Một trường đại án thẩm xuống, trước sau thẩm vấn gần trăm người, xử lý
làm cho các phương diện đều không có dị nghị, thưởng phạt bồi thường hơn ngàn người, trong mắt người bên ngoài, Lư đại nhân ung dung bình tĩnh
hoàn thành hết thảy, chỉ có bản thân y mới biết sự mỏi mệt lộ ra từ
trong xương cốt nặng nề cỡ nào. Đợi sau khi hết thảy kết thúc, lui
đường, liền vội vàng quay về hậu nha của y.
Vừa vào cửa viện, một thiếu niên ánh mắt hưng phấn đã rảo bước lên đón: “Đại ca, vụ này huynh thẩm thật nhanh nhẹn, đệ vẫn trốn phía sau nghe đến khi sắp kết án mới
về đó.”
Lư Đông Ly chỉ đành cười khổ: “Làm sao mà tính là thẩm
tốt được, chẳng qua cầu bình ổn phong ba thôi. Người cầm đầu mấy bên đều không thật sự xử trí, cuối cùng xem ra, kỳ thật là đẩy ra mấy quản sự
làm người thế tội, cùng đám võ nhân thấy tiền là đi làm tay chân kia.”
“Vậy thì mấy thương hiệu kia cũng quá bá đạo càn quấy, phải phạt thật nặng,
những nguyên cáo kia lòng dạ cũng ác độc, căn bản là dọa tiền, còn dám
lừa gạt lợi dụng quan phủ. Đúng ra cũng không nên dễ dàng tha.” Lư Đông
Giác căm giận nói.
“Đệ đừng coi thường thương gia, mấy đại thương hiệu đó ở phủ Đại Danh đều có căn cơ hơn trăm năm, thế lực ảnh hưởng đã không thể tách khỏi đời sống của lão bách tính, một khi diệt hết mấy
hiệu buôn này, sự phồn hoa giàu có của phủ Đại Danh trước mắt sẽ không
còn, sẽ có sinh kế của rất nhiều người vì vậy mà bị cắt đứt, ta thật sự
không thể xuống tay quá mạnh.” Lư Đông Ly khẽ thở dài “Về phần những
nguyên cáo đó, đệ cảm thấy họ đang lợi dụng quan phủ sao? Nhưng bị người làm hại, bị người cướp bóc thỉnh cầu quan phủ chủ trì công đạo, không
phải là quyền lợi của họ sao? Sử dụng quyền lợi của mình, cũng có thể
xem như lợi dụng sao? Chẳng qua quan phủ hiện tại đã khiến bách tính sợ, thà rằng chết oan chứ không cáo quan, cho dù đi cáo trạng cũng nhất
định kéo đảng kết bè, khổ tâm mưu đồ mới có gan hành động. Không thể làm cho lão bách tính tín nhiệm, là sự thất trách của người làm quan chúng
ta, sao có thể trách họ được.”
Ngữ khí thất vọng, sắc mặt y
thoáng cô đơn, Lư Đông Giác lại chỉ kỳ quái rằng thẩm vụ án lớn như thế, làm được đại sự mà cả Tri phủ đại nhân cũng không làm nổi, sao vị huynh trưởng này nhà mình lại không thấy vui vẻ chút nào “Đại ca, huynh đó,
cứ cố kỵ quá nhiều. Nếu đệ mà làm quan ấy, chỉ cần có người phạm pháp,
nhất định nghiêm trị đến cùng.” Thiếu niên mười phần tin tưởng mà nói
“Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang cho
rồi.”
Ngay cả Lư Đông Ly cũng bị gã chọc phải nhoẻn miệng cười.
Hai người cười nói đi về hướng phòng khách, chưa vào cửa đã thấy mùi
rượu xộc vào mũi, Lư Đông Ly bất giác ngẩn ra: “Đệ đã dọn rượu ra?”
“Cho dù muốn uống cũng phải chờ đại ca huynh về mới bảo người lấy ra chứ,
đây là rượu Phong Kính Tiết đưa tới đó.” Lư Đông Giác đã đến cửa phòng,
chỉ cái bàn chính giữa: “Lúc đệ về y vừa vặn ở cửa sau cầu kiến, đệ bảo y chờ huynh một lúc, nói huynh kết án xong sẽ về, nhưng y lại không chịu
chờ một khắc, nói gì mà có ước hẹn với hoa khôi ở đâu đó, không thể đi
muộn, chỉ bảo người đưa mỹ tửu vào. Đệ nghĩ đại ca hôm nay làm chuyện nở mày nở mặt như vậy, toàn phủ Đại Danh sẽ có cả đống người cảm kích
huynh. Đêm nay cũng nên uống vài chén chúc mừng một chút, bèn bảo người
đưa đến phòng khách.”
Lư Đông Ly sớm đã thành thói quen với hành
vi đến vô ảnh đi vô tung, mà còn chưa bao giờ nói lễ phép của Phong Kính Tiết, chẳng qua nở nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ mình Lư Đông Giác vẫn
lải nhải oán trách: “Người này, dù gì đại ca cũng từng cứu y, mà y chẳng chịu chờ lấy một chút, mấy lời đó cũng lười tự mình nói với huynh.”
“Lời gì?” Lư Đông Ly tâm thần thoáng chuyển “Y nhắn nhủ đệ chuyện gì?”
“Y nói, ông chủ sau màn của đám cáo trạng kia là một bang phái giang hồ vô cùng lợi hại, bọn họ là vì vơ vét của cải khuếch trương thế lực mới làm ăn ở vùng này. Bảo đại ca huynh cẩn thận chút, thông thường mà nói, họ
trước mắt không muốn sinh sự, sẽ không phạm pháp làm ác lộ liễu. Nhưng
vạn nhất tương lai gây ra đại sự, hình phòng nhất thiết đừng chính diện
nảy sinh xung đột nghiêm trọng với họ, đám người này gan lớn lắm, chuyện giết quan không phải không dám làm. Đến lúc đó chỉ cần tìm người chủ sự của họ, đề cập ông chủ Phong của Xương Long là bằng hữu của huynh, có
lẽ họ cũng không dám quá lỗ mãng.”
Vẻ mặt Lư Đông Ly hơi biến, bang phái giang hồ rất lợi hại?
Lư Đông Giác giận dữ nói: “Không phải là mấy tên lén lập hương đường ngầm
dùng luật riêng thôi sao? Những võ quán, môn phái nhỏ giúp thương hiệu
làm tay chân đó, làm sao không phải nói bắt là bắt, làm sao thật sự dám
đối nghịch với quan phủ, cần phải cẩn thận như thế không?”
Lư
Đông Ly khẽ lắc đầu: “Vô luận thế nào, võ nhân thích sính dũng đánh
nhau, động chút là tư đấu, tử thương không dứt, với nước với dân thật sự vô ích. Đánh nhau quy mô lớn giữa các bang phái, càng là khởi điểm biến loạn. Khi quan phủ yếu đuối vô lực, triều đình không có sức nắm giữ vũ
lực dân gian, địa phương hiếu cường, nhẹ thì nhiễu loạn trị an một
phương, nặng thì giương cờ tụ nghĩa mưu nghịch, đây đều là những việc
thường có, những người trong bang phái này, quả thật không thể không
phòng.”
Lư Đông Giác cười khẩy: “Nếu vậy, bọn họ bị đánh bị cướp, sao không tự mình đi giải quyết, lại phải đến cáo quan.”
Lư Đông Ly cười nói: “Vô luận ý đồ của họ vốn là gì, ta vẫn phải cảm kích
vì họ đến cáo quan, mặc dù lực lượng của cá nhân ta cực nhỏ nhoi, nhưng
có thể mở ra một ví dụ như vậy cho người thiên hạ thấy, cho người ta
biết quan phủ thẩm án không phải là mê muội kéo dài, che giấu dọa dẫm,
cũng chịu chú ý toàn cục, chiếu ứng cho mọi người chu toàn, để người ta
biết xảy ra phân tranh không phải chỉ có một con đường tư đấu này, biết
đâu còn có thể có người thứ hai, người thứ ba chịu đến báo quan khi gặp
phải chuyện thế này. Cho dù có thể bớt được một cuộc tư đấu, bớt tử bớt
thương một người, cũng là công đức của chúng ta.”
Lúc này y đã
mỉm cười đi đến trước bàn, đưa tay lấy vò rượu nhỏ trên bàn, lại chợt
sinh hào tình ít có, một tay tung lớp đậy, cũng không bảo người đi lấy
chén, hai tay cầm vò rượu, uống một ngụm to, mỹ tửu thơm phức cay xè kia xuống bụng, trong lòng chợt bốc lên một cỗ nhiệt lưu, xông thẳng đến tứ chi xương cốt.
Lư Đông Giác vẫn ở bên lải nhải: “Rượu này không
tồi chứ, họ Phong kia rất lắm tiền, hẳn là sẽ không tặng rượu dở đâu,
đại ca, huynh đừng có uống hết, chừa cho đệ một chút… A…” Đúng lúc đưa
tay xoa cái đầu bị cốc “Đánh người làm gì, đệ lớn rồi, có thể uống rượu
rồi, mà nói đến thì Phong Kính Tiết mặc dù chẳng ra làm sao, lễ vật tặng vẫn thật sự không tồi, đúng rồi, trước kia đệ vẫn cho y là một chủ đất
lắm tiền của một huyện thành nhỏ, không ngờ y còn làm ăn ở cả phủ Đại
Danh, mà còn lui tới với bang phái giang hồ gì đó.”
Lư Đông Ly
chỉ mỉm cười, cho dù vốn chưa lui tới, vì trù tính giúp y cũng nhất định tận lực lui tới với những người đó. Chỉ sợ không phải lui tới làm ăn,
thậm chí còn phải cho đám người kia một số nhân tình khá lớn mới được.
Mình là thôi quan hình danh phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh đến một đám nhân
vật bang phái thế lực cường đại như vậy, tương lai có xung đột, chỉ sợ
cũng là khó tránh.
Phong Kính Tiết trước đó đã tạo quan hệ với
đám người kia, những khổ tâm tính toán trong đây, có bao nhiêu là vì
giúp y chuẩn bị đường lui cho tương lai?
Vừa nghĩ điều này, trong lòng chợt nóng lên, y không khỏi lại giơ vò rượu, uống một hơi dài.
Mỹ tửu như thế, lương hữu như thế, sao có thể không để vò rượu nóng này, hâm nóng bầu nhiệt huyết này.
Địch Cửu nghe Đoàn Thiên Thành kể hết việc thẩm án, cũng chỉ thản nhiên gật
đầu, khen một tiếng vị Lư thôi quan này là một năng lại, liền phân phó
họ dùng số bạc được đền, mau chóng bồi thường cho những người làm bị
thương, một lần nữa đặt mua hàng hóa, tu sửa cửa hàng.
Trừ những việc đó, lại yêu cầu họ đem tất cả lực lượng dùng hết vào việc hợp tác với Xương Long.
Vốn việc này đã xong, mà thời gian bọn Địch Cửu ở lại bản địa vốn đã đủ,
chuyện theo trình tự nên làm cũng đã sớm làm xong, nên đi tuần tra nơi
khác rồi. Chẳng qua bởi Phong Kính Tiết gây cho y sự chấn động quá lớn,
cho nên y thủy chung không chịu khởi hành.
Thương hiệu của phân
đàn ký rất nhiều hiệp ước với Xương Long, cùng nghị các phương diện hợp
tác hoàn mỹ. Vì thế, Xương Long hoàn toàn mở đại môn. Mặc cho họ chọn
người giỏi giang nhất, khôn khéo nhất, gia nhập Xương Long học tập.
Rất nhiều tin tức từ bên kia truyền đến, khiến Địch Cửu cũng phải hơi kinh hãi.
Tuy nói huấn luyện y nhận từ nhỏ chính là làm sao xưng bá trong chốn võ
lâm, chỉ xem thương trường như con đường nhỏ gom tiền cho bá nghiệp.
Nhưng nhìn kỹ cả hoạt động quản lý của Xương Long, nghiêm mật vô cùng, so với quản lý của rất nhiều phân nhánh bên dưới lớn mạnh của tổng đàn Tu La
giáo, đúng là chỉ có hơn chứ không kém.
Hiệu Xương Long thoạt
nhìn không hiện sơn không lộ thủy ở phủ Đại Danh, lại có ngàn vạn liên
hệ làm ăn nhỏ nhặt với tất cả các hiệu buôn lớn, thế lực lớn. Xuất hiện
bất cứ phong ba gì cũng có thể nằm ngoài, phát sinh bất cứ tranh đấu gì, người thắng vĩnh viễn sẽ không xem Xương Long là địch.
Mà Xương
Long hậu hĩnh với bên dưới thì càng hiếm thấy, từ chưởng quầy cho tới
người làm thấp nhất đều có lòng cùng thương hiệu đồng vinh đồng tồn, mọi sự vụ của thương hiệu đều dốc hết tâm lực, mà bất kể người khác lợi dụ
hay cưỡng bức, hoặc là ly gián, đều rất khó đoạt đi một người làm nào
của thương hiệu, tinh anh cốt cán càng đừng nghĩ đến.
Đây đâu còn là thương nhân, quả thực so với bang phái giang hồ họ, tổ chức còn nghiêm mật hơn, lòng người còn đồng ý hơn.
Địch Cửu rất tán thưởng, cũng không khỏi mắng đám người phân đàn xối xả,
người ta kinh thương, các ngươi cũng kinh thương, coi người ta lợi hại
chừng nào, lặng lẽ im tiếng làm được trường diện lớn ngần ấy, chỉ con số lợi nhuận trong sổ đã phú giáp một phương, nhưng coi thử các ngươi đi,
may mà còn có Tu La giáo chúng ta làm chỗ dựa sau lưng, hơn một năm nay
chẳng có công tích gì lớn, ngược lại còn rước lấy cả đống phiền toái.
Thuộc hạ ai dám tranh luận, tất nhiên người người cúi đầu nghe giáo huấn.
Địch Cửu phát tà hỏa một hồi, liền bắt đầu trực tiếp định ra tất cả phương châm làm việc của phân đàn trong mấy năm sau.
Toàn tâm toàn ý học tập Xương Long, sổ sách ghi chép hữu hiệu mà đơn giản
kia của người ta, phương thức vận trữ hàng hóa mau lẹ thuận tiện mà an
toàn kia của người ta, quy tắc quản lý gần như hoàn mỹ kia của người ta, tất cả kỹ xảo buôn bán và phương thức kinh doanh của người ta.
Y thoáng suy tính, càng thêm như đinh đóng cột nói: “Nhớ kỹ, vũ lực của
chúng ta ở bản địa không đủ lớn mạnh, mục đích lớn nhất của phân đàn bản địa là kéo dài thế lực của chúng ta ra ngoài, đồng thời tích tụ tài lực cho chủ đàn. Cho nên, phải quy quy củ củ làm việc theo quy củ của
thương nhân, có thể không gây chuyện thì tận lực đừng gây chuyện, gặp
chuyện cố hết sức đừng dùng võ công giải quyết, làm như vậy cho dù
thắng, với sự phát triển lâu dài của chúng ta cũng chưa hẳn là chuyện
tốt, ngoài ra nếu lại gặp việc đến cửa đánh như thế nữa…” Y cười lạnh
lùng “Chiếu theo phương thức của giáo chủ, báo quan!”
Phớt lờ vẻ
kinh ngạc của đám người Đoàn Thiên Thành, y thản nhiên nói: “Không cần
đi nha môn Tri phủ, trực tiếp đến hình phòng cáo là được, người họ Lư
kia có chút bổn sự, cũng rất chịu đảm đương, giáo chủ nói đúng, chúng ta nộp đủ thuế, nuôi sống ngần ấy quan lại sai dịch, xảy ra chuyện bọn họ
đương nhiên phải lấy lại công bằng cho chúng ta, những lương dân an
thiện, thương nhân chính đáng chúng ta, làm việc đừng quá gây chú ý, quá hung hãn, nếu không chẳng những quan phủ sẽ phòng bị, ngay cả lão bách
tính cũng chưa chắc dám vào cửa hiệu của chúng ta.”
Nói đến thì
chuyện không công bằng trên đời cũng thật là quá nhiều. Mấy lời chủ đề
chả khác là bao, từ miệng Phó Hán Khanh nói ra, với những người này hoàn toàn chẳng mảy may có sức thuyết phục, nhưng đến khi Địch Cửu không
giận tự uy, lãnh đạm phân phó như vậy, những người khác lại hoàn toàn
phục lăn, chỉ biết gật đầu khen phải.
Thản nhiên phất tay bảo mọi người tan đi, Thiên vương đại nhân đáng thương phải làm trâu làm ngựa
cho thần giáo còn không được làm giáo chủ, đau đầu tiếp tục lật xem tất
cả tư liệu liên quan đến Xương Long mà y đã xem vô số lần.
Thở dài, thật sự không thể không bội phục Phong Kính Tiết.
Theo bản ý của y, vô luận thế nào đều phải nghĩ cách hẹn gặp Phong Kính Tiết lần nữa, ai ngờ chưởng quầy Xương Long nói, thương hiệu của vị đại đông gia này trải rộng cả nước, lần này chỉ là ngẫu nhiên tuần tra qua đây,
hôm ấy gặp Phó Hán Khanh, lại đến chỗ mỹ nhân nào đó nổi danh nhất bản
địa một đêm, ngày hôm sau liền rời khỏi phủ Đại Danh, về phần trạm tiếp
theo của y là ở đâu, không một ai hay biết.
Mà theo bản thân Địch Cửu phái người điều tra, Phong Kính Tiết kia đích xác đã không còn ở
phủ Đại Danh, hành tung tạm thời không thể tra rõ. Địch Cửu đành phải
tạm thời bỏ xuống lòng hiếu kỳ này, chỉ vội vàng viết một phong thư,
trong thư giả công tư lợi, lấy danh nghĩa công sự để trút hết thù riêng, mắng um Kim Sí Đại Bằng vương chuyên môn phụ trách điều tra tin tức
thiên hạ một trận, chỉ trích y tự xưng đã điều tra mọi việc của Phó Hán
Khanh từ lúc ra đời đến nay mà cả nhân vật trọng yếu là Phong Kính Tiết
này cũng lơ mất.
Sau khi viết xong thư, dùng phương pháp bí ẩn
nhất Tu La giáo truyền ra, y cũng chỉ cần chờ Đại Bằng vương nổi trận
lôi đình điều động mọi thủ đoạn, tra rõ toàn bộ tin tức về Phong Kính
Tiết, sau đó gửi cho mình.
Về phần chuyện liên quan đến Tiểu Lâu, y và Địch Nhất lại đều hẹn ngầm, dù việc này phải thông báo cho chư
vương cũng tuyệt không thể viết trên thư, việc này thật sự quá trọng
đại, cho dù là ám hiệu bí ẩn nhất, thủ đoạn truyền tin an toàn nhất, họ
cũng không thể yên tâm.
Sợ rằng chỉ có chờ khi lần tuần tra này kết thúc, trở lại tổng đàn, mới xác định có cho chư vương khác biết hay không.
Sau khi gửi thư, Địch Cửu lại ngồi một mình một lúc, bao nhiêu lần cầm lên
bỏ xuống những tư liệu liên quan đến Xương Long, cuối cùng vẫn hạ quyết
tâm, đứng lên trực tiếp đi tìm Phó Hán Khanh.
Chương 12: Khổ hình chí trọng
Vào đến phòng Phó Hán Khanh, khá là hiếm thấy, lại có thể gặp lúc giáo chủ
tỉnh táo, tuy nhiên mức độ tỉnh táo này còn chờ thương thảo.Cho dù Phó Hán Khanh đặc biệt thích ngủ ngày, cũng không thể nào một ngày
mười hai canh giờ ngủ đủ hết, ngoại trừ ăn ăn uống uống y vẫn phải có
vài khoảng thời gian tỉnh táo khá ngắn.
Bất quá lúc y tỉnh không
phải nằm trên giường mở mắt ngẩn người, thì chính là ở trong hoa viên
nhắm mắt phơi nắng, trên cơ bản cả nói cũng chẳng muốn nói một câu. Thậm chí từ phòng ra vườn, con đường ngắn có mấy bước như vậy, y cũng có thể đáng xấu hổ mà bảo người khiêng ra ngoài, bản thân ngay cả chân cũng
không cần tốn một bước.
Mà mấy ngày gần đây, thời gian tỉnh táo tăng cao gấp bội, thời gian ngủ mỗi ngày lại không hề vượt qua tám canh giờ.
Với người bình thường, ngủ lâu như vậy đã quá khoa trương rồi, nhưng với
Phó Hán Khanh mà nói, hiển nhiên cảm thấy mình ngủ không đủ giấc, cả
người đều như tiều tụy đi trong thời gian cực ngắn, không thấy một chút
tinh thần. Đương nhiên, cho dù là trước kia cũng chẳng thấy y có thể có
tinh thần gì.
Địch Cửu thấy y không ngủ, đứng bên giường cả buổi, thấy hai mắt y vẫn nhìn thẳng tấm màn phía trên, hoàn toàn không có
chút phản ứng, đành nén giận gọi tiếng thứ ba thứ tư “Giáo chủ.” Tuy
trong miệng chính là tôn xưng, nhưng ngữ khí kia vừa âm vừa ác vừa sát
khí bốn phía.
Phó Hán Khanh cuối cùng đã bị kinh động, chậm chạp
thu lại ánh mắt không có tiêu cự, nhìn Địch Cửu, bởi vì khoảng cách quá
gần, Địch Cửu thậm chí có thể nhìn thấy tơ máu đầy trong mắt y.
Địch Cửu nhíu mày chẳng hề đồng tình gì, đến mức này sao, mỗi ngày quá nửa
thời gian đều ngủ, tỉnh thì ăn ăn uống uống rồi ngẩn người, có đến mức
phải trưng ra cái vẻ hệt như bị ngược đãi vậy không?
Được cái bản thân Phó Hán Khanh không hề có dáng vẻ tiểu tức phụ bị ủy khuất giận mà không dám nói, mặc dù tiều tụy vô lực, vẻ mặt thủy chung bình hòa. Thậm chí có thể nói y không hề thật sự để mắt đến Địch Cửu. Bởi vì mắt y tuy nhìn Địch Cửu, ánh mắt lại đăm đăm, giống như không hề nhìn thấy gì,
trống rỗng mờ mịt, thanh âm cũng rất khô khan: “Chuyện gì?”
Địch
Cửu vốn có một bụng những lời muốn hỏi, lúc này lại đột nhiên ý thái rã
rời. Trầm mặc một hồi mới nói: “Chuyện của chúng ta ở bản địa đã xong
xuôi, ngươi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường rời phủ
Đại Danh, rời khỏi Triệu quốc, đến phân đường tiếp theo.”
Dặn dò một câu đơn giản, y lại nhanh chóng trầm mặc, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh trừ ừ một tiếng nhạt nhẽo thì chẳng còn bất cứ biểu hiện gì
khác, vừa không hỏi mục tiêu kế tiếp là ở đâu, càng không hỏi vì sao lại gấp vậy, đương nhiên, trông mong y đứng lên hô mấy tiếng, “Hả, ta còn
muốn tụ họp với bằng hữu.” chuyện kiểu này càng tuyệt không có khả năng.
Thấy y đã nghe và chưa nghe cũng chả khác mấy, tiếp tục ngẩn người, dáng vẻ
như đã đi vào cõi tiên, Địch Cửu nén giận hừ một tiếng, quay đầu đi mất.
Hồn vía Phó Hán Khanh rốt cuộc chậm rãi quay về, gãi đầu nhìn nhìn bốn
phía, miễn cưỡng tập trung tinh thần nhớ lại lời Địch Cửu nói một chút,
việc này, y cần chuẩn bị gì không? Trước nay y không phải chỉ cần có ăn
có uống, theo mọi người lên đường là được rồi sao?
Y hiếm khi mới vất vả động não, nghĩ nghĩ một chút, phát hiện đích xác chẳng có gì cần mình cống hiến sức lực đi chuẩn bị. Bèn lập tức ném văng hết thảy, tiếp tục ngẩn người.
Địch Cửu ra khỏi phòng chưa được mấy bước, đã
nghe thanh âm thản nhiên phía sau: “Ngươi tới hẳn là có rất nhiều chuyện muốn hỏi y, vì sao không hỏi?”
Địch Cửu quay đầu, hờ hững nhìn
Địch Nhất một cái, hộ vệ này quả nhiên tự tại, hở chút là rời khỏi đối
tượng phải bảo vệ, nơi nơi tìm người tán dóc: “Đáp án hỏi được cũng chỉ
là ta không biết, hoặc ta biết nhưng không thể nói với ngươi, ta cần gì
phải phí sức lực hỏi nhiều nữa?”
Địch Nhất thản nhiên nói: “Ngươi cũng nên thu liễm một chút, nếu không phải mấy hôm nay ngươi bức y quá
chặt, y đã chẳng cả ngày uể oải như vậy.”
Mấy hôm nay, thời gian
ngủ và chất lượng giấc ngủ của Phó Hán Khanh giảm thẳng, Địch Cửu đích
xác có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Từ lần trước y thừa lúc
Phó Hán Khanh ngủ, dò ra hai chữ “Tiểu Lâu”, thế là mấy ngày sau đó y
thường xuyên đánh lén, động chút là giở lại trò cũ đến bên tai Phó Hán
Khanh đang ngủ say mà thi triển thiên ma âm.
Nhưng Phó Hán Khanh
tuy lười, chung quy vẫn không ngu, lần trước y không phòng bị để người
ta dò ra bí mật mình xuất thân từ Tiểu Lâu, trong lòng cực sợ chuyện
kiểu này lại tiếp tục phát sinh. Y chỉ sợ mình trong lúc ngủ hoàn toàn
không phòng bị lại nói ra lời gì không nên nói. Vạn nhất đụng đến điểm
mấu chốt của máy tính trung ương trong Tiểu Lâu, vậy thì kể cả Địch Cửu, những người có mặt có thể nghe thấy, đều sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Chuyện này quá nghiêm trọng, Phó Hán Khanh không thể không xốc lại tinh thần để ứng phó.
Từ khi y có ý thức đến nay, trong dòng thời gian đằng đẵng vô hạn, đây là lần đầu tiên y không thể ngủ yên.
Cho dù là trong mơ, y cũng thủy chung kéo căng một dây cót trong lòng trong não, chỉ cần có người vừa ở bên tai hỏi việc liên quan đến Tiểu Lâu là y sẽ lập tức tỉnh lại.
Người lúc ngủ cũng không thể ngủ an bình,
suốt cả quá trình ngủ, trong lòng thủy chung lo nghĩ một chuyện, cảm
giác này những ai trải qua đều phải cảm thấy vô cùng đau khổ.
Song người thường cho dù có gì phiền não, có gì bận tâm, chỉ cần cắn răng
sống qua ải khó, tự nhiên lại có thể yên tâm thoải mái ngủ khò khò.
Thế nhưng, Phó Hán Khanh lại cực thống khổ, bởi vì y chẳng những không thể
toàn tâm hưởng thụ giấc ngủ thoải mái khoái lạc, ngay cả ngủ cũng luôn
phải phòng bị, càng đáng sợ hơn chính là, y không biết phòng bị kiểu này phải đến lúc nào mới có thể chấm dứt, liệu có thể nào đời này kiếp này
đều phải sống trong sự phòng bị vất vả này, liệu có thể nào đời này kiếp này y chẳng thể an an ổn ổn ngủ ngon nữa.
Tra tấn như vậy khiến y trong thời gian rất ngắn đã có vẻ tiều tụy hơn nhiều, đến cả thời gian ngủ cũng giảm thiểu nhiều lắm.
Địch Cửu và Địch Nhất đều hiểu rõ Phó Hán Khanh vì sao không có tinh thần,
nhưng họ đều không thể chân chính hiểu được, việc này với Phó Hán Khanh
mà nói là tra tấn nghiêm trọng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào.
Địch Cửu
và Địch Nhất đều là người lớn lên từ trong huấn luyện thiết huyết, thời
thời khắc khắc giãy giụa cầu sinh trong khốn cảnh và nguy cục, hiện tại
muốn cho họ quên đi hết thảy, an tâm ngủ một giấc ngon lành, căn bản
không thể. Bởi vì bản thân họ cũng không thể làm được nữa.
Mọi
thời khắc đều bảo trì sự tỉnh táo, cho dù là trong giấc ngủ, chỉ cần
không khí bốn phía có một chút dao động khác thường, họ đều có thể lập
tức tỉnh lại. Với họ mà nói, đây là chuyện hết sức đương nhiên.
Bởi vì bản thân họ hoàn toàn chẳng cảm thấy hết thảy có vấn đề gì, cho nên
họ vĩnh viễn không thể hiểu sự thống khổ của Phó Hán Khanh.
Phó
Hán Khanh là một kẻ lười nhác thuần túy, thiên hạ hưng vong trong lòng y khả năng chẳng quan trọng bằng ngủ ngon. Tại thế giới cũ, vô số người
chờ mong, vô số người thúc giục, vô số người đại nghĩa, vô số đạo lý,
cũng không thể làm y từ bỏ cuộc sống lười nhác của mình.
Trong
mắt y, khoái lạc lớn nhất của đời người, không thể hơn cứ thế biếng
biếng nhác nhác, ngây ngây ngô ngô, khoái khoái hoạt hoạt một mộng mà
tận.
Cho nên, mặc kệ người khác thở than thế nào, vì y cảm thấy
không đáng như thế nào, y lại chỉ muốn nằm giữa biển sao, nhìn một trời
sao, đứt quãng, một mộng ba trăm năm.
Người như y, khiến y không
thể toàn tâm toàn ý ngủ ngon, không thể hưởng thụ mộng đẹp ngọt ngào
nữa, đây chính là tra tấn tàn nhẫn vô tình nhất trên đời.
Thân
trải bảy đời, cho dù bị người bên cạnh nghiêm hình tra tấn, y cũng có
thể bình yên nhập mộng, cho dù vết thương chồng chất, bị nhốt trong lồng từ từ chờ chết, cũng có thể cao cao hứng hứng tiếp tục nằm mơ.
Mà hiện giờ giường ngọc gối mềm, áo cơm không lo, lại chẳng cách nào an
tâm ngủ ngon, cho dù là trong mơ đầu óc cũng kéo căng, thường xuyên bị
vấn đề đáng giận kia đánh thức. Việc này với y mà nói, đã vượt qua mọi
hình pháp tàn nhẫn, thủ đoạn khủng bố trên đời.
Song, đáng sợ
không chỉ là thảm cảnh hiện giờ. Mà là tình cảnh bi thảm này chẳng biết
có thể kết thúc hay không, chẳng biết ngày nào mới thay đổi.
Nếu
chỉ là việc riêng của mình, bí mật của mình, y sẽ tuyệt không vất vả giữ bí mật như thế, nếu hậu quả của việc này chỉ can hệ đến mình y, cho dù
chết ngay lập tức, cho dù bị ghi lỗi, bị trừ điểm, bị xử phạt, y cũng sẽ không quá để ý, nhưng sự tình liên quan tính mạng người khác, y lại
không dám tùy hứng.
Vô luận thế nào, y không muốn bởi vì mình mà
hại chết bất cứ ai. Cho nên y chỉ đành tiếp tục vất vả duy trì, nhẫn
nại, lặng lẽ im tiếng, không để thế nhân biết, không để bất cứ ai lý
giải.
Y tiều tụy gầy gò rõ ràng như thế, nhưng y vẫn chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn hay thù hận gì Địch Cửu. Vô luận ngoài mặt hay trong
lòng, đều là như thế.
Với y, thích ngủ không thích suy nghĩ là sở thích của mình, mà hiếu kỳ, ngoại trừ mình thì chính là thiên tính của
tất cả những người bình thường khác. Địch Cửu muốn dò hỏi càng nhiều
chân tướng hơn về Tiểu Lâu, thật sự không tính là tội lỗi gì lớn, so với rất nhiều người từng gặp trong mấy đời trước kia, y vừa không mắng
mình, cũng không đánh mình, càng không dùng hình tổn thương người, hoặc
sử dụng các thủ đoạn lăng nhục khác, tính tình Địch Cửu đã là rất không
tệ.
Tuy rằng, theo bản ý của Phó Hán Khanh mà nói, y có thể tình
nguyện để người trói lại dùng hình phạt đáng sợ nhất đối đãi, còn hơn xa như bây giờ, ngay cả ngủ cũng không cách nào ngủ một lúc yên bình.
Dù khó chịu hơn, không thoải mái hơn, thống khổ hơn, mọi phản ứng của y
với bên ngoài thủy chung là thản nhiên, chưa từng thử lấy quyền uy giáo
chủ hoặc lực lượng của mình để khuất phục Địch Cửu không đến thăm dò,
với vấn đề, yêu cầu của Địch Cửu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt,
có thể đáp thì nhất định đáp, có thể làm được y cũng nhất định làm.
Dù rằng vẻ mặt y thoạt nhìn càng ngày càng ngơ ngẩn, khí sắc càng ngày
càng nhợt nhạt, vẻ chán chường và mỏi mệt càng ngày càng đậm.
Dù
rằng giữa hồng trần nhân thế này, không ai có thể hiểu được y trước nay
vẫn chịu đựng là gì. Cho dù người y đang dùng sự nhẫn nại và cố gắng cực lớn để bảo hộ cũng vẫn không rõ, vẫn chỉ tận lực tìm cách, làm sao moi
được càng nhiều chân tướng trên người y.
Không ai biết, lúc người kia đang tính kế y, y đang dốc hết toàn lực bảo hộ người kia.
Mà trong lúc được y một mực bảo hộ, người kia vẫn cố gắng tính kế y.