Trộm Tim
Nhất Trận Phong đáng ghét kia, chỉ sợ cũng đã sớm quên mất nàng.
Nghĩ tới tên nam nhân vô lại này rất có thể đang ở nơi nào đó tán tỉnh nữ
nhân khác, nàng lại càng tức giận không kiềm chế được, trước đó nàng còn không cảm thấy có việc gì, đã đưa tay quét bình trà, ly trà cổ trên bàn rơi xuống trên đất, cho đến khi tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mới
hiểu được mình lại trút tức giận dời đến trên vật dụng vô tội.
Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc nhìn đống hỗn độn đầy đất, ánh mắt chớp động, nói không ra lời là tức giận hay là bi thương, có lẽ, cũng chỉ là bất
đắc dĩ.
"Công chúa? Người làm sao vậy?" Ngoài phòng, các cung nữ
nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào, vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, họ hầu
hạ chăm sóc Hoàn Nhan Nghê Quang nhiều năm, chưa từng thấy qua vẻ mặt
tức giận như vậy, trong lúc nhất thời đều không nhịn được mà ngây người.
Đột nhiên nàng xoay người, tránh né ánh mắt tò mò của các cung nữ, lạnh
lùng nói: "Không có gì, nhất thời lỡ tay đập vỡ đồ, các ngươi đi xuống
trước đi, lát nữa dọn dẹp cũng không muộn."
Các cung nữ không dám nói nhiều, trả lời rồi lui ra khỏi bên ngoài phòng.
Hoàn Nhan Nghê Quang chán nản ngồi dựa tại bên cạnh trụ giường, ánh mắt
trống rỗng mịt mù, lẳng lặng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi sắc
trời mịt mờ, tinh thần mới lần nữa phấn chấn trở lại.
Nàng càng
không ngừng tự nhắc nhở chính mình, nàng rất kiên cường, tuyệt sẽ không
vì chuyện nhỏ vô vị này mà mất đi ý chí, điều hiện tại nên làm chính là
mau tìm cho ra Nhất Trận Phong, đoạt lại Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc
sai. Nhưng mà, cho dù nàng phái ra nhiều mật thám và truy binh hơn nữa,
cũng tìm không ra tung tích của hắn, hắn... rốt cuộc là người ở phương
nào?
Đột nhiên, trên cửa truyền đến mấy tiếng vang nhỏ cắt đứt
suy nghĩ của nàng, cung nữ bẩm báo : "Công chúa, hoàng thượng có lệnh,
xin người di giá tới chính điện nghe chỉ."
"Ta lập tức đi liền,
ngươi lui ra trước đi." Vẻ mặt nàng nghiêm túc, lạnh lùng, đôi mắt như
làn nước lạnh không có song, đã khôi phục lại được sự trầm tĩnh lạnh đạm thường ngày.
"Vâng" Cung nữ trả lời rồi lui ra.
Hoàn Nhan Nghê Quang đến gần gương đồng chỉnh sửa lại y phục, dung nhan nghiêm
túc, động tác nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm bất an.
Chậm rãi đi ra từ trong phòng, đáy mắt nàng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Lúc trước phụ hoàng cải trang xuất cung một thời gian dài, hôm qua mới hồi cung. Hôm nay triệu kiến nàng, là vì xác nhận để luận tội nàng đánh mất bảo vật!
Hôm đó, Thánh Huyết Bồ Đề bị
trộm, sau khi nàng và hoàng huynh trao đổi, quyết định che giấu chuyện
này trước, làm như vậy cũng không phải bởi vì mình mà che giấu điều gì,
mà là chuyện này thật sự rất mất quốc thể, còn làm nhục uy nghiêm hoàng
thất.
Ý của hoàng huynh, là muốn thừa dịp trước khi phụ hoàng hồi cung tăng thêm người đoạt quốc bảo về, việc này liền có thể chuyện lớn
hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đáng tiếc Nhất Trận Phong giống như mất
tích, mặc cho Hựu Hổ quốc đưa ra quân đội tinh nhuệ cũng uổng công vô
ích.
Nàng thật sự làm không hết chức trách, có phụ hoàng nhờ vả,
tội không thể miễn a! Bất kể phụ hoàng đưa ra giải quyết nào đi chăng
nữa, trong lòng nàng cũng không hề có chút oán trách nào.
Nàng
không những bảo vệ không tận sức, lại càng bắt giặc không hiệu quả,
nhưng… thật ra thì nàng cũng không muốn bắt giữ Nhất Trận Phong, mong
muốn thực sự, chỉ là muốn gặp lại hắn một lần nữa…
Cho nên, lúc
trước khi hắn hứa hẹn sẽ tới nữa, quả thật lòng của nàng thật kích động
không thôi. Hắn để nàng nếm được cái gì gọi là nỗi khổ tình yêu, cũng để cho nàng biến thành cô gái mềm yếu, điều mà nàng không muốn trở thành
nhất …
Nàng, trầm luân.