Trộm Tim
Ngự Thư phòng Hổ cung
Vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt nghiêm cẩn, đang thận trọng xem tấu chương.
Đột nhiên, ánh nến bên trong phòng lay động, một giọng nói lười biếng của
nam tử vang lên, "Liệt hoàng thật đúng là siêng làm chính sự, tại hạ cảm thấy bội phục."
Chẳng biết lúc nào, Lăng Ảnh thần không biết,
quỷ không hay lẻn vào trong phòng, trên mặt hắn hàm chứa ý cười, trong
mắt lại mang theo một chút thâm ý.
Cái gọi là tiên lễ hậu binh,
dù nói thế nào Hoàn Nhan Liệt cũng là phụ thân Nghê Quang, nếu như không cần thiết, hắn không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với Hoàn Nhan
Liệt.
Hoàn Nhan Liệt chậm rãi thả tấu chương trong tay xuống, cười lạnh nói ——
"Không hổ là đệ nhất thiên hạ trộm, Hổ cung của trẫm, ngươi qua lại thật tự
nhiên, quốc khố, Đông cung, Di Thiên lâu, Ngự Thư phòng, ngươi đều dạo
chơi khắp toàn bộ. Ngươi đã lưu luyến với Hổ cung như thế, trẫm liền
chiêu đãi ngươi tới đại lao Hổ cung chơi thế nào?"
"Liệt hoàng nói đùa, hôm nay tại hạ đặc biệt muốn giao dịch với Liệt hoàng."
Nghe hắn nhắc tới Di Thiên lâu, sắc mặt Lăng Ảnh tự nhiên, đáy mắt lại thoáng qua một tia ánh sáng khác thường.
Xem ra, chuyện tình của hắn và Nghê Quang, Hoàn Nhan Liệt có lẽ đã sớm nhận được tin tức.
Hoàn Nhan Liệt híp mắt lại, tinh quang sáng rực.
"A, ngươi có thể giao dịch gì với trẫm?"
Lăng Ảnh quan sát vẻ mặt của hắn, cười hỏi: "Không biết Liệt hoàng có từng nghe qua tên ‘Kim Khẩu Khó Dò’—— Mặc Nhi chưa?"
Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm nói: "Trẫm đã từng nghe, nghe nói tiểu cô nương này có thể biết trước mà liệu sự như thần, nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn
gặp một lần, xin nàng thay trẫm bói một quẻ."
"Liệt hoàng không
cần thấy nàng, cũng có thể bói quẻ, chỉ cần Liệt hoàng ghi lại chuyện
tình muốn hỏi ra trên giấy, tại hạ liền có thể thay Liệt hoàng đưa đến
tay nàng." Lăng Ảnh khẽ mỉm cười, giảo hoạt, quỷ quyệt. "Chỉ là, như lúc trước tại hạ đã nói qua, đây là một giao dịch."
"Ngươi có điều kiện gì? Là muốn lấy Thánh Huyết Bồ Đề làm trao đổi sao?"
Ý cười trên khóe miệng hắn càng sâu." Một trong những điều kiện của tại
hạ xác thực có liên quan đến Thánh Huyết Bồ Đề, chỉ là, không phải trao
đổi, mà là mượn."
"Mượn? Đây là ý gì?"
"Chỉ cần Liệt hoàng nguyện cho tại hạ mượn Thánh Huyết Bồ Đề một năm, sau kỳ hạn, tại hạ
chắc chắn sẽ trả lại Thánh Huyết Bồ Đề nguyên vẹn không sứt mẻ."
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt lóe lên, "Vậy...còn có điều kiện gì khác."
"Tại hạ và Nghê Quang tâm đầu hợp ý, chuẩn bị cùng rời khỏi Hổ cung, từ đó
lưu lạc thiên nhai, không hỏi đến chuyện hoàng thất Hoàn Nhan nữa, mong
rằng Liệt hoàng thành toàn." Lăng Ảnh thản nhiên bày tỏ.
Sắc mặt
Hoàn Nhan Liệt trầm xuống, hừ lạnh nói: "Bản thân ngươi trộm mất Thánh
Huyết Bồ Đề của bổn quốc thì thôi, ngay cả hoàng nữ của trẫm cũng mang
đi? Không khỏi hơi quá đáng."
"Liệt hoàng nói quá lời, tại hạ
thật lòng trả lại Thánh Huyết Bồ Đề, vả lại Nghê Quang và tại hạ hai
người tâm đầu hợp ý, lại cùng chung nguyện vọng đi khắp thiên hạ, Liệt
hoàng sao không thuận nước đẩy thuyền, lợi người cũng lợi mình?"
"Nói cũng dễ dàng, trẫm cũng không phải ngươi xảo ngôn quỷ biện có thể
thuyết phục, việc cho mượn Thánh Huyết Bồ Đề cũng không sao, trẫm cũng
có nghe thấy chuyện của ngươi và Nghê Quang, nếu hai ngươi quả thật tâm
đầu ý hợp, trẫm liền ban thưởng ngươi làm phò mã bổn quốc cũng không có
gì không thể, ngày sau chỉ cần nghe lệnh của trẫm, an tâm thay trẫm dốc
sức, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, nếu không..."
Lăng Ảnh không chút động đậy, trong lòng dường như đã có dự tính.
"Liệt hoàng chẳng lẽ quên còn phải nhờ tại hạ liên lạc với Bốc Mặc Nhi sao?
Nếu giết tại hạ, chỉ sợ chuyện muốn hỏi chỉ có thể đến đây thôi!"
Hoàn Nhan Liệt thét lớn, "Ngươi muốn uy hiếp trẫm? Một vật há có thể bán hai, lòng ngươi thật sự quá tham."
"Một vật có thể bán hai hay không, đó cũng không phải là tại hạ có thể quyết định, mà là phải coi phân lượng của chuyện này ở trong lòng Liệt hoàng
nặng nhẹ, có đủ để tại hạ có lòng tham hay không."
Nhìn đúng nhược điểm của hắn, Lăng Ảnh mặc dù bận vẫn ung dung ứng đối với hắn, chính là muốn buộc hắn đồng ý.
Sắc mặc Hoàn Nhan Liệt bất định, dường như tâm ý đã buông lỏng.
Lăng Ảnh thừa thắng xông lên, "Cái gọi là miễn cưỡng hái dưa xanh không
ngọt, Liệt hoàng phải hiểu rõ đạo lý này, nếu có thể thành toàn, tại hạ
và Nghê Quang vô cùng cảm kích."
Hoàn Nhan Liệt trầm ngâm một lúc, lúc này mới cười lạnh mở miệng ——
"Nhiều lời vô ích, ngươi và trẫm đều là người học võ, hôm nay lợi dụng đấu võ
để quyết định, nếu ngươi thắng, trẫm liền đồng ý các ngươi xuất cung;
nhưng nếu thua, vậy liền ngoan ngoãn trở thành phò mã bổn quốc, chuyện
xuất cung lại đừng nhắc tới."
Lăng Ảnh cau mày thở dài, "Giao thủ với Liệt hoàng vốn không phải là tại hạ mong muốn, nhưng việc đã đến
nước này, nhiều lời vô ích. Xin Liệt hoàng chỉ giáo!"
Giọng nói
chưa dứt, hắn đã thi triển quyền cước đánh tới Hoàn Nhan Liệt, lấy thân
thủ nhẹ nhàng linh hoạt phối hợp công kích nhanh, áp chế nội lực thâm
hậu đã tu luyện nhiều năm.
Hoàn Nhan Liệt né được một kích này, hai người lập tức ngươi tới ta đi, kết thành một khối.
Thân pháp Lăng Ảnh lúc ẩn lúc hiện như sương mù, nhẹ nhàng linh hoạt di động bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, mà Hoàn Nhan Liệt bước đi trầm ổn, ra tay
nhanh ngoan độc, thế nhưng hắn lại thành thạo tránh được, chỉ thấy bóng
người lay động trong ánh nến đung đưa, giống như có vài chục người đồng
thời đánh nhau đến sống chết.
Qua một hồi lâu, Lăng Ảnh phi thân
đáp xuống một bên, Hoàn Nhan Liệt thì bị điểm trúng huyệt đạo, cứng ngắc tại chỗ, thắng bại đã phân.
Lăng Ảnh mỉm cười chắp tay, "Liệt hoàng, đa tạ."
Hoàn Nhan Liệt hừ nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, trẫm làm chính
sự, võ công cũng không quen tay. Thôi được, trẫm đồng ý, ngươi và Nghê
Quang có thể xuất cung bất cứ lúc nào, trẫm sẽ không để ý đến nửa phần."
Trong nháy mắt Lăng Ảnh giải khai huyệt của hắn, mỉm cười nói: "Liệt hoàng
cần gì quá mức khiêm tốn, vừa rồi thật đa tạ Liệt hoàng mà khiến cho tại hạ may mắn giành thắng lợi, đa tạ Liệt hoàng thành toàn."
"Ngươi nói nhảm gì đó?! Trẫm chưa từng nhường ngươi!"
Trong mắt Hoàn Nhan Liệt lóe lên một chút chật vật không dễ thấy, không chịu thừa nhận.
"Nói về võ công, tại hạ thật đánh không lại Liệt hoàng một thân nội lực thâm hậu mấy chục năm, có thể so về khinh công, lại không kịp tại hạ. Nếu
Liệt hoàng thật muốn thắng được tại hạ, thì nên ra ngoài cung để dễ thi
triển nội công, chứ không nên ở trong cung để lấy khinh công thủ thắng."
Nghe xong phân tích của hắn, lúc này Hoàn Nhan Liệt mới vui vẻ cười một tiếng.
"Ngươi quả nhiên không giống với phàm phu tục tử bình thường, không chỉ có võ
công xuất chúng, tài trí, nhãn lực cũng rất tốt, giỏi về suy đoán tâm ý
người khác càng khó có được, muốn trẫm thả người tài năng như vậy, thật
sự không bỏ được."
"Nhờ Liệt Hoàng để mắt, tại hạ cảm thấy vinh
hạnh, đáng tiếc tại hạ từ trước đến giờ không nặng danh lợi, lại càng
không nguyện cuốn vào trong đấu đá cung đình, chỉ cầu có thể làm bạn với Nghê Quang vân du tứ hải, trải qua yên ổn cả đời."
"Dù sao Nghê
Quang lúc trước phụ sự nhờ vả của trẫm, đến nỗi quốc bảo để ngươi trộm
mất, hôm nay nàng đối với trẫm mà nói cũng là có cũng được mà không có
cũng không sao, ngươi yêu nàng thì mang theo nàng rời khỏi, trẫm tuyệt
đối không quan tâm." Ngoài miệng Hoàn Nhan Liệt nói xong cực kỳ lạnh
lùng, trong mắt lại đè nén một chút tình cảm phức tạp.
Lăng Ảnh nheo mắt lại, nhạy bén chú ý tới mâu thuẫn trong mắt hắn.
"Liệt hoàng... Thật là một phụ thân kém cỏi..." Thật không hỗ là phụ thân
Nghê Quang, ngoài miệng nói hoàn toàn khác suy nghĩ trong lòng.
Hoàn Nhan Liệt bất đắc dĩ cười một tiếng, "Ngươi nói cực kỳ đúng, chỉ là,
trẫm có kém cỏi đi nữa thì vẫn là là phụ hoàng Nghê Quang, cho nên,
ngươi nhất định phải đối xử tử tế với Nghê Quang, nếu không, trẫm nhất
định sẽ giết chết ngươi."
Hắn thản nhiên nhận lấy ánh mắt rét
lạnh của Hoàn Nhan Liệt, ra vẻ không sao cả mỉm cười nói: "Ta thật sự
muốn kể lại lời nói của Liệt hoàng cho Nghê Quang nghe thấy, rồi lại sợ
nàng sau khi nghe sẽ không nỡ rời khỏi, tại hạ có nên nói hay không?"
Lúc này Hoàn Nhan Liệt trầm giọng ngăn cản, "Cái gì cũng đừng nói cho nàng, trẫm chỉ hy vọng nàng có thể cùng... người yêu ở một chỗ, trải qua
những ngày hạnh phúc vui vẻ."
Lăng Ảnh khẽ thở dài: "Nếu tâm ý
Liệt hoàng đã định, tại hạ không cần phải nói nhiều, mà tại hạ nhất định sẽ đối xử tử tế với Nghê Quang, không phải là bởi vì Liệt hoàng uy
hiếp, mà là tai hạ thật yêu nàng."
"Được, có những lời này của ngươi, trẫm an tâm."
Hoàn Nhan Liệt vui vẻ cười to, trong lòng vô cùng thoải mái.
Lăng Ảnh cũng cười, cảm kích, thoải mái.
Hắn, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận cùng Nghê Quang ở một chỗ rồi.
~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~
Sắc trời dần sáng, một vầng sáng từ từ lên cao ở phía đông, ánh sáng lại xuất hiện trên thế gian.
Sáng sớm Hoàn Nhan Nghê Quang đã tỉnh dậy, liền si ngốc chờ Lăng Ảnh xuất hiện.
Hắn đã từng nói sẽ báo tin mừng, sao đến nay còn chưa xuất hiện chứ?
Chẳng lẽ... dùng lời không hợp với phụ hoàng, bị nhốt vào đại lao chứ?!
Dường như trải qua rất lâu, lúc này Lăng Ảnh mới cười hì hì bước đi thong thả vào trong phòng.
"Nghê Quang, nàng thức dậy thật sớm."
Gánh nặng trong lòng nàng hạ xuống, nói: "Chàng rốt cuộc đã tới, sợ chàng
gặp chuyện không may. Chàng đi gặp phụ hoàng rồi sao? Phụ hoàng nói thế
nào?"
Hắn tới ngồi bên cạnh nàng, hai người thân mật dựa vào nhau.
"Đừng nóng vội, để từ từ ta nói tất cả cho nàng biết, nàng biết ta là một người trong nhóm ‘Phiền Toái’ chứ?"
Nàng gật đầu.