Sau vài ngày, tình trạng sức khỏe của Trân Trân dần hồi phục, cô nói
muốn trở về thôn Hương Lâm, Hạ Dĩ Niên cũng không có ý kiến cho Khải Ca
đưa cô về.
Lúc quay lại, gia đình lão Lý đều vô cùng lo lắng hỏi
han, Trân Trân cũng rành mạch kể lại những chuyện vừa xảy ra cho họ
nghe. Lúc này A Nguyên mới bức xúc lên tiếng: “Nghe nói anh Trường Bách
đã đồng ý kết hôn với cô công nương kia rồi, anh ấy là người xấu, anh ấy làm chị buồn.”
Trân Trân chỉ cười không nói gì.
Hiện giờ
tình thế Triệu thị vô cùng nguy cấp, cho nên Triệu Trường Bách lựa chọn
sự nghiệp của mình là một chuyện không khó hiểu.
Nhưng Trân Trân
biết, với tình thế bây giờ của Triệu thị thì cho dù Triệu Trường Bách có lấy công nương Era đi chăng nữa thì cũng chỉ giảm bớt đuợc phần nào
thiệt hại, chuyện phá sản là không thể tránh khỏi. Vậy nên bây giờ tiến
thoái lưỡng nan, cô chỉ cần ngồi ở thôn Hương Lâm đợi mà thôi.
Quả nhiên suy đoán của Trân Trân không sai, buổi sáng ngày hôm sau, lúc cô
còn đang vươn vai khởi động gân cốt thì từ trong thôn nghe được tiếng
xôn xao bàn tán. Hóa ra là có một chiếc xe hơi sang trọng đang tiến vào
thôn Hương Lâm, kéo theo ánh mắt hiếu kì của bà con.
Người trên xe bước xuống, một bộ váy trắng thuần khiết mong manh, mái tóc màu hạt dẻ nổi bật.
Tiếng ồn xung quanh lại càng lớn hơn.
“Đó không phải là công nương Era gì đó hôm qua mới cùng Triệu Trường Bách xuất hiện trên ti vi sao?”
“Nghe nói bọn họ đính hôn rồi.
“Nhanh thật đấy, sợ người ta cướp chồng mình hay sao.”
“Chính cô ta cũng là người giật mất người yêu của Trân Trân nhà chúng ta, tôi
mấy con bé mấy ngày nay xanh xao lắm, chắc chắn là đang rất đau lòng.”
“Nghe nói Triệu thị sắp phá sản, thật đáng đời.”
Mỗi người một câu khiến không khí thật rôm rả. Era nghe thấy nhưng lại
không hiểu họ nói gì, nàng ta quay qua nữ phiên dịch viên đi bên cạnh
hỏi: “Bọn họ nói gì thế?”
Nữ phiên dịch viên chần chừ một lúc,
nhưng cũng lên tiếng thuật lại những lời họ nói. Era nghe xong, nhất
thời sắc mặt trở nên xấu đi.
Trân Trân đứng một bên im lặng quan
sát mọi chuyện, quả nhiên cô thấy Era đi về hướng mình, nữ phiên dịch
viên kia nhanh chóng nhìn cô nói: “Công nương muốn nói chuyện với cô.”
Trân Trân gật đầu, một lời cũng không nói dẫn đường đi ra biển.
Hiện giờ xung quanh không có người, tiếng sóng biển dạt dào, gió nhè nhẹ
thổi bay làn váy trắng của Era khiến nàng ta trông càng dịu dàng, càng
thanh thuần hơn bao giờ hết.
Mà Trân Trân lại khoanh hai tay trước ngực, một thân ăn mặc giản dị, mái tóc được búi cao lên không hề cầu kì.
Era nhìn cô, có chút gượng gạo lên tiếng trước: “Tôi mong cô hãy giúp Trường Bách.”
Nữ phiên dịch thuật lại.
Trân Trân nâng khóe môi, lạnh nhạt dùng ngôn ngữ của Era nói với nàng ta:
“Trước tiên, cuộc nói chuyện này của chúng ta không cần phiên dịch, bảo
cô ta lui ra.”
Era có chút kinh ngạc đánh giá cô gái trước mắt một phen, nhưng sau đó cũng hạ lệnh cho phiên dịch viên lui xuống.
“Tôi đồng ý giúp các người.”- Trân Trân lại tiếp tục nói.
Era ngạc nhiên nhíu hàng mày xinh đẹp lại nhìn cô, nàng ta cho rằng cô gái
này nhất định sẽ nhân cơ hội yêu cầu gì đó. Giả sử như là yêu cầu nàng
ta trả Triệu Trường Bách lại cho cô ấy, nếu là vậy nàng ta cũng sẽ cam
lòng. Bởi vì chỉ cần giúp được Triệu thị, thì Triệu Trường Bách sẽ không như mấy ngày nay, sầu não như vậy.
“Cô thật sự đồng ý sao? Không có yêu cầu gì khác sao?”
Trân Trân nhếch môi, cô đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Era: “Tôi đương
nhiên có yêu cầu, nhưng yêu cầu của tôi không đê tiện như suy nghĩ của
cô. Tôi không hy vọng Triệu gia bao gồm cả Triệu Trường Bách và mẹ anh
ta biết chuyện tôi giúp đỡ họ, tôi muốn cô làm trung gian truyền đạt
những phương án của tôi tới Triệu Trường Bách.”
Era nghe xong, lại càng thêm sửng sốt: “Sao cô lại làm như vậy, cô không cần họ cảm kích sao?”
“Tôi không cần.”- Trân Trân dứt khoát nói, thái độ không hề chần chừ khiến Era kinh ngạc.
Chỉ có mình Trân Trân biết rõ, Triệu Trường Bách đối với cô đã có thất
vọng, đã có đau lòng, đã có mất đi lòng tin rồi, cô còn hy vọng ở anh
điều gì nữa?
“Cô có yêu Trường Bách không?”- Era đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đối với câu hỏi này, Trân Trân im lặng.
“Cô khiến tôi cảm thấy thật kì lạ.”- Era đầy hàm ý nói.
Trân Trân quay lưng, nhìn ra cảnh biển phía xa, chậm rãi mà lạnh lùng nói
từng chữ: “Dẹp bỏ những hiếu kì của cô về tôi qua một bên đi. Cô nghe
cho kĩ, tôi chỉ nói một lần. Hành động đầu tiên mà các người phải làm
chính là chủ tịch đương nhiệm của Triệu thị là Triệu tích phải ngay lập
tức xin từ chức khỏi vị trí chủ tịch của ngân hàng. Đây có thể coi là
một hành động đồng tình bên ngoài đối với Hoàng Thịnh, đánh lạc hướng
của Hạ Dĩ Niên. Tuy nhiên việc chủ tịch xin từ chức sẽ khiến các cổ đông hoang mang, Triệu Tích phải giao toàn bộ quyền điều hành của Triệu thị
lại cho Triệu Trường Bách.”
Era gật đầu, cố gắng ghi nhớ lại những ý chính rồi nhìn Trân Trân: “Vậy còn sau đó?”
“Sau đó, với tư cách cá nhân và không còn liên quan gì đến ngân hàng Triệu
thị, Triệu Tích phải tìm cách thuyết phục bộ tài chính để mở một công ty cổ phần cỡ lớn, quy mô phải gấp nhiều lần ngân hàng của Triệu thị. Mà
cổ đông lớn nhất của công ty này chính là ngân hàng Triệu thị, lúc đó
một lượng lớn cổ phiếu đều nằm trong tay các cổ đông nhỏ, nên Hoàng
Thịnh sẽ không còn lý do gì để tiếp tục tố cáo việc Triệu thị lũng đoạn
thị trường. Lúc này lấy danh nghĩa của công ty mới thành lập, mua lại cổ phiếu của ngân hàng Triệu thị với giá thấp, như vậy mới có thể giữ lại
Triệu thị. Có điều cách này đòi hỏi Triệu Tích phải cùng Triệu Trường
Bách phối hợp thật ăn ý từ trong ra ngoài sao cho người khác không nghi
ngờ, một khi bị lộ tất cả sẽ tan tành.”- Trân Trân chậm rãi phân tích
những suy nghĩ của mình một cách rành mạch và chi tiết, sau đó sợ Era
nghe không hiểu nên cẩn thận hỏi lại: “Cô hiểu không?”Era gật đầu vài
cái, rồi lại chần chừ một lúc sau đó thắc mắc: “nhưng làm sao trong thời gian ngắn như vậy có thể thể thành lập một công ty lớn hơn cả Triệu
thị? Tốc độ thực hiện phương án này liệu có so được với tốc độ thu mua
của Hoàng Thịnh không?”
Trân Trân không nhìn nàng ta, lạnh nhạt
trả lời: “Tôi đã đặt trước mặt các người một chiếc bánh ngon, dạy các
người làm sao có thể ăn hết chúng. Còn về việc các người mất bao lâu để
ăn thì liên quan gì đến tôi?”
Era nghe vậy thì lập tức hiểu ra,
hai mắt nàng ta sáng lên. Đúng rồi, chỉ cần nhờ vào thế lực của Hoàng
gia Anh của nàng ta, thì việc thành lập một công ty lớn gấp nhiều lần
Triệu thị là chuyện nhỏ.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”- Era chân thành nói.
“Không cần cảm ơn, đây là một mạng Triệu Trường Bách đã cứu tôi.”- Trân Trân
quay người đi, đây chính là cái ơn cô phải trả cho Triệu Trường Bách,
chấm dứt mối quan hệ giữa hai người cách dứt khoát. Cũng là ván cược
quyết định tương lai của cô với Hạ Dĩ Niên.
Buổi tối hôm đó sau
khi cùng bà Lý rửa xong đống chén, Trân Trân ngồi rảnh rỗi một bên không có việc gì làm, bị lũ muỗi bay vào châm chích khiến cô chịu không nổi.
Trân Trân quyết định ra ngoài tản bộ để tránh đám muỗi lì lợm kia, nào
ngờ vừa đi được vài bước thì có người gọi tên cô, Trân Trân quay lại,
trong lòng không khỏi kêu một tiếng.
Buổi sáng vợ tới, buổi tối chồng tới, hai vợ chồng son nhà này cứ phải gặp cô mới ngủ ngon sao?
Triệu Trường Bách bước tới, chỉ mới vài ngày mà thần sắc anh đã tiều tụy đi
rất nhiều, Trân Trân chưa kịp nói lời nào đã bị anh ôm vào lòng.
“Anh nghe nói Era tới tìm em, cô ấy không làm gì em chứ?”
Trân Trân khéo léo đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: “Cô ấy không làm gì được tôi,
anh cũng không nên nghi ngờ người đầu ấp tay gối với mình như thế.”
“Đầu ấp tay gối?”- Triệu Trường Bách cẩn thận nhắc lại hai chữ này, sau đó
cười một tràng khó hiểu, anh bước lên vài bước nắm lấy hai vai của Trân
Trân khiến cô phát đau: “Trân Trân, tại sao em không giúp anh, tại sao
em lại đứng về phía Hạ Dĩ Niên…chỉ cần em giúp anh chúng ta có thể ở bên nhau, anh không cần kết hôn với Era…”
Lúc này gương mặt anh rất
gần cô, Trân Trân có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của
anh, cô nhíu mày khó chịu tránh né: “Anh say rồi.”
Nào ngờ Triệu
Trường Bách gào lên: “Anh không say, anh luôn tỉnh táo, anh đủ tỉnh táo
để biết mình phải buông bỏ cái gì. Trân Trân, em nghĩ rằng anh vì sự
nghiệp nên mới bỏ rơi em sao? Đó chỉ là một phần thôi, nguyên nhân chính chính là em không yêu anh, trước giờ em chưa từng yêu anh…”
“Anh nói cái gì vậy?”- Trân Trân như bị đẩy vào một thế giới không ai quen
biết, Triệu Trường Bách trước mặt vô cùng xa lạ, rốt cuộc tình yêu là
gì?
Sau đó Triệu Trường Bách ợ lên một tiếng, anh nói rất nhiều,
hơi rượu cứ thế phả vào mặt cô khiến Trân Trân suýt chút cũng say theo.
“Chúng ta quen biết không lâu, nhưng mọi sở thích của em anh đều nhớ rất rõ.
Còn em, Trân Trân em có biết anh thích nghe nhạc gì, thích ăn món gì,
thích đi những đâu không? Em không biết, trong khi đó tất cả những gì
thuộc về em anh đều biết. Trân Trân, em yêu anh sao? Em không yêu anh.
Cái em yêu là cách mà anh đối xử tốt với em.”
Anh còn nói: “Anh
sẽ không vì một người không yêu mình mà từ bỏ sự nghiệp, chỉ cần em yêu
anh một chút anh nhất định sẽ vì em từ bỏ tất cả nhưng em không yêu anh. Em có biết cảm giác của anh lúc ở cạnh em là gì không, chỉ cần em chau
mày nhìn anh anh nhất định sẽ nghĩ rằng em rất ghét anh, em không vui…”
Triệu Trường Bách đấm mạnh vào lồng ngực mình: “Em luôn có bí mật, Trân Trân
em luôn khiến anh khó hiểu, khó nắm bắt. Anh luôn để em ở đây, ở đây đây này, nhưng còn em ngay cả trong mắt cũng không có anh… Người tổn thương là anh không phải em, người day dứt nhất là anh người khó từ bỏ nhất
cũng là anh…”
Nói rồi cả thân hình cao lớn ngã xuống, Triệu
Trường Bách ôm lấy cô thể nhỏ bé của cô sau đó bất tỉnh. Trân Trân có
chút lảo đảo, cố gắng trụ lại giữ cho hai người không ngã nhào xuống.
Trân Trân vẫn còn chưa tiêu hóa hết mấy lời nói kia, cô đứng yên bất động để Triệu Trường Bách ôm mình ngủ say sưa.
Anh nói chỉ cần cô yêu anh anh nhất định sẽ chọn cô. Anh đang tố cáo cô
sao, anh đổ lỗi cho cô. Chính vì cô không yêu anh nên anh mới từ bỏ cô,
chính vì cô không yêu anh nên cô không có tư cách oán hận lựa chọn này
của anh, chính vì cô không yêu anh nên cô không có lý do đau lòng.
Tất cả đều là vì cô mà ra sao?
“Triệu Trường Bách, em xin lỗi.”
…
Trân Trân khó khăn lê từng bước dìu Triệu Trường Bách về nhà của Lão lý, để
anh nằm lên giường sau đó mệt mỏi rời khỏi, lúc bước ra lại gặp A
Nguyên, cậu chạy khó hiểu nhìn cô: “Rõ ràng là anh ấy làm chị buồn, sao
chị lại đưa anh ấy về đây?”
Trân Trân hít sâu một hơi: “A Nguyên, có thể…chị phải rời khỏi đây một thời gian.”
A Nguyên nghe thế nhất thời lộ rõ vẻ sợ hãi nắm lấy tay cô: “Chị sao thế, có phải vì anh Trường Bách ở đây nên chị mới đi đúng không, nếu vậy em
kéo anh ta ra ngoài sân…”
“Không phải, A Nguyên…”- Cô ngồi xuống
trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng giải thích: “Chị muốn tìm
một nơi bình tâm lại, gần đây có quá nhiều chuyện, chị còn ở đây thì sẽ
bị đám người của Triệu gia làm phiền, chưa kể đám người của Hoàng Thịnh
ngày mai chắc chắn cũng sẽ tới.”
“Nếu vậy chỉ có thể từ chối
không gặp, Trân Trân chị không nhớ bản thân mình là ai, không có người
thân cũng không bạn bè, chị ra ngoài biết ở đâu?”- A Nguyên lại vô cùng
chu đáo suy nghĩ, lo lắng không muốn để Trân Trân đi.
Trân Trân
cười nhẹ: “A Nguyên em đừng cản chị, đây là cách tốt nhất để chị bình
tâm lại. Trong người chị có tiền, chị có thể tìm một chỗ ở vài ngày, đợi khi chị đã hoàn toàn quên được chuyện này chị sẽ quay về cùng em ôn bài có được không?”
A Nguyên nghe thế thì nghi ngờ, chu chu cái miệng nhỏ lên: “Có thật là chỉ vài ngày không?”
“Đương nhiên là thật.”- Trân Trân vô cùng khẳng định nói.
A Nguyên giơ bàn tay nhỏ ra, Trân Trân mỉm cười móc nghéo với thằng bé.
Sau khi Trân Trân rời đi, lúc A Nguyên cũng định rời đi thì nghe trên giường có tiếng nói thều thào.