Mười ba khoái mã, lao trên quan
đạo như chớp giật, nơi đi qua, kình phong nổi lên thổi cây cối ven đường đong đưa cành lá, vang sột soạt.
Thanh thế của mười ba thớt ngựa, lại ngông nghênh như thể thiên quân vạn mã.
Song theo một tiếng bịch vang lên, bụi mù càng dày, mọi người đồng thời ghìm ngựa, khoái mã đều bị kéo ngửa đầu hí dài, nỗ lực dừng chân.
Trừ một nam tử huyền y cao quan dẫn đầu, khuôn mặt lãnh túc thần sắc thản
nhiên trông phía trước, những người khác đều quay đầu, nhìn về chỗ khói
bụi mù mịt phía sau.
Một bóng dáng lảo đảo chậm chạp đứng dậy từ
giữa đám bụi mù, bởi vì từ trên khoái mã rơi xuống đất, khó tránh lăn
vài vòng, khiến toàn thân trên dưới bụi lem nhem, trên mặt trên tóc cũng chỗ thì xám xịt chỗ thì đen thùi lùi. Thế nhưng bản thân rõ ràng không
hề có cảm giác gì là không khỏe, cư nhiên vẫn nhắm mắt, sờ soạng phía
trước như mộng du, mò được con liệt mã không nghe lời lắm kia, quen tay
quen chân vươn mình lên ngựa, điều chỉnh phương hướng, tiếp tục đi về
trước, cả quá trình đúng là mắt cũng không mở lấy một lần.
Những
người khác chỉ túc mục mà im lặng nhìn hết thảy, đợi khi y một lần nữa
lên ngựa, lại giục ngựa, lúc này mới cùng nhau ruổi ngựa song song.
Tuy tình hình thế này dọc đường đã chứng kiến vô số lần, nhưng khóe miệng Lăng Tiêu vẫn nhịn không được giật giật.
Lần đầu tiên thấy giáo chủ bởi vì ngủ gật mà từ trên ngựa giãy giụa rơi
xuống, đám tùy tùng họ đều trợn mắt há mồm, suýt nữa cũng trực tiếp
trượt khỏi lưng ngựa.
May mà hộ vệ mang mặt nạ sắt bên cạnh giáo
chủ kia thân thủ tốt thần kỳ, giữa không trung lướt qua, đưa tay túm
được, lại đỡ giáo chủ về trên lưng ngựa, tốc độ chỉ trong nháy mắt, mọi
thứ lại khôi phục như cũ. Khiến người hoài nghi rằng hết thảy vừa rồi,
chẳng qua là mình hoa mắt.
Trên thực tế, nếu không phải Phó Hán
Khanh rất chẳng ra làm sao, trong một canh giờ rơi đến bảy tám lần, hoàn toàn đập nát ảo tưởng tốt đẹp của các đệ tử Ma giáo này. Họ nhất định
sẽ sẵn lòng lừa mình dối người mà lấy tập thể đều hoa mắt để giải thích
hết thảy.
Song bởi giáo chủ chết cũng không hối cải, mọi người không thể không bi thương chấp nhận sự thật.
Bởi vì Phó Hán Khanh hầu như không ngày nào đêm nào là không ngủ gật, ngã
khỏi ngựa là chuyện không thể bình thường hơn. Ban đầu, mỗi một lần Địch Nhất đều có thể kịp thời đẩy y từ giữa không trung về lại ngựa, nhưng
số lần quá nhiều, cả Địch Cửu cũng ngứa mắt, phân phó Địch Nhất mặc xác
tên khốn đó. Mà Địch Nhất không biết có phải là kiên nhẫn rốt cuộc đã
cạn, cuối cùng cũng nhìn như không thấy việc giáo chủ nhà mình rớt xuống đất.
Ban đầu Phó Hán Khanh còn gãi đầu, ngượng ngùng cười khan
đôi tiếng, nhưng ngã nhiều, ngay cả lòng xấu hổ tẹo teo này cũng hoàn
toàn biến mất. Cho dù ngã khỏi lưng ngựa cũng xem như không việc gì,
tiếp tục trong trạng thái nửa ngủ mơ thuần thục lên ngựa, tiếp tục lên
đường là được.
Lăng Tiêu đáng thương là người trẻ nhất trong số
đệ tử tùy thị lần này, đang tràn lòng ngóng trông đi theo tân nhiệm giáo chủ, thi triển quyền cước, có thành tích, chấn hưng chí khí nhiệt huyết của thần giáo.
Đối với lần đi tuần này, không biết ôm bao nhiêu
khát khao, hy vọng, chờ mong, song mục đích đầu tiên còn chưa đến, một
bầu nhiệt huyết đã bị sự thật đáng sợ giội gần thành băng.
Đây, đây, đây, đây là giáo chủ của họ hả.
Chính là giáo chủ họ gửi gắm hy vọng vô hạn, bái như thần đấy hả.
Không chỉ gã, những đệ tử khác cũng chẳng khác là bao, sắc mặt bụi bại, tâm
tình chán nản. Lúc đầu mọi người đều có chút ảo tưởng tốt đẹp, tự mình
an ủi rằng giáo chủ khẳng định là kỳ nhân, kỳ nhân ấy mà, đều phải có kỳ hành.
Tỷ như đại anh hùng nào đó trong truyền thuyết, bổn sự vô
địch thiên hạ, lại ẩn trong dân gian kéo cầm cho người, tỷ như hào kiệt
nào đó, nếu muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể được gia tài bạc triệu,
lại tình nguyện làm ăn mày, ăn gió uống trăng.
Tỷ như ai đó ai đó…
Tóm lại, giáo chủ thoạt nhìn mặc dù hơi không tiền đồ, hơi kỳ quái, nhưng
giáo chủ sở dĩ trở thành giáo chủ, khẳng định là vì ngài có chỗ tài ba,
chắc chắn sẽ làm ra sự nghiệp vĩ đại khiến mọi người kinh ngạc.
Song ngày lại ngày, theo thời gian dần qua, giáo chủ đại nhân ngày qua ngày, không mảy may thay đổi, vĩnh viễn không ngủ xong, không ngã xong, khiến chút hy vọng của mọi người đều hóa thành bọt nước.
Rõ ràng là
một lần xuất hành hăng hái hùng dũng, nhiệt huyết tràn lòng, đủ để khoe
khoang với tất cả đồng bạn trong giáo, cớ sao lại biến thành như vậy, đi theo giáo chủ thế này đến phân đường, làm sao đối mặt với ánh mắt đồng
bạn ở phân đường, nghĩ đến đó, chúng đệ tử hổ thẹn ảo não hận không thể
đâm đầu vào lỗ nẻ.
Nhưng đường vẫn phải tiến lên, cách Triệu quốc đã càng ngày càng gần. Xuất phát từ sự lo lắng với tôn nghiêm của giáo
chủ, Lăng Tiêu từng dũng cảm đề nghị đổi một chiếc xe ngựa cho giáo chủ. Nhưng tiếc là, không biết Thiên vương cao cao tại thượng, xuất phát từ
nguyên nhân gì mà kiên quyết cự tuyệt, tiếp tục để Phó Hán Khanh cứ thế
vừa ngã vừa tiến về trước.
Mắt thấy quan đạo đã sắp đi tận, xa xa trông thấy cuối quan đạo, một đám người vây quanh đen kịt, phía sau có
màn gấm mành hoa, trước mặt bày tiệc rượu, thoạt nhìn trận trượng không
nhỏ.
Mọi người đều ghìm ngựa đi từ từ, rất tự nhiên chậm lại tốc
độ, để Địch Cửu một người một ngựa đi trước nhất. Mà Địch Nhất quay đầu
nhìn nhìn Phó Hán Khanh, cũng không nói gì, liền hơi chậm nửa ngựa, đi
theo phía sau Địch Cửu.
Không đợi họ đến gần, đã có một nam tử
nho sam vóc người cao ráo rảo bước tiến lên, thi lễ thật sâu với Địch
Cửu: “Phân đường Triệu quốc cung nghênh giáo chủ.”
Địch Cửu thoáng kéo thân ngựa nghiêng sang bên, tránh một lễ này, nhàn nhạt nói: “Ta không phải giáo chủ.”
Không phải?
Nam tử thoáng ngẩn ra, người này huyền y cao quan, khí chất lẫm duệ, ánh
mắt như có thực chất, khiến người không dám nhìn thẳng, thân hình trên
ngựa như tùng cốt kình trúc, không thể dao động, dù là hộ vệ mang mặt nạ sắt bên cạnh kia cũng khiến người vừa nhìn là chẳng dám coi thường,
nhân vật thế này không phải giáo chủ thì còn ai vào đây.
Hơn nữa, những người khác đều cung kính theo sau y, ánh mắt mọi người theo gót
y, động tác của mọi người do y ra hiệu, sao y có thể không phải là giáo
chủ được.
Địch Cửu hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn ra sau. Đám Lăng
Tiêu tức khắc ghìm ngựa né ra hai bên. Phân đường Triệu quốc gần trăm đệ tử đã chuẩn bị màn hoa rượu ngon đến tẩy trần đón gió cho giáo chủ,
nhìn theo con đường mọi người tránh ra, chỉ thấy…
Giữa bụi mù
hàng ngựa, một con ngựa chậm chạp tiến đến, trên ngựa kia… Hử, một kẻ
bụi đất lem nhem… hình như là người… cả người bám trên thân ngựa. Hai
tay ôm chặt cổ ngựa. Quần áo bụi lờ mờ, trên tóc còn bám đầy cỏ cây bụi
cát, người này…
Triệu quốc phân đường chủ đáng thương chậm chạp
quay đầu, cổ cũng bắt đầu kêu lách cách. Y gian nan ngẩng đầu, nhìn Địch Cửu. Trong ánh mắt, như là vô số tiếng than van: “Không phải chứ!”
Mà Địch Cửu thì mỉm cười, vị Thiên vương không tùy tiện nói cười này bây giờ đang cười, đúng là tuấn lãng thần kỳ.
Y mỉm cười gật đầu, cơ hồ có phần tàn nhẫn nói: “Vị này chính là giáo chủ.”
Trong bầu không khí yên tĩnh như chết, Lăng Tiêu trẻ tuổi nhất trong số nhân
viên đi theo bắt đầu co rúm lại muốn tìm chỗ trốn. Gã không nhẫn tâm
ngẩng đầu nhìn biểu tình sắc mặt của các đệ tử phân đường này, gã càng
sợ ánh mắt trách cứ nghi vấn khó hiểu của mọi người sẽ nhìn sang họ.
Ngay trong sự tĩnh lặng này, ai là người đầu tiên hít vào khí lạnh, ai là người đầu tiên kêu lên, đã không ai có thể xác định.
Tóm lại, Ma giáo coi trọng quy củ nhất, giữa trên và dưới lễ nghi nghiêm
nhất, trừng phạt với việc thất nghi vô lễ cũng lợi hại nhất, hôm đó, bao nhiêu đệ tử đã hoàn toàn mất khống chế.
Tiếng kêu chói tai khiến Phó Hán Khanh đang ngủ ngon buồn bực định đưa tay bịt tai, động tác này lại khiến thân thể y lập tức mất thăng bằng, rớt cái bịch xuống đất.
Thế là tiếng kinh hô chợt ngừng. Thiên địa đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Phó Hán Khanh vẫn như không việc gì mà bò dậy, nhắm mắt tiếp tục sờ soạng con ngựa của y.
Địch Cửu tựa tiếu phi tiếu nhìn giáo chủ đại nhân hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, trầm giọng quát: “Giáo chủ.”
Chư vương Ma giáo đều đã nắm vững làm sao đánh thức giáo chủ đại nhân ngủ
gật, một tiếng này nghe thì bình thường, kỳ thật y đã vận nội lực truyền vào tai Phó Hán Khanh, kích thích cực lớn đối với màng nhĩ.
Phó
Hán Khanh rùng mình, lập tức nhảy dựng lên, đồng thời mở mắt, bỗng nhiên phát hiện, trước mắt lại đứng đông nghẹt hơn trăm người, mỗi người vẻ
mặt quỷ dị, thần sắc cứng ngắc, ánh mắt mê mang, người người đều như là
tinh thần đã bị đả kích cực lớn.
Y mù tịt gãi đầu, ngẩng khuôn
mặt chỗ thì xám xịt chỗ thì đen thui, gần như không thể nhìn ra diện mạo vốn có, cười ngây ngô: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Trong đám người lại là tiếng hít thở khí lạnh, cùng với tiếng nghiến răng đáng sợ như khi lý trí người ta sắp sụp đổ.
Triệu quốc phân đường chủ đáng thương vốn là một kẻ sĩ thoạt nhìn phong độ
nhẹ nhàng, nho nhã ôn văn, lúc này mặt cũng sắp thành màu gan heo. Y
nhắm mắt, ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy một lúc,
bấy giờ mới cắn răng, thẳng tắp quỳ xuống: “Bái kiến giáo chủ.”
Gần trăm người theo sau y đều quỳ xuống, chẳng qua, có người ngay cả quỳ
cũng lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, có người
không phải quỳ, mà là hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Hơn trăm người đồng thời mở miệng, thanh âm lại đều hữu khí vô lực mà “Bái kiến giáo chủ.”
Người vừa tỉnh ngủ đầu óc cơ bản chỉ là một đống tương hồ, cho nên giáo chủ
đại nhân mơ mơ màng màng chỉ ngây ngốc đối mặt với đống đầu thấp xuống
một nửa, tiếp tục lặp lại câu hỏi của y “Xảy ra chuyện gì thế?”, cũng là có thể tha thứ.
Đồng dạng, chúng đệ tử phân đường Triệu quốc
trong thời gian cực ngắn đã chịu kích thích liên tiếp, cũng chỉ có thể
tự nhận xui xẻo.
Lịch sử võ lâm ghi lại. Phó Hán Khanh, Tu La chi chủ, dị nhân đương thời. Sư môn xa vời không thể biết, nghệ nghiệp mênh mông không thể dò. Mới chưởng Ma giáo, liền tuần tra thiên hạ, lần đầu
tới Triệu quốc, kỳ hành kỳ ngôn, mọi người đều rất lấy làm lạ.
Từ hôm đó, Phó Hán Khanh đã chân chính tiếp xúc giang hồ, từ hôm đó, giang hồ cũng dần bắt đầu biết Phó Hán Khanh.
Tân nhiệm giáo chủ Ma giáo, phương pháp xử lý sự vụ kỳ dị, quan điểm quỷ dị đối với sự tình, cùng với rất nhiều hành động hoàn toàn không hợp tình
lý của y, dần dà bắt đầu khiến cả Ma giáo lẫn thiên hạ chính đạo chấn
động, kinh hãi, cũng bởi vậy sinh ra biến cố kinh người thổi quét cả
giang hồ, cùng cải cách kỳ lạ thay đổi cả võ lâm, nhưng hết thảy những
điều này, đều là chuyện về sau.