Khoảnh khắc ngã xuống ngựa đó, Địch Cửu ôm chặt thân thể Phó Hán Khanh
đang cuộn tròn, cõng lên lưng. Bởi vì ngã khá nặng, chấn động vết thương trên người, cuối cùng không khỏi rên khẽ một tiếng.
Truy Phong lo âu thò cổ cọ y, khẽ hí giục chủ nhân mau mau lên ngựa lần nữa.
Thân thể đã là không chỗ không đau, trong đầu lại như có mấy trăm người đang đánh nhau vậy, ngực lại đè một người, ngay cả thở cũng gian nan, Truy
Phong còn phải vòng quanh y không ngừng.
Địch Cửu cười khổ, cứ
thế ngồi phịch xuống đất, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mới miễn cưỡng có thể đề lên một chút tinh thần, trấn an Truy Phong: “Anh bạn, đừng kêu,
ta không còn sức lực đâu.”
Thật không ngờ, mình cư nhiên lưu lạc đến nỗi cả sức lực lên ngựa đi đường cũng chẳng còn.
Ngày hôm qua lúc dưới sự chỉ dẫn của Truy Phong tìm được Phó Hán Khanh, y
cuộn tròn người, tai mắt mũi miệng toàn là máu tươi, hình trạng cực thê
thảm.
Gọi y không tỉnh, bèn kéo tay y, cẩn thận truyền một chút
nội lực còn sót vào cơ thể y. Lại chỉ cảm thấy phía trước có vô số lực
lượng cuồn cuộn đang cắn xé nhau, cắn nuốt điên cuồng. Chỉ nháy mắt đó,
Địch Cửu liền khó chịu đến mức suýt hộc máu. May mà nội lực của bản thân y lúc này cũng nhẹ như tơ nhện, mới không bị cuốn vào trong đó rồi bị
thương lần nữa. Chỉ là trong lòng không khỏi kinh hoàng, thế nhưng cũng
không áp nổi một chút lo lắng. Thân thể này đang chịu đựng vô số lực
lượng điên cuồng đâm loạn như vậy, sẽ như thế nào?
Nhưng với năng lực của y hiện tại, có thể làm lại chỉ có cắn răng cố đề chân khí, điểm mấy chỗ yếu huyệt trên ngực Phó Hán Khanh, miễn cưỡng bảo vệ một chút
tâm mạch không tuyệt mà thôi.
Ôm một người trèo lại lên ngựa mà
đi, lần theo đường nhỏ hoang vu, cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết, tránh bị cao thủ truy tung của Tu La giáo tra biết hành tung, việc này với thân
thể đã trọng thương suy yếu của y lúc này mà nói, càng là gánh nặng cực
lớn.
Đi như vậy chừng một đêm, vô luận thân thể và tinh thần đều
mỏi mệt cực kỳ. Mắt thấy thái dương phương xa chậm rãi ló dạng, nhìn
trong mắt lại là đỏ ửng cả một vùng. Trong nhất thời trời đất quay
cuồng, rốt cuộc từ trên lưng ngựa trượt xuống.
Phó Hán Khanh hôn mê vô tri vô giác, bản thân Địch Cửu cũng mê man một hồi.
Nếu không phải cố lôi theo người không thể động đậy như Phó Hán Khanh, y
cũng chẳng đến mức mệt lử như thế. Chỉ là vì sao phải dẫn theo phế nhân
này, dẫn theo rốt cuộc có thể có lợi ích gì, về sau sẽ có giá trị lợi
dụng gì. Y kỳ thật cũng hoàn toàn không nghĩ ra.
Không nghĩ ra
được thì cũng khỏi nghĩ nữa. Cắn răng ngồi dậy, lại ôm Phó Hán Khanh
đứng lên, lảo đảo hướng đến một góc tránh gió phụ cận dưới sườn núi. Mấy bước cuối cùng gần như nghiêng ngả lảo đảo bổ tới, chờ khi ngã ngồi
phịch xuống, cuối cùng không ôm được người trong tay nữa, sẩy tay mặc y
ngã xuống.
Địch Cửu cũng chẳng còn hơi sức đi dìu y nữa, chỉ mỏi
mệt dựa lưng lên vách núi, đưa mắt trông tứ dã vắng vẻ, trong lòng vẫn
thoáng may mắn, ít nhất dáng vẻ thảm hại buồn cười như thế, cuối cùng
không bị người thứ hai nhìn thấy.
Cúi đầu, lại nhìn Phó Hán Khanh, đã thấy người này lại cuộn tròn mình.
Địch Cửu rốt cuộc khe khẽ cười một tiếng. Người kia, thì ra cho dù hôn mê, cũng sợ lạnh như lúc ngủ vậy sao?
Ngồi dịch về trước một chút, vươn tay, lại nỗ lực ôm thân thể đã mất đi tri giác kia vào lòng.
Đầu ngón tay chạm đến, vô luận là tay, trán, mặt, đều lạnh băng.
Địch Cửu nhíu mày, thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn bỏ ý định nhóm lửa. Với
thân thể y hiện tại mà nói, đi quanh nhặt mấy nhánh củi đốt một đống
lửa, thật sự là việc quá sức gian nan. Huống chi, khói lửa còn cực có
khả năng dẫn đến mấy người lúc này y không muốn gặp nhất.
Thở dài, Địch Cửu đành phải để Phó Hán Khanh dựa lên người mình, vươn hai tay, bắt đầu từ lòng bàn tay, chậm rãi xoa từng chút.
Cứ thế, chầm chậm từ trong lòng bàn tay mu bàn tay dần lên cánh tay, từng
chút nhìn hai tay mình, dùng sự ấm áp gian nan mà chậm chạp xua tan lạnh giá trên người y, cúi đầu nhìn y nhắm mắt nằm trước ngực mình với nét
mặt trầm tĩnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác cực kỳ dị.
Những năm tháng dài đằng đẵng mà hai người cùng nhau đi qua đó, từng li từng tí, phảng phất lại hiện cả trước mắt.
Đồ đần này, vẫn không sợ đau, thảm thành thế này, sắc mặt thoạt nhìn cư nhiên vẫn an tĩnh.
Cũng vẫn sợ lạnh sợ đến lợi hại, ngất rồi còn biết phải cuộn tròn người. Nhớ trước kia mỗi khi bên nhau, tên này cứ thích dựa lên người y hòng sưởi
ấm như vậy, đuổi thế nào cũng không đi. Vì y thích ôm mình không buông
tay, mình đã phiền não bao nhiêu lần, mắng bao nhiêu bận, dùng hết mọi
cách cũng chẳng đổi được thói quen xấu này.
Ngơ ngẩn nhìn y như
vậy, dần dần, Địch Cửu hơi xuất thần. Chân tâm cũng vậy, giả ý cũng vậy, ngần ấy năm nắm tay vượt qua, nhưng mãi đến hôm nay, y mới bỗng nhiên
cảm thấy tò mò điều này.
Chầm chậm, chầm chậm cúi đầu, rốt cuộc, môi kề đến bên tai Phó Hán Khanh.
“A Hán, ngươi vì sao luôn sợ lạnh?”
Dưới tình huống như vậy, lại vẫn muốn sử dụng thiên ma nhiếp hồn âm, Địch
Cửu cảm thấy mình điên rồi. Nhưng biết rõ hành sự như vậy là vô cùng
hoang đường, rõ ràng nhẹ giọng nói ra mỗi một chữ, ngực đều đau nhói như đao cắt, y vẫn một chữ, một chữ, hoàn chỉnh hỏi ra câu này.
Là
bởi vì thời điểm hôn mê ý chí đặc biệt bạc nhược chăng, người hỏi công
lực suy bại, Phó Hán Khanh lại yếu ớt trả lời: “Ta trước kia không sợ
lạnh.”
Địch Cửu cười thầm một tiếng. Hà, tiểu tử này chẳng những học được nói dối, thậm chí học được mạnh miệng.
“Ngươi không sợ lạnh, vì sao mỗi lần đều ôm chết Địch Cửu không buông tay?”
Thân thể yếu đuối trước ngực kia cư nhiên hơi run run, người thần trí chìm trong thế giới tăm tối, không trả lời.
Địch Cửu hít sâu một hơi, nén cơn đau thắt trong lồng ngực, cường hành đề tụ ba phần công lực nữa, cực nhu hòa, nhẹ giọng dụ: “Đừng sợ, cứ nói ra,
ta cam đoan không nói với người khác.”
Câu trả lời của người nọ, nhẹ như muỗi.
“Y sẽ lạnh, ta không ủ ấm y được. Ta ôm lâu hơn nữa, chỉ cần tách ra, y sẽ lập tức lạnh lại. Ta không muốn y lạnh…”
Chân khí mới đề lên đâm thẳng trong lòng, Địch Cửu phun ra một búng máu to,
văng cả lên người lên mặt Phó Hán Khanh. Giống như trong tay ôm chính là rắn rết mãnh thú, y đột nhiên nâng cả người Phó Hán Khanh lên, liều
mạng đẩy ra.
Nhưng toàn bộ sức lực của y lúc này, cũng vẻn vẹn làm Phó Hán Khanh ngã bịch xuống đất, lăn hai vòng rồi ngừng.
Tim đập thình thịch như nổi trống, cơ hồ phải lao khỏi lồng ngực. Địch Cửu ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Là kinh? Là sợ? Hay là hận?
Y nắm chặt hai quyền, mắt chực nứt ra, nhìn chằm chằm dòng máu nóng trong lòng mình phun trên mặt Phó Hán Khanh, lẫn cùng máu tươi tràn ra từ
thất khiếu của y, một phiến màu đỏ đang chảy.
Là quá mệt mỏi, là
bị thương quá nặng, hay là chân khí tiêu hao quá độ cho nên suy yếu hoa
mắt? Máu kia dường như đang tràn lan khắp, sắp lan thành một biển máu vô biên, vây quanh hai người.
Địch Cửu nhắm mắt.
Cư nhiên là… sợ ta lạnh?
Ha ha…
Lạnh sao? Cảm giác lạnh giá hơn nữa, quen rồi, cũng liền không biết, cũng liền không để ý!
Thế nhưng y lại biết, y lại để ý, y còn ngu ngốc cho rằng có thể ủ ấm ta?
Địch Cửu cho là mình cười, từ trong cổ họng phát ra, lại là tiếng khàn khàn như dã thú bị thương.
Hai tay vịn vách núi, nỗ lực muốn đứng lên. Bản năng sinh tồn cho y biết
nguy hiểm, phải mau mau chạy trốn, trốn khỏi người này, trốn khỏi hết
thảy những chuyện này, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì đó không thể vãn hồi.
Song ngón tay trên núi đá cứa ra vết máu, y lại vẫn chẳng
có sức gượng dậy, chẳng có sức dịch khoảng cách với người kia xa một tấc nữa.
Suy sụp ngã xuống đất.
Cười khổ.
Lại mở mắt, nhìn về. Khoảng cách hai bước, nhìn máu y phun ra trên mặt người kia.
Là báo ứng ư. Năm tháng dài như vậy, thời gian lâu như vậy, y chưa từng có tâm đi hỏi. Cho nên giờ này ngày này, y phải trả người kia, búng máu
trong tim này.
Thế là, y vươn tay về phía trước, cắm sâu xuống
bùn đất, mượn sức lực kéo lê cả thân thể về phía trước, sau đó lại vươn
tay về phía trước…
Chậm chạp, bò từng chút một. Cũng một mực nhìn y, chưa từng chớp mắt một lần nào.
Bò đến bên cạnh y.
Thân dán thân, đầu dựa đầu, y cố định, gắt gao nhìn giữa một vùng đỏ tươi
màu máu, mi và mắt Phó Hán Khanh đang ngủ say không tỉnh.
Không thể vãn hồi, cũng không muốn quay đầu.
Nhưng vẫn sẽ bỗng dưng đau đến run rẩy, vẫn sẽ muốn vào lúc không người, nơi
không người này, một lần cuối cùng, chăm chú, cẩn thận, nhìn sinh mệnh
lực của người kia, đã từng thuộc về y, tốt đẹp như vậy.
Rốt cuộc phát ra một tiếng rống thấp kiềm nén như hấp hối, miệng toàn mùi tanh, chỗ cổ họng như thể hỏa thiêu.
Y gian nan, di chuyển rất ngắn, cuối cùng lại có thể một lần nữa kề bên tai người kia.
Nửa khép hai mắt, y hoàn toàn xem nhẹ đau nhức điên cuồng sau khi rút đi
chút khí lực tự bảo vệ còn lại ở đan điền, y chỉ lấy thanh âm ôn nhu
nhất bình hòa nhất, phảng phất như lời nói mớ sâu nhất trong lòng người, hỏi: “Địch Cửu đối xử với ngươi như vậy, ngươi có hận y?”
Phó Hán Khanh không còn trả lời nữa.
Địch Cửu cũng chẳng còn sức lực, chỉ có thể cố định nhìn Phó Hán Khanh, rất lâu, rất lâu.
Cứ như thế, trơ mắt nhìn giữa đôi mắt nhắm chặt kia, mi mắt chầm chậm ươn ướt.
Cứ như thế, trơ mắt nhìn giọt nước mắt nhỏ nhất, mềm nhất kia, chầm chậm thành hình nơi khóe mắt y, từ từ chảy xuống.
Một đời một kiếp, vẻn vẹn một giọt này.
Đồ ngốc chịu khổ chịu thương, hoàn toàn như vô sự kia, con heo lười nhác
không tranh danh lợi, chỉ tham an nhàn kia. Đồ đần bị y một kiếm xuyên
tim, lại chỉ nhớ dặn dò y kia…
Thì ra, cũng biết thương, cũng biết đau, cũng có lệ.
Thì ra, tồn tại cường đại như thần, siêu thoát như thần, cũng sẽ đau cực
rơi lệ, lệ của y, cũng giống phàm nhân máu thịt, trong suốt lóng lánh,
trong veo như vậy.
Địch Cửu vẫn nhìn y đăm đăm. Gian nan đưa tay, chầm chậm vươn ngón tay, một chớp mắt này, y chỉ vô ý thức muốn đón lấy giọt lệ kia.
Nhưng mà tay y còn chưa kịp đến gần mặt người kia,
nước mắt ấy đã tan giữa vết máu, trong sáng lóng lánh như vậy, nháy mắt
cũng chỉ còn lại một phiến đỏ tươi gai mắt. Những tốt đẹp và trong vắt
đó, rốt cuộc không thể tìm ra, không thể vãn hồi nữa.
Suy sụp buông tay, Địch Cửu cười chua xót.
Rốt cuộc không định làm bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ lẳng lặng nằm, lẳng lặng nghiêng mặt nhìn Phó Hán Khanh.
Thời gian từ từ trôi qua, nắng gắt phía chân trời lặng lẽ dời đến giữa trời.
Ánh dương vạn trượng từ từ rải khắp toàn thân họ.
Giữa đất trời, ngoại trừ tiếng chân Truy Phong lộn xộn thì chỉ có tiếng hô hấp và nhịp tim hai bên.
Tâm tình Địch Cửu dần dần an tường bình hòa, ánh mắt nhìn Phó Hán Khanh cũng chậm rãi nhu hòa yên lặng.
Y và người kia, có thể bình tĩnh sóng vai nằm dưới cùng một ánh dương như vậy, sợ cũng chỉ có lúc này.
Chờ y có sức lực, phải mau chóng rời xa người kia, tránh thật xa nguy hiểm và tai kiếp đã hiện báo động trong lòng kia.
Chờ y tỉnh rồi, cũng sẽ không nán lại bên cạnh nữa. Ở một nơi xa xôi, y có bằng hữu vẫn đang chờ y.
Y đã chẳng muốn thương tổn người kia nữa, nhưng cũng tự biết, không có khả năng vươn tay níu kéo người kia.
Người kia chưa từng trách y, nhưng cũng sẽ không để hết thảy trở lại lúc trước.
Thế thì, cứ như vậy đi. Một người hấp hối, một người tri giác không còn… quý trọng thời gian bên nhau vẻn vẹn này đi.
Nhắm mắt lại, y cơ hồ muốn dưới ánh dương ấm áp thế này, học con heo lười
kia ngủ say một lúc. Nhưng chỉ một khắc sau, hai mắt bỗng choàng mở ra,
ánh mắt lạnh lẽo mà sát khí bốn phía.
Cắn răng chống hai tay
xuống đất, gian nan ngồi dậy, y chú mục nhìn chằm chằm phía trước. Hoàn
toàn không phát giác ngón tay cơ hồ đã mang theo máu cắm sâu xuống đất.
Đại địa rung chuyển, rõ ràng truyền lại tin tức đại đội nhân mã này đang nhanh chóng tiếp cận.
Người tới là ai, là ai?
Y cơ hồ phát điên muốn điều động nội tức, rồi lại đau đến mức toàn thân
run rẩy không ngừng, nếu không phải trời sinh nghị lực kinh người, tuyệt không chịu lộ ra vẻ thảm hại trước mặt người khác, y cơ hồ phải đau đến ngã nhào lại mặt đất.
Cho dù không tình nguyện hơn, y cũng không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, ngay cả đồng tử ba thước, sợ
rằng y cũng chẳng đánh lại.
Cảm giác vô lực tràn ra toàn thân,
điều duy nhất y có thể làm, chỉ là cắn răng, tận lực thẳng lưng, mở to
hai mắt, nhìn chăm chú phía trước, chờ đợi người khách không mời mà đến
này lộ ra chân diện mục.