừng gào thét đánh
vào người đang ôm mình kéo đi, dù có bị lửa thiêu chết cô cũng không
muốn đi.
Mặc kệ cho Tâm đánh mắng khóc lóc, Quân mau
chóng ôm cô rời khỏi biển lửa. Anh biết, chỉ có sống thì mới có thể trả
món nợ máu ngày hôm nay của Bùi gia, cắn răng nhìn người thân bắt đầu
chìm trong biển lửa mà cậu kéo em gái mau chóng rời đi.
Thảo đã trở lại đây, mọi người ơi tăng cường comt, chia sẻ để ta có tinh thần viết đi nào.
Đang thất thần chợt cảm thấy có nguy hiểm rình rập, Tâm lập tức bừng tỉnh
vừa kịp xoay người đã có một viên đạn bay rất nhanh. Tuy phản ứng của cô trước nay vô cùng nhanh nhẹn nhưng cũng không tránh khỏi việc bị
thương.
Viên đạn lao thẳng từ cửa sổ vào làm vỡ tan tấm
kính, nhờ thân thủ nhanh nhẹn Tâm đã nhanh chóng nghiêng người sang một
bên tránh được chỉ bị viên đạn bắn trúng tay phải.
Đột
nhiên bị tập kích đối với Lãnh Băng Tâm mà nói là chuyện xảy ra như cơm
bữa nên nhanh chóng tìm được nơi cất giấu thứ đồ mình muốn mà không hề
để ý đến những kẻ tập kích kia.
Thuộc hạ của Lăng Kiệt
đang tìm kiếm phát hiện có tiếng súng thì biết ngay người mình tìm đang ở nơi phát ra tiếng súng kia liền nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm
thanh.
Cùng lúc đó Thiên Thiên cùng những người trong nhà
họ Lãnh đều giật mình. Vì lo lắng cho Tâm nên cả Lãnh Thiên Thiên cùng
Lãnh Dật Hiên lập tức đứng bật dậy từ sô pha chạy thẳng lên tầng hai.
Tiểu Chính Thần cũng vội vã chạy theo sau, may mà hôm nay trước khi ra
ngoài bé có cầm theo vài quả bom để chơi (híc em có đứa trẻ nào chơi nhừ èm không, toàn chơi những trò đáng sợ không à).
Tâm
lật người vài vòng đã đến được một nơi mà trước đây mẹ cô đã nói phải
nhớ kĩ. Đẩy chiếc tủ sang một bên nhẹ nhàng nhấn tay vào bức tường đằng
sau. Bức tường nhanh chóng di chuyển tách ra để lộ rõ khoảng trống bên
trong có phần văn kiện và vài con dấu.
Biết đó là thứ mẹ để lại, Tâm dùng tay phải cầm lấy tập hồ sơ tay trái tiện thể móc súng
ra bắn trả những kẻ chán sống kia.
Ba người Lãnh Thiên
Thiê, Lãnh Dật Hiên và thuộc hạ của Lăng kiệt vừa chạy lên đến phòng
cũng nhanh chóng nhập cuộc để giúp đỡ Tâm.
... ...... .........
Ở chỗ của Lăng Kiệt, anh vừa chạy ra đã lao thẳng ngồi vào vị trí tay
lái, biết là rất vội nên Hàn Long cũng không nói gì lập tức ngồi lên vị
trí lái phụ. Hàn Long nhanh chóng mở máy tính ra, bật một tấm bản đồ chỉ đường đến nhà họ Lãnh đưa đến trước mặt lão đại nhà mình.
Trên khuôn mặt Kiệt vẫn không có cảm xúc gì chỉ lạnh lùng vô cảm như thường
ngày nhưng trong lòng sớm đã không yên ổn như vậy. Tốc độ lái xe ngày
càng nhanh khiến Hàn Long bên cạnh cũng phải tuốt mồ hôi hột.
Lái xe nhanh không bao lâu đã đến trước cửa nhà họ Lãnh, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng súng nổ đoàng đoàng.
Cả hai người đàn ông trong xe không nói hai lời lập tức vượt tường nhà họ
Lãnh nhảy vào bên trong tiến thẳng đến nơi phát ra tiếng súng.
Lăng Kiệt vừa đến nơi đã thấy đập vào mắt là cảnh cánh tay Lãnh Băng Tâm
chảy đầy máu nhưng vẫn cầm thứ gì đó còn tay không bị thương cũng không
ngừng bắn trả. Bên cạnh cô có Lãnh Thiên Thiên, Lãnh Dật Hiên và một
người khác đang trợ giúp để bắn trả.
Họ đang định tiến
đến giúp đỡ thì không biết từ đâu chui ra một đứa bé đưa cho Tâm thứ gì
đó, chỉ thấy Tâm nhếch môi cười lạnh điều chỉnh tấm hình vuông đó rồi
quăng về phía đối diện.
Chỉ nghe "đùng" một tiếng lớn
rồi tất cả tiếng súng đều dừng lại, Lăng Kiệt vội vàng bước đến phía Tâm nhanh chóng ôm cô đi ra cửa nhà họ Lãnh mà không nói lời nào, trên mặt
ngày càng lạnh đi.
Thật không ngờ cô từ trước tới giờ
chưa từng bị thương giờ lại bị đạn bắn trúng, chắc chắn là trở về đây
khiến cô cảm thấy khó chịu nên mới bất cẩn mà bị thương như vậy.
Mới đầu Tâm có chút giãy ra nhưng khi nhìn thấy hướng đi của anh thì
chỉ nhếch nhẹ môi nằm yên trong lòng ai đó không thèm động đậy nữa. Sau
đó cô cũng không kiêng nể gì mà tự nhiên điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn mà nằm trong lòng Lăng Kiệt. Hàn Long và người đàn ông lạ mặt lập
tức hiểu ý cũng bước nhanh theo phía sau không nói thêm lời nào.
Thiên Thiên vốn muốn ngăn lại nhưng khi nhìn đến mặt người đàn ông kia thì
biết rõ đây là người mình không thể chọc vào chỉ có thể nhanh ôm lấy
Chính Thần chuẩn bị đi theo.
Lãnh Dật Hiên vốn đã lo lắng cho Tâm giờ lại thấy con gái bị người ta đưa đi mà không biết lý do liền lập tức quát lớn:
"Cậu kia mau thả con gái tôi xuống, không được phép đưa con bé đi đâu."
"Ông vừa nói gì?" Kiệt nhíu mày quay lại nhìn Lãnh Dật Hiên, trên mặt lại
lạnh thêm, cả người đều tỏa ra hơi thở băng lãnh. Chỉ để cô ấy ở đây một chút mà đã bị thương thành ra như vậy, nếu để cô ấy ở đây lâu hơn nữa
thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
"Tôi nói là
cậu lập tức thả con gái tôi xuống." Lãnh Dật Hiên thật sự bị chọc giận
tới cực điểm. Đây rốt cục là loại người gì vậy, chỉ mới có mấy tuổi mà
không coi ai ra gì lại còn đùng đùng đòi mang con gái nhà người ta đi,
thật là không có chút lễ nghĩa nào cả.
"Tôi..." Chữ
"không thả" còn chưa nói ra khỏi miệng, Lăng Kiệt đại thấy người trong
lòng ngọ nguậy thò đầu ra nhìn về hướng Lãnh Dật Hiên, trên mặt là biểu
tình vô cùng chán ghét. Nhìn đến biểu hiện này anh không khỏi nhíu mày
thắc mắc, đây là thái độ của con gái đối với người cha lâu ngày không
gặp mặt sao?
"Cảm ơn thiện chí của Lãnh tiên sinh nhưng
hiện tại tôi đang có chút việc bận, xin phép rời đi trước." Tâm buông
một câu nói khách khí như đang nói với người xa lạ, nói xong còn không
quên quay lại ra hiệu cho Lăng Kiệt rời khỏi nơi bẩn thỉu này. Trong
lòng cô đang cảm thấy rất khó chịu không muốn ở lại nhà họ Lãnh dù chỉ
là một giây nào nữa.
Không biết vì sao Tâm lại có biểu tình như vậy nhưng Lăng Kiệt cũng mặc kệ, anh nhanh chóng ôm cô lên xe rời đi.
Đến tận lúc những chiếc xe đã khuất bóng, Lãnh Dật Hiên vẫn còn bị đứng hình vì lời nói lạnh nhạt của con gái mình.
Ông không biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy nhưng trong lòng vẫn
nhói đau, trái tim dường như bị người ta bóp nghẹt. Trong lòng vô cùng
đau đớn như bị ai đó cầm dao đâm từng nhát từng nhát một.