Sáng ngày hôm sau, Trân Trân thay một bộ y phục tùy ý rồi rời khỏi nhà.
Âu Giãn Tình lúc đó vẫn còn ngủ say, cô cũng không đánh thức nàng. Ngày
hôm nay chính là buổi chụp hình cho mẫu váy đầu tiên của bộ sưu tập thu
đông sắp tới, các bộ phận trên dưới Hoàng Thịnh đều làm việc rất chuyên
nghiệp, tất cả đều cố gắng đẩy mạnh quá trình làm việc của mình.
Đàm Thiên và các nữ nhân viên khác vừa thấy Trân Trân bước vào thì tức tốc
kéo cô đi trang điểm, Trân Trân nói cứ từ từ thôi nhưng mà họ không
nghe, cả một buổi sáng họ quần cô còn hơn đồ chơi. Phong cách đầu tiên
đó là cổ điển, lối trang điểm cũng khá đậm để phù hợp với hình tượng
phác thảo. Điểm nhấn cho phong cách trang điểm cổ điển chính là đôi môi
đỏ đầy đặn, đôi mắt hút hồn với đường kẻ viền mắt màu đen tuyền, cong
vút, sexy. Thêm vào đó là đôi mày hình cánh cung truyền thống. Tất cả
tạo nên một hình ảnh người phụ nữ cổ điển, quý phái...
Đàm Thiên
đứng một bên chỉ đạo cho nhân viên trang điểm làm theo ý của anh, thỉnh
thoảng anh nâng mặt cô lên lật qua lật lại xem xét rồi nói mấy câu đại
loại như “màu mắt nhạt quá” “độ công của chân mày không phù hợp, kẻ
lại.”
Trân Trân cũng không mấy để ý tới họ đang làm gì trên mặt
cô, có điều ngồi quá lâu nên cô có chút nhàm chán. Nhàm chán tới nỗi
phải lấy điện thoại ra lên mạng lướt wed, trên mạng đang sốt vì có một
trò chơi mới ra khá thú vị. Khiến cô chú ý ngay từ cái tên là “Follity”
luật chơi rất đơn giản, trò chơi tích hợp bản đồ vệ tinh GPS, chỉ cần
nhấn chọn thành phố của mình thì sẽ tự động hiển thị một loạt nhiệm vụ.
Chỉ cần mình đi tới đúng địa điểm mà nhiệm vụ giao, lấy được cái nhiệm
vụ yêu cầu và chụp hình lại đăng lên trang wed game thì mình thắng.
Người thắng sẽ được ghi nhận level, cho đến khi level max sẽ được phong
hiệu và trao tặng hai trăm triệu.
Trân Trân bây giờ cũng đang
rãnh rỗi, cô nhấn tải về máy rồi đợi lúc khác chơi thử xem sao. Lúc game vừa cài đặt xong thì đồng thời có một tin nhắn gửi tới.
Là của Triệu Trường Bách: Ăn sáng chưa?
Trân Trân nhắn lại: Đang đói meo râu đây này.
Triệu Trường Bách: Anh có đem điểm tâm cho em, đang đứng dưới tập đoàn, xuống lấy đi.
Trân Trân quay sang Đàm Thiên vẫn đang chuyên chú ngắm nhìn gương mặt cô, thấy cô nhìn mình thì hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi có thể ra ngoài một lúc không?”
“Để làm gì?”- Đàm Thiên chau mày hỏi lại, hình như là không hài lòng với yêu cầu của cô.
“Ăn sáng.”- Trân Trân cũng không muốn giấu diếm làm gì, cô thấy lý do này rất hợp lý, bà đây chính là muốn đi ăn sáng đấy.
Đàm Thiên nhíu mày ngày càng sâu, đám nhân viên trang điểm cũng bị dọa tới
mức đứng sang một bên. Ai mà không biết Đàm Thiên là người rất nghiêm
túc đối với công việc, chỉ cần bắt tay vào làm việc cùng anh thì phải
theo anh đến cùng, nếu dám có yêu cầu thì chắc chắn người đó sẽ bị đuổi
việc ngay. Mấy siêu mẫu nổi tiếng nhiều lúc cũng ngạo mạn đòi này đòi nọ hết sức vô lý, nhưng mỗi khi gặp Đàm Thiên thì chỉ biết ngoan ngoãn như con cừu non, chẳng dám vênh mặt.
Ngay lúc ai cũng nghĩ anh sẽ
tức giận bỏ đi ra ngoài thì Đàm Thiên giơ đồng hồ trên tay lên xem qua
rồi nói: “Cho cô mười lăm phút, xong rồi lên đây thử đồ. Mọi người đi
kiểm tra lại bộ y phục thứ nhất, máy chụp và bảng màu cũng phải đặc biệt lưu ý.”
Nói rồi Đàm Thiên quay lưng rời khỏi, Trân Trân không
chần chừ liền chạy ra thang máy xuống tầng trệt. Đại sảnh Hoàng Thịnh
luôn sôi động như vậy, anh một việc tôi một việc chẳng ai có thời gian
rãnh rỗi ngồi nghỉ. Trân Trân tự nhủ sau này phải tìm cơ hội thỉnh giáo
chủ tịch về cách quản lý nhân viên mới được, ở Yunus dù có cô dùng biện
pháp mạnh thì nhân viên của cô cũng tìm cơ hội làm biếng.
Chen
qua được cái cửa xoay tròn kia thật là mệt mỏi, vừa ra ngoài đã nhìn
thấy bóng dáng Triệu Trường Bách đang đứng phía xa, anh vẫy tay với cô.
Trân Trân chạy đến, không hiểu sao lại vui mừng mỉm cười: “Anh trở lại
khi nào thế?”
“Mới vừa thôi.”- Triệu Trường Bách nhìn ngắm gương
mặt được trang điểm kĩ lưỡng của cô, từ thần thái cho đến phong cách
Trân Trân quả thật rất hợp với kiểu quý phái như vậy. Cô chỉ cần yên
tĩnh đứng ở ngoài sân như thế này thôi cũng đủ khiến người ra vào Hoàng
Thịnh chú ý tới.
“Em đẹp lắm.”- Triệu Trường Bách nói lời từ tận đáy lòng.
Trân Trân mỉm cười, cũng có chút thẹn thùng cúi mặt. Từ thành phố Bách Nhật
đến thành phố Cát An này nếu đi máy bay thì cũng mất ba tiếng, bây giờ
chỉ mới sáu giờ sáng vậy có nghĩa là đêm qua anh đã không ngủ và lên máy bay lúc ba giờ. Đến sớm như vậy chỉ để mua điểm tâm đem đến cho cô
thôi, Trân Trân quả thực rất cảm động, có lẽ trước đây cô đã hiểu lầm về Triệu Trường Bách rồi.
Thật sự anh rất tốt, là một người đàn ông vô cùng ưu tú.
“Cảm ơn anh.”- Trân Trân nhận lấy túi đồ ăn trong tay Triệu Trường Bách, vô cùng cảm kích nói một câu cảm ơn.
“Mấy giờ mới chụp xong?”
“Không biết nữa.”- Trân Trân vừa nói xong thì điện thoại trong túi lại reo
lên, là một số lạ cô chưa lưu vào máy, cô vừa lên máy thì đã nghe thấy
một giọng nói lạnh nhạt của Đàm Thiên. Đại khái nhà tạo mẫu tài ba của
chúng ta canh giờ từng giây một, và bây giờ đã qua mười lăm phút đặc xá
của anh, anh vẫn chưa thấy cô lên nên gọi điện hối thúc. Trân Trân thở
dài một tiếng nói: “Thêm mười phút nữa được không?”
“Tôi biết
rồi… à mà anh Đàm, hôm nay… phải chụp tới mấy giờ vậy? À, tôi biết rồi,
cảm ơn…”- Đàm Thiên vừa nghe xong câu cảm ơn của cô thì cúp máy cái phặt vô cùng tuyệt tình, Trân Trân thở dài bỏ điện thoại vào túi: “Xem ra
vẫn phải đợi tí nữa mới ăn được, thôi anh cứ về trước đi, lát nữa chín
giờ là chụp xong chúng ta gặp.”
Cô vội vã quay vào trong, vừa rồi cô chỉ xin thêm có mười phút vậy mà Đàm Thiên lạnh giọng bảo “Lên ngay
bây giờ.” Con người của anh phải chăng đã bị công việc chi phối nhân
tính rồi =.= Trân Trân vội vã chạy đi, cô không hề nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi Triệu Trường Bách.
Khi nãy cô vừa nói… chúng ta gặp.
Lúc Trân Trân quay lại, bộ y phục đầu tiên đã được đưa lên. Vừa nhìn qua đã thấy rất có phong cách, một bộ xường xám được thiết kế tỉ mỉ, hoa văn
bắt mắt, màu trắng trang nhã. Từng đường may đều rất công phu, xẻ tà vừa phải, phần eo ôm vào vừa nhìn là biết bộ này chỉ phù hợp cho dáng người nhỏ gọn mặt. Trân Trân nhận lấy y phục vào trong phòng thay thử đồ, chỉ mất khoảng mười lăm phút đã bước ra ngoài trình diện.
Đàm Thiên cầm bản phác thảo đứng một bên ghi chép gì đó, chợt có người nói bên tai anh rằng: “Quá hoàn mỹ rồi, anh Đàm…đây…”
Đàm Thiên nhìn lên, rốt cuộc mới hiểu thế nào là hoàn mỹ tới mức khiến con người ta không thể miêu tả được.
Chiếc áo bó sát làm tôn lên từng đường cong hoàn mỹ, hai đường xẻ hai bên
tinh tế để lộ ra dáng đôi chân nuột nà trắng như bông bưởi. Thiết kế
phần cổ khá kín đáo, phần eo bó sát hoàn toàn gián tiếp phơi bày thân
hình không chút mỡ thừa nào của cô. Kết hợp với lối trang điểm càng làm
cô thêm phần mị hoặc, quyến rũ lòng người.
Giống như một đóa anh túc, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác mê hoặc.
Đàm Thiên nhất thời buông lỏng bản thảo trong tay, sau một vài giây mới lấy lại tinh thần: “Được rồi, mọi người vào vị trí chuẩn bị chụp.”
“Vị trí…vị trí của tôi ở đâu?”- Một vài nhân viên nam lúc này như vừa rơi
từ thiên đường xuống, quay qua hỏi một câu thật ngớ ngẩn sau đó cũng bị
ánh mắt bất mãn của Đàm Thiên dọa một phen.
Ánh đèn flash chói
mắt cứ liên tục bắn về phía gương mặt của mình khiến Trân Trân khó chịu
quên mất cả tạo dáng mà dùng hai tay che mắt mình lại, mọi người thấy
vậy liền hít một hơi khí lạnh nhìn Đàm Thiên. Đàm Thiên chau mày không
vui nhưng nghĩ cho cùng cô cũng là người mới nên bỏ qua, anh trầm giọng
yêu cầu làm lại.
Thế nhưng vô dụng, trước giờ cô chưa từng đảm
nhiệm công việc của người mẫu bao giờ, cho dù là làm lại bao nhiêu lần
đi nữa thì cũng không thể quen được với việc đèn flash cứ phả vào mặt
như vậy. Cứ liên tục làm lại rồi lại làm lại khiến Trân Trân cũng cảm
thấy bực bội, cô không thể tạo dáng, chỉ dùng tay che mắt mình.
“Cô có thể chụp không?”- Đàm Thiên dường như đã mất kiên nhẫn, bất mãn nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi không quen với ánh đèn…”
Đàm Thiên lạnh nhạt bỏ bản thảo trong tay xuống bàn, quay sang nói với những người khác: “Nghỉ mười lăm phút.”Bọn họ ai cũng ngạc nhiên đến mức nín lặng, đó giờ mới thấy trong lúc làm
việc với Đàm Thiên mà anh cho nghỉ giải lao nha. Xem ra cô người mẫu
ngang hông này cũng có chút bản lĩnh, có thể khiến Đàm Thiên bỏ qua
nguyên tắc làm việc xuyên suốt của mình.
Trân Trân mừng thầm, định tranh thủ đi ăn sáng thì bị Đàm Thiên gọi lại.
“Cô qua đây.”
Trân Trân thở dài một tiếng rõ to trong lòng, cô đi theo Đàm Thiên tới chỗ
máy chụp, anh cầm máy chụp hình lên rồi nhìn cô, sắc mặt vẫn không thay
đổi: “Không được che mắt, cũng không cần tạo dáng, cứ đứng yên là được.”
Trân Trân thắc mắc chưa kịp hỏi tại sao thì Đàm Thiên giơ máy ảnh lên, liên
tục một lần nữa ánh đèn flash chói mắt kia đập vào mắt cô, Trân Trân khó chịu định che mắt lại thì Đàm Thiên nạt một tiếng liền biết điều đứng
yên. Sau một lúc lâu, cảm giác bắt đầu giảm đi sự khó chịu, cô đã thích
nghi được với ánh đèn chói mắt kia, có điều do căng thẳng nên sắc mặt cô trở nên trắng nhợt như được quét lên một lớp sơn.
“Trang điểm sơ qua một chút rồi bắt đầu chụp lại.”- Đàm Thiên thấy cô đã quen với việc chụp ảnh hơn thì lạnh nhạt bỏ lại một câu sau đó đi qua phía thợ chụp
chỉ huy gì đó.
Về sau cả quá trình diễn ra rất thuận lợi, Trân
Trân ban đầu tuy có không thoải mái lúc tạo dáng lắm nhưng từ từ cũng
quen hơn. Lúc cô nhìn lại hình mình trên máy tính còn phải kinh ngạc vài phần, trong lòng thầm nghĩ sau này phải sao chép vài tấm để làm ảnh nền điện thoại mới được.
Trân Trân tức tốc chạy đi tẩy trang, bôi
hết lớp son phấn trên mặt xong cô còn cảm thấy gương mặt của mình đã nhẹ đi vài gam. Cô thay bộ xương xám ra trả lại cho nhân viên quản lý, còn
mình thì mặc vào áo phông quần jean tùy tiện rời khỏi Hoàng Thịnh. Triệu Trường Bách đích thân lái xe tới đón cô, Trân Trân cũng không nói gì,
tự nhiên ngồi vào xe, anh hỏi cô muốn đi đâu, cô nói trước tiên phải cho cô ăn nếu không thì cô sẽ giết người mất. Sau đó Trân Trân đưa điện
thoại cho Triệu Trường Bách xem bản đồ, trên đó hiển thị đường tới khu
An Thành.
Triệu Trường Bách cười lắc đầu vài cái, nhấn ga chạy thẳng.
Khu An Thành chính là khu phố bình dân nhất ở thành Bách Nhật này, còn nhớ
lúc nhỏ cô thường trốn mẹ rồi dẫn theo vài vệ sĩ đến đây ăn vặt, mỗi lần bị phát hiện là y như cô bị Dương Cẩm Vân tụng cho một tràng dài cái gì là “Anh Thi, con phải biết rõ thân phận của mình, không thể đến mấy nơi tầm thường như thế, lại còn dám trốn giờ học quản trị, con khiến thầy
giáo tức điên lên rồi.”
Kể từ đó mẹ cô quản giáo nghiêm hơn, cô
cũng có ý định trốn đi nhưng bất thành. Hiếm lắm có dịp trở lại thành
Bách Nhật, lại với một thân phận đặc biệt bình thường như vậy, sao cô có thể bỏ qua dịp may này.
Khu An Thành không cho phép xe lớn chạy
vào nên Triệu Trường Bách đành phải đỗ xe ở một bãi giữ cách đó cả km,
anh và cô tảng bộ sóng vai bên nhau đi trên lề đường, nắng trưa hôm nay
không quá gắt, chỉ hiu hiu đầy ấm áp, cảnh tượng y như trong một bộ phim thần tượng Hàn Quốc.
Trong khu An Thành rất đông người, muốn vào bắt buộc phải chen chút cực kì khổ sở. Dáng người Trân Trân nhỏ nhắn
nên chẳng sao nhưng Triệu Trường Bách thì lại vô cùng khổ sở với cái
thân hình cao lớn của mình, anh đứng giữa đám đông lại hóa thành y như
người khổng lồ, cực kì không ăn nhập.
Trân Trân ghé qua gian hàng thịt dê nướng mua vài xiên, lúc quay lại thì thấy Triệu Trường Bách đã
mộ hôi đầm đìa, anh cởi bỏ áo vest ngoài ra, chiếc áo sơ mi màu trắng đã thấm đẫm mồ hôi, mái tóc rũ xuống vàng trán anh tuấn, anh lại đứng
ngược sáng nên lúc Trân Trân nhìn vào cảm thấy vô cùng không chân thật.
Triệu Trường Bách đứng trước mặt che đi ánh mặt trời chói chang giúp cô, sau
đó lấy trong túi ra cái kính râm khi nãy anh đeo rồi tự nhiên giúp cô
đeo lên mắt.
“Tia mặt trời không tốt cho mắt.”
Cái kính
râm hơi lớn nên khi đeo lên gương mặt nhỏ bé của Trân Trân nó cứ tuột
lên tuột xuống liên tục, trông thật khôi hài. Cô và anh đi dạo khắp khu
An Thành, đi đến đâu liền thu hút sự chú ý tới đó, nam anh tuấn ôn hòa,
nữ thanh thoát yêu kiều, hai người đi cùng nhau khiến cảnh vật xung
quanh cũng thoáng chốc trở thành khung nền cho họ.
Cô dẫn Triệu
Trường Bách tới quán trà Viêm Hồng, nơi này là quán trà rất nổi tiếng và lâu đời nhất ở đây, khách có thể vừa uống trà vừa nghe kể chuyện. Lúc
trước cô thường trốn tới đây, tuy những câu chuyện mà họ kể đều huyền
huyễn hóa sự thật nhưng nghe với mục đích giải trí thì không thành vấn
đề. Hôm nay họ kể một câu chuyện, nói về một chàng thư sinh nghèo học
hành quanh năm để thi cử, làm được trạng nguyên liền muốn tiến danh cao
hơn mà cưới công chúa, lên làm phò mã lại tính kế các hoàng tử để có thể leo lên ngôi hoàng thượng. Cuối cùng vì đi sai một nước cờ mà bị gán
tội âm mưu tạo phản, bị chém đầu thị chúng.
Trân Trân nghe kể
xong, trong lòng có chút cảm thán lắc đầu: “Nếu như con người ta biết
hài lòng với những gì mình có thì sẽ không dẫn tới những kết cục bi thảm như vậy.”
“Con người vốn tham lam, đối với họ thứ họ có đều là
thứ họ nên có, làm gì có chuyện ai sẽ thỏa mãn với hiện tại.”- Triệu
Trường Bách nâng tách trà lên chậm rãi thưởng thức, quả thật trà nơi này rất ngon, rất có vị riêng, vừa nhấm nháp một tí mà đã muốn say lòng
người.
Trân Trân nghe vậy liền mở to mắt tỏ vẻ không tán thành,
cô nói: “Sao có thể nói chung chung như vậy, ví như chàng thư sinh kia
cả đời cũng chỉ muốn leo cao hơn mà không biết điểm dừng nên mới thể
thảm kịch xảy ra như vậy. Nếu con người sống có mục đích, có chí hướng
riêng vậy thì sẽ dễ dàng hạnh phúc hơn.”- Ngừng một lúc, cô nhìn anh
hỏi: “Anh có mục đích sống không? Là gì vậy?”
Triệu Trường Bách
nhìn cô rồi như suy tư điều gì đó, sắc mặt vẫn ôn hòa nhưng lẫn trộn vài phần thần sắc phức tạp, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Anh muốn đưa
bệnh viện Nhân Ái ra tầm thế giới, sau đó mở một chuyến sang Châu Phi
chữa bệnh cho người dân những vùng khó khăn, tới lúc đó bốn bể là nhà,
chỉ cần có thể cứu người là được.”
Trân Trân nghe xong liền xuýt
xoa cảm thán, Triệu thần y quả thật là có tấm lòng bồ tát, nếu sau này
có đắc đạo thì cũng không có gì lạ. Kiếp trước cô luôn cho rằng Triệu
Trường Bách rất cổ quái, tâm tư anh xấu xa độc địa lúc nào cũng chỉ
chống đối cô, nhưng hiện giờ sau hai tháng tiếp xúc, cô nhận thấy con
người của anh rất dễ nói chuyện, tính khí vừa ôn hòa vừa ga lăng, chỉ
cần cô lắng nghe anh nói thì nhất định có thể thấu hiểu được anh.
Triệu Trường Bách trầm mặc vài giây rồi nói tiếp: “Nhưng chắc là không thể
toại nguyện được. Ba mẹ anh luôn muốn anh đi theo con đường kinh doanh,
sau này cơ nghiệp của Triệu gia cũng phải giao lại cho anh quản lý,
những hoài bão đó cũng chỉ khiến con người ta bất lực thêm.”
Trân Trân nghe xong lại cảm thấy mình và Triệu Trường Bách vô cùng giống
nhau về mặt hoàn cảnh, cô cũng phải từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì gánh
vác trách nhiệm của cả một tập đoàn lớn trên vai. Người ngoài luôn cho
rằng những cô chiêu cậu ấm như họ thì sẽ rất sung sướng, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng, nhưng đâu ai biết cái chìa khóa vàng đó
chính là thứ ràng buộc những người như cô.
“Sao có thể nói vậy,
Con đường sẽ ngắn hơn khi mà anh biết được nơi mình muốn đến, chỉ cần
anh không nản chí, thì mười năm, hai mươi năm sau mới thực hiện cũng
không thành vấn đề. Cứ nghĩ đi, tới lúc đó con anh lớn rồi, anh có thể
giao cả Triệu Thị lại cho nó, rồi cùng bà xã mình đi vòng quanh thế giới cứu rỗi chúng sinh.”- Nói không chừng tại gốc bồ đề cả hai sẽ đắc đạo
luôn.
Triệu Trường Bách cười ra tiếng, mất một lúc sau mới ngước
lên nhìn cô, ánh mắt anh mang theo vài phần yêu thương khiến Trân Trân
khó hiểu: “Muốn có con cũng cần phải tìm người phối hợp, anh cảm thấy em cũng không tồi, chi bằng phối hợp với anh đi.”
“Tôi không nghèo đến mức đi đẻ thuê.”
Triệu Trường Bách: “Không đẻ thuê, danh ngôn chính thuận thì sao?”
“Vậy là bán cả thân à? Không thèm.”
Triệu Trường Bách: “…”
Anh khóc dở mếu dở, hết cách với lối suy diễn của cô gái trước mặt. Rõ ràng là đang nói chuyện nghiêm túc sao cô lại cứ chọn đúng thời điểm nghiêm
túc nhất của anh mà giả ngu là sao nhỉ? Triệu Trường Bách cười nhạt,
liếc mắt nhìn Trân Trân một cái, quyết định không trêu cô nữa, anh
chuyển đề tài: “Vậy ước mơ của em là gì?”
Ước mơ của cô... bàn
tay đang cầm ly trà của cô chợt khựng lại trên không trung. Cô bây giờ
đã quên bị ước mơ của mình rồi, chỉ cần có thể bình an mà sống, sau đó
đợi thời cơ thích hợp phản công khiến Yunus quay lại thời kì huy hoàng
vốn có, trả thù Lý Gia Hân, rồi sau đó cô có thể quỳ trước bia mộ của
chị gái mình dập đầu hối lỗi. Sau khi mọi chuyện êm đẹp, tới lúc đó cô
mới có thể nghĩ đến ước mơ của mình.
“Tôi muốn trở thành một họa
sĩ của học viện hội họa quốc tế Uniler, muốn sở hữu những bức tranh do
mình vẽ, muốn lập nên thành tựu đánh dấu sự phát triển của ngành hội
họa.”- Trân Trân thẳng thắng nói, giọng nói đầy hưng phấn, ánh mắt cô
cũng vì thế mà sáng bừng lên, cô lại hỏi: “Sao nào, ước mơ của tôi không làm anh thất vọng phải không?”
“Em thích vẽ sao?”- Triệu Trường Bách mím môi.
Trân Trân gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Trường Bách lắc đầu, không có gì, vừa rồi chắc là do anh nghĩ nhiều
quá. Anh chỉ là chợt nhớ tới Dương Anh Thi cũng rất đam mê hội họa…