Mùng Sáu Tết, vốn là ngày mà dân trong trấn đi lại nhộn nhịp khắp các phố phường, đến
thăm chúc tết bạn bè thân hữu ngày năm mới, nhưng ở trấn Xương Ninh này, lại như bao trùm trong một lớp mây đen. Những người hàng xóm gặp nhau,
câu nói cửa miệng của họ không phải là “Chúc mừng năm mới, đại cát đại
lợi”, mà lại là một câu: “Ngài đã biết chuyện gì chưa? Quân Bắc Nhung
đánh đến nơi rồi!”
Người ta truyền tai nhau rằng, ở biên cương
đang cáo cấp, đại quân Bắc Nhung liên tiếp phá được ba thành, hiện đã tụ tập ở dưới cửa ải Dương Sơn, thành Trấn Xuyên. Chỉ ít lâu, muối gạo trở nên đắt đỏ, lòng dân vô cùng lo sợ, nhà nào nhà nấy tranh nhau tích trữ muối trắng, gạo ăn, chỉ sợ Bắc Nhung vào ải rồi, tới thành rồi. Tuy
đang ở trong một tiểu trấn phía bắc, nhưng thời cuộc căng thẳng, hai
người Hạ Thiên Thu và Vân Hy cũng ít nhiều nghe được. Khi trông thấy một con chim bồ câu trắng bay vào trong sân, đậu xuống bên chân Hạ Thiên
Thu cất tiếng kêu gù gù, thì Vân Hy liền biết rằng, những ngày tháng yên bình đã hết.
Hạ Thiên Thu cúi người nhẹ nhàng bắt con chim, gỡ
lấy viên giấy bọc nến dưới chân nó, hai ngón tay bóp nhẹ, nến liền vỡ
thành hai mảnh, để lộ mảnh giấy giấu bên trong. Chàng mở thư đọc kỹ, hai mày dần nhíu lại, cuối cùng thì đôi mày ấy nhíu chặt đến chưa từng bao
giờ trông thấy.
Thấy thần sắc của Hạ Thiên Thu, Vân Hy biết là có chuyện không hay, liền hỏi: “Sao vậy? Vân Tiêu cổ lâu lại xảy ra chuyện gì ư?”
Hạ Thiên Thu thả lại con bồ câu bay lên bầu trời, chau mày nói: “Sau khi A Chước làm chưởng môn, kế hoạch hợp nhất ba phái của Thẩm Mộ Bạch không
thành, nên hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng. Lần này ở biên cương cáo cấp, hắn là minh chủ của Thái Bình minh, nên đã chủ động thỉnh mệnh với
Triệu Hãn, cho đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu ra ngoài ải bắc, trấn giữ biên
cương.”
Vân Hy nghe nói thì kinh hãi. “Tên lão tặc này thật thâm
độc! Vân Tiêu cổ lâu dù có tinh thông kiếm thuật đến đâu thì đệ tử cả
phái cũng chưa đầy bảy trăm người, trên chiến trường mà so không khác gì chén nước giội xe củi cháy. Hắn làm như vậy, tưởng như lo lắng cho hưng vong của nước nhà, kỳ thực là đẩy Vân Tiêu cổ lâu của chàng vào chỗ
chết mà thôi.”
Hai quân giao chiến, trên chiến trận đâu phải chỉ
có mấy chục vạn người? Đừng nói đến một phái Vân Tiêu cổ lâu, mà dù cho
có đưa tất cả toàn bộ Thái Bình minh ra chiến trường, cũng chẳng qua chỉ là giết thêm được vài tên giặc mà thôi, chứ đối với đại cục của chiến
trận hoàn toàn không thể có khả năng xoay vần được. Huống chi thế cục
chiến trận có thể thay đổi trong chốc lát, muốn cho hơn bảy trăm người
biến mất trên chiến trường ngoài biên ải thực sự rất đơn giản. Nếu như
Thẩm Mộ Bạch có ý tru sát Vân Tiêu cổ lâu, thì chỉ cần dùng một thủ đoạn cỏn con, ra một mệnh lệnh sai lầm, là có thể khiến những võ nhân mới
tham gia chiến trận ấy phải chết dưới đao của quân địch. Thẩm Mộ Bạch
thì dao không dính máu, chẳng tốn một tên lính nào cũng có thể mượn tay
kẻ khác giết người...
Càng nghĩ kỹ, trong lòng càng thêm lo lắng, Vân Hy vội hỏi: “Hạ đại ca, chuyện này có thể nhờ Lý Tướng quân giúp,
để họ thu hồi lại mệnh lệnh được không? Dầu sao, nhân sĩ trên võ lâm
cũng không giống như những binh lính được huấn luyện bài bản, tuy giỏi
chiến đấu một mình, nhưng nếu nói đến bài binh bố trận, chấp hành quân
lệnh thì kém xa. Nếu như nói rõ lợi hại, thì có thể người ta sẽ không
dùng người của Vân Tiêu cổ lâu ra chiến trường xa xôi làm gì.”
Hạ Thiên Thu bỗng nhiên hỏi lại: “Nếu như Vân Tiêu cổ lâu không ra chiến
trường, nếu như Thái Bình minh không ra chiến trường, thì ai sẽ là người ra chiến trường đây?”
Câu hỏi ấy khiến Vân Hy đứng lặng. Biên
cương cáo cấp vốn thuộc về trách nhiệm của quân đội triều đình. Nhưng
Bắc Nhung bức bách biên giới, đất nước sắp phải rơi vào cảnh chiến tranh binh hỏa, trách nhiệm ấy há lại chỉ của quân đội? Những người học võ,
khổ luyện mấy chục năm trời, lẽ nào lại chỉ để cho riêng mình biết đánh
người, giết người? Trông thấy quốc gia nguy biến, hưng vong trước mắt,
mà võ nhân chỉ biết ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra, rụt đầu ở
trong đất Trung Nguyên, mơ tưởng là thiên hạ vô địch ư?
Học võ rốt cuộc là để làm gì?
Câu hỏi ấy, một người học võ nhiều năm như Vân Hy, nhưng vẫn không thể trả
lời được. Khi còn nhỏ ở trên Kỳ Sơn, cha không cho phép cô học võ, cho
là không biết dạy cô học võ để làm gì. Sau đó, Tùy gia thương từ chối ký Thái Bình Ước, bị diệt môn thảm khốc, cô đã oán hận tận xương tủy, khổ
luyện công phu, chỉ để báo thù rửa hận. Nhưng cho đến tận lúc này, cô
bỗng nhiên hiểu ra rằng, vì sao Tôn Bồi Nguyên lại vui mừng khen ngợi
Thái Bình Ước như vậy, vì sao Hạ Thiên Thu trước bao nhiêu áp lực, nhưng vẫn ký vào điều ước ấy.
Câu “Phàm việc phải theo pháp luật thi
hành, tất thảy bang phái phải xóa bỏ hiềm khích, quy về bộ Binh quản lý, nghe theo hiệu lệnh của triều đình”, từng chữ từng lời đều khiến võ
nhân cảm thấy như gông cùm lạnh ngắt, nhưng nó lại không hề lạnh lẽo vô
tình như những gì người ta thấy trên mặt giấy. Những võ nhân chỉ thích
thú với giang hồ, đao thương kiếm kích thuần thục vô cùng, lẽ nào lại có thể tương tàn đồng bào của mình, người của ta lại đánh người của ta ư?
Phụ thân cô thà chết không chịu khuất phục, cứng cỏi như sắt thép, chỉ để
bảo vệ cho tự do và tôn nghiêm của võ nhân. Đệ tử Tùy gia thương, võ
nhân Thương Thiên, cho đến hàng ngàn hàng vạn những nhân sĩ võ lâm, họ
cũng đều là con dân của triều đình, chỉ dụ Thái Bình Ước từ trên trời
giáng xuống đã từng hỏi họ xem họ có bằng lòng quy thuộc về bộ Binh hay
không, bằng lòng đi ra chiến trường hay không?
Nhưng, giặc mạnh
đang ở trước mặt, chiến sự sắp nổ ra rồi, thời khắc đối diện với quốc
nạn, nếu như những võ nhân mang tuyệt kỹ võ công trên mình lại rút lui
đứng sau người khác, thì nước cùng nhà để cho ai bảo vệ đây? Lẽ nào lại
nhờ vào những người dân áo vải tay không tấc sắt ư?
Vốn từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng Thái Bình Ước, giờ phút này Vân Hy bỗng trở nên
hoang mang: Ai đúng ai sai, ai trái ai phải, cô chỉ thấy trong đầu óc
mình rối bời, không phân biệt nổi đâu là trắng đâu là đen nữa.
Vân Hy ngước mắt nhìn chàng trai cao lớn trước mặt mình, chỉ thấy chàng đã
đi vào trong nhà, cầm lấy cây Thanh Phong trường kiếm đã ba tháng nay
chưa hề đụng tới. Bảo kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng phản chiếu
ánh hàn quang lạnh buốt, tỏa vào đôi mắt kiên định của chàng. Hạ Thiên
Thu cầm bao kiếm đeo vào bên lưng, rồi nhìn Vân Hy mỉm cười, nét cười vẻ hơi chua chát, tựa như ngày lập đông tuyết rơi ấy, khi chàng nói lời
“cáo từ” với cô, tuy khóe miệng hơi hé mở, nhưng nét cười lại trong đáy
mắt.
Khi Hạ Thiên Thu nói lời cáo biệt, chỉ thoáng qua, Vân Hy đã đọc được quyết ý của chàng: Đó là đi đến nơi biên thành, chi viện cho
mấy trăm môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, trấn thủ quan ải, thực hiện trách nhiệm của mình theo Thái Bình Ước. Vân Hy chẳng hề ngạc nhiên với
chuyện này, nếu như có thể bỏ mặc sự an nguy của Vân Tiêu cổ lâu thì Hạ
Thiên Thu đã chẳng còn là Hạ Thiên Thu nữa. Chỉ có điều, cô bỗng nhớ lại những lời môn nhân từng chê bai chế giễu Hạ Thiên Thu, liền không nhẫn
nhịn được ấm ức thay cho chàng:
“Có đáng không? Bọn họ cho là
chàng phản lại môn phái, làm nhục sư môn. Hạ đại ca, dù cho chàng có
liều mình hơn nữa thì bọn họ có biết cảm tạ chàng không?”
“Rất
nhiều việc, ta làm chẳng phải vì muốn người khác phải cảm tạ. Người ta
sống trên đời, không mong tất cả đều được như ý mình, chỉ mong không
phải hổ thẹn với lương tâm mà thôi.”
Hạ Thiên Thu khẽ mỉm cười, trong nét cười hơi có vẻ chấp nhận, lại có một sự kiên quyết không chút nghi hoặc.
Vân Hy lặng im cúi đầu, rồi cô bỗng bước nhanh vào trong buồng, lấy ra cây
thương bạc, đeo lên lưng mình. Hạ Thiên Thu thấy vậy sững người, không
đừng được cất lời khuyên ngăn: “Vân Hy, nàng không cần...”
“Không cần gì cơ?” Vân Hy cắt ngang lời Hạ Thiên Thu, hỏi lại. “Đường ra ải
bắc, đâu phải chỉ mình chàng đi được. Hơn nữa, nếu như không có chàng,
thì ai thổi sáo cho thiếp nghe? Nếu như không có thiếp, thì ai sẽ ở bên
bạch mao đại tiên chàng, cùng thả đèn thưởng trăng?”
Hạ Thiên Thu mới đầu hơi sững sờ, rồi mắt chàng bỗng sáng rực như lửa, tựa một ngôi
sao sáng nhất giữa trời đêm. Đôi đồng tử ấm nhuần như mặc ngọc, lấp lánh tỏa sáng, đó là một niềm vui sướng cực độ. Hạ Thiên Thu đưa bàn tay to
lớn, mạnh mẽ ấm áp, nắm chặt lấy năm ngón tay thon dài mềm mại của cô,
bước ra ngoài cổng, sánh vai nhau cùng đi.
Ngựa phi vun vút, đạp vỡ những nắm tuyết tơi bời.
Chung lòng vì nghĩa, họ cùng nhau đi đến biên thành nơi ải bắc.