“Thừa lời, đây là bí mật bất truyền của giáo ta, làm sao có thể có người cho ngươi biết?” Dao Quang mỉa mai không chút khách khí.
Mà những người khác lại chỉ ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh chằm chằm.
Phó Hán Khanh hoàn toàn không phát giác hết thảy, y chỉ nghi nghi hoặc
hoặc, mê mê mang mang nhìn hòm băng, nhìn vẻ mặt Địch Phi bình yên ngủ
say bảy trăm năm kia.
Y xưa nay là người cực lười nhác, chỉ cần
ăn ngon uống tốt ngủ thoải mái, đâu thèm quan tâm trời sập đất lở, bởi
vậy cũng hầu như chưa bao giờ suy nghĩ điều gì. Mà lần này không thể
không nghĩ, vì sao người kia phải lưu lại di ngôn kỳ quái như vậy.
Cho dù trì độn như y, cũng có thể lập tức hiểu được, toàn bộ di ngôn đều vì y mà lập, nhưng y lại căn bản không hiểu đây là vì sao?
Địch Phi không có khả năng biết bí mật của Tiểu Lâu, không thể biết mình còn có thể đầu thai lần nữa, vì sao phải nói như vậy?
Rõ ràng biết không có khả năng thực hiện, vì sao vẫn phải nói?
Cả giáo phái với người bình thường mà nói, không phải là sự nghiệp tối tối tối trọng yếu ư? Vì sao lưu lại di ngôn như trò đùa này.
Nếu
người kia muốn đối xử tốt với y, không phải nên nói, tương lai gặp một
hài tử lười biếng tên A Hán, hãy cho y ăn cho y ở thật tốt, để y thoải
mái sống hết một đời sao?
Nếu người kia vẫn còn hận y khiến Bạch
Kinh Hồng tức giận, không phải nên nói, tương lai gặp một hài tử lười
biếng tên A Hán, lập tức đánh chết cho xong sao?
Vì sao lại là một di ngôn kỳ lạ như vậy?
Di ngôn, là gửi gắm cuối cùng của người ta lúc lâm chung, nói ra cũng nhất định là việc mong nhớ nhất trong sinh mệnh, người bình thường, mong
nhớ, không phải nên là người yêu, người thân, sự nghiệp ư?
Vì sao, di ngôn của người kia lại chỉ vì y mà lập.
Phó Hán Khanh lẳng lặng nhìn quan tài băng, sâu trong tầng băng trong suốt
mỹ lệ kia, có người bình yên một mộng bảy trăm năm, bảy trăm năm qua, ý
cười nhàn nhạt kia vĩnh hằng bất biến. Người kia vì sao mỉm cười? Là an
tâm, là cao hứng, là vui mừng, là di ngôn cuối cùng ấy, rốt cuộc đã
khiến lòng không còn vấn vương.
Rất lâu rất lâu về trước, người
kia từng giận y, hung y, cáu y, tổn thương y, nhưng cũng từng đối với
mỗi một câu hỏi ngốc nghếch của y, không thể nề hà rồi lại cẩn thận giải thích, dù rằng giải thích của mình, hài tử lười nhác, có đôi mắt ngây
thơ kia, chưa chắc thật sự có thể hiểu, hoặc là thường xuyên hiểu sai ý.
Phó Hán Khanh chầm chậm đưa tay, cách một tầng băng khe khẽ vỗ lên dung
nhan mỉm cười bình yên kia, ông đã một mộng bảy trăm năm, vì sao còn
chưa tỉnh dậy, ta không hiểu, ông lại không thể cho ta biết, vì sao ông
phải lưu lại di ngôn như vậy?
Vì sao sinh mệnh của các người yếu
ớt như thế, vì sao mất rồi thì vĩnh viễn không thể trở về, vì sao ta đã
đại mộng tỉnh dậy, ông lại vẫn còn trong mộng?
Có thể xin ông cho ta biết, vì sao?
Y trước nay luôn là một kẻ cực lười nhác, rất ít khi nghiêm túc suy nghĩ
điều gì, cho dù thật sự gặp phải chuyện nghĩ không thông, cứ ném qua bên không nghĩ nữa là được, chỉ là hết thảy những điều này, thật sự như
chui vào ngõ cụt, một mực nghĩ, một mực nghĩ, lại một mực không hiểu. Y
lúc này mới chân chính cảm giác được, mấy đời đằng đẵng này, luân chuyển không ngừng, y tưởng rằng y đã minh bạch rất nhiều chuyện trong nhân
thế, lý giải rất nhiều tình cảm của thế nhân, nhưng kỳ thật y vẫn chẳng
biết gì. Y vẫn là A Hán bé nhỏ ngây ngô như tờ giấy trắng của đời thứ
nhất kia.
Bất đồng là, đời đầu tiên, y biết mình không biết, cho
nên lúc không hiểu, sẽ đi tìm tòi, sẽ đi hỏi dò, mà hiện tại, y không
biết, lại cho là biết, cho nên lúc này, mới phải đối mặt với vẻ tươi
cười bình yên gần gũi, chỉ cách y mấy tầng hàn băng mỏng manh, lại xa
xôi đến mức không thể tìm về bảy trăm năm thời gian, mê mang rất lâu.
Ánh mắt Bích Lạc vẫn theo dõi sát sao mỗi một phân thần sắc biến hóa của y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tổ sư gia giáo ta là nhân vật tuyệt thế kinh tài tuyệt diễm, thế gian khó tìm, ngươi có biết chuyện của ông ấy?”
Thanh âm cực nhẹ, cực nhu, cực ôn hòa, cực mỹ lệ, nhẹ nhàng chạm đến nơi mềm
mại nhất lòng người, khiến người cảm thấy, tất cả đau đớn của sinh mệnh, đều có thể kể với người có được thanh âm như vậy.
Khẩn Na La
vương trong Tu La bát vương, đã không tiếc hao phí nguyên khí, thi triển nhiếp hồn thuật cường đại nhất trong các thuật thiên ma, để tìm kiếm kẽ hở mềm yếu nhất của nhân tâm.
Phó Hán Khanh vẫn chỉ lẳng lặng
ngóng nhìn quan tài băng, hoàn toàn không phát giác đã bị thuật pháp của người khác áp chế: “Ta biết ông ấy là một cao thủ rất lợi hại, từng có
một tòa Kình Thiên trang, ông ấy có một người yêu mến, tên Bạch Kinh
Hồng, phải đến rất lâu sau, ta mới nghe người ta nói, thì ra giáo chủ
đời đầu của Tu La giáo tên Địch Phi, nhưng mà chưa từng có ai cho ta
biết, ông ấy từng có di ngôn như vậy.”
Mọi người đều đổi sắc. Rất lâu về sau… mới nghe người ta nói… Vậy thì rất lâu về trước, lại từng
phát sinh chuyện gì đây… Cao thủ siêu tuyệt bảy trăm năm sau bỗng nhiên
chui ra, cường đại như thần ma, rồi lại ngây thơ tựa như trẻ nhỏ này,
cùng một đời ma tôn xưng tuyệt thiên hạ bảy trăm năm trước kia, rốt cuộc có liên hệ thế nào.
Bích Lạc nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đã không rõ, vậy ngươi có muốn biết chuyện liên quan đến ông ấy không?”
Phó Hán Khanh vẫn chỉ nhìn quan tài băng chăm chú, lần đầu tiên chậm rãi
hiện ra vẻ mâu thuẫn, một lúc lâu mới nói: “Không, ta không muốn biết.”
Thanh âm đang từ chối, nhưng ánh mắt vẫn không thu về.
Bích Lạc mỉm cười, ôn nhu nói: “Kỳ thật đó là một câu chuyện rất hay rất thú vị, ngươi thật sự không muốn biết…”
“Mấy chuyện râu ria vặt vãnh của mấy trăm năm trước, có gì đáng nói.” Theo
một tràng cười uyển chuyển, Dao Quang nhanh nhẹn tiến lên, hoàn toàn
chưa cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một phen kéo tay Phó Hán Khanh: “Chuyện một người chết lại có gì thú vị, tuy là ông ta ngoại
hình không tồi, tuy ông ta đủ truyền kỳ, nhưng những người khác cũng đều không kém bao nhiêu, đến đây đến đây, ta dẫn ngươi đến xem giáo chủ đời thứ hai của chúng ta.”
Nàng kéo Phó Hán Khanh tới trước một cỗ
quan tài băng khác: “Ông này tuy nói là giáo chủ đời thứ hai, kỳ thật
chỉ là Thiên vương trong Tu La bát vương, là trưởng đồ của tổ sư, sau
khi tổ sư qua đời, do ông ta tiếp chưởng bản giáo, nhưng ông ta không
muốn trái di mệnh của tổ sư, vẫn không chịu tự nhận là giáo chủ, chỉ nói là thay giáo chủ tương lai chưởng quản giáo vụ, tối đa là quyền giáo
chủ thôi. Ông này cũng là Thiên vương duy nhất ngoại hình không giống tổ sư. Từ sau ông, tất cả giáo chủ đều là do Thiên vương thăng nhiệm, mà
tất cả Thiên vương, đều chọn ra từ trong một đám ảnh vệ diện mạo cực
giống tổ sư. Quy củ này là Minh vương đời đầu định ra, nói đến thì đây
lại là một chuyện khác. Giáo chủ thứ hai của chúng ta cũng là một nhân
vật lợi hại, dưới sự lãnh đạo của ông, giáo ta đã khôi phục cường thịnh, còn trả thù tất cả những môn phái từng bức hại giáo ta, đương nhiên
trong đây, công lao của Minh vương đời đầu cũng không nhỏ, năm đó có rất nhiều chiến dịch kinh điển, tỷ như…”
Dao Quang giống như hoàn
toàn không có cảm giác với không khí khác lạ của cả băng thất, luôn
miệng giới thiệu mỗi một vị giáo chủ với Phó Hán Khanh, kéo y đi xem
từng cỗ quan tài băng.
Những người khác đều trợn mắt há mồm, nhìn Dao Quang không dám tin.
Vừa rồi mấy tiếng cười khẽ của Dao Quang kia, nghe thì vui vẻ, kỳ thật là
thầm vận tâm pháp thanh tâm quyết, mượn tiếng cười phá nhiếp hồn thuật
của Bích Lạc, một phen kéo Phó Hán Khanh nói không ngừng này, càng khiến Bích Lạc không còn cơ hội thi triển, chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mê mang trên mặt Phó Hán Khanh dần dần biến mất, chỉ có thể không cam lòng mà
nhìn Phó Hán Khanh lại chậm rãi khôi phục vẻ lười biếng kia, theo Dao
Quang đi xem từng cỗ quan tài, thậm chí chẳng quay đầu nhìn quan tài của Địch Phi nữa.
Bích Lạc biết, cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này, cứ thế bị Dao Quang phá hủy như hà một hơi.
Năm người ở đây, có thể đi lên vị chư vương, đều là sau khi đã trải qua vô
số tranh đấu gian nguy, biểu hiện ra đủ tài trí, mới có thể thành công.
Bất kể biểu hiện bên ngoài, hoặc lãnh khốc, hoặc lỗ mãng, hoặc nghiêm
cẩn giữ lễ, hoặc tùy hứng hiếu chiến, bên trong kỳ thật toàn là người
thành tinh. Chẳng những mỗi người võ công xuất chúng, cũng đều tinh
thông tà đạo dị thuật.
Đối mặt với người cường đại như Phó Hán
Khanh, dùng võ công không thể đối phó, không phải họ không nghĩ đến việc dùng thuật bàng môn tà đạo để đối phó, nhưng Phó Hán Khanh lười biếng
mọi sự đều chẳng để ý, người không cầu gì, không có gì tác động, cũng
không có gì vấn vương, không gì để tìm, người y cũng chẳng phòng, cho
nên ngược lại không thể tìm được một chút sơ hở nào trong lòng y.
Hôm nay trước quan tài băng này, biến hóa cảm xúc cực nhỏ kia của Phó Hán
Khanh, lập tức làm cho chư vương ở đây tra ra khác thường, Bích Lạc nắm
ngay thời cơ, túm chặt một lần tâm linh sơ hở vạn năm khó gặp này của
Phó Hán Khanh, thi thuật nhìn lén.
Không ngờ, Dao Quang chẳng
những ban đầu làm như hoàn toàn chưa phát hiện chỗ khác thường của Phó
Hán Khanh, đến bây giờ biết rõ Bích Lạc đã ra tay, nhưng cũng phá hoại
không hề cố kỵ. Để cơ hội ngàn năm khó gặp này trôi theo dòng nước một
cách uổng phí.
Dao Quang lại hoàn toàn không phát giác ánh mắt
giết người của mọi người, chỉ dẫn Phó Hán Khanh đến từng cỗ quan tài
băng mà giải thích, đi thẳng đến cỗ thứ chín, mới thản nhiên nói: “Đây
là giáo chủ đời thứ chín của giáo ta, Địch Tĩnh, nói đến thì ông ta cũng là một trường hợp đặc biệt của giáo ta, thi thể ông ta có gì bất đồng
với thi thể của các giáo chủ khác, không cần ta nói, ngươi cũng nhìn ra
được rồi nhỉ?”