Khoảng cách quá gần giữa hai người, lại thêm với áp suất không khí như bị giảm xuống, đúng là làm con tim người khác không thể không tăng nhịp đập.
Nếu, trước mặt Diệp Dĩ Muội là một người đàn ông khác, có khả năng Diệp Dĩ Muội còn có thể phản kháng lại được.
Nhưng, mỗi khi đối mặt với Tần Hàm Dịch, cô luôn có cảm giác chân tay mình mềm nhũn ra và tê dại đi, anh đúng là kiếp nạn của cuộc đời cô.
“Diệp Dĩ Muội, không kể bên ngoài tôi có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng cũng
không thay đổi được hiện thực rằng cô là Tần thái thái. Những người
khác, tốt nhất cô hãy đừng có mơ tưởng tới nữa.” Tần Hàm Dịch cuối cùng
cũng không chịu được cái bầu không khí ngột ngạt này, anh ta dùng tiếng
nói lạnh lùng để cảnh cáo cô.
Tiếng nói lạnh lùng như được phát ra từ địa ngục làm cho Diệp Dĩ Muội nếu không mặc quần áo thì chắc toàn
thân cô sớm đã đóng băng lại mất.
Tần Hàm Dịch thấy Diệp Dĩ Muội
chỉ nheo mày không nói gì, trong lòng anh ta chợt thấy hoảng loạn, anh
ta đột nhiên hôn lên môi cô, đẩy lưỡi mình vào trong miệng cô, lỗ mãng
khống chế cô mặc kệ cho cô vùng vẫy và ánh nhìn của những người khác
đang ngồi trong xe.
“........” Châu Lan Na đau khổ nhìn tình cảnh trước mắt, cuối cùng cũng vẫn không dám mở miệng, chỉ biết quay đầu lên.
Hai tay Diệp Dĩ Muội bóp chặt vào đùi cô, tới nỗi cô cảm nhận được cơn đau, cô dùng chính cơn đau đó để nhắc nhở bản thân rằng không được đắm chìm
vào nụ hôn của anh ta.....
Còn Tần Hàm Dịch hôn cô một lúc lây mà
không thấy cô có một chút phản ứng gì, lúc này mới chịu bỏ cô ra nhưng
vẫn chưa chịu buông tha cho cô, anh ta cắn lên cổ cô.
“Diệp Dĩ
Muội, bây giờ tôi phải có được cô, xem cô còn đi quyến rũ Hứa An Ca được nữa không.” Anh ta nói giọng tức giận và thách thức, trong giọng nói đó còn thể hiện chút gì đó thèm muốn mà ngay đến cả bản thân anh ta cũng
không phát hiện ra.
“Không, Tần Hàm Dịch, anh không thể.....” Diệp Dĩ Muội hốt hoảng muốn đẩy anh ta ra, nhưng làm sao cô có thể địch nổi
với sức lực của một người đàn ông....
Cô biết, Tần Hàm Dịch tuyệt đối là loại người nói được làm được.
Anh ta sẽ chẳng quan tâm xem trường hợp gì, không biết thế nào là xấu hổ,
anh ta nói muốn có được cô thì anh ta tuyệt đối có thể ở trên xe, trước
mặt tài xế và Châu Lan Na để xé nát quần áo của cô ra.
Thế nhưng
cô không phải là anh ta, lại càng không phải là Châu Lan Na - kẻ có thể sẵn sàng vì anh ta mà làm chuyện đó mọi lúc mọi nơi.
“Tần Hàm Dịch, anh là đồ khốn nạn, bỏ tôi ra!” Diệp Dĩ Muội vừa cố hết sức đẩy anh ta ra, vừa hét lên.
“Khốn nạn?” Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay đang đấm thình thịch vào người anh
ta của Diệp Dĩ Muội, dùng ánh mắt khinh miệt, đối với anh ta việc cưỡng
bức cô là một việc làm chẳng có chút gì đáng khinh bỉ. “Diệp Dĩ Muội, cô là vợ của Tần Hàm Dịch này, tôi chỉ đang thực thi quyền lực mà tôi nên
có thôi, có gì không đúng nào?” Tần Hàm Dịch hất cằm cô lên, nhìn chằm
chằm vào cô như muốn ăn thịt cô ngay lập tức.