Thiên vương và giáo chủ vậy mà là tình nhân, tin tức này ở tổng đàn đã không thể tính là bí mật gì nữa.
Tuy rằng Thiên vương và giáo chủ đều không phải người đặc biệt thích rêu
rao, nhưng cũng chưa từng tận lực giấu giếm che đậy tư tình lẫn nhau.
Giữa chốn đông người, mặc dù không đến mức có động tác hoặc tư thái gì quá
thân mật, nhưng thường một ánh mắt, một tiếng gọi, đã có thể khiến người ta rõ ràng cảm giác ra sự bất đồng trong đối đãi của hai bên.
Tu La giáo vốn là tà phái không để ý lễ pháp thế tục, đối với chuyện tình
cảm giữa nam tử, trước nay chưa từng bài xích. Chỉ là sự tình phát sinh
giữa hai người tầng cao nhất, cho dù là chân tình, cũng sẽ rất khó được
đối đãi đơn thuần.
Người bên dưới không dám có ý kiến gì, chư
vương thì lại thản nhiên tỏ ý phản đối, nhưng tiếc rằng hai đương sự đều chưa từng coi mấy lời họ nói là gì.
Luôn là ngươi nói cả buổi,
Địch Cửu kiệt ngạo bất tuân lạnh lùng vặn lại: “Điều giáo quy nào từng
nói giáo chủ và Thiên vương không thể là tình nhân? Phiền các vị chỉ ra. Đúng rồi, ta muốn nhắc nhở chư vị, các đời tổ sư xét thấy giáo ta
thường xuyên nội loạn, không ai không đau đớn vô cùng, mỗi người đều
từng lưu lại di huấn, muốn hậu nhân tương thân tương ái, thân như một
nhà.”
Mọi người đều chán nản, tương thân tương ái theo như lời tổ sư gia, cùng loại tương thân tương ái này giữa hai ngươi là một chuyện
sao?
Về phần Phó Hán Khanh, phản ứng càng làm người ta cười ngất.
Y chắp hai tay trước ngực, mắt đầy chờ mong: “Chư vương có quyền phế lập
giáo chủ, chuyện ta làm các ngươi đều phản đối, nhưng ta vẫn muốn khư
khư cố chấp, các ngươi mau mau mở hội phế ta là được.”
Địch Cửu
căn bản không chịu nể mặt, mà giáo chủ đại nhân ánh mắt chờ mong được
phế cũng đăm đăm. Khuyên nữa, chưa biết chừng biến thành mọi người đều
chẳng thể xuống đài, biến thành giáo chủ này không phế không được.
Tại thời điểm Phó Hán Khanh vừa lập công lớn như thế cho thần giáo, người
nào ăn no rửng mỡ, chịu đi phế y, mọi người đành phải cố nhịn mà thôi.
Chỉ là khuyên bảo đàng hoàng ngươi không nghe, mọi người lại đều không phải quân tử, tên hiệu của mỗi người lộ ra đều là tà ma bại hoại chính đạo
khinh thường. Thủ đoạn đê tiện tự nhiên không ai thiếu.
Thế là,
ba ngày hai đầu. Trên giường của Phó Hán Khanh sẽ không ngừng chui ra mỹ nam mỹ nữ. Phó Hán Khanh tính tình còn coi như thiện lương, cười hì hì
nhắc nhở đối phương: “Ngươi là thuộc hạ của Dao Quang à? Ngươi bình
thường không đắc tội với nàng ta chứ? Tại sao nàng ta phân công cho
ngươi nhiệm vụ tự tìm đường chết thế này… Cái gì… Ngươi không biết…
Ngươi trước đừng ư ư a a, vặn tới vặn lui… Ngươi biết ta và Thiên vương
là quan hệ gì không?… Ngươi đừng trừng ta. Trà ta đã uống ba bát lớn,
chẳng qua thôi tình tán bên trong vô dụng với ta… Ngươi biết Thiên vương tính tình rất không tốt chứ… Đúng rồi, ta nói, nhãn nhân mị ngươi luyện hình như còn chưa đến hóa cảnh, bất quá, cho dù đã đến hóa cảnh, đối
với ta cũng không có ảnh hưởng gì đâu… Ngươi đừng tức giận nha… Khi mị
công vận đủ như vậy không thể tức giận đâu… Coi chừng tẩu hỏa nhập ma…
Ôi chao… Không tốt… Địch Cửu đến rồi, ngươi chạy mau. Bằng không ta cũng bảo… Địch Cửu… Thủ hạ lưu tình…”
Kết quả của sự tình, bình
thường đều là sáng sớm chư vương mở hội nghị luận công vụ, Địch Cửu trực tiếp xách một mỹ nam hoặc mỹ nữ không mặc quần áo xông vào, trước mặt
mọi người hung tợn nện xuống đầu Dao Quang mỹ lệ: “Bảo đồ tử đồ tôn của
ngươi thành thật chút.”
Dù không khách khí như vậy, y vẫn tự thấy đã rất nể mặt Phó Hán Khanh, bằng không nện đến đã chẳng phải mỹ nhân mà là mỹ thi.
Đương nhiên, mặc dù Phó Hán Khanh là mục tiêu tiến công chính của Dao Quang, nhưng Địch Cửu cũng không được buông tha.
Thiên vương đại nhân đã lãnh khốc, đủ cẩn thận. Đại mỹ nhân ở trước mặt trượt chân ngã về phía y, y có thể lạnh băng khoanh tay không cứu, có lúc còn có thể nhẫn tâm trực tiếp đạp qua một cước, ý là chỉ sợ ngươi ngã không đủ đau. Tuyệt sắc mỹ nam tử ở trước mặt y bị giáo chúng khác đuổi đánh, y lông mi cũng không rung rinh, có lúc còn thấy phiền vì trò hề vô số
lần khéo gặp sự cố này, tiện tay vung ra, định huyệt đạo của người ta,
sau đó phân phó cái tên đang kêu la đuổi đánh: “Không phải muốn thịt tên này sao. Trực tiếp chém cổ là được, đừng vung đao chém đến thiên hạ.”
Song cho dù y ngàn cẩn thận vạn nhẫn tâm, rốt cuộc vẫn có lúc khó lòng phòng bị.
Thủ hạ của Dao Quang luôn có đệ tử đắc lực có thể dốc sức phá ải khó, mạo
nguy hiểm sinh mệnh, đạt được nhiệm vụ nhào vào lòng hoặc là dựa lên
người y, hơn nữa thông thường vào lúc khẩn yếu quan đầu này, họ luôn có
biện pháp để Phó Hán Khanh đúng lúc đi qua, vừa nhìn là thấy.
Giáo chủ đại nhân hiếm khi mới mất hứng mím môi, rảo bước qua đây, một phen
lôi mỹ nhân từ trong lòng tình nhân ra, nghiêm nghiêm túc túc hỏi:
“Ngươi thật sự biết ngươi đang làm gì chứ? Ta là giáo chủ, y là người
yêu của ta, ngươi thật sự định tranh tình nhân với giáo chủ hả? Kỳ thực
nếu ngươi thật lòng, ta mặc dù giận, cũng không để bụng chuyện cạnh
tranh công bằng với ngươi, bất quá, nếu là mệnh lệnh của Dao Quang…
Ngươi thật sự có nghĩ tới kết cục khi chấp hành xong nhiệm vụ này chưa?” Y chỉ mũi mình, rất gắng sức nói “Ta là giáo chủ đó!”
Thông
thường sau khi các mỹ nhân mặt như màu đất lui đi, Địch Cửu sẽ ngửa mặt
lên trời cười to: “Thật hiếm thấy, cũng chỉ có lúc này ngươi mới nhớ
được mình là giáo chủ.”
Phó Hán Khanh vừa lòng thỏa ý gật đầu:
“Ừm, ta trước kia vẫn không biết vì sao nhiều người thích trèo lên trên
như vậy, thì ra cậy thế lấn người là chuyện thú vị như vậy.”
Địch Cửu tựa tiếu phi tiếu liếc y: “Cậy thế lấn người không phải là chuyện không đúng sao?”
“Đúng là không đúng, bất quá…” Phó Hán Khanh lại cười hơi ngô nghê “Sử dụng thật sự rất thuận tiện.”
Đương nhiên, kế hoạch kẻ thứ ba phá đám của Dao Quang tuyệt không chỉ là sắc dụ đơn giản.
Trong im hơi lặng tiếng, nàng an bài đủ loại sắc nhân đến bên cạnh hai mục
tiêu này, hoặc tao nhã, hoặc nhu mị, hoặc thanh hoa, hoặc hùng hào, trên cơ bản các chủng loại hình không gì không có, không gì không bao gồm.
Lại âm thầm gây ra vô số sự cố để nghĩ cách xúc tiến tình cảm giữa họ.
Nhưng tiếc rằng, Phó Hán Khanh là người thẳng thắn, trong lòng đã có Địch
Cửu, những người khác việc khác, tất nhiên không cân nhắc nữa, những
minh kỳ ám kỳ đó, những biểu hiện nét mặt đó, những tên vô cớ chui ra,
vô cớ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y, vô cớ săn sóc chiếu cố y khắp nơi đó
lượn lờ trước mắt nhiều hơn, y cũng căn bản không để trong lòng. Thật sự phiền rồi, mới triệu người qua tán dóc với họ: “Ta nói, đã lâu như vậy, các ngươi cũng mệt rồi chứ, bằng không thì cứ tan hết đi, nên làm gì
làm đó đi. Cái gì… Nghe không hiểu… việc này… ta muốn nói, ta kỳ thật
không phải đồ đần… ta kỳ thật đã hiểu… rất nhiều tiểu thuyết cố sự không thể coi là thật… Gì mà vai chính vạn người mê không cần làm gì hết, mọi người đều bỗng dưng yêu y… Việc đó kỳ thật không có khả năng… Cho nên…
Ta nói… Các ngươi sao còn làm bộ không hiểu hả… Kỳ thật ta thì không
sao, chẳng qua, các ngươi cũng đều biết sự nhẫn nại của Địch Cửu rất có
hạn… vạn nhất y mà giận lên…”
Tóm lại, mặc dù giáo chủ đại nhân
miệng lưỡi hơi vụng, bất quá, giấy dán cửa cũng chọc thủng, đúng thật
không phải người người đều có thể dày mặt bám dính bên cạnh y nữa. Huống chi cho dù da mặt đủ dày, da trên người lại quá mỏng, sợ cũng không
chịu nổi Thiên vương đại nhân tiện tay đấm đá.
So với sự nhân từ
của Phó Hán Khanh, Địch Cửu đủ tâm ngoan thủ lạt. Y là người ra từ địa
ngục, bản thân huấn luyện y chịu cũng bao quát làm sao nhìn thấu giả
tình giả ý của người khác, làm sao phát hiện người khác cố ý tiếp cận.
Đối với bao nhiêu người ở bên khuynh tâm tận lực, săn sóc chu toàn, y
vừa không bài xích, cũng không cự tuyệt. Chỉ thay đổi hẳn mà mặc ý lợi
dụng, đem toàn bộ việc khổ việc mệt đè xuống. Không phải nói yêu ta
trong lòng miệng khó mở sao? Không phải nói toàn tâm toàn ý chỉ vì ta
sao? Không phải nói chỉ cần ta được tốt, bản thân thế nào cũng không hề
gì sao? Vậy mệt chết vì ta, các ngươi khẳng định là không để bụng.
Kế hoạch phá hoại tình cảm của Dao Quang tiến hành mới mấy tháng, mắt thấy nếu không thu tay, tinh anh mình nhiều năm đào tạo ra sẽ mệt chết tươi
hết, đành phải xám xịt bại lui.
Đương nhiên, thủ đoạn của chư vương cũng không ngừng ở đấy.
Mạc Ly phá tan quy củ giáo chủ không thể xem hồ sơ mật của chư vương, cầm
hồ sơ cơ mật mình quản lý cho Phó Hán Khanh xem. Bên trong ghi lại tất
cả giết chóc, tất cả tàn nhẫn, tất cả ác độc của Địch Cửu từ khi chịu
huấn luyện đến nay. Mọi người đều biết tên Phó Hán Khanh này là người
tốt. Bất cứ một người tốt nào, xem những việc ảnh vệ năm đó chịu huấn
luyện thiết huyết đã trải qua, những chuyện đã làm khi muốn sống sót qua khảo nghiệm, đều không thể không động dung.
Phó Hán Khanh quả
nhiên động dung, y một tay ném tư liệu, một phen đẩy Mạc Ly ra, không hề quay đầu xông thẳng ra ngoài. Lại khiến Long vương tuổi già lo lắng đã
kích thích giáo chủ quá đáng.
Phó Hán Khanh một mạch vọt đến Thiên Vương điện, một chưởng đập tan đại môn phòng ngủ của Địch Cửu.
Địch Cửu bị dọa nhảy dựng khỏi giường, còn tưởng có kẻ nào to gan lớn mật, dám chạy đến tổng đàn Tu La giáo gây sự.
Không ngờ vừa chuyển mắt, giáo chủ tình nhân của mình đã xông thẳng đến, một
phen ôm chặt lấy y, rốt cuộc không chịu buông ra nữa.
Địch Cửu
sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn nhìn đại môn nhà mình
tráng liệt xả thân, lúc này mới bật cười: “Ngươi cũng coi như đã tìm
được cơ hội báo thù, cư nhiên đến phiên ngươi đập cửa nhà ta.”
Phó Hán Khanh chỉ ôm y, không nói chuyện, không động đậy.
Địch Cửu cũng không hỏi kỹ, chỉ kiên nhẫn ôm lại y, nhẹ nhàng kéo y ngồi
xuống, nhẹ nhàng phất mớ tóc sau vai y, nhẹ nhàng hạ những nụ hôn vụn
vặt trên mặt, bên tai, bên môi y.
Mãi cho đến khi thân thể Phó
Hán Khanh từ từ thả lỏng, mãi cho đến khi Phó Hán Khanh nhẹ nhàng buông
tay, nhẹ nhàng thò tay vào vạt áo y, vuốt ve vết thương trên ngực y, nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”
Địch Cửu bật cười: “Đồ ngốc, thân thể của ta đâu phải ngươi mới thấy lần đầu, thương cũ đã bao nhiêu năm, làm sao còn biết đau?”
Địch Cửu cười không chút để ý: “Lâu lắm rồi, ai mà nhớ được, bị thương chắc
chắn là đau rồi, bất quá hán tử trên giang hồ cho dù đau cũng không thể
nói, không thể khóc.”
Không nói lời nào, chỉ vùi đầu trong lòng y.
Có đau không? Đau đớn như thế nào?
Là đau đớn như khi ta chịu hình phạt sơ tẩy, là đau đớn như khi ta nhìn
vào mắt Địch Phi, nói với ông ấy là ta có thể sống sót, cuối cùng lại
chết đi sao?
Có đau không?Đau đớn của thế nhân rốt cuộc là như thế nào, phải chăng tinh thần kiên
cường dẻo dai như ta, vĩnh viễn không thể cảm nhận như thân chịu.
Đêm hôm đó, cảm giác được sự bất an của Phó Hán Khanh, Địch Cửu cứ ôm y,
không làm việc gì khác, chỉ ôm y như vậy, chỉ lẳng lặng nói với y, ta ở
đây, chỉ im lặng vỗ về y, ta ở đây!
Đêm hôm đó, Phó Hán Khanh vẫn ôm chặt Địch Cửu, không chịu buông tay ra nữa, đêm hôm đó, y luôn nói khe khẽ: “Về sau, có ta…”
Vào cái đêm cực cực khuya đó, Địch Cửu cũng dần dần buồn ngủ, một câu này
rốt cuộc lại chẳng nghe rõ, chỉ mông lung hỏi: “Cái gì…”
Phó Hán Khanh nói cực nhẹ cực nhẹ: “Nếu ngươi đau, nếu ngươi muốn khóc, ta sẽ ở đây, ta sẽ mãi ở đây.”
Địch Cửu chỉ cười.
Mỗi khi ở bên Phó Hán Khanh, y dường như càng ngày càng hay cười.
Y đã quá mệt mỏi, cho nên câu ấy chỉ ẩn ẩn chợt lóe trong lòng, lại không có tinh thần nói ra.
“Ta đã không còn nhớ khóc như thế nào nữa.”
Người ra từ địa ngục, không biết đau, không thể khóc.
Không phải tinh thần cường đại đến mức không sợ đau như Phó Hán Khanh. Mà là
máu đầm đìa phá hủy cảm giác của mình, chết lặng tâm linh của mình, thời thời khắc khắc nói với chính mình, ngươi không biết đau là gì, dường
như nói như vậy nhiều, nên thật sự không còn sợ đau nữa.
Không
biết khóc, không thể khóc, vĩnh viễn không được dung túng cho mình đi
yếu thế, bất kể là với người khác, với chính mình, hay là với vận mệnh,
thậm chí là với trời xanh.
Nếu ta đau, ta sẽ nói với mình, chậm
rãi quen rồi thì sẽ không đau. Nếu ta muốn khóc, ta sẽ nhắc nhở mình,
đây là việc đáng xấu hổ đáng cười đáng ghét đáng bỏ và không hề có ý
nghĩa biết bao.
Ngươi ở đây, cho nên, ta sẽ chỉ cười.
Ngươi ở đây, cho nên, ta chỉ đành cười.
Ngươi ở đây, cho nên, ta mới không thể yếu đuối.
Như vậy, kỳ thật cũng không có gì là không tốt.
Ai muốn đi gánh vác nỗi đau của người khác, bên nhau, có thể khoái hoạt thì cứ khoái hoạt là được.
Vô số ý nghĩ dường như đều nổi lên, rồi lại giây lát biến mất, không bắt
được, cũng không nhớ được. Trong mộng cảnh hắc ám thâm trầm kia, vẫn là
huyết trì địa ngục hơn hai mươi năm, vĩnh viễn không thể phai màu.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hán Khanh lần đầu tiên không cần người ta thúc giục đã sớm rời giường, sớm rửa mặt chải đầu, thoải mái kéo Địch Cửu hơi kinh
ngạc đi họp.
Chư vương tề tựu, chưa ai kịp nói gì, giáo chủ đại
nhân đã đứng lên lớn tiếng nói: “Ta định hủy bỏ chế độ ảnh vệ, từ giờ
trở đi đệ tử giáo ta không thể tìm bắt những tiểu hài tướng mạo phù hợp ở bên ngoài đến giáo dưỡng nữa.”
Mọi người dưới sự kinh ngạc, tự
nhiên phản đối kịch liệt. Song Phó Hán Khanh căn bản đã quyết tâm: “Các
ngươi chưa bao giờ cảm thấy chế độ này tàn ác vô nhân đạo chừng nào sao? Khiến hài tử mất đi cha mẹ, mất đi thân nhân, khiến hài tử còn nhỏ, mất đi thời thơ ấu của mình, thời điểm những hài tử khác còn đang chơi đùa, chúng phải liều mạng cầu sinh tồn, khi hài tử khác có thể ở dưới gối
cha mẹ, chúng lại phải đi giết người. Các ngươi dạy chúng tất cả kỹ xảo, chỉ vì để chúng giết chóc lẫn nhau, các ngươi dạy chúng tất cả trí tuệ, chỉ vì để chúng hoài nghi và bán đứng. Các ngươi để chúng sóng vai lớn
dần, sau đó dạy chúng thương tổn lẫn nhau, các ngươi khiến chúng phản
bội chính huynh đệ của mình, cũng bị đồng bạn của mình phản bội. Các
ngươi bố trí vô số cục, vô số khảo nghiệm, tình thân, tình bạn, tình
yêu, hết thảy hết thảy, đều lợi dụng đến mức tận cùng. Các ngươi cho
người sự ấm áp, lại cướp đoạt mất, các ngươi cho người sinh cơ, lại vô
tình trêu cợt, các ngươi cho chúng có cơ hội hạnh phúc, sau đó nháy mắt
đánh người xuống địa ngục. Mãi cho đến cuối cùng, đem những người sống
sờ sờ, mài thành quỷ quái, đem trái tim máu thịt, biến thành gỗ đá,
khiến chúng trở thành lợi khí giết người tốt nhất hợp nhất, các ngươi
còn có thể cao cao tại thượng, vừa quay đầu lại đi chỉ trích chúng tàn
khốc vô tình…”
Y chỉ trích càng lúc càng gay gắt, mọi người nghe
đều không thoải mái. Tiêu Thương lạnh lùng nói: “Ngươi đừng vội chủ trì
chính nghĩa vĩ đại đó của ngươi, ảnh vệ đời này lại chẳng phải chúng ta
huấn luyện, đó đều là chuyện của đời trước, người đời trước còn sống đến bây giờ trong chúng ta chỉ có Long vương, bất quá ông ấy chỉ quản hồ
sơ…”
“Nhưng mà ảnh vệ đời tiếp theo chẳng lẽ không phải qua các
ngươi sinh ra sao? Ta sẽ tuyệt không để chuyện thế này tiếp tục phát
sinh, ta sẽ tuyệt không để càng nhiều người nữa giống họ.” Ánh mắt Phó
Hán Khanh khoảnh khắc này nhìn về phía Địch Cửu cơ hồ là bộc trực, giữa
quyết liệt lại kèm theo đau đớn.
Y chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, y chưa bao giờ kiên trì như vậy, y chưa bao giờ chấp nhất như vậy.
Tranh chấp như vậy, từ buổi sáng kéo dài mãi đến chạng vạng. Quy củ tổ tông
truyền xuống gì đó, suy nghĩ vì tương lai thần giáo gì đó, đào tạo giáo
chủ đời tiếp theo gì đó… Hết thảy hết thảy, tất cả lý do, y đều lấy thái độ kịch liệt hoàn toàn không như sự lười nhác ngày thường mà phản bác
đến cùng.
Trong cả quá trình tranh luận, Địch Cửu chưa nói câu
nào, chỉ lẳng lặng nhìn Phó Hán Khanh, nhìn sự phẫn nộ của y, nhìn sự
kích động của y, nhìn sự cuồng loạn của y, nghe tất cả ý kiến, tất cả
những lời kích phẫn của y.
Thì ra… là như thế…
Tên kia,
nhìn thấy tất cả hắc ám của y trong quá khứ, phản ứng đầu tiên không
phải khinh thường, không phải khó chịu, không phải khiếp sợ, không phải
chán ghét, mà là bất bình vì y, đau lòng vì y.
Trong lòng vì sao không hề cảm thấy vui mừng, chỉ thấy bi thương.
Đột nhiên, y đã nhớ ra, đêm hôm qua, mấy lời Phó Hán Khanh lặp đi lặp lại bên tai kỳ thật là.
“Về sau, có ta… sẽ không để ngươi… một mình… không bao giờ để ngươi… một mình nữa…”
Y cứ một mực nói, cho dù đang ngủ, trong mộng cũng vẫn nói.
Thế nhưng vì sao y lại chưa từng lắng nghe, chưa từng ghi nhớ, những giấc
ngủ dĩ vãng dù là hoa bay lá rụng cũng có thể kịp thời cảnh giác, lại
luôn không chịu chăm chú lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ, bất cứ một câu
nào của người kia.
Đến chạng vạng, mọi người tranh luận đều có
phần tâm lực quá mệt mỏi, Phó Hán Khanh cũng không muốn tiếp tục tranh
cãi không kết quả như vậy nữa.
Y lớn tiếng nói: “Cứ quyết định
như vậy, dù sao chỉ cần ta một ngày còn làm giáo chủ, ta sẽ không để
những hài tử vô tội khác lại gặp phải cảnh ngộ này nữa. Nếu các ngươi
không hài lòng thì cứ phế ta, nếu không thì nghe ta, trong đây không có
con đường thứ ba để chọn.”
Y nghĩ nghĩ, lại nói: “Cho dù ta không phải giáo chủ, ta đã biết chuyện như vậy, ta đã biết hết thảy tình tiết bi thảm đáng sợ, ta cũng sẽ không để hết thảy những chuyện này phát
sinh nữa, vô luận thế nào, ta đều sẽ tận lực ngăn cản.”
Dạ Xoa
cười lạnh: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lập chút công lao rồi thật sự
không ai dám phế ngươi, ngươi cũng đừng cho rằng, ngươi vừa nói một câu
là thật sự có thể khiến mọi người lẫm liệt tuân theo. Cho dù chúng ta
ngoài mặt nghe lời ngươi, trong tối rập khuôn thu nạp ảnh vệ, ngươi lại
có thể làm gì?”
Vẻ mặt Phó Hán Khanh bình tĩnh thần kỳ: “Nếu các
ngươi có năng lực gạt ta, bản thân ta tự nhiên không có biện pháp, nhưng các ngươi tốt nhất phải tin chắc các ngươi có thể giấu ta suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không bị ta phát hiện, bằng không…”
Y dùng ánh
mắt bình tĩnh dị thường kia nhìn quét mọi người: “Ta có lẽ không đủ
thông minh, nhưng tuyệt không phải ngu xuẩn, ta không muốn hại người,
nhưng không có nghĩa là ta không có năng lực trừng phạt tội ác khiến
người giận sôi, ta không giết người, nhưng ta cũng sẽ không ngồi nhìn
người khác tùy ý làm bậy, cho nên…”
Y nhàn nhạt nói “Ta đã nói xong, bản thân các ngươi có thể xem mà làm.”
Nói xong một câu cuối cùng, y quay người đi đến cửa, đẩy cửa ra, nhưng
không lập tức ra ngoài, mà đứng tại chỗ nhẹ nhàng gọi “Địch Cửu.”
Địch Cửu ngẩng đầu nhìn y, thiếu niên kia lẳng lặng đứng trước cửa, một tay
đẩy cánh cửa đóng chặt, tịch dương như lửa tựa như chỉ vì y mà chiếu vào thế giới đã ám trầm trong phòng này.
Người nọ đứng trước cửa, đứng trước ánh dương, đứng trước cả thế giới, dùng ánh mắt an tĩnh như vậy mà nhìn qua đây.
Trong lòng chợt nóng lên, chân thật đến mức khiến người không cách nào nhãng
qua nữa. Rốt cuộc bước về trước, chìa tay cùng y tay nắm tay, mặc cho y
dắt mình bước vào giữa ánh dương, bước vào thế giới rộng lớn bên ngoài
gian phòng nho nhỏ tăm tối kia.
Lần đầu tiên y mặc người kia dẫn dắt, lần đầu tiên y đi theo bước chân người kia.