Quyền cước giáng
xuống chấn động, kình khí va chạm vô tình đánh sâu vào cơ thể của đôi
bên. Hai đội nhân mã hỗn loạn ngoài bìa rừng, vừa đánh vừa mắng ồn ào cả lên. Như đã hẹn trước, tất cả họ đều chỉ dùng thân thủ mà không điều
động bất cứ sức mạnh nào khác, nơi cánh rừng thưa thớt chỉ còn lại khói
bụi mù mịt xen lẫn trong hàng chục dấu chân chồng chéo trên đất.
Loạng choạng lùi vài bước, nam nhân phun một ngụm nước bọt tức giận mắng lên: "Ma giới chính nguyên các ngươi quá đáng vừa thôi!"
Nghe vậy, một nữ nhân nũng nịu cười khanh khách cất lời: "Có nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa."
Lời này làm những người vừa bị bức lui tức đỏ mặt nhưng không dám phản bác
thêm gì nữa. Cả bọn liếc nhìn nhau, sắc mặt vặn vẹo thể hiện sự ẩn nhẫn
rõ ràng. Tại lục giới chính nguyên thì đừng bao giờ trông đợi Ma giới
biết cái gì gọi là tuân thủ công ước, có lẽ họ đã quá lơi lỏng khi vẫn
còn đắm chìm trong thời đại của Ma Tịch Dạ quân thượng mà quên mất rằng, hiện tại và cả tương lai mãi mãi về sau, người cai quản Ma giới là Ma
Đế.
Không để bọn cư dân ba mươi ba tầng trời suy tư lâu, một nam
nhân bên Ma giới chính nguyên mở lời cắt ngang sự tĩnh lặng không dài
này: "Thêm việc mấy ngày nay các ngươi phỉ báng Ma Đế thì..."
"Chúng ta khi nào phỉ báng Ma Đế!!!"
Thanh âm phẫn nộ đồng loạt vang vọng kèm theo những đôi mắt đỏ ngòm tơ máu.
Nếu không phải biết đánh không lại thì bọn người này đã lao đến đánh
tiếp rồi. Tội phỉ báng Đại Đế là tội nặng nhất ở lục giới chính nguyên.
Bọn họ có thể nghi ngờ, có thể khiêu khích, có thể bất mãn,... nhưng
tuyệt đối không được phỉ báng Đại Đế. Hiện tại bị gán tội như vậy thì
làm sao mà giữ bình tĩnh được.
"Thật mà, mấy ngày nay các ngươi liên tục oán trách Ma Đế đấy thôi."
"Mấy ngày nay chúng ta chỉ oán Nh..."
Âm thanh lập tức ngưng bặt. Cư dân Ma giới chính nguyên có thể thấy rõ
từng nét biểu cảm vô cùng thú vị trên những gương mặt ở phía đối diện,
cõi lòng có chút thương cảm nhưng rồi rất nhanh biết thành đắc ý. Chờ
thật lâu sau, một người trong số bọn họ mới trang nghiêm mở lời: "Ma Đế
biết rõ bọn người các ngươi sẽ không cam tâm bồi thường nên mới ra hạ
sách này. Chỉ cần các ngươi tuân thủ ước định thì chúng ta xem như chưa
có chuyện gì xảy ra. Đừng mơ tưởng rời khỏi Thương Khung trốn-nợ!!!"
Dấu thập phẫn nộ đã đè nặng lên đầu cư dân ba mươi ba tầng trời. Bọn họ rất muốn hét lên bản thân không "trốn nợ" nhưng lực bất tòng tâm. Năm xưa
Ma Lam Duật quân thượng và Ma Tịch Dạ quân thượng không hề keo kiệt đến
như vậy có được không, Ma Đế cần chi tính toán không bỏ qua cho mọi
người như vậy chứ? Làm Đại Đế thì... rộng lượng chút đi.
Nếu cứ như vậy thì bọn họ có đem cái mạng đi cầm cũng chưa trả hết nợ được.
Lúc này, một nam nhân Ma giới chợt bừng tỉnh thốt lên: "Đúng rồi, nếu trả
không hết nợ thì lập khế ước bán thân. Mà nếu đến mức đó còn không trả
xong thì tính tiếp tới đời con cháu."
"..."
Vẫy vẫy tay
đưa tiễn những cư dân xấu số kia, bọn người ở Ma giới hí hửng ngồi tụ
lại một chỗ kiểm kê tiền tài vừa thu về. Nhìn các con số liên tục tăng
trưởng, trừ đi các khoản chi thì tiền tài vẫn còn rất nhiều, cả bọn cười không khép miệng được. Lúc trước mỗi lần tu sửa sau hạo kiếp là Kim
điện và Bảo điện của Ma giới chính nguyên luôn lâm vào trạng thái cạn
kiệt. Hai vị quân thượng khi đó chẳng mấy để tâm nên thành thử Ma giới
nhiều lúc bị gán cho danh hiệu chính giới âm u rùng rợn hỗn loạn thị
huyết... thì bọn họ cũng đành nhận mệnh. Hiện tại có Ma Đế trấn giữ, vấn đề túng quẫn đó xem như chỉ còn là dĩ vãng. À há há há há...
"Tiếp tục đi. Những người này lúc trước lên Ma giới làm loạn mà chúng ta
chẳng thể thẳng tay trừng trị, nhớ lại đã uất ức lắm rồi. À, cho người
đến các thế giới của bọn trí chướng phi thăng lên nữa, đám nhãi ranh đó
hủy hoại chính giới cũng không vừa đâu."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Bất chợt, một nam nhân ngập ngừng lên tiếng: "Vậy còn bên Thánh quân Vũ Đình Thiên Thanh?"
Không khí ngay lập tức hạ nhiệt.
"Năm đó bọn họ náo loạn Ma giới chính nguyên gây tổn thất không hề ít đâu."
Tiếp tục trầm mặc.
Gió thê lương lướt qua mang theo tâm tình vui sướng bay đi mất dạng.
"Chờ Ma Đế tỉnh lại ơ..."
Hơn hai mươi con người bất chợt sững sờ rồi kinh hỉ nhìn về thiên không.
Tính ra thì bọn họ đã ở Thương Khung được ba ngày rồi, thời gian tương
đương với gia tốc thời gian ở Vô Cực.
Hiện tại tất cả đều cảm nhận được thông đạo nơi giới chính nối với Vô Cực mở ra, điều này có nghĩa là: Ma Đế thức tỉnh!
Chờ đợi tại ranh giới Vô Cực, Thiên Túng vui vẻ nhìn quang lộ thứ nhất và
thứ hai đang dần mở. Xung quanh, những quang lộ còn lại đều đã biến mất
từ lâu. Bởi vì trực tiếp tiêu hủy hạo kiếp, chủ nhân của nàng và Sáng
Thế Thần Huyền Đế trọng thương nặng hơn, các vị Đại Đế khác đã sớm tỉnh
lại và rời đi rồi. Hiện giờ hai người họ cũng thức tỉnh, gần một ngàn
năm trầm miên tại Vô Cực xem như đã nhanh lắm rồi.
"Thiên Túng..."
"... chúc mừng."
Thiên Túng mỉm cười khẽ gật đầu với hai bóng dáng vừa xuất hiện tại ranh giới của quang lộ thứ nhất đáp: "Hai vị Đế Quân, chúc mừng."
"Ma Đế..."
"... vô tình."
Thiên Túng chợt sững người khi nghe những lời này, nắm tay chợt siết chặt
lại. Miên Thức Song Hoa, song tinh linh Đế Quân của Thần giới chính
nguyên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
Bất ngờ, một bàn tay
thon dài chạm nhẹ lên vai của Thiên Túng làm nàng ngẩn đầu nhìn qua, đập vào tầm mắt là đôi đồng tử thiển màu đến mức gần như trong suốt.
Hoa Miên nhìn Thiên Túng như muốn thông qua nàng ấy nhìn đến một người
khác. Nàng cất lời: "Vô tình sinh hữu tình, vô tâm ngự tâm thức, vô ưu
thấu ưu phiền, vô lo mặc luân hồi."
Dứt lời, Hoa Miên nghiêng đầu nghi hoặc nhìn xung quanh sau đó lùi trở về bên cạnh tỷ tỷ của mình.
Không khí nháy mắt tĩnh lặng đến nghẹt thở. Cho đến khi quang lộ thứ
nhất tan vỡ hiện ra bóng dáng của Thần Dĩ Huyền thì Hoa Miên mới giật
mình kéo tay tỷ tỷ của mình hướng về phía hắn. Lúc này, Hoa Thức bỗng
chốc quay đầu nhàn nhạt nói: "Ma Đế tin tưởng chính bản thân mình."
Nhìn ba người họ dần biến trong quang minh, cõi lòng Thiên Túng trầm trọng
như bị ngàn cân đè nặng. Mãi một lúc sau, nàng ngẩn đầu cười giễu cất
lời: "Chủ nhân, ta thật sự là bản mạng khế ước của ngài sao?"
Nếu không vì sao tâm tư của ngài ta chẳng thể nào nhìn thấu được? Miên Thức Song Hoa Đế Quân có thể nhìn thấu cõi lòng của bất cứ ai, họ nói ngài
vô tình vậy thì ngài thật sự vô tình. Vậy nên, những gì ta và mọi người
hiểu biết về ngài trước gì chỉ là một Phạm Thanh Nghiêm giả tạo, một Vũ
Đình Nghiêm Thần giả tạo, thậm chí là cả một Ma Thanh Nghiêm giả tạo
thôi sao?
Vì sao?
"Hoa Miên Đế Quân nói không sai." Thanh
Nghiêm đứng tại quang lộ tan vỡ đáp lời bình thản. Ánh mắt tối đen không chút tiêu cự như chưa hề có tia sinh cơ nào tồn tại trong đó. Cô chậm
rãi cất bước lướt qua Thiên Túng hướng về thông đạo nối với giới chính
của Ma giới. Ngay khi đến ranh giới, Thanh Nghiêm mới tiếp lời: "Thiên
Túng, sự giả tạo của ta trước giờ chưa từng làm hại bất cứ ai."
"Thế thì tại sao ngài không sống thật với chính mình đi. Chẳng có ai vui vẻ
khi biết người thân yêu bên cạnh bản thân luôn mang một bộ mặt giả dối
cả." Thiên Túng tức giận thốt lên.
Cảm thấy buồn cười vì Thiên
Túng đột nhiên ngây thơ, Thanh Nghiêm xoay người đáp lời vô cùng ôn nhu: "Bởi vì sẽ chẳng ai chấp nhận con người thật của ta đâu."
Thiên
Túng đứng ngỡ ngàng bất động. Nhìn nụ cười của chủ nhân mình, nàng cảm
thấy toàn bộ tâm trí vô cùng giá rét. Nụ cười đó tựa như băng tuyết vĩnh cữu, ẩn sâu dưới giá lạnh cùng cực là tử vong tĩnh lặng bao trùm.
"Họ muốn ta kiên nghị, vậy thì ta trở nên kiên nghị. Họ muốn ta trưởng
thành chính chắn, vậy thì ta trưởng thành như họ mong đợi. Họ mong ta
thoát khỏi vỏ bọc yếu đuối, vậy thì ta sẽ chuyển biến cường đại. Họ hy
vọng ta cảm thụ yêu thương và biết tin tưởng yêu thương, vậy thì ta sẽ
không làm họ thất vọng. Thấy không, qua bao gian nan tự ti mặc cảm, ta
như họ mong muốn từng bước trưởng thành, biết đùa giỡn, biết hờn dỗi,
biết lo âu, biết cái gì gọi là trách nhiệm, biết điều gì gọi là duyên
phận. Ta làm sai gì sao, Thiên Túng?" Thanh Nghiêm nghi hoặc hỏi lên, vẻ mặt lại luôn giữ mãi ý cười nhợt nhạt.
Mấp máy môi không thốt
nên lời, sắc mặt Thiên Túng ngày một tái đi, cơ thể không khống chế được mà run lên. Ngài ấy chỉ thản nhiên đứng một chỗ, không tức giận cũng
không vui vẻ, chỉ đơn thuần trần thuật sự thật nhưng lại khiến nàng như
bị đánh nhốt vào sâu tận hắc ám. Không một lối thoát, không một kẽ hở,
không gian này tựa một chiếc lồng vô hình đang dần khóa chặt ý thức của
bản thân.
"Thiên Túng!"
Một tiếng gọi làm Thiên Túng giật
mình hoàn hồn, nàng cảm nhận vạt áo phía sau đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu.
Vội hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh, nàng cúi đầu trầm mặc.
Quá kinh khủng! Đây mới chính là sức mạnh thật sự của Ma Đế, người đứng đầu Ma giới chính nguyên sao? Nàng thật sự không muốn trải nghiệm thêm lần
nào nữa đâu.
Khẽ cười thành tiếng, Thanh Nghiêm hơi hạ mi mắt
xuống mà nói: "Xem ra các ngươi bỏ quên mất một điều quan trọng rồi. Ta
là linh thức do Ma giới chính nguyên dựng dục sinh thành, thế giới này
là thân xác của ta, ý chí của nó là tư tưởng của ta, bản thân ta là cội
nguồn sức mạnh của nó."
Nghe tới đây, Thiên Túng dường như hiểu ra mọi chuyện mà, đôi đồng tử mở to ngẩn đầu nhìn chủ nhân của mình.
"Sau khi Thiên Du thành công lịch kiếp, ta đã được sinh thành và tồn tại bên cạnh các ngươi từ lâu." Thanh Nghiêm nhàm chán chơi đùa với các ngón
tay mà nói tiếp: "Thời gian đã không thể dùng con số mà tính nhỉ. Dù sao khi bị phong ấn đưa vào lịch kiếp, đầu nhập luân hồi thì bản năng của
Ma Đế sẽ không bao giờ mất đi. Phạm Thanh Nghiêm kiên cường dũng cảm
khát vọng thân tình cũng không che giấu được bản chất vô tình để nhìn
nhận sự việc. Vũ Đình Nghiêm Thần uy nghiêm nham hiểm với tấm lòng mềm
mại cũng không làm mất đi sự vô tình luôn ngự trị trong tâm trí. Vậy thì tại sao ngươi lại hy vọng Ma Thanh Nghiêm ta phải từ bỏ những lớp mặt
nạ xinh đẹp của mình đâu?"
Thiên Túng khép mắt thở dài rồi chẳng đáp được lời nào. Xem ra ngay từ đầu mọi người đều phán đoán sai lầm rồi.
Biết Thiên Túng đã hiểu rõ bản thân, Thanh Nghiêm vui vẻ vỗ tay một cái rồi
xoay người về phía thông đạo, tay chạm nhẹ lên không khiến vô vàn hắc
sắc vụ ti chợt hiện xoay vòng.
"Ta là Ma Đế, đại diện cho tâm
thức và tâm ma, những thứ tình cảm phức tạp của nhân sinh thế gian chỉ
khiến ta thêm thống khổ mà thôi. Đi nào Thiên Túng, duyên phận ở Trái
Đất với ta vẫn còn chưa kết thúc."
Nhìn theo bóng lưng của chủ nhân đang chờ đợi bản thân, Thiên Túng cười giễu hóa thành một đạo sáng nhập vào mi tâm của ngài ấy.
Giây tiếp theo, toàn bộ quang minh nơi Vô Cực tan rã vào hư không trả lại
một vùng hỗn loạn của vũ trụ bao la bất tận. Theo đó, thông đạo bị vây
bởi ma lực cường đại cũng dần dần khép lại.
[Chủ nhân, Thương Khung thì sao?]
Vang vọng đâu đó chỉ còn là tiếng cười như lời thì thầm than nhẹ tĩnh lặng.
"Duyên phận ở Thương Khung đã kết thúc kể từ khi Ma Thanh Nghiêm trở về. Những gì còn vương vấn lại chỉ là chấp niệm của họ đối với Nghiêm Thần mà
thôi."
Bản thân ta lịch kiếp, họ tại sao không? Vượt qua được
tình kiếp vậy thì đó là món quà lớn nhất mà ta dành cho họ. Nếu không,
chỉ đành trách họ chấp mê bất ngộ.
Ma Thanh Nghiêm chưa bao giờ nợ bất cứ ai điều gì.
Họ mất đi một nữ nhi, ta tạo cơ hội cho Kha Thường Nghi bình an trưởng thành.
Họ yêu thương ta thật lòng, ta đáp lại họ sự chân thành của bản thân và một đời bình yên về sau cho họ.
Họ yêu ta bấp chấp việc bỏ qua mong ước trong ái tình, ta giúp họ thoát
khỏi số mệnh đau thương, đưa đến cho họ đường duyên phận tốt nhất mà thế gian này đã vạch sẵn trước kia nhưng họ không lựa chọn.
Họ oán
ta tuyệt tình, trách ta cố chấp trong duyên tình vậy thì ta rời khỏi
nhân sinh của họ, trả lại cho họ một nhân sinh mới tốt đẹp hơn cả quỹ
tích ban đầu mà thế gian dành cho họ.
Có lẽ ta đáp trả chưa công
bằng thậm chí là phiến diện nhưng đừng bao giờ hy vọng một sự công bằng
tuyệt đối trên thế gian này, bởi nếu có thì đó là sự công bằng đến vô
tình. Khi đó có khi họ lại lựa chọn sự bất công và tự lừa dối bản thân
trong chính sự cố chấp của mình.
Trong mắt người khác, ta sai; còn trong tâm ta, ta đúng.
Vô tình sinh hữu tình, vô tâm ngự tâm thức, vô ưu thấu ưu phiền, vô lo mặc luân hồi.
Ma Đế tin tưởng chính bản thân mình.
Thế nên, đừng hy vọng quá nhiều thứ tốt đẹp viễn vong ở Ma Thanh Nghiêm ta.
"Chị gì ơi, chị cosplay ai thế?"
Nhướng mày nhìn hai thiếu nữ ở trước mặt bản thân, xung quanh chi chít chỉ
người và người với những thứ quái lại, Thanh Nghiêm cố gắng lục lọi
trong ký ức xa xăm của mình về Trái Đất, sau đó nhìn bản thân đang mặc
một bộ chiến y đen tuyền hoa lệ rồi mới đáp lời: "À, bạn của chị là tiểu thuyết gia, hôm nay cô ấy và chị đến đây để thử xem tạo hình nhân vật
trong tiểu thuyết ấy mà. Thấy có đẹp không?"
Hai thiếu nữ nghe
vậy thốt lên khen ngợi rồi đưa ra yêu cầu chụp ảnh chung. Về phần Thanh
Nghiêm, cô rất nhanh dung hòa vào thân phận cosplayer hiện tại của mình
mà cùng hai cô bé chụp ảnh, thậm chí còn vui vẻ đi rêu rao với rất nhiều người xung quanh.
"Yahhh! Đẹp trai quá đi mất. Chị cos Ma vương sao? Hay là hắc kỵ sỹ?"
"Không, Ma Đế, và nhân vật này là nữ." Thanh Nghiêm cười tủm tỉm đáp lời.
"Soái tỷ!!! Chụp với em vài tấm nữa đi."
"Tiểu thuyết của bạn chị tên gì thế?"
"À..." Thanh Nghiêm đảo mắt vài cái rồi cười rộ lên đáp: "Ma giới ký sự."
"Tiên hiệp à."
"Em sẽ về tìm đọc."
...
[Bằng hữu của ngài có viết bộ tiểu thuyết này sao?]
[Không biết, nếu không thì bắt cậu ấy viết tốc hành một bộ tiên hiệp lấy tựa
'Ma giới ký sự' là được.] Thanh Nghiêm đáp lời vô cùng đương nhiên.
Thiên Túng: "..." Bằng hữu chính là đây.
--- ------ ------ ------ ---
--- ------ ------ ----
Thiên Linh Tâm Chủ chạm tay vào tầng cấm chế mỏng như cánh ve rồi nhìn nó lập tức biến ảo vô hình khiến tay của nàng chơi vơi giữa không trung. Mím
môi tỏ vẻ buồn bực, nàng chậm rãi thu tay về mà đăm chiêu suy nghĩ. Chợt ngẩn đầu nhìn thiên không, nàng hơi nheo mắt lại trước ánh dương quang
quá mức mãnh liệt, nội tâm đang phiền não chợt quy về bình lặng.
Thở nhẹ một hơi, Thiên Linh Tâm Chủ điểm nhẹ tay khiến cho một đoàn sáng
nhỏ nhoi rơi xuống đất khóa lại mắt trận vừa được mở ra. Chẳng mấy chốc, các tổ hợp phức tạp của trận văn và chú thuật đã hoàn toàn biến mất.
"Ma Đế, xem ra ta cần đưa cho ngài một lời cảnh tỉnh nữa rồi. Về phần Hoa
Miên và Hoa Thức Đế Quân, đáng lý ra họ không nên xen vào mới đúng. Thật là phiền phức!" Thiên Linh Tâm Chủ nhàn nhạt nói khẽ: "Cấm chế đang
khiến quỹ tích của Thương Khung trở về như ban đầu, nếu còn cho rằng nó
chỉ là một trò đùa thì quả là lầm to."
Sự xuất hiện của Ma Đế và
bản thân đã khiến quỹ tích của Thương Khung từ thuở ban sơ bị thay đổi.
Hiện tại Ma Đế đang dần tu sửa lại quỹ tích này, cứ như thế thì việc lưu truyền Ma Đế chú định đời đời cô độc sẽ lại xuất hiện như Minh Đế năm
xưa mất.
"Chỉ cần ngài còn vương vấn hai kiếp nhân sinh này thì ta luôn có cơ hội sửa đổi tâm tư của ngài."
"Lan Tâm!"
Giật mình vội thu lại toàn bộ khí tức, thậm chí tự phong ấn phần lớn tâm
tình của bản thân, chỉ trong chớp mắt gương mặt bình thản vô hỉ vô bi
của Thiên Linh Tâm Chủ chợt tỏ vẻ mờ mịt, cuối cùng nàng cố gắng nhớ lại tính cách trước đây của Sở Lan Tâm và để nó lấp đầy tâm trí rồi mới
xoay người lại. Đập vào tầm mắt của nàng là gương mặt lo lắng của Ngọc
Nhật Bách.
"Ngươi không khỏe sao? Nhanh trở về thôi."
"Ta
không sao." Sở Lan Tâm lắc đầu đáp rồi nắm tay của Ngọc Nhật Bách kéo
đi. "Ngươi đó, trời nắng thế này mà chạy ra đây, không sợ ngã bệnh sao?"
Ngọc Nhật Bách phì cười mà nói: "Người tu luyện đâu dễ bệnh như vậy."
Lắc đầu bất đắc dĩ, Sở Lan Tâm ôn nhu cất lời: "Đi thôi, cũng đến lúc trở về nhà rồi."
Đến lúc khiến ta thực sự hoàn thành trách nhiệm nặng nề này rồi.
Người nên kết thúc duyên phận ở Thương Khung là ta chứ không phải Ma Đế ngài.
"Đúng rồi Lan Tâm, chuyện của Thánh tử Vũ Thi lúc trước và Âu Cẩn Hiên cách đây không lâu... ngươi giải quyết cho tốt vào."
Trơ mắt nhìn Ngọc Nhật Bách cười ôn nhu bỏ lại một câu rồi đi mất, Sở Lan
Tâm cảm thấy nếu vẫn tiếp tục nhân sinh tại Thương Khung thì bản thân sẽ còn thảm dài dài. Nàng mím môi hậm hực trong lòng rồi nhanh chóng vội
đuổi theo người phía trước.
Ma Thanh Nghiêm, có lẽ ta nên chính
thức kéo ngài xuống nước rồi. Ta sẽ xem như ngài đi lịch luyện một thời
gian tại Trái Đất, sau đó khi trở về thì nhớ thu dọn tàn cuộc.
Không phải ngẫu nhiên mà ta được lựa chọn làm người giúp ngài hoàn thành lịch kiếp đâu, Ma Đế đáng kính!
"Ách xì!!!"
Thanh Nghiêm nhăn mặt, tay xoa xoa cánh mũi mà nghi hoặc. Quái lạ, lại có người oán trách bản thân sao?