Nghỉ chân Viễn quan, xuyên qua sa
mạc, chính là Trần quốc, tiến vào quốc cảnh Trần quốc, đi về phía tây
ngàn dặm là có thể đến đường quốc cảnh bên hông hai nước Trần Đới. Vượt
qua quốc cảnh, chính là địa giới Đới quốc.
Đới quốc hiện giờ giữa chư quốc rối ren, tuy không thể tính là nước đặc biệt mạnh, nhưng cũng
không hề nhỏ yếu, dân phong khá dũng mãnh.
Đới quốc thân giữa
giao giới các nước, quốc cảnh tương liên các nước, Trần quốc mặt bắc
hiếu chiến, mà Yên quốc mặt đông hùng mạnh, dưới sự thúc giục của cảm
giác nguy cơ mãnh liệt, khiến chính sách của Đới quốc và Triệu quốc luôn an nhàn cách biệt một trời.
Đới quốc xưa nay trọng võ khinh văn, nam tử dân gian đa phần học thuật kĩ kích, đạo đọ sức, trong dân dã,
những người gọi là anh hùng hảo hán cũng đông đúc, thế lực của nhân vật
giang hồ khá không yếu.
Người đương thời cũng thường thích tập võ, nếu có thể có thành tựu, chính là bậc thang tiến thân, là con đường bay lên.
Vẫn nói trượng phu công danh lập tức giành lấy, nếu dấn thân quân ngũ, trong chiến sự sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp.
Triều đình ba năm một lần khảo thí võ cử, cũng có thể lựa chọn đề bạt rất nhiều nhân tài.
Dù thứ nhất không muốn vất vả vật lộn trong chiến trận, thứ hai chưa chắc
có thể lực áp quần hùng trong võ thí, chỉ cần nghệ nghiệp có thành tựu,
cũng có thể đầu thân làm môn hạ quyền quý các nơi.
Quyền quý Đới quốc cũng thường thích dưỡng sĩ, chỉ cần là người có tài, tất có ngày xuất đầu.
Dưới dân phong thế này, phương thức phát triển thế lực ở phân đường Đới quốc bầu trời của Tề Hạo cũng hoàn toàn bất đồng với Triệu quốc.
Họ
mở võ quán, làm mục trường, mở tiêu cục, thậm chí khai tông lập phái,
thành lập bang phái giang hồ nào đó khắp các nơi trong cả nước.
Mục trường của họ sức sống rất lớn, thậm chí cung cấp bảo mã lương câu cho
triều đình. Tiêu cục của họ cùng hắc bạch lưỡng đạo của Đới quốc quan hệ đều rất tốt, cũng bởi vì thường xuyên áp vận những vật quý giá, mà từng có lui tới với một số quý nhân Đới quốc.
Võ quán của họ đệ tử
đông đảo, trong đó cũng từng ra vài võ cử, từng có vài tướng quân. Mấy
võ quán các nơi trong nước đều thập phần náo nhiệt hưng thịnh.
Mà cả tông này phái nọ họ thành lập, trong chốn võ lâm cũng coi như có chút danh tiếng, khá có uy vọng.
Đương nhiên, Tề Hạo lão thành cẩn trọng, cẩn thận tách rời các phân đàn,
người ngoài nhìn vào chỉ tưởng là mấy thế lực không liên quan, không thể phát hiện lực lượng chân chính của họ. Cũng bởi vậy mà không có lòng
cảnh giác hoặc ý hoài nghi.
Sau khi tiến vào quốc cảnh Đới quốc, liền dẫn mọi người hướng về phân đàn Võ Dương mà ông ta cảm thấy phát triển tốt nhất.
Phân đàn Võ Dương là tổng quán sở tại của Chấn Vũ võ quán. Chấn Vũ võ quán,
danh như ý nghĩa, lấy ý vỗ cánh giữa trời, phàm môn hạ đệ tử đều có cơ
hội bay thẳng lên trời cao, chấn vũ thiên hạ.
Tất cả giáo đầu võ
sư của võ quán này đều có một thân nghệ nghiệp cực kỳ xuất chúng, quả
từng dạy ra rất nhiều đệ tử tinh anh, mà theo các đệ tử này ở khoa
trường, quân đội, hoặc là trước mặt quyền quý nào đó được sủng, danh
tiếng của Chấn Vũ võ quán tự nhiên là như mặt trời ban trưa.
Hiện giờ võ quán thiết lập phân quán khắp các nơi trong cả nước, môn hạ đệ
tử đông đúc, xếp hàng đệ nhất trong các đại võ quán toàn quốc.
Quan trọng nhất là, bởi vì võ quán quy mô cực lớn, cùng triều đình, quan
viên, quyền quý, tất nhiên có can hệ không thể tách rời, rất tự nhiên về sau triều đình hoặc quyền quý muốn chọn lựa nhân tài thiện võ, cũng sẽ
luôn nghĩ đến Chấn Vũ võ quán trước tiên.
Bởi vậy Chấn Vũ võ quán tuy không như mục trường, có địa bàn quảng đại bao la, ngàn vạn thớt
ngựa. Cũng không giống tiêu cục thường xuyên kịch liệt huyết chiến cùng
sơn khấu lưu phỉ, dựng nên uy danh thiết huyết. Càng không như một số
môn phái, động chút là tham dự trong phân tranh giang hồ, trở thành một
phần tử truyền kỳ.
Nhưng trên thực tế, võ quán nhìn như bình
thường này, lại là nơi danh lợi quyền vị của họ liên hệ chặt chẽ nhất
với hồng trần thế tục, cắm rễ sâu nhất.
Kỳ thật chỉ học phí hàng
năm võ quán thu đệ tử đã là một khoản tài phú cực lớn, huống chi những
đại nam hài trẻ tuổi nhiệt huyết, mong mỏi có thành tựu đó cũng luôn là
đối tượng Tu La giáo chọn làm lứa máu mới.
Những người ưu tú nhất trong đây, thường sẽ bị họ dùng các loại phương pháp thu nạp vào giáo,
mà người biết chân tướng liên quan, lại cự tuyệt nhập giáo, sẽ im hơi
lặng tiếng bị xử lý bằng các phương thức hợp tình hợp lý, hoàn toàn
không khiến người hoài nghi.
Tề Hạo là người chủ sự tư lịch già
dặn nhất các phân đường các nơi, phân đường Đới quốc ông ta quản lý,
cũng coi như là đường khẩu thực lực mạnh nhất, thành tựu cao nhất của Tu La giáo trước mắt.
Ông ta có ý khoe khoang, tất nhiên phải dẫn mọi người chạy thẳng đến chỗ võ quán tổng quán.
Lần này liên tục bôn ba trong khoảng thời gian quá dài, mọi người đều có
phần mỏi mệt không chịu nổi, khá chờ đợi có thể mau chóng đến mục đích,
tắm táp nghỉ ngơi. Cho nên khi Tề Hạo chỉ cửa thành phía xa, mỉm cười
nói “Thành Võ Dương ở ngay phía trước.”, hầu hết mọi người đều có cảm
giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ trừ Phó Hán Khanh.
Y lúc này đang vừa vặn trong khoảng thời gian ngẩn người không ngủ, nghe câu này sửng sốt
một chút, mới thoáng thất vọng, thoáng buồn rầu nói: “Đến nhanh quá
vậy.”
Y chỉ nghĩ đến chuyện tới đích rồi, lại phải thời khắc bị
vây trong uy hiếp của Địch Cửu, chẳng cách nào ngủ ngon nữa, không khỏi
hơi cáu, chỉ hận con đường này không thể vĩnh viễn không kết thúc mới
tốt.
Nhưng người khác vừa nghĩ đến những vất vả mỏi mệt dọc
đường, liền không thể không báo lại Phó Hán Khanh dám có lời bất mãn
bằng ánh mắt thù hằn.
Trên cơ bản trải qua bằng ấy thời gian tôi luyện thích ứng, cho dù là tiểu
kiếm thủ như Lăng Tiêu cũng không còn điên cuồng tôn kính giáo chủ như
lúc trước khi ở tổng đàn nữa.
Phó Hán Khanh có một loại bổn sự,
bất kể y là thân phận gì, đều có thể chọc giận người bên cạnh đến mức
quên béng hết thảy, rất tự nhiên mà dần dần đối đãi y ngang hàng, dần
dần biểu hiện tất cả bất mãn và thống hận với y không thèm kiêng kỵ.
Mà sức cảm thụ của Phó Hán Khanh mặt này vô cùng trì độn. Hoàn toàn không
nhận thấy ánh mắt muốn giết người khắp bốn phương tám hướng.
Y
trước nay luôn gặp sao yên vậy, hỏi một câu, biểu đạt chút tiếc nuối
trong lòng rồi cũng thôi, lại rất hợp tác mà theo mọi người cùng vào
thành như thường.
Chỗ cổng thành rập khuôn có quan binh kiểm tra những người bộ dạng khả nghi.
Nhóm người họ, mỗi người cưỡi một con ngựa cao to, mỗi người bởi vì ruổi
ngựa trên đường thời gian dài mà đầu đầy bụi đất, nhìn rất gai mắt,
đương nhiên không thể thiếu kiểm tra.
Nhưng Tề Hạo ở Đới quốc,
tuyệt đối là người có quyền có thế có biện pháp, giấy tờ chứng minh thân phận, công văn thông quan liên quan, sớm đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ,
hiện giờ nhất nhất lấy ra mặc người kiểm tra, theo lý thuyết sẽ không bị bất cứ khó dễ gì.
Trên thực tế cũng quả thật không bị gây khó
dễ, chẳng qua khi kiểm tra chứng minh của Tề Hạo, quan binh thất thanh
kêu lên: “Ngài, ngài là Tề lão quán chủ.”
Tề Hạo bởi vì đi đường
mà biến thành toàn thân trên dưới bụi đất lấm lem, ngay cả mặt mày cũng
chẳng nhìn rõ, người ta không thể lập tức nhận ra cũng là đương nhiên.
Nhưng ông ta ở Đới quốc rất có tiếng tăm, quan binh này vừa thấy công văn
chứng minh, hoặc kính sợ, hoặc kinh hỉ, hoặc vinh hạnh kêu lên một
tiếng, cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng trong tiếng kêu này lại như có càng nhiều cảm xúc cực phức tạp cực đặc biệt, hơn nữa theo một
tiếng kêu này, mấy binh lính khác cũng xúm đến, ánh mắt mọi người nhìn
Tề Hạo đều cực quái dị.
Mấy quan binh ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi.
“Tề quán chủ, ông không biết?”
“Tề quán chủ, chẳng lẽ ông không phải vì nghênh địch mới vội về.”
“Tề quán chủ, ông mau đi đi, đừng đến chậm, để thủ hạ bị thua thiệt.”
Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, đáp loạn cả lên, Tề Hạo nghe mà mất
kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mấy quan binh bị dọa sợ, trăm miệng một lời đáp: “Có người đến Chấn Vũ võ quán thích quán.”
Tề Hạo cười khẩy một tiếng: “Từ khi Chấn Vũ mở quán tới nay, chuyện thích
quán chưa từng thiếu. Mà theo Chấn Vũ danh tiếng dần lên, càng dẫn đến
không ít kẻ vô vị đỏ mắt ghen ghét, tới cửa gây chuyện, Chấn Vũ võ quán
ta đã bao giờ sợ. Đã phiền các vị nhọc lòng thay lão phu.”
Mấy
quan binh sửng sốt một hồi. Một người hơi lớn tuổi hơn trong đó mới nói: “Tề lão anh hùng, chúng ta thủ cửa thành, cũng không biết cụ thể, chỉ
nghe những người lui tới nói, lần này nhân thủ tới cửa thích quán cực
rắn, khá chiếm tiện nghi, võ quán lúc ấy đã đánh nhiều trận, tuy nói các bên đều có thắng bại nhưng dường như quý võ quán hơi bất lợi hơn. Bách
tính cả thành nghe tin tức này, người thích xem náo nhiệt đều đã chạy đi xem. Chúng ta thân có trách nhiệm không đi được, lúc này mới…”
Tề Hạo thoáng biến sắc mặt, còn chưa kịp nói gì, bên cạnh truyền đến lời
phân phó nhàn nhạt của Địch Cửu: “Không cần nhiều lời, mau đến võ quán.”
Tề Hạo chợt lạnh trong lòng, quả nhiên không dám chần chừ chậm trễ, quay đầu phi thân lên ngựa.
Mọi người cùng lên ngựa mà đi, cũng may lúc này không biết có phải nguyên
nhân vì quá nửa người khắp phố đều đã chạy đi xem náo nhiệt, cho nên
trên đường dấu chân không nhiều, họ thoáng kéo khoảng cách, cũng có thể
ruổi ngựa chạy chậm.
Tề Hạo dẫn đường phía trước, đồng thời
thoáng sợ hãi thỉnh tội với Địch Cửu: “Thuộc hạ vô năng, chẳng qua mới
rời khỏi trong thời gian ngắn như vậy, đã để họ gặp phải nhiễu loạn, gây ra trò cười, không thể kịp thời nghênh đón giáo chủ, ngược lại phải
khiến giáo chủ vì một phân đàn con con này mà phí công nhọc lòng.”
Địch Cửu chỉ nói nhàn nhạt: “Không sao, chúng ta trước kia một mực ở tổng
đàn, cũng nên xem thử những anh hùng giang hồ này là lai lịch thế nào,
thử thân thủ của mình xem sao.”
Y nói cực hờ hững, nhưng cỗ hàn ý kia quả thực xâm nhập tận xương.
Địch Nhất ở bên lạnh lùng nhìn y một cái, quả thực muốn đi đồng tình với đám xúi quẩy đến thích quán kia, bất kể lai lịch thế nào, đâm đầu động thủ
trong thời gian sát thần đầy một bụng không thống khoái kia đến, quả
thực chẳng khác gì tự tìm chết.
Mà các đệ tử khác nghe vậy đều hai mắt tỏa sáng, tâm tình kích động.
A, giang hồ, tranh đấu, huyết chiến, tráng liệt, tất cả những câu chuyện
kích động lòng người trong truyền thuyết, khoảnh khắc này nổi hết lên
trong lòng. Mỗi người đều thấy tay chân ngứa ngáy, hận những tên thích
quán đó không ở ngay trước mắt, để họ có thể biểu hiện một phen, để bản
thân mau chóng trở thành một phần của giai thoại tốt đẹp truyền lưu hậu
thế.
Độc Phó Hán Khanh là thấy hiếu kỳ. Các đời trước kia y không phải đầu thân thâm cung đại nội thì là cùng ma đầu cự kình giang hồ dây dưa một đời, hoặc là lấy thân phận con nhà giàu bình dân sống hết một
đời, việc thích quán của những nhân vật võ lâm, bang phái giang hồ tầng
thấp nhất này y cũng chỉ từng ngẫu nhiên nghe qua một hai câu, trước nay chưa hề tận mắt trông thấy.
Y cưỡi ngựa một đường đi theo Tề
Hạo, có phần bối rối hỏi: “Không phải ông nói, Chấn Vũ võ quán của ông ở Đới quốc vô cùng lớn, có thanh có sắc có danh tiếng à? Sao vẫn có người tìm đến gây chuyện thế?”