“Làm sao có thể?” Địch Nhất chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Chư vương và y đã
sớm thế như nước lửa, hơn nữa, với địa vị của chư vương trong giáo, cấu
kết với y có thể có lợi ích gì? Chẳng lẽ Địch Cửu còn có thể cho họ làm
giáo chủ hay sao?”
“Nhưng nếu trong chư vương không có người ngầm thông tin tức, y không thể biết nhiều như vậy.” Phó Hán Khanh nhẹ giọng nói: “Tình trạng thân thể ta, tập tính sinh hoạt của ta, chỉ cần có
tâm, ảnh vệ khác đều có thể thăm dò được, nhưng năm đó sau khi ta tỉnh
lại, mật đàm với chư vương, là không có một người không phận sự. Chỉ
những người có mặt mới hiểu được ta muốn trì hoãn ngày họ quyết chiến,
hy vọng bảo toàn song phương. Chuyện này tuyệt không thể tiết lộ nửa chữ với người ngoài. Bọn họ lúc ấy công bố với các đệ tử trong giáo, là một cách nói khác.”
Địch Nhất sáng tỏ. Địch Cửu có thể một mực chắc
chắn năm đó Phó Hán Khanh sau khi tỉnh lại làm chuyện đầu tiên chính là
ngăn cản mọi người trả thù y, khả năng duy nhất chính là trong những
người có mặt ngày đó, đã có người cho y biết nội dung đối thoại.
“Nếu trong chư vương có nội gian, vậy hành động lần này chỉ sợ…” Trên trán
Phó Hán Khanh lại ẩn ẩn đổ mồ hôi, chợt rảo bước ra ngoài.
Địch Nhất khẽ nhíu mày, nhưng vẫn sóng vai đi theo bên cạnh y: “Ngươi muốn cứu ai?”
“Mọi người, Bích Lạc, Dao Quang… Còn có Địch Cửu.” Phó Hán Khanh quả quyết
nói: “Cho dù trong chư vương thật có nội gian, Địch Cửu muốn triệt để
đánh bại họ, cũng nhất định phải trả cái giá cực lớn. Ta không muốn để
ai bị thương tổn nữa.”
Địch Nhất trầm mặc một hồi, mới nói:
“Nhưng ngươi đã nói, ngươi không hề có lập trường để có thể ngăn cản hết thảy những điều này, cho nên mới bảo ta đi khuyên giải nhắc nhở Địch
Cửu. Bởi vì đây là điều duy nhất ngươi có thể làm.”
“Ta trước kia dường như đã sai?” Ánh mắt Phó Hán Khanh thoáng mê mang: “Ta trước kia
một mực nghĩ rằng ta không có lập trường ngăn cản. Đám Dao Quang muốn
trừng phạt phản nghịch, có đạo lý của họ, Địch Cửu thù hận Tu La giáo,
cũng có nguyên nhân của y, ta không thể bảo Địch Cửu không hận Tu La
giáo, cũng không thể bảo đám Dao Quang quên sự phản bội của Địch Cửu.
Bọn họ đều có đạo lý, đều chính xác, thế nhưng, vô điều kiện thuận theo
những nguyên tắc đạo lý lạnh băng ấy, phải chăng ta cũng quá lạnh lùng,
quá vô tình?”
Một phen độc thoại kia, hỏi không biết là Địch Nhất hay bản thân. Song Địch Nhất còn chưa kịp trả lời, vẻ mê mang trong
thần sắc của y đã dần dần rút đi, lại hiện ra loại an định minh tịnh đó. Y ngưng mắt nhìn Địch Nhất, mỉm cười: “Ta đã nghĩ thông. Ta không cần
nguyên nhân, không cần đạo lý! Ta không muốn bất cứ ai trong số họ bị
thương, đây là nguyên nhân, ta là bằng hữu của họ, đây là lập trường đạo lý của ta. Họ đối đãi ta rất tốt, là bằng hữu của ta, cho nên, ta phải
đi làm chuyện bằng hữu nên làm.”
Thì ra muốn bảo vệ một số người, trợ giúp một số người, có thể là chuyện đơn giản như thế. Địch Nhất cự
tuyệt Địch Cửu, từ bỏ thù hận với Tu La giáo, lại là vì đạo lý nguyên
tắc lập trường gì. Hết thảy hết thảy, vẻn vẹn bởi vì, y là bằng hữu của
mình. Y có thể, mình tự nhiên… cũng có thể.
Địch Nhất lại chỉ nhìn y với vẻ mặt ngưng trọng: “‘Bọn họ’ đối đãi ngươi rất tốt, là ‘bằng hữu’ của ngươi?”
“Phải, cho dù là Địch Cửu, cũng từng trong một thời gian rất dài, đối đãi ta
rất rất tốt. Tâm ý của đám Dao Quang không tuyệt nhiên vô tư như ngươi,
nhưng cũng thật lòng với ta.”
Phó Hán Khanh mỉm cười, từ năm đó
sau khi trúng kiếm, lần đầu tiên trong mắt sáng lên tia sáng chói lòa:
“Họ là bằng hữu của ta, là người ta muốn quan tâm. Cho nên ta không cách nào ngồi nhìn bất cứ ai trong số họ đi chịu bất hạnh, cho nên ta chung
quy phải làm chút gì đó.”
Địch Nhất cố định nhìn y, rốt cuộc cao
giọng cười sang sảng, thản nhiên nói: “Được, vô luận ngươi muốn làm gì,
ta đều giúp ngươi, núi đao biển lửa, ta cứ cùng ngươi xông pha là được.”
Vô luận là với Địch Cửu, hay với chư vương, y đều có rất nhiều phẫn hận,
nếu song phương lưỡng bại câu thương, y vốn phải vỗ tay xưng khoái.
Nhưng mà, y lần đầu tiên ở trong mắt A Hán, nhìn thấy quang hoa linh
động như vậy, tràn ngập tình cảm như vậy. Y rốt cuộc đã nhìn thấy A Hán
sau khi bị thương, khôi phục sức sống. Thế là y thản nhiên nói ra như
vậy, như hứa hẹn cùng Phó Hán Khanh đi dự một lần thịnh yến.
Phó Hán Khanh cũng chỉ cười: “Ngươi đương nhiên đi cùng ta.”
Không hề như năm đó khi mới gặp, bình hòa mà lạnh nhạt, nói ngươi có lựa chọn gì đều là chuyện của ngươi, ta đều không để ý. Cũng không còn như sau
này gặp lại, hơi có việc nguy hiểm là băn khoăn không chịu đưa ra yêu
cầu. Lần này, đối mặt với lời hứa lấy tính mạng ra hứa như vậy, thái độ
của y, là đương nhiên như thế.
Địch Nhất thậm chí sửng sốt một
chút, sau đó kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, nhìn đôi mắt y sáng ngời như
vậy, nhìn y cười trong trẻo như vậy, sau đó nhẹ nhàng nói: “A Hán…”
Nửa câu kia vì tình cảm chân thành trong lòng, nói ra đúng là nhu hòa lạ
thường, nói được một nửa chợt không muốn nói tiếp, ngược lại ngửa đầu
lên trời buông tiếng cười to.
Tiếng cười chính trực mạnh mẽ như
vậy, trực tiếp phá trời cao mà đi, kinh động mấy con chim xa xa vỗ cánh
bay vội, quanh quẩn rất lâu giữa trời xanh mây trắng.
—
“Chuyện gì xảy ra đây? Tu La điện là cấm địa tối cao, cho dù là giáo chủ cũng
không nên dung túng y ở phụ cận không ra làm sao như thế.” Mạc Ly chạy
đến như bay sắc mặt xanh xám, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Ông ta đóng cửa thư phòng an tâm xử lý giáo vụ, nào ngờ không dễ dàng gì
phê xong mấy thứ trong tay, vừa mở cửa định thở một hơi, liền nghe nói
Địch Nhất lại chạy đến vấn an giáo chủ.
Gần đây chư vương giấu
Phó Hán Khanh làm động tác lớn, Mạc Ly đang chột dạ, vừa nghe tin tức
này, lập tức giận dữ, một cước đá đệ tử truyền tin ngã lăn: “Sao không
báo sớm?”
Thuộc hạ đáng thương, vừa không dám nói, “Là lão nhân
gia ngài dặn dò, khi làm công sự không được quấy rầy”, càng không dám
cãi, “Là lão nhân gia ngài và chư vương hạ lệnh, phải tôn trọng quyền uy của lệnh bài giáo chủ, không cần mọi chuyện đều truyền báo.” Duy nhất
có thể làm chỉ là quỳ dưới đất ra sức dập đầu, miệng ra sức hô “Thuộc hạ đáng chết.”
Mạc Ly không rảnh rỗi nổi giận với họ nữa, vội vàng hỏi chỗ Phó Hán Khanh, rồi thần tốc chạy đến.
Bởi vì chạy quá nhanh, tuổi cũng thật sự cao, khi ông ta chạy đến phụ cận
Tu La điện, đã thở hồng hộc, rất là chật vật. Lại nghe Tu La điện xưa
nay vắng lặng không một tiếng động, truyền đến tiếng cười vang dội như
vậy, tất nhiên càng thêm buồn bực tức giận, rốt cuộc nhịn không được
giận dữ quát ngưng.
Phó Hán Khanh vừa thấy ông ta xuất hiện liền
xông đến, một phen kéo ông ta hỏi: “Đám Dao Quang muốn động thủ với Địch Cửu ở nơi nào, vào lúc nào?”
Gọn gàng dứt khoát, không quanh co
như vậy, tuy là Mạc Ly tuổi già thành tinh, trong nhất thời cũng bị kinh không nhẹ. Lại không kịp nghĩ ra lời nào xảo biện ứng phó, chỉ lập tức
trợn mắt trừng Địch Nhất.
“Chuyện không liên quan đến y, là ta tự mình đoán được. Long vương, ông nhất định phải cho ta biết, sự tình có
biến hóa khác, để họ tùy tiện xuất kích, khả năng bại vong cực lớn, phải nghĩ cách ngăn cản trận chiến này.” Phó Hán Khanh lời nói vội vàng.
Mạc Ly nhíu mày nói: “Giáo chủ, ngươi vì sao ra lời ấy?”
Phó Hán Khanh khó xử, muốn nói rõ vấn đề nội gian, nhất định phải thuật lại quá trình Địch Nhất và Địch Cửu gặp mặt, nhưng lúc trước Địch Nhất từng hứa với Địch Cửu, những chuyện đêm đó nói, sẽ tuyệt không tiết lộ cho
chư vương, y làm sao có thể để Địch Nhất thất tín. Huống chi việc nội
gian kia chẳng qua là phỏng đoán của bản thân y, không có mảy may chứng
cứ rõ ràng, khẩn yếu quan đầu như vậy, cho dù nói ra, cũng rất khó làm
Mạc Ly tin tưởng.
Chần chừ giây lát, Phó Hán Khanh bất đắc dĩ
nói: “Ta nhất thời không thể nói rõ, nhưng xin ông nhất định phải tin
tưởng ta. Ta chưa từng gạt người, ông cứ mau nói cho ta biết đi.”
Trước khi đám Dao Quang rời khỏi, Mạc Ly đã sớm cùng mọi người thương lượng,
biên ra bảy tám lời nói dối, một khi Phó Hán Khanh sinh ra hoài nghi,
truy vấn tung tích chư vương, bất cứ lúc nào cũng có thể căn cứ tình
huống, tìm được ngôn từ tốt nhất để ứng phó.
Song hiện tại, Phó
Hán Khanh truy hỏi cấp thiết như vậy, lo âu như vậy. Trong vẻ mặt giọng
nói đầy quan tâm, làm ông ta có thể cảm nhận rõ ràng sức sống trên người y.
Y sống lại rồi. Tồn tại đầy sức sống như vậy, cố gắng muốn đi làm một số việc như vậy. Cảm giác sinh động này, cùng du hồn hơn hai
năm qua, nhìn như khoái lạc bình thản, là hoàn toàn bất đồng.
Từ
khi y bị thương đến nay, chuyện mọi người dùng nhiều tâm tư như vậy cũng không làm được, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Nháy mắt đó, cho dù là
Mạc Ly cũng bỗng sinh ra một loại vui mừng và cảm động, thì làm sao nhẫn tâm bịa chuyện lừa y nữa, thế là lời thật liền bất tri bất giác buột
miệng ra: “Ngày mười sáu tháng bảy, Lạc Phượng lĩnh, Truy Nguyệt phong.”
Phó Hán Khanh thoáng ngây ra trong nháy mắt, lặp lại: “Lạc Phượng lĩnh, Truy Nguyệt phong?”
Y luôn lười nhác, lại quanh năm ở tổng đàn cực ít khi ra ngoài, cho dù ra ngoài, hành trình luôn là người khác an bài, chợt nghe địa danh, căn
bản không biết đông tây nam bắc. Trong lòng oán thầm, trước địa danh
này, ông cho ta biết quốc danh trước chứ?
May mà Địch Nhất trợ
thủ vạn năng này đang ở bên cạnh: “Lạc Phượng lĩnh, Truy Nguyệt phong,
thế gian chỉ có một chỗ…” Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, chợt nói: “Ngày
mười sáu tháng bảy, hiện tại từ tổng đàn xuất phát, cho dù khoái mã ra
roi, ngày đêm kiêm trình, chỉ sợ thời gian cũng rất gấp…”
Phó Hán Khanh nhảy dựng lên hô: “Ta lập tức bảo họ chuẩn bị ngựa tốt nhất, chúng ta hiện tại chuẩn bị…”
Không đợi y nói xong, Mạc Ly đã biến sắc, một phen nắm lấy y, trầm giọng
quát: “Nói bậy bạ gì thế, thân thể ngươi như vậy, sao có thể đến nơi
quyết chiến đó. Rốt cuộc có biến cố gì, ngươi nói rõ ràng minh bạch cho
ta, ta chạy đi xử lý là được!”
Phó Hán Khanh lắc đầu, ngữ khí
bình tĩnh: “Xin lỗi, bởi vì liên quan đến lời hứa của Địch Nhất, sự tình ta không thể nói rõ. Nhưng ta nhất định phải đi, mà ông nhất định không thể đi. Đừng quên nguyên nhân mỗi lần biến cố đều do ông trấn giữ tổng
đàn, cùng với trách nhiệm tối cao mà ông gánh vác.”
Mạc Ly hơi chấn động, thần sắc trở nên kỳ dị cực kỳ, chầm chậm buông tay ra.