Lúc Địch Nhất về núi, tương đối nổi nóng, người lần này Địch Cửu bảo với y đó căn bản không phải người trong Tiểu Lâu. Vài năm qua y đã gặp
không ít người có thể là xuất thân Tiểu Lâu. Tuy nói bọn họ phần lớn thề thốt phủ nhận điều này, nhưng gặp nhiều, mấy chỗ tương tự giữa những
người đó với nhau, y liền nhìn rõ. Đó là che giấu cũng không che giấu
được.
Vô luận là thân phận nào, hoàn cảnh nào, đối với thế nhân,
họ phần lớn có một loại xa cách từ trong xương cốt lộ ra. Cho dù ngoài
mặt ôn hòa khiêm cung hơn nữa, lòng chứa thiên hạ hơn nữa, lòng họ kỳ
thật đều chỉ dừng lại ở nơi cực xa xôi.
Song lần này người y gặp
rõ ràng không có loại đặc chất này! Y vẫn chưa từ bỏ ý định, minh ám
thăm dò tới lui, cuối cùng xác định người này căn bản không phải cao
nhân Tiểu Lâu gì đó!
Trong lòng đột nhiên hiểu ra, y lập tức
khoái mã gia tiên lao về. Mới vào cửa, Địch Tam đã đụng thẳng mặt một
phen túm y đến trước mũi: “Mấy năm nay hai ngươi rốt cuộc giấu giếm ta
điều gì? Vì sao ta vất vả cực nhọc, nơi nơi lừa đảo bịp bợm, đánh nhau
quyết đấu, chẳng dễ dàng gì kiếm được một đống thứ người chết sống lại
xương trắng sinh thịt trở về, lại nhìn thấy cái này…” Đập tờ giấy vào
ngực Địch Nhất, Địch Tam nổi giận đùng đùng trừng y: “Thật là quá đáng,
cư nhiên cả tặng quà cũng không nói chia ta một phần.”
Địch Nhất
nào còn rảnh rỗi đi để ý oán khí của Địch Tam. Ngây người nhìn tờ giấy
trên tay, y có phần buồn bực sự trì độn của mình.
Chẳng trách y
luôn ngày tiếp nối đêm luyện công, chẳng trách lần này y phải nói dối
đưa mình đi. Chỉ sợ từ lúc ban đầu, y đã thấp thoáng dự liệu được sự vô
tình của tất cả người trong Tiểu Lâu. Cho nên ngần ấy năm, y kỳ thật vẫn chuẩn bị cho ý niệm mà mình ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến này.
Tất cả người cầu trợ đều đã hờ hững cự tuyệt, tất cả hy vọng khác đều đã tan biến, y có thể làm, cũng chỉ có…
Đứng ngẩn ra hồi lâu, Địch Nhất mới vô lực thở dài một tiếng, buông tay.
Địch Tam không chút khách khí túm ngực áo y, lắc y ba cái liền: “Cũng đã là lúc nào? Ngươi nói rõ cho ta.”
“Ta…” Địch Nhất cười khổ: “Ta không nói không phải muốn giấu giếm gì. Chỉ là không muốn liên lụy các ngươi…”
Địch Tam hừ lạnh ngắt lời y: “Muốn bị ngươi liên lụy hay không, nên do bản thân ta định.”
Văn Tố Y ở bên cũng thấp giọng nói: “Chàng và ta là phu thê, còn nói gì liên lụy với không liên lụy?”
Địch Nhất tự biết lần này không giấu nổi nữa, cuối cùng cắn răng, lắc đầu
nói: “Đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia. A Hán từng vào lúc không
phòng bị, trong giấc mơ, bị Địch Cửu dùng thiên ma âm dẫn dụ nói ra một
bí mật cực lớn…”
Y chậm rãi đem mọi việc liên quan đến Tiểu Lâu
kể rõ tường tận, im lặng nhìn hai người trước mắt, vì kinh hãi mà sắc
mặt dần dần tái nhợt.
Chờ Địch Nhất thuật xong, hai người vẫn chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn y, hồi lâu, không ai nói gì.
Địch Nhất than nhẹ: “A Hán từng nói, Tiểu Lâu đối với việc bảo vệ bí mật cực kỳ nghiêm khắc. Nếu cần thiết, giết người diệt khẩu cũng tuyệt không
mảy may do dự. Hơn nữa, A Hán từng cho chúng ta biết, mặc kệ ta và Địch
Cửu võ công cao bao nhiêu, giết chúng ta, đối với Tiểu Lâu mà nói, dễ
dàng như búng tay. Cho nên, càng là người quan tâm, chúng ta càng không
dám lộ ra một chút ẩn ý…”
Địch Tam khoát tay ngắt lời y: “Không cần nói nữa. A Hán, y… Tiểu Lâu…”
Với định lực của y như vậy, sau khi nghe chuyện này, cũng không khỏi tâm
hoảng ý loạn, hồi lâu mới tìm về thanh âm bình thường: “Mấy năm nay, các ngươi đều đang tìm người trong Tiểu Lâu cầu cứu.”
“Đúng vậy, thế nhưng mỗi lần đều là thất vọng mà về. Chúng ta tìm, mỗi người đều là
quyền quý một phương. Để có thể tiếp cận họ, có cơ hội nói chuyện với
họ, mỗi lần đều trải hết gian nan, mấy bận trắc trở. Thế nhưng, họ không phải một hỏi là lắc đầu ba không biết, làm bộ không hiểu ta nói gì, thì là trực tiếp phái người đuổi ta ra, căn bản chẳng đợi ta nói cho hết
lời! Khó được có người chịu khách khí đối đãi, cuối cùng chỉ mơ hồ nói
với ta một câu, y cho rằng A Hán hôn mê tốt hơn là bức tỉnh, sau đó liền tiễn khách.” Nói đến những vấp váp tứ xứ mấy năm qua, Địch Nhất khá là
giận dữ.
Địch Tam lạnh lùng hừ một tiếng: “Hôn mê tốt hơn tỉnh?
Những người này, quả nhiên một kẻ vô tình hơn một kẻ. Tiểu Lâu dạy ra,
đều là nhân vật như vậy…”
Tuy là lời giận dỗi, nhưng nhắc tới Tiểu Lâu, sắc mặt y vẫn càng thêm trắng bệch.
Tiểu Lâu, Tiểu Lâu truyền kỳ, Tiểu Lâu siêu nhiên.
Nơi đế vương vĩ đại nhất cũng không dám tiếp cận, chữ mà cường giả vô địch nhất cũng phải kiêng dè.
Trong lịch sử ngàn năm, có bao nhiêu kiêu hùng một đời, vì sai một niệm mà
hủy bởi Tiểu Lâu, có bao nhiêu anh hùng cái thế, vì khí phách nhất thời
mà tuyệt bởi Tiểu Lâu?
Nước không thể dìm, lửa không thể đốt.
Thiên quân vạn mã, vào được không ra được. Không có người sống, có thể
dò ra chân diện mục của nó.
Dải rừng rậm kia, tử địa cắn nuốt hết thảy, vĩnh viễn không biết đủ kia.
Cường đại, thần bí, lạnh lùng, khủng bố.
Trong mắt trong lòng thế nhân, Tiểu Lâu như vậy, còn đáng sợ hơn bản thân tử vong.
Địch Nhất nhiều năm bôn ba, tứ xứ vấp váp, nhưng cũng chưa bao giờ có ý định muốn đến Tiểu Lâu nhờ vả. Bởi vì y chưa bao giờ nghĩ đến, y có thể đi
Tiểu Lâu nhờ vả.
Địch Tam hít sâu một hơi, lúc này mới thở dài: “Y lưu lại minh châu, là bởi vì biết mình có đi không về?”
“Không thể!” Văn Tố Y sợ hãi kêu lên: “Võ công của y cao như vậy…”
Địch Nhất vẻ mặt thảm đạm: “Đối với Tiểu Lâu mà nói sao? Con sâu cường tráng hơn, cũng vẫn là một con sâu.”
Địch Tam trầm mặc. Y từng kiến thức cái oai một tiếng quát của Phó Hán
Khanh. Nếu chân tướng như Địch Nhất nói, Phó Hán Khanh như vậy, bất quá
là người dốt nhất trong mọi người của Tiểu Lâu? Thế thì, Địch Cửu, y nỗ
lực hơn, đích xác cũng chẳng qua là một con sâu cường tráng.
Hồi
lâu, Địch Tam nỗ lực gượng ra một nụ cười thảm hại: “Ha, loại chuyện tự
tìm chết này, tên lãnh huyết vô tình kia cư nhiên không kéo chúng ta
theo, tự mình đi?”
Địch Nhất cúi đầu nhìn đôi bảo châu đặt trước
án kia, minh quang hà thải, lóa mắt người. Bảo vật vô giá, lại là A Hán
chính tay tặng, người nọ tuy nói bỏ là bỏ, rốt cuộc lại vẫn nhớ phải bỏ
cho họ: “Mấy năm nay…”
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ trầm mặc lạ thường.
Tố Y hơi hoảng sợ nhìn khuôn mặt ưu thương của trượng phu, nhìn vẻ mặt
hiếm khi trầm tĩnh kia của Địch Tam, chợt kinh hoảng, một phen nắm chặt
tay Địch Nhất: “Đừng… Đừng đi…”
Nàng run rẩy kịch liệt. Năm đó
nghe biến cố của Tu La giáo đi tìm Phó Hán Khanh, là nàng tự mình tìm ra thanh kiếm mà bản thân Địch Nhất cũng quên mất là mình đã để ở đâu, đưa vào tay y, cúi mắt nói: “Ta chờ chàng.”
Thế nhưng hiện tại, nàng lại chỉ run rẩy rơi lệ. Tu La giáo tuy hiểm, chung quy vẫn có sinh cơ, huống chi, huống chi…
Nàng cuối cùng từ đằng sau ôm lấy Địch Nhất, nhắm mắt, thanh âm cực khẽ cực bi ai: “Ta đã mang hài tử của chàng.”
Địch Nhất thoạt tiên chấn động, sau đó đau thương, im lặng ôm lại thê tử.
Nhưng rốt cuộc lại quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía đôi minh châu kia.
Nhìn sắc mặt y, Địch Tam hận đến giậm chân, hô to: “Ngươi muốn đi chịu chết
thì tùy ngươi, ta không đi! Ta nợ Phó Hán Khanh sớm đã trả xong! Hơn
nữa, y cũng đi hơn hai mươi ngày rồi!”
“Hơn hai mươi ngày?”
“Đúng vậy, chúng ta ra roi thúc ngựa đến Tiểu Lâu thì thế nào, chuyện nên
phát sinh sớm đều đã phát sinh xong xuôi. Địch Cửu có đi Tiểu Lâu hay
không đều phải chết, ta lại vẫn muốn sống! Tiểu Lâu cho dù không cứu A
Hán, chung quy cũng sẽ không giết A Hán, nếu tiếp tục hôn mê như thế,
Tiểu Lâu bên kia chỉ sợ còn có thể chăm sóc y tốt hơn, ta đi lại có ích
gì!”
Địch Tam trừng mắt nhìn y: “Ta không sợ chết, nhưng mạng của ta cũng không thể ném văng không đáng như vậy. Đó không phải là ngu
ngốc?”
Y nói đương nhiên như thế, mà Địch Nhất chỉ cười nhẹ một tiếng, lại lẳng lặng ngẩng đầu nhìn nhìn y một cái.
Địch Tam bị y nhìn đến giận dữ, hừ mạnh một tiếng, quay người chạy thẳng ra
ngoài phòng: “Được rồi, việc này dừng ở đây, ta coi như giải thoát! Trời đất bao la, rốt cuộc không cần tranh dược đoạt bảo khắp thế giới, rốt
cuộc không cần động chút quay về bồi một hoạt tử nhân với các ngươi
nữa…”
Y lao ra đại môn, giương mắt, chỉ cảm thấy khắp trời ánh
dương chói mắt, nhịn không được đưa tay che. Nhắm lại đôi mắt bị ánh
dương chói mỏi mệt không chịu nổi, y đứng đó, bất động.
Nam tử mình đầy đau thương kia, chỉ cô độc bảo vệ người vĩnh viễn say ngủ kia, hướng đến tử vong đã định trước của y.
Địch Nhất ôm thê tử run rẩy, trong lòng có thẹn có đau. Thân là trượng phu,
thân là phụ thân, sao có thể để thê nhi bị hoảng sợ tra tấn.
Song, đưa mắt, đại môn rộng mở, trước cửa là thân ảnh đứng ngẩn ra, thủy chung không thể tiến về phía trước một bước kia.
Họ có cuộc sống của họ, họ ân đã báo, tâm đã tận, lực cũng đã tận. Họ đã có đủ lý do để an tâm.
Không đáng đâu, tính thế nào… cũng quả thật là… không đáng…
—
Một con đường nhỏ ở quê, một cỗ xe ngựa dừng lại trên đường, những người đi đường phía trước phía sau, liền thêm rất nhiều bất tiện.
Có người bỗng bực bội quát lớn: “Xe của ai đây, còn không mau đánh ra…”
Còn chưa dứt lời, người bên cạnh kéo hắn một cái, chỉ về phía trước.
Trên một quầy rượu ở giao lộ nghỉ chân con con phía trước, một người đang mua rượu.
Đứng chếch phía sau người nọ, vừa vặn có thể trông thấy nửa bên mặt trái lồi lõm, gương mặt xấu xí tột cùng.
Người chửi bới chợt nghẹn họng, không tự giác rụt đầu lui lại.Ôi chao, yêu quái từ đâu tới đây, bộ dạng dọa chết người như vậy. Chẳng
trách những người ban đầu ngồi trên quầy rượu kia, đều lập tức giải tán, người người sắc mặt khó coi trốn đến bên cạnh. Chẳng trách Vương Nhị
bán rượu kia, biểu tình cứng đờ như vậy, không dưng bị yêu quái này tìm
tới cửa, đúng thật xúi quẩy…
Đang nghĩ, lại nghe thấy một tràng
ho khan kịch liệt, lại là quái vật nọ một tay che miệng ho sù sụ. Ho
kịch liệt như vậy, không ngừng nổi, cuối cùng ho gập cả lưng, cơ hồ cuộn tròn người, dường như ngay cả tâm can tì phế cũng phải bị ho ra.
Những người đi đường bị xe ngựa chặn vướng đường càng lùi xa. Người này mắc
bệnh gì thế? Tránh xa chút đi, đừng có để bệnh khí qua.
Thôi rồi, lần này, sạp của Vương Nhị, mấy ngày sau chỉ sợ đều đừng mong buôn bán được nữa.
Địch Cửu chẳng dễ dàng gì mới có thể khôi phục bình tĩnh, thở dốc một hơi.
Thân thể suy yếu buồn cười như vậy, lại vẫn phải bày ra trước mặt người
bất kham như thế. Đổi lại trước kia, y sẽ giết chết những người nhìn
thấy y thế này để diệt khẩu.
Hiện tại, không phải y không có năng lực làm như vậy. Nhưng mà y không thể gây chuyện. Bởi vì y là kẻ địch
trên đời, y là người không thể gặp ánh sáng.
A Hán vẫn chưa về đến Tiểu Lâu.
Cho nên, y hờ hững xách mấy vò rượu, quay người đi về xe ngựa.
Y tai mắt tốt, lải nhải oán phẫn của những người chung quanh tự nhiên là nghe rất rõ.
“Năm nay cũng chẳng biết vận gì nữa, nơi nơi họa châu chấu, cả ngày bắt châu chấu mệt chết được, vừa định nghỉ ngơi uống miếng nước đã gặp phải loại này…”
… Châu chấu?
Địch Cửu thản nhiên đưa mắt, nhìn
ruộng lúa hai bên đường. Trên thân lúa cùng trên mặt đất, dường như có
rất nhiều những vật sống nho nhỏ.
Nam nữ già trẻ đều xuống ruộng, toàn tâm toàn ý trừ châu chấu, thế mà bất kể nỗ lực như thế nào, lũ
châu chấu đó cũng xua không hết nổi.
Địch Cửu bỗng nhiên nở nụ
cười. Khuôn mặt nửa là anh tuấn nửa xấu xí kia của y, đột nhiên cười,
quỷ dị khủng bố không nói nên lời.
Sâu bọ, mọi người dùng lửa
đốt, dùng nước nhấn chìm, dùng vỉ đập, dùng tay bắt, biện pháp gì cũng
dùng hết, nhưng chung quy là… giết chẳng hết…
Cho dù là sâu, nếu
dùng hết tất cả, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, từ chỗ nhân
loại cường đại không gì sánh bằng, tranh thủ đến một chút mình muốn nhỉ!
Y trở tay, bỏ vò rượu lên xe ngựa, nhìn thoáng bên trong, lúc này mới nhảy lên xe, tiện tay vung roi.
A Hán, ta đưa ngươi về nhà.
Đưa mắt trông phương xa, y với tay cầm một vò rượu, tiện tay vỗ bung nắp, uống một hơi dài.
Y không rời khỏi rượu. Từ sau lần đó bệnh nặng, thân thể y càng tiếp cận
bên bờ sụp đổ, tứ chi xương cốt không có lúc nào là không phải đau buốt
tận xương, đến bây giờ, y cuối cùng không thể không mượn dùng ngoại lực. Không có rượu, làm sao cố xốc tinh thần, làm sao tê lặng cảm giác? Muốn không nửa đường ngã xuống, có thể giúp y, cũng chỉ có rượu.
Y
một đường ruổi xe đi, vì tự biết thời gian không nhiều, chỉ một lòng đi
đường, chờ khi bóng đêm buông xuống, thời điểm lỡ mất chỗ trọ, nghỉ lại
hoang sơn dã lĩnh, trái lại nhiều hơn ngủ khách điếm.
Bốn phía
càng là không có người, y càng tự tại. Dừng xe ngựa, nhóm lên một đống
lửa, ôm Phó Hán Khanh từ trong xe ra, cẩn thận giúp y xoa bóp toàn thân
tay chân, lấy nội lực dẫn dắt khí cơ toàn thân y, bảo trì thân thể linh
hoạt mềm mại, cuối cùng lại lấy thuốc sớm đã chuẩn bị tốt, trực tiếp
dùng nội lực hâm nóng, cực cẩn thận kiên nhẫn mà cho y uống.
Chỉ
có một mình y, thế nhưng, một đường lao đi, một đường chăm sóc, trước
kia Phó Hán Khanh được hai ba người đồng lòng chiếu cố như thế nào, y
hiện tại cũng có thể làm được như thế, chưa từng có ngày nào sai sót nửa phân.
May mà hiện tại thời tiết khá ấm, một mình trong bóng đêm
ngoại ô cũng không thấy lạnh, bên cạnh có một đống lửa, chẳng cần lo
lắng Phó Hán Khanh bị cảm lạnh. Mọi việc làm xong, y liền im lặng ôm Phó Hán Khanh ngồi bên đống lửa.
Mấy năm thời gian như nước trôi đi
mất hút, ngày ngày làm bạn, nhưng đến tận khi rời núi, y mới chung quy
được thời gian chân chính ở riêng với người kia.
Y cúi đầu, ngóng nhìn dung nhan yên giấc của người nọ trong ánh lửa. Không ai biết, y
ngày ngày chăm sóc Phó Hán Khanh, nhưng kỳ thật đã chẳng còn nhớ rõ dáng dấp người nọ.
Từ năm đó sau khi mắt trái bị thương, thị lực bị
tổn nặng, đến sau đó, ngay cả mắt phải cũng bị liên lụy, mấy thứ ở gần,
luôn là mơ hồ, xa xa thì chẳng qua là đường nét.
Y là người mạnh
mẽ, tàn tật như vậy, tự nhiên không chịu tỏ với người. Y võ công cao,
tai mắt linh mẫn, bình thường lại khắc ý bảo trì khoảng cách với mọi
người, một mình một người khổ luyện thính lực nhĩ lực. Hơn nữa, nhãn lực tuy bị tổn, cũng chưa phải mù hoàn toàn. Bình thường lời lẽ hành sự
tuyệt không khác lạ, hai mắt mâu quang cũng không biến hóa, cho nên dù
là Văn Tố Y ngày ngày giúp y khám chữa thân thể, rốt cuộc chưa từng phát hiện sự thật là mắt y đã nửa tàn.
Khoảnh khắc này, y bỗng nhiên
cấp thiết muốn lại nhìn rõ người kia, nhớ kỹ người kia, nhưng mà vô luận nỗ lực mở mắt thế nào, nhìn thấy vẫn chỉ là một khuôn mặt mơ hồ, thấp
thoáng bất quá có thể nhận ra vị trí ngũ quan.
Y cười khổ từ bỏ. Từng luôn tận lực không đi nghiêm túc nhìn y, đến bây giờ muốn nhìn, lại cũng chẳng thể nhìn rõ nữa.
Dùng ngón tay lần mò trên mặt y, cảm thụ đường nét ngũ quan của y, từng điểm từng điểm, quét qua ký ức đã mơ hồ.
“A Hán…”
Một mực, ở bên cạnh người kia, y không muốn nói chuyện. Cứ cảm thấy rằng
nghe được giọng y, người nọ sợ là có thể tỉnh cũng không chịu tỉnh lại.
Chỉ là, hóa ra trái tim cứng như đá, cũng sẽ có lúc mềm yếu mất khống chế.
Chung quy, vẫn muốn gọi y.
Y không đáp, ngược lại là chuyện tốt nhỉ. Vì không thể đáp, y mới có thể
gọi, nếu người kia thanh tỉnh nói được cười được đi được, y với người
kia, lại làm sao đối mặt, tình lấy gì kham.
Sống không lâu nữa,
đây cũng là chuyện tốt nhỉ. Sống không lâu nữa, mới có thể tận lực liều
mạng một lần cho ngươi. Sống không lâu nữa, mới có thể đến cuối cùng,
cũng nhớ được dáng dấp ngươi.
Tính tình của ngươi và ta, khác
biệt một trời một vực như thế, từng phát sinh nhiều chuyện như vậy, dù
ngươi tỉnh lại, chúng ta lại làm sao có thể không hề khúc mắc mà bầu bạn suốt đời.
Trải qua phong ba hiểu lầm, những người yêu nhau trong truyện luôn có thể hạnh phúc đến già, thế nhưng, chúng ta không phải là truyện. Không phải truyện, ai đến bảo đảm chúng ta mỹ mãn hạnh phúc,
không nghi không kỵ.
Nếu ta chết thì tốt nhất, nếu ta không chết
cũng nên cùng ngươi giang hồ quên nhau. Chỉ mong hai ta quay đầu nhìn
lại nó, giang hồ tạm biệt, có thể cười nhàn nhạt.
Chuyện cũ trước kia, dù có tiếc nuối, cũng có thể không hối…
Nghĩ đến một chữ “hối”, bất chợt thân tâm đều đau, đau không nén nổi. Y kiên trì mà nhẹ nhàng buông Phó Hán Khanh xuống, sau đó bổ thẳng đến cỗ xe
ngựa, người còn ở giữa không trung, đã ho khan điên cuồng, huyết châu
tung tóe. Y lảo đảo bổ đến, cầm lên một vò rượu, lại uống như điên.
Uống một hơi hết nửa vò rượu như thế, mới miễn cưỡng dằn xuống đau đớn, đứng ngây ra một hồi, chợt thấy gió đêm ùa đến.
Lạnh.
A Hán y, sợ lạnh!
Y vội vàng quay lại bên cạnh A Hán, ngồi bên đống lửa, hoàn toàn ôm người kia vào lòng. Chờ thân thể mềm mại ấm áp kia nằm trong lòng, đầu óc bởi vì uống quá nhiều rượu mà hơi mơ hồ mới đột nhiên tỉnh táo.
A Hán không sợ lạnh, người kia chỉ là sợ y lạnh!
Ngẩn ra, ngây người một thoáng, y chầm chậm từng chút ôm chặt người, chầm chậm làm cho thân thể cứng đờ kia bắt đầu run rẩy.
Quả nhiên là sắp chết rồi, cho nên, lòng lại mềm yếu, cho nên, cảm xúc lại mất khống chế.
Trong những năm tháng khoái lạc ngày ngày đêm đêm làm bạn đó, trong những
quãng thời gian mỹ lệ cùng chung một ngựa, lên xuống không rời đó, từng
đêm, thân hình hai người kề sát nhau đó.
Trong bóng tối, trước ánh lửa, y ôm người kia, càng lúc càng chặt, chẳng biết là muốn cho, hay là muốn lấy.
Y chỉ một mực ôm người kia, không buông tay, một mực.
Ánh lửa dần dần yếu ớt, ý say dần dần dâng lên, thân và tâm mệt lử, vì ở bên cạnh Phó Hán Khanh, buông ra như thường.
Giữa mê mông, lần lượt gọi khẽ tên y.
Lần lượt, vô vọng mở mắt, biết rõ không nhìn rõ, lại vẫn nhìn y thâm sâu.
Cuối cùng, chung quy chầm chậm cúi đầu, nghiêng đầu nửa nằm trên người y, từ từ nhắm mắt, dần dần thiếp đi.
Đêm, dần dần khuya. Gió, dần dần lạnh hơn. Lá cây lay động, sương sớm ban
đêm, từng giọt, theo gió nhẹ nhàng từ trên lá cây trượt xuống.
Ánh lửa, rốt cuộc sau một lần cuối cùng bùng lên đốm lửa dị dạng, hoàn toàn tắt ngấm.
Nháy mắt chợt sáng chợt tắt đó, phân phân minh minh, chiếu một giọt nước
trong suốt lóng lánh, từ dưới mi Địch Cửu, lăn xuống khuôn mặt Phó Hán
Khanh bình yên say ngủ.
Thiên địa chìm vào tăm tối. Núi rừng vắng vẻ, một điểm châu quang kia, hẳn chỉ là sương sớm.