Thời gian như nước, trôi qua như bay, trong mấy năm nay, những biến hóa của Tu La giáo cũng lớn vô cùng.
Tại rất nhiều quốc gia được sự ủng hộ của quan phủ, họ có thể công khai thu nhận môn đồ, phát triển thế lực, làm bất cứ chuyện gì cũng đều thuận
tiện hơn các môn phái khác rất nhiều. Cái giá mọi người phải bỏ ra,
chẳng qua là thu bớt một số phương thức hành sự quá không được đời chấp
nhận, cùng với cung cấp sự giúp đỡ khi quan phủ cần.
Phần lớn thế nhân bỏ ra hết thảy, truy cầu không ngoài danh lợi, cho dù là những kẻ
trái pháp loạn kỷ, bọn họ làm ác, cũng rất ít khi là bởi vì đơn thuần
thích làm ác, hoặc là bởi vì thích bị người truy nã vây quét, nói cho
cùng lý do phạm tội, chẳng ngoài là bởi vì phạm tội có thể kiếm được tài phú và thế lực nhanh nhất hữu hiệu nhất. Nếu không cần trả cái giá thảm thống người người đuổi đánh không thể gặp ánh sáng, cũng có thể có được mọi thứ mình muốn, lại có mấy ai sẽ đi khó dễ mấy cái bánh to tướng từ
trên trời rơi xuống này.
Ban đầu, rất nhiều quốc gia không liên
quan chỉ lãnh nhãn bàng quan, mắt thấy những đệ tử Ma giáo chuyên môn
gây chuyện tạo loạn cho triều đình, không còn động chút đánh cướp quan
phủ gây rối loạn, ngược lại thường dốc sức dốc lòng thay quan phủ bình
định cường đạo lưu khấu. Mắt thấy nhân lực vật lực những quốc gia đó
hàng năm tiết kiệm được so với đàn áp Ma giáo. Rồi lại được thêm rất
nhiều cao thủ không cần triều đình phát lương nhưng có thể giúp đỡ nhiều việc tương trợ, sơn tặc thảo khấu, lưu phỉ ác đảng trong nước, phần lớn dẹp sạch.
Khi mọi người rõ ràng phát hiện chiêu an lôi kéo được thêm vô số lợi ích so với cường lực chèn ép, Sở quốc đã đi bước đầu tiên.
Tân đế Sở quốc Sở Nhược Hồng chủ chính không lâu, triều đình Sở quốc liền
quyết định học tập sáng kiến của Yên Tề Hàn Khánh các quốc gia năm đó,
trấn an khoan dung đệ tử Tu La giáo, để cỗ thế lực này cùng võ lực dân
gian cường đại của nhiều quốc gia có thể hiệu lực cho quan phủ.
Sau khi được tin tức này, rất nhiều quốc gia khác đã được cổ động khích lệ, trước sau lại có rất nhiều quốc gia lớn bé tuyên bố Tu La giáo trong
nước họ thuộc tổ chức dân gian hợp pháp, triều đình không đàn áp nữa.
Trong vài năm ngắn ngủi, danh tiếng thế lực của Tu La giáo đã như thái dương giữa trời.
Không còn mạnh mẽ dựa vào vũ lực phát triển, ngược lại lặng yên im tiếng, lợi dụng thương lực tài lực lớn mạnh cùng với nắm giữ những vật phẩm cần
thiết trong sinh hoạt của dân chúng, nâng địa vị của họ lên một vị trí
cực cao.
Năm đó khi đám Phó Hán Khanh ở Triệu quốc, những kinh
nghiệm đệ tử phân đàn học được từ kỳ tài thương nghiệp Phong Kính Tiết
bên kia được Địch Cửu tổ chức nhân thủ mở rộng ra các phân đàn các nơi
toàn thiên hạ, hiệu quả rõ ràng dễ thấy.
Mà một số đệ tử ám đà
chưa bộc lộ thân phận cũng không đâu không nhúng tay mà phối hợp với các phân đàn ngoài sáng, yên lặng xâm nhập giữa những người thượng đẳng các nước.
Hoặc là khảo khoa cử, giành quan chức, chiếm quyền vị,
hoặc là làm quan chức, làm việc thiện, được nổi danh, hoặc là lặng lẽ
kết giao quyền quý, nhậm yếu chức dưới sự quản lý của người đương quyền. Trong góc tối không ai nhìn rõ, rễ của họ cắm ngày một sâu.
Hình thức phương châm hở ra là diệt toàn gia người ta, có việc hay không
cũng lấy đao kiếm nói chuyện trước kia đã sớm bị bỏ, họ càng giỏi về
dùng phương thức thoạt nhìn hợp lý hợp pháp đi cướp đoạt vào tay, cho dù là lừa gạt, làm xằng làm bậy, cũng luôn có lý do và phương pháp quang
minh chính đại.
Nước quá trong ắt không có cá, quan phủ các quốc
xưa nay cũng chưa từng trông chờ những giang hồ hào cường này có thể
biến thành người lương thiện tuân theo quy củ. Mọi sự chỉ cần đừng quá
trớn quá, không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với trật tự quốc
gia, mọi người trước nay luôn mắt nhắm mắt mở.
Mà sự thật như
vậy, cho dù là Phó Hán Khanh ở tổng đàn Tu La giáo cũng đồng dạng chấp
nhận và cam chịu, tuy rằng biết điều này không thể nào xem là đúng,
chẳng qua, nếu không có đủ đặc quyền và lợi ích thu hoạch, thì làm sao
có thể trông chờ người khác bỏ qua giết chóc hãm hại đơn giản, mà chấp
nhận khá nhiều quy tắc ràng buộc.
Ngay tại thời điểm đệ tử Tu La
giáo đang hưởng thụ các loại đặc quyền các loại thuận tiện, thế lực một
ngày ngàn dặm đại phát triển, còn tự mình cảm thấy hài lòng, cho rằng
mọi người đều xem là đại thiện nhân, các môn phái truyền thống trong võ
lâm, đương nhiên không cách nào cao hứng được.
Tuy nói giới hạn
trong sự đàn áp của quan phủ, họ không thể chĩa vào Tu La giáo mà làm ra đại hội võ lâm, liên hợp vây quét gì đó nữa, nhưng ba ngày hai đầu đến
cửa gây hấn, hở ra là lấy phương thức luận võ hợp pháp làm khó dễ Tu La
giáo, đây cũng là việc thường có.
Rắc rối kiểu này, phân đàn địa
phương có thể xử lý thì xử lý, không thể ngăn cản thì thông báo tổng
đàn, phần lớn các cao thủ đứng đầu, đều là Địch Cửu ra tay ứng phó.
Mỗi lần y ra ngoài làm công việc không hề thân thiện khoái trá kiểu này,
Phó Hán Khanh luôn muốn tranh thủ đồng hành. Bất quá mọi người vừa nghĩ
đến tính nết người tốt không đâu của giáo chủ, liền sợ y lại chơi trò
nhận lỗi xin lỗi với kẻ địch trước mặt mọi người, kết quả là y bị nghiêm khắc cấm túc.
Phó Hán Khanh không thể làm gì, chỉ dám lén tìm
Địch Cửu nói chuyện. Y vẫn chưa ngu xuẩn đến mức cầu Địch Cửu đáp ứng
không giết người, chỉ hy vọng những người có thể giết hoặc không này, có thể tha thì tha đi, uy hiếp đủ là được rồi. Tuy nói là luận võ ký khế
ước sinh tử, thật sự ra tay quá tàn nhẫn, quan phủ ngoài mặt tuy không
nói gì, cách nhìn sau lưng sợ cũng chẳng tốt lắm.
Đối với sự tốt
tính cổ hủ của giáo chủ, Địch Cửu đáp bằng cười nhạo không chút khách
khí. Song thật sự ra ngoài cùng người luận võ so kỹ, quyết đấu đánh
nhau, cái tên lãnh khốc vô tình này, dưới tay lại thật sự chưa hề quá
nặng, sau mấy năm, cao thủ chính đạo chết trong tay y, cẩn thận tính thử kỳ thật chẳng mấy người.
Bất quá, sát thủ tuy không hạ, độc thủ lại vẫn không thể tránh được.
Y đánh bại địch nhân không giết, hạ nhục lại đủ để khiến dũng sĩ không sợ chết nhất cũng không đề nổi dũng khí đến tìm Tu La giáo gây chuyện nữa.
Thần tăng đức cao vọng trọng râu nguyên một túm to nào đó bị y ném lên
giường quả phụ phong lưu có tiếng nhất cả thành, còn vừa sáng sớm đã tìm một đống người đi xem.
Đại tông sư danh môn chính phái nào đó,
danh vọng lớn nhất, có hy vọng trở thành võ lâm minh chủ nhiệm kế tiếp,
bị y lột sạch quần áo trói vào cột cờ, nửa đêm treo ở vị trí dễ thấy
nhất toàn thành, hôm sau giữa thanh thiên bạch nhật bị dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ gần cả ngày, mới được người cứu xuống.
Đại hiệp khách
nói năng thận trọng, ghét ác như thù nào đó bị Địch Cửu đánh ngất, rắc
cả một bình phấn ngứa xin từ chỗ Bích Lạc, sau đó nhè đúng thời cơ tốt
đẹp khi đại tông sư võ lâm các phương mở hội thảo luận làm sao đối phó
Tu La giáo, từ cửa chính lẳng ngay vào.
Thế là cao thủ chính đạo
toàn võ lâm liền trơ mắt nhìn vị đại hiệp bình thường đứng đắn nhất này, trước mặt mọi người xé nát quần áo lăn lộn khắp dưới đất, trên tảng đá, cạ tróc một lớp da, dùng chính đôi tay mình xé toàn thân trên dưới đầm
đìa máu thịt.
Tình cảnh này khiến người ta tim chấn động, gan
phát rét, cả đống anh hùng hào kiệt vẫn xưng là đao kiếm kề cổ mặt không đổi sắc liền lặng lẽ tản mất quá nửa. Vài vị nữ hiệp bình thường khá ái mộ đại hiệp đó, thậm chí dốc hết sức theo đuổi cũng che mặt đi nhanh
nhất kiên quyết nhất.
Đương nhiên, cái gọi là thủ đoạn chính đạo
cũng không hoàn toàn là quang minh chính đại. Vây quét chính thức đã
không được triều đình tán đồng, luận võ chính đáng lại luôn đánh không
lại người ta, vậy lén liên hợp, ẩn tàng thân phận che mặt đi đánh lén,
giết sạch đám tà ma ngoại đạo này, khiến quan phủ không thể truy tra
cũng được.
Ngươi đến quang minh chính đại, người ta phải giữ gìn
hình tượng dân chúng tuân thủ pháp luật, hành sự còn phải cố kỵ một
phần. Ngươi đã định dứt bỏ quan phủ triều đình âm thầm động thủ, thế lại đúng ngay ý nguyện của Tu La giáo, nói đến loại hành động không thể gặp sáng này, ai có thể sở trường hơn họ.
Rất nhiều lần liên minh
kiểu này còn chưa hình thành đã bị các mỹ nữ thủ hạ của Dao Quang trà
trộn đến bên cạnh võ lâm đại hào gây ra rắc rối vô cùng. Các đại hiệp vì mấy việc nhàm chán như tranh giành tình nhân, vì ngươi chòng ghẹo tiểu
thiếp của ta, ta trúng ý tân sủng nhà ngươi, không ít người trở mặt nội
đấu.
Cho dù cuối cùng có thể liên hợp thống nhất, hành động cũng thường bị phong tín tử của Tiêu Thương trước đó dò biết.
Nếu phân đàn đủ thực lực, bình thường sẽ giăng lưới đợi, ra tay thật mạnh.
Nếu đội hình liên hợp của đối phương quá mạnh, phân đàn khó mà chống
địch, Minh quân của Dạ Xoa sẽ trước một bước chạy đến, cho những đại anh hùng đại hiệp khách chủ trì chính nghĩa này nếm thử bị người dùng
phương pháp đồng dạng ám toán đánh lén là mùi vị gì.
Sau mấy lần
như thế, chính đạo tổn thất nặng nề, lại có nỗi khổ không thể nói ra,
những chỉ trích khiêu khích công khai đó mặc dù vẫn hay phát sinh, những liên hợp thư sát trong tối này đã rất rất lâu không xuất hiện.
Đương nhiên, con đường phát triển của Tu La giáo cũng không phải là hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Tỷ như bốn năm trước, đại sự cướp bạc cứu tai và
giết chết quan viên chấn động cả Yên quốc, hết thảy chứng cứ đều chỉ về
Tu La giáo.
Lúc ấy, cơ hồ toàn thiên hạ đều đang chờ hành động
lôi đình của triều đình Yên quốc, các đệ tử Tu La giáo cũng phần lớn
hoảng sợ không chịu nổi dù một ngày.
Nhưng Dung Khiêm Yên quốc
cáng đáng tất cả áp lực trong triều ngoài triều, phái ra thân tín, nhiều lần qua lại tổng đàn Tu La giáo, liên tiếp viết thư thương nghị với Tu
La giáo chủ. Sau đó triệu tập nhân lực các phương, tiến hành điều tra
việc này cực kỳ cẩn thận, cuối cùng lại tra ra độc thủ sau màn kỳ thật
là những kẻ xưng là nhân sĩ chính đạo, dự tính ban đầu của cả sự kiện
chẳng qua là để giá họa Tu La giáo, hơn nữa theo điều tra thì những
chuyện thế này không hề ít.
Rất nhiều kẻ xưng là nhân vật chính
phái, trong bóng tối cũng xảo thủ hào đoạt, cũng làm xằng làm bậy, chẳng qua rất nhiều việc làm ra, chỉ cần đổ lên Tu La giáo, những dơ bẩn và
oán hận tự có người gánh vác, bọn họ tất nhiên toàn thân sạch sẽ.
Việc này vừa ra, thiên hạ ồ lên, Yên quốc nhân cơ hội này, ra sức trấn áp
thanh trừng rất nhiều thế lực võ trang dân gian, ai quan tâm ngươi có
phải danh môn chính phái hay không, ai quan tâm ngươi có phải thuần
khiết vô tội hay không, mọi thế lực tự do ngoài luật pháp không để triều đình dùng, đều là đối tượng phải đả kích.
Mà về sau lại xảy ra
chuyện bất lợi gì nhằm vào Tu La giáo nữa, ý nghĩ đầu tiên của mọi người thường thường sẽ là, đây rốt cuộc có phải do mấy kẻ xưng là đại hiệp
giá họa hay không?
Sau nhiều phen đại biến, lực lượng chính đạo
ngày càng suy bại, hầu như không thể cấu thành bao nhiêu uy hiếp cho Tu
La giáo. Mà dân gian bách tính với phong bình về Tu La giáo, cũng từ Ma
giáo đáng sợ trong lời đồn, cả đống quỷ quái nhân gian có thể dọa con
nít khóc đêm, dần dần chuyển hướng bình thường.
Kỳ thật thế lực
Tu La giáo các nơi, phần lớn hưởng thụ đặc quyền, khi hành bá thị, cậy
thế lấn người, những việc này đều là thường làm.
Chẳng qua, bách
tính trước nay đều yếu đuối và ngoan ngoãn. Bất quá là vênh váo hống
hách, có lúc uống rượu mua đồ không trả nợ, bất quá là thu chút phí bảo
hộ, cho vay nặng lãi, mở thêm mấy sòng bạc và kỹ viện, thêm vài đại hán
khủng bố đeo đao đeo kiếm, mặt mày dữ tợn thế thôi.
Chuyện thế
này bất cứ hào cường nào cũng làm, không có Tu La giáo cũng sẽ có kẻ
khác chui ra. Chỉ cần không quá đáng quá, chỉ cần còn trong phạm vi nhẫn nại của dân chúng bình thường, chỉ cần không nghiêm trọng đến mức phá
vỡ trật tự vốn có, hết thảy mọi chuyện mọi người đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần không bức người quá đáng, sẽ chẳng có ai lại thích nhảy dựng lên liều mạng với ngươi.
Bất quá, đôi khi cũng không thể không tin tưởng, nhân gian vẫn thật có dũng khí, có chính trực, có dũng cảm, có một số phẩm chất tốt đẹp.
Sự tình đã đến bước này mà hàng năm vẫn có không ít người dám đứng ra gọi nhịp với Tu La giáo.
Trong đây, có thiếu niên đầy bầu nhiệt huyết mới ra giang hồ, có dũng sĩ thị
phi phân minh, trăm chết không hối, cũng có lão nhân đã trải giang hồ
nhưng lòng son chưa đổi.
Có người thuần túy là muốn đánh bại thế
lực ác độc trong truyền thuyết, có người là muốn thành danh qua hành
động vĩ đại như vậy, nhưng cũng thật sự có người không hề suy nghĩ vì cá nhân, chỉ thuần túy cảm thấy rất đỗi sầu lo vì thực lực Ma giáo tăng
trưởng cấp tốc như thế.
Mà phương thức họ lựa chọn, cũng phần lớn là công khai khiêu chiến, hơn nữa đối tượng khiêu chiến, trên cơ bản
đều là Tu La giáo chủ.
Rất nhiều người đều ôm tâm tất chết, muốn liều mạng với ma đầu.Đương nhiên, những vấn đề nhỏ nhặt này, phần lớn đều bị các đệ tử phân đàn
giải quyết. Cho dù thật sự có lão giang hồ khó đối phó, cao thủ đỉnh cấp thân thủ bất phàm, bình thường cũng chỉ là Địch Cửu xuất mã mà thôi.
Mà y đối mặt với vô số yêu cầu cấp bách muốn gặp Tu La giáo chủ, trả lời bình thường đều không khách khí.
“Muốn gặp giáo chủ, được, đánh bại ta trước.”
“Chỉ bằng chút công phu mèo quào này của các ngươi, có tư cách gì gặp người đứng đầu thần giáo ta.”
Mà trên cơ bản, rất nhiều tên đánh không lại y, đều sẽ chửi ầm lên mấy lời như Tu La giáo chủ là phỉ loại nhát gan, không dám gặp người.
Kết cục của việc này chính là bị Địch Cửu chỉnh trị đến mức phải dùng
khoảng thời gian cả đời đi thống hận dũng khí mình từng có. Địch Cửu thủ đoạn chỉnh người quỷ dị ly kỳ, diệu pháp vô cùng vô tận, khiến cho Phó
Hán Khanh nghe thấy tiếng gió, cũng muốn cùng Địch Cửu thảo luận mấy vấn đề gọi là nhân quyền, gọi là quyền lợi tù binh, gọi là tôn nghiêm của
kẻ thất bại.
Bình thường Địch Cửu sẽ chỉ thản nhiên nhướng mày,
hỏi không chút để ý: “Ngươi đã không thích ta nghe lời ngươi thủ hạ lưu
tình, vậy lần sau ta cứ trực tiếp giết người, vĩnh tuyệt hậu hoạn là
được.”
Trên cơ bản, Phó Hán Khanh sẽ phải vội vàng ngậm miệng.
Vì thế bất tri bất giác, vị tân nhiệm Tu La giáo chủ Phó Hán Khanh này, đã thành truyền kỳ thần bí nhất quỷ dị nhất, kỳ lạ nhất trên giang hồ.
Tương truyền y võ công thiên hạ vô địch, tương truyền y tâm địa độc ác vô
tình, tương truyền y trí mưu khó bì, tương truyền dung mạo của y cũng là thế gian ít có, chỉ là trong thiên hạ, hầu như không tìm được mấy ai đã từng thấy chân diện mục, tương truyền…
Tóm lại, sau khi thấy cao thủ đáng sợ như Địch Cửu cũng cho Tu La giáo chủ ra roi, trong ngôn ngữ kính trọng Tu La giáo chủ như thế, tất cả những người mạo phạm Tu La
giáo chủ lại bị y xử phạt như thế, mọi người đối với giáo chủ thần kỳ
chưa ai từng gặp kia, liền có rất nhiều tưởng tượng kỳ càng thêm kỳ.
Mà bình thường Tiêu Thương đều sẽ đem lời đồn mới nhất về giáo chủ trên
giang hồ lên hội nghị chư vương, xem là trò cười thú vị nhất để điều
tiết không khí.
Kỳ thật công bằng mà nói, những năm gần đây Phó
Hán Khanh mặc dù vẫn biếng nhác, có thể trốn là trốn ngay, những công
tác tỉ mỉ thiết thực tốn thời gian luôn thích giao cho người khác, nhưng hoặc ít hoặc nhiều vẫn hơi ra dáng giáo chủ.
Không cần người
khác thúc ép, y cũng sẽ chủ động tham dự quyết sách cao tầng, đối với
phương hướng lớn, luôn bày tỏ ý kiến của bản thân, bình thường tuy y cực dễ nói chuyện, nhưng chuyện thật hạ quyết tâm rồi, lại dốc hết sức muốn làm đến cùng, ai cản cũng vô dụng. Bởi vì y không để ý quyền thế, không sợ bị phế, cho nên theo phương diện nào đó mà nói, y lại là một trong
số ít giáo chủ, trước mặt chư vương, chân chính có thể nói là làm, hoàn
toàn định đoạt trong lịch sử Tu La giáo.
Y bãi bỏ chế độ ảnh vệ, y cũng phế bỏ rất nhiều quy tắc hình phạt quá tàn khốc, cùng với rất
nhiều phương pháp lấy phương thức cực vô nhân đạo khống chế người khác
của Tu La giáo.
Nhưng đồng thời, y cũng sửa chữa ra chế độ thưởng phạt hoàn toàn mới, làm ra một bộ quy tắc quản lý mới nghe lần đầu, lại cực hữu hiệu.
Đương nhiên, đây kỳ thật là khi Trương Mẫn Hân
rảnh rỗi tìm y trao đổi câu thông, vun đắp tình cảm bạn bè, y đã nhờ cô
bạn nhiệt tâm quá đáng này kiếm giúp chế độ quản lý khoa học nhất, thực
dụng nhất, sau đó sửa chữa đôi chút cho phù hợp với thời đại, liền ném
ra hù đám chư vương tự cho là thông minh phải hơi mơ hồ.
Tu La
giáo không còn dùng phương thức quá khắc nghiệt tàn ngược quản chế cấp
dưới, lại được thay bằng chế độ nghiêm khắc mà thưởng phạt phân minh,
cho nên việc làm ăn của Tu La giáo, các đệ tử đều căn cứ thân phận bất
đồng, công lao bất đồng để được hưởng số tiền lời bất đồng, mà căn cứ
biểu hiện hàng năm của họ, cũng có thể nhận được thù lao bất đồng.
Vốn mọi người còn cho rằng, chi quá nhiều như vậy sẽ đào rỗng đáy thần
giáo, không ngờ là, cơ hồ tính tích cực của mọi người đều bị kích phát
ra, liều mạng làm việc, thần giáo có thể thu lợi mấy lần.
Tại một số phân đàn Tu La giáo làm ăn cực tốt, dân bản địa thậm chí còn có cách nói, dưỡng người nếu nhiều, người thông minh nhất cần được đưa đến
thương phố tác phường của Tu La giáo học nghề, đần một chút mới đưa đi
đọc sách biết chữ khảo công danh.
Chiếu lời Phó Hán Khanh thì là, dùng nghiêm hình trọng phạt để khống chế thuộc hạ, cố nhiên không sợ
phản bội, nhưng phần lớn cũng bất quá là trong miệng ngoan ngoãn, trong
lòng oán hận, nếu có cơ hội, tất sẽ trở giáo tấn công. Hơn nữa, cho dù
vĩnh viễn không cho họ cơ hội táp ngược một nhát, họ bình thường làm
việc chẳng qua không cầu có công, chỉ cầu không tội.
Mà lấy ích
lợi tương liên, vinh nhục cùng chung, chỉ cần Tu La giáo có một ngày
phong quang, thuộc hạ sẽ có một ngày sung sướng. Nhân sinh cầu không
ngoài danh lợi, đã chỉ cần tận tâm lực vì Tu La giáo là có thể được danh lợi tốt nhất nhiều nhất, lại có người nào chịu phản bội, chịu rời bỏ
đây?
Như trong các tiễn trang phiếu hào kinh doanh tốt nhất các
nơi, cho dù là người làm cấp thấp nhất, chỉ cần xuất sư, lợi nhuận một
năm đã được mấy trăm lượng, bao nhiêu người đập vỡ đầu cũng muốn vào thì làm sao còn có phản bội bán rẻ?
Vô luận chư vương ban đầu phải
chăng bảo lưu thái độ phản đối với quan điểm của Phó Hán Khanh, song đến sau đó, sự thật đều chứng minh Phó Hán Khanh chính xác.
Đương nhiên, cũng không phải là mọi người đều tâm phục bộ này của Phó Hán Khanh.
Trong Tu La giáo quả thật có không ít người càng quen tùy ý giết chóc, càng
quen dùng võ lực khống chế hết thảy hơn, mà không thể tiếp nhận cuộc
sống trùng trùng ràng buộc, giả vờ giả vịt làm người tốt. Họ không có
tầm mắt lâu dài, tính toán hùng vĩ, cũng không nghĩ đến đường ra tương
lai, chỉ không thể tiếp nhận thay đổi của chế độ cũ, những sự vật mới
trước mắt, thế là không khỏi có người bí quá hóa liều.
Mấy năm
nay, phản loạn lớn nhỏ trong giáo, cũng từng nổi mấy bận. Bất quá bởi vì không được lòng người, đều bị bình định rất nhanh.
Mà xử lý của Phó Hán Khanh, kỳ thật cũng rất đơn giản.
Nếu trong phản loạn đã giết người, y sẽ trực tiếp trói thủ phạm lại, đưa
đến quan phủ địa phương, xử trí theo quốc pháp, cuối cùng trói gô xử
trảm trước chợ.
Nếu chưa hề giết người, cũng không tạo thành tổn
thất không thể vãn hồi, y chỉ không nhẹ không nặng xử phạt mấy người đi
đầu, đuổi hai ba người khỏi giáo, sau đó triệu tập tối đa trong giáo lúc ấy có thể triệu đến trước mặt, đẩy những người theo phản loạn khác ra,
nói cho mọi người biết lý do phản bội của những người này, hỏi mọi người có đồng ý với ý kiến của họ không, nếu đại đa số cảm thấy y quả thật
làm không tốt, bản thân sẽ lập tức thoái vị.
Mấy năm này, tổng
đàn Tu La giáo, số người hàng năm vì phạm lỗi mà bị xử tử hoặc chịu
trọng hình từ hơn trăm kẻ, đã giảm xuống không quá năm, mà thu nhập của
mọi người thì tăng bao nhiêu lần, tự do, quyền lợi, tôn nghiêm được
hưởng cũng hơn xa trước, sự kính ngưỡng của mọi người với tân nhiệm giáo chủ là từ trong lòng, tất nhiên người người hô to ủng hộ giáo chủ, kẻ
kẻ đều nói phải đánh chết phản đồ.
Phó Hán Khanh nhàn nhạt cười
cười cởi trói cho mọi người, nói với họ, muốn lật đổ ta, không cần phiền toái như vậy, chỉ cần được hơn một nửa giáo chúng tán thành, ta sẽ tự
động thoái vị, không cần động đao động kiếm liều tính mạng. Từ nay về
sau, muốn đi muốn ở tùy các ngươi, muốn chạy, chúng ta không làm khó, ở
lại, cũng sẽ không bị trả thù, về sau lại có bất mãn với ta, có thể trực tiếp đến nói với ta, cũng có thể kêu gọi mọi người trong giáo chúng
phản đối ta, nhưng nếu các ngươi tự tiện sát hại huynh đệ nhà mình, thì
đừng trách ta vô tình. Anh hùng một đời, bị chém đầu xử tử trước mắt bao người, còn bị lão bách tính ném rau củ thối lên người, mùi vị này chắc
hẳn không dễ chịu.
Bình thường, đại đa số kẻ phản giáo vốn một
lòng lấy cái chết bảo vệ truyền thống cũ của thần giáo, cuối cùng vẫn sẽ ủ rũ quay về vị trí ban đầu, ngay cả những người rời giáo cũng không
nhiều.
Tuy nói chư vương không tán đồng phương pháp hành sự này
của Phó Hán Khanh lắm, nhưng không thể không thừa nhận rằng những năm
gần đây, tiếng bất đồng bên trong Tu La giáo càng ngày càng ít. Ngay cả
giữa họ cũng hài hòa yên ổn chưa từng có, chưa hề xảy ra một lần nội
loạn.
Mặc dù Phó Hán Khanh là giáo chủ, nhưng y luôn luôn chỉ để ý phương hướng lớn quyết sách thượng tầng nhất, tất cả thực thi lắt nhắt, hoàn toàn tín nhiệm mọi người, bất cứ sự kiện gì, vừa quyết định, vừa
giao xuống, y sẽ không hỏi nhiều, không tham dự nhiều. Thái độ tin tưởng không nghi ngờ này khiến tất cả thuộc hạ trong giáo từng làm việc dưới
tay y, hầu như đều cảm thấy y là cấp trên lý tưởng nhất, khiến người
muốn đi theo nhất, mà chư vương cũng rất khó sinh ra phản cảm với y.
Tuy rằng chân tướng có lẽ chỉ là, trong khi mọi người đang tận chức, y còn
đang tìm mọi cơ hội làm biếng, nhưng không thể không thừa nhận là, y yên tâm buông tay với quyền lực, đã tránh nội loạn cao tầng thường thấy
nhất của Tu La giáo.
Xung đột quyền lực tất sinh giữa mỗi nhiệm
giáo chủ và chư vương, hầu như chưa từng xuất hiện giữa bọn họ. Phó Hán
Khanh chưa từng lo lắng bị người cản tay, chưa từng muốn chấm mút quyền
lực của họ. Những năm gần đây, Phó Hán Khanh ra quyết định phần lớn đều
tôn trọng ý kiến của mọi người, mà sau đó thực thi chi tiết, hầu như đều do Địch Cửu thu xếp.
Mọi người cũng không thể không thừa nhận,
Địch Cửu và Phó Hán Khanh bên nhau, trên thực tế hai người đã chia sẻ
công việc của giáo chủ.
Bởi vì Phó Hán Khanh mà làm cho thượng
tầng không đến mức rối loạn nội đấu, bởi vì Địch Cửu mà khiến vị giáo
chủ không đến mức là hư danh. Cho dù mọi người không ôm hảo ý, không
đồng ý với quan hệ tình nhân của họ, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận,
hợp tác giữa họ là hoàn mỹ, tác dụng trước mắt họ mang đến cho Tu La
giáo cũng là tốt nhất.
Hơn nữa, đôi khi, một thân phận tình nhân cũng vẫn có lợi.
Tỷ như, khi quyền thế uy vọng của giáo chủ đại nhân trong giáo càng ngày
càng trọng, đã không tiện vô lễ với y lắm, chỉ có tình nhân của y mới
tương đối thuận tiện mà đập bàn quát người khi y làm biếng ngủ gà ngủ
gật giữa buổi họp.
Nói đến thì đã nhiều năm như vậy, sao giáo chủ đại nhân ngoại trừ trên khánh điển chính thức chịu ngồi nghiêm túc,
bình thường vẫn vĩnh viễn đứng ngồi dặt dẹo, không nhoài ra dựa vào thứ
gì đó là không được?
Đây cũng là vấn đề nhiều năm qua chư vương vẫn buồn rầu bội phần.
Cứ như thế, thời gian loáng cái đã qua rất nhiều năm.
Ngày hôm ấy, Tiêu Thương thu được tin khẩn cấp của phong tín tử, biết tin
tức Phương Khinh Trần trên điện Sở vương tự sát mà chết. Không nói hai
lời lập tức triệu tập chư vương mở hội.
Mọi người đều biết, Sở
quốc khoan dung thiện đãi Tu La giáo, đa phần là Phương Khinh Trần dốc
sức thúc đẩy, hiện giờ Phương Khinh Trần thất thế mà mất, thái độ của Sở quốc với Tu La giáo liệu có thể có cải biến quan hệ trọng đại, họ không thể không trước đó làm tốt chuẩn bị ứng phó các loại khả năng.
Theo lệ cũ, nếu trước đó chưa được thông tri, hội nghị sự mỗi ngày chư vương mở, Phó Hán Khanh bình thường ba bốn ngày mới tham dự một lần.
Cho nên, khi mọi người đang lo lắng vì tiền đồ thần giáo, giáo chủ vĩ đại
trên giang hồ, trong thần giáo, danh vọng đã cao không thể sánh, còn
đang ngủ ngon trong chăn ấm.
Y mơ một giấc mơ ngọt ngọt ngào
ngào, trong mơ dường như còn có bóng dáng Địch Cửu, trong mơ dường như
đã phát sinh mấy chuyện cực tốt đẹp cực khoái hoạt.
Lúc này, cuộc sống của y hạnh phúc mà an nhàn, lao động rất ít, hưởng thụ rất nhiều, y tưởng rằng hạnh phúc như vậy có thể tiếp tục đến già, lại không biết
đại biến kinh thiên đã ở ngay trước mắt.